Ánh mắt trời chiếu sáng giữa ngày đông, sương mù dày đặc cũng vì vậy mà dần dần tan bớt.
Một đạo quân âm thầm hành quân qua vùng ngoại ô Kế Châu, ngoại trừ âm thanh của gió, tiếng vó ngựa xào xạc cùng lá cây thì cả không gian hầu như đều không có bất kì tiếng động gì cả.
Toàn bộ âm thanh đều được hạ đến mức thấp nhất.
Hai vị tướng lĩnh dẫn đầu đại quân đi liền kề nhau, chốc lát họ lại cùng nhau nói gì đó, thanh âm phát ra cực kì nhỏ, họ sợ lớn tiếng sẽ vô tình đánh động tới kẻ thù đang ẩn mình mai phục.
Phan Hán Khanh nâng mi liên tục đảo mắt quan sát với tâm thế nghi ngờ.
"Bạch trung tướng, chúng ta đã đi quá năm dặm rồi mà không thấy động tĩnh gì, ngươi có chắc thông tin tình báo ngươi có được là đúng hay không?"
"Phan tướng quân yên tâm, nếu nàng nói sai vị trí thiết kế mai phục thì làm sao thuyết phục ta bán mạng làm mật thám cho nàng, quân chủ lực của nàng chắc chắn ở gần đây..."
Bạch Tiểu Niên cũng đảo mắt quan sát, lời hắn còn chưa kịp dứt thì cách đó không xa hàng trăm cây cờ xí đỏ rực được phất lên, tinh kì thêu chữ U cực đại bay phấp phới trong gió.
Một hồi trống trận tấn công như sét đánh bất ngờ vang lên, kèm theo đó là một tràng âm thanh dữ dội từ chiến xa truyền tới.
Sắc mặt Phan Hán Khanh trầm xuống, trong mắt ánh lên sát khí, hắn lập tức rút trường kiếm treo bên hông ra đặt ngay cổ Bạch Tiểu Niên: "Bạch Tiểu Niên, ngươi phản ta?"
"Phan tướng quân chậm đã, ngài đừng quá kích động."
Lưỡi kiếm sắc bén đột ngột đặt ngay cổ doạ cho Bạch Tiểu Niên một phen dựng tóc gáy, hắn vội vàng giơ hai tay lên cao tỏ ra lòng trung thành: "Phan tướng quân, ngài trước hết nghe ta nói.
Ta tin tưởng những gì nàng nói với ta là thật.
Trước tiên, chúng ta nên dừng bước chân hành quân lại, âm thầm quan sát động tĩnh, ta lập tức dẫn theo nhóm nhỏ binh sĩ đi thám thính tình hình..."
"Ta đi với ngươi, đi."
Phan Hán Khanh thu hồi kiếm, lạnh giọng ra lệnh.
Hắn đi ở phía sau Bạch Tiểu Niên, chăm chăm nhìn từng bước di chuyển của người phía trước, tay phải vẫn luôn đặt ở trên chuôi kiếm.
Hắn không tin tưởng Bạch Tiểu Niên, nếu Bạch Tiểu Niên có động tĩnh gì gây bất lợi cho hắn, hắn sẽ lập tức rút kiếm kết liễu mạng sống của Bạch Tiểu Niên.
U quân khí thế ngút trời, âm thanh xung trận dày đặc và dồn dập thế nhưng tốc độ di chuyển lại rất chậm chạp, dường như là đang đứng yên một chỗ.
Bạch Tiểu Niên thận trọng tiếp cận, mà Phan Hán Khanh ở phía sau quan sát cũng cảm thấy U quân khác thường.
Đầu tiên chính là vị trí tinh kì, tinh kì được phất lên một cách chênh lệch, cái này cách khá xa cái kia.
Theo như sự sắp xếp này, nếu nhìn từ xa sẽ cảm nhận được phía trước chính là đại quân thiên binh vạn mã.
Tiếp theo chính là âm thanh, tiếng trống trận dồn dập không dứt nhưng lại không thấy một binh một tốt nào lao ra phía trước.
Chỉ có tiếng mà không có người, khí thế ngút trời như vậy hoá ra chỉ là một tiểu xảo bịp bợm.
"Bạch trung tướng quả thật là không có lừa gạt ta." Gương mặt của Phan Hán Khanh hoà hoãn lại, trên môi hắn lúc này ngược lại lại nở một nụ cười trào phúng: "Thiết lập Huyền Tương Chi trận để che mắt, vô vị! Nàng ta quả nhiên là một nữ tướng nhạt nhẽo!"
"Đánh trống!!! Lên!!! Xông lên giết hết toàn bộ U quân không chừa manh giáp!!!"
Phan Hán Khanh vừa hạ lệnh liền thúc ngựa chạy về trước, đại quân phía sau lập tức tràn lên tựa như cá chép vượt sông anh dũng xung trận.
Cách đó không xa, tinh kì đỏ rực thêu chữ U bỗng dưng được hạ xuống, những người lính ẩn nắp trong bụi cỏ rậm rạp vội vàng bỏ chạy.
Bạch Tiểu Niên xông lên trước, hắn lợi dụng tình hình mà giả vờ thúc ngựa đuổi theo nhánh quân mai phục đang chạy trốn của Nam U, trong lòng không ngừng lo lắng tìm kiếm thân ảnh của ngân giáp nữ tướng.
Một mũi tên lạnh lẽo từ đâu bay tới hướng thẳng vào áo giáp bên tay trái của Bạch Tiểu Niên thế nhưng mũi tên chỉ xẹt ngang, hoàn toàn không làm tổn hại gì tới hắn.
Hắn nhìn mũi tên cắm xuống đất, sau đó vội vàng xoay đầu ngựa phi về hướng bên trái.
Chỉ là khi hắn vừa thúc ngựa phi qua chiến địa hỗn loạn, chiến mã của hắn dường như giẫm phải thứ gì dưới chân mà té ngã, điều này cũng khiến hắn ngã ngựa theo, rơi vào trong hào sâu.
Trong hào động nước, vừa ướt vừa trơn, Bạch Tiểu Niên chật vật đứng dậy.
Hắn còn chưa kịp ổn định lại thì một thân ảnh quen thuộc xẹt qua, trong lúc kéo hắn từ trong hào quăng lên trên mặt đất đã khẽ nói nhỏ vào trong tai hắn: "Lúc giao đấu với ta, chỉ cần vừa nghe tiếng cuốc phát ra thì ngươi lập tức huy kiếm xuyên thẳng vào tim ta, hiểu chưa?"
Cố Hiểu Mộng hôm nay không có cưỡi Ngân Long Câu, nàng khoát lên mình một bộ đồ rơm che phủ đi áo giáp bên trong, trên tay nàng cầm Hổ Cân Loan Cung, trông nàng vô cùng uy vũ đứng giữa đất trời núi sông.
Nàng hạ mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Niên lăn vài vòng dưới đất.
Mà Bạch Tiểu Niên sau khi chật vật tiếp đất thì liền tức giận trở mình huy kiếm tấn công Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng không mang theo Phương Thiên Hoạ Kích, trên tay chỉ có cung tên, rõ ràng bị động trong cách đánh cận chiến.
Nàng vội vàng chạy khỏi khu chiến hào, tìm đến khu vực đồng bằng trống trải để dễ dàng thi triển cung pháp.
Nàng chạy phía trước, Bạch Tiểu Niên đuổi ở phía sau.
Khi chạy đến khu vực rộng rãi nàng lập tức thi triển cung pháp xảo diệu của mình, liên tiếp bắn chục mũi tên về phía Bạch Tiểu Niên.
Mà Bạch Tiểu Niên như quá hiểu từng đường tên của nàng, hắn né trái né phải, liên tiếp mấy hiệp đều chém đứt hết cung tên của nàng.
Khi Phan Hán Khanh dẫn quân tới gần, sắp sửa đánh sập hàng phòng thủ chiến hào, nàng liền âm thầm ra hiệu cho Bạch Tiểu Niên biết, sau đó nàng rút mũi tên pháo minh hạo bên thắt lưng ra, kéo căng cung, dùng sức bắn mũi tên cuối lên trời.
"Quốc!!!"
Tiếng pháo hiệu phát ra, trong nháy mắt, cả khu chiến hào đều rực lửa, bởi vì bên trong hào đọng nước nhưng nước đọng đó thật chất là dầu hoả được đổ vào trước đó, cho nên ngọn lửa bén nhanh, nó chạy dọc khắp hào sâu tựa như một con hoả xà dữ tợn đang uốn lượn chia cắt chiến địa thành hai nửa.
Bạch Tiểu Niên ghi nhớ lời cặn dặn, hắn xoay kiếm, trực tiếp xuyên thẳng mũi kiếm sắc bén vào tim Cố Hiểu Mộng.
Mặc dù một kiếm này không dùng nhiều lực nhưng nó lại rất dễ dàng xé toạc áo giáp trên người nữ tướng, máu tươi lập tức bắn ra tung toé, văng khắp người Bạch Tiểu Niên.
Bạch Tiểu Niên liền sững sờ, cả thân thể cùng kiếm đều đông cứng tại chỗ.
Hắn sợ hãi nhìn vào gương mặt Cố Hiểu Mộng, chỉ thấy nàng thản nhiên mỉm cười nhìn hắn, sau đó lập tức phun ra một ngụm máu lớn đỏ tươi.
"Bạch trung tướng, ta tới giúp ngươi."
Thanh âm từ đằng xa của Phan Hán Khanh vọng tới, hắn ngồi trên chiến mã vội vàng phi nước đại phóng đến.
Cố Hiểu Mộng quẹt đi vết máu nơi khoé miệng, nàng cố gắng chống đỡ thân thể, chỉ thấy máu tươi theo miệng vết thương nhuộm đỏ một mảng lớn trước ngực.
Đôi mắt sắc bén chiếu thẳng vào Bạch Tiểu Niên, nàng ôm lấy ngực lùi về sau vài bước, sau đó hét lớn, thanh âm chứa đựng sự tức giận không thể diễn tả hết.
"Bạch Tiểu Niên! Ngươi là tên phản đồ xảo quyệt đê tiện."
Bạch Tiểu Niên còn chưa kịp phản ứng thì ngọn lửa hung tợn đã cháy lan tới.
Nữ tướng thụ thương, nhất thời không thể thi triển khinh công của mình.
Nàng cố gắng sức bay lên khỏi ngọn lửa, sau đó chật vật tiếp đất, lại tiếp tục lăn lê bò trườn khỏi chiến hào, muốn đứng lên bỏ chạy lại bởi vì quá yếu mà liên tiếp té ngã trên mặt đất.
Ngọn lửa cao lớn hung tợn tạo thành một lớp lá chắn nuốt chửng tầm nhìn, Bạch Tiểu Niên cố gắng theo dõi tình hình của Cố Hiểu Mộng nhưng không được, ngược lại còn bị khói hung cho khó thở, cuối cùng hắn chỉ có lùi sâu về sau, lo lắng nhìn vào vết máu trên lưỡi kiếm sắc bén của mình.
Lửa cháy cao dữ tợn như muốn cháy lên đến tận trời, khói dày cuồn cuộn làm mù mịt cả một vùng rộng lớn.
Ngu quân không có cách nào đột phá hào lửa đành phải rút lui.
Phan Hán Khanh sợ lửa cháy khắp vùng ngoại ô rồi men theo cánh đồng cỏ dại mà cháy lan tới chân thành Kế Châu, vì vậy lập tức hạ lệnh dập lửa.
Đợi đến khi ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn thì trời đã tối đen.
Bạch Tiểu Niên buông xô nước xuống, mệt mỏi nằm lăn ra đất, thẩn thờ nhìn màn đêm u tối, trong lòng không ngừng lo lắng cho vết thương của Cố Hiểu Mộng.
Phan Hán Khanh nhìn thấy Bạch Tiểu Niên vật vã nằm ngắm trăng sao thì đi tới ngồi xuống bên cạnh, ném bình nước lên người hắn, còn chính mình thì tháo khăn trên cổ xuống lau sạch mồ hôi trên người.
"Bạch trung tướng, hôm nay ta quá lỗ mãng rồi, xíu chút nữa vì hiểu lầm mà đoạt mạng ngươi.
Là ta có lỗi, giờ ta hướng ngươi nhận lỗi."
Bạch Tiểu Niên cầm bình nước trên người mình lên, ngồi dậy nhìn Phan Hán Khanh, sau đó gật gật đầu.
"Mặc dù chiến thắng này không phải là một chiến thắng lớn nhưng ít nhất chúng ta cũng đã đánh đuổi được kẻ thù ra khỏi khu vực Kế Châu, một con đường chiến lược tất phải đi qua.
Hơn nữa, nữ soái của Nam U cũng đã bị trọng thương, trong một khoảng thời gian dài sắp tới sẽ không thể nào xuất trận được nữa, điều này đối với việc Nam hạ của chúng ta vô cùng có lợi.
Ái chà, Bạch trung tướng ngươi sắp lập được đại công rồi đó!!!"
"Việc này không đáng nhắc tới.
Ta chọn trung thành với thánh thượng, vì vậy bằng mọi giá ta đều sẽ vì thánh thượng mà giành về thắng lợi." Bạch Tiểu Niên rút nút bình ra, ngửa cổ tuôn ừng ực nước trong bình, uống xong lại quay qua tiếp tục nói chuyện cùng Phan Hán Khanh: "Ta bây giờ đã xé rách mặt nạ với nàng, kế hoạch trước đây của nàng nói với ta chắc chắn sẽ bị hủy bỏ.
Nàng tâm tư cẩn thận, dụng binh khó đoán, đại quân Nam hạ của chúng ta sau này cần phải cẩn thận hơn."
"Điều này là tất nhiên, ngươi yên tâm, trong lòng ta sớm đã có kế sách."
"Hửm? Phan tướng quân...!Bước tiếp theo sẽ là gì?"
"Tấn Thành.
Nàng ta trăm phương ngàn kế ngăn chặn ta, buộc ta không thể tiến quân tới Tấn Thành.
Nếu đã là vậy thì ta muốn nàng thấy, ta sẽ đánh hạ Tấn Thành về nhanh như thế nào."
Phan Hán Khanh mỉm cười, một nụ cười tràn đầy sự tự tin.
Mà Bạch Tiểu Niên nhìn thấy Phan Hán Khanh tự tin đến vậy, trong lòng lại không ngừng nổi lên vô vàn lo âu.
"Có hai đường có thể tiến đánh Tấn Môn Quan, một là con đường lớn, con đường này phải đi qua Vũ quận.
Hai là con đường núi, đường núi nhỏ hẹp lại quanh co, rất khó đi...!Nàng ta bị trọng thương chắc chắn sẽ rút quân về Vũ quận thủ thành, chúng ta công thành rất khó.
Vì vậy, chúng ta sẽ đi đường núi, mặc dù sẽ tốn thời gian hơn nhưng nó cũng an toàn hơn." Bạch Tiểu Niên.
"Bạch trung tướng nói có lý nhưng binh pháp có câu Binh quý tinh, bất quý cửu().
Chúng ta đã trì hoãn ở Kế Châu quá lâu, nếu còn chần chờ không tiến lòng quân ắt loạn.
Nay nàng ta bị trọng thương, cộng thêm việc quân tiếp viện vẫn chưa tới, đây chính là thời cơ tốt để chúng ta tiến hành vây hãm tàn quân của nàng." Phan Hán Khanh đắc ý cười tươi, hắn thân thiết vỗ vai Bạch Tiểu Niên: "Dựng trại nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, qua hôm sau nhổ trại hành quân, tốc chiến tốc thắng."
() Binh quý tinh, bất quý cửu: Hành quân thần tốc, không nên trì hoãn kéo dài thời gian.
"Được!" Bạch Tiểu Niên hắn cũng chỉ có thể cười tươi hoà theo sự đắc ý của Phan Hán Khanh, nếu như lúc này hắn lại có thêm một lời bất kì nào về kế hoạch tác chiến, chỉ sợ dẫn đến sự hoài nghi của họ Phan này.
Vốn dĩ muốn thuyết phục Phan Hán Khanh đánh một cái vòng lớn, lại âm thầm thông báo cho Cố Hiểu Mộng phá hủy một phần đường núi, đường núi vốn dĩ khó đi lại càng thêm khó di chuyển, điều này sẽ khiến tốc độ hành quân của đại quân Bắc Ngu chậm lại rất nhiều, như vậy có thể giúp Cố Hiểu Mộng kéo dài được thời gian chờ đợi viện quân đến.
Không nghĩ tới Phan Hán Khanh lại một lòng kiên định muốn hạ thành.
Lòng dạ Bạch Tiểu Niên lại một lần nữa chất chồng phiền muộn.
......
Vũ quận.
Bên trong đại doanh U quân, vài người binh sĩ đang vội vàng cầm cáng cứu thương đưa nữ tướng vào trong soái trướng.
Lão quân y cũng cấp tốc nối bước theo sau, nhìn nữ tướng một thân máu me bê bết, trong lòng lão liền sợ hãi, lập tức mở hộp cứu thương lấy ra dược cao cùng ngân châm để cầm máu cho nữ tướng.
Mấy người binh sĩ khiêng Cố Hiểu Mộng vào trong trướng bồng xong liền lui ra ngoài nhường chỗ cho quân y trị thương cho chủ soái.
Cố Hiểu Mộng sau khi xác nhận bọn họ đã lui xuống hết mới thở phào một hơi, nhẹ nhõm ngồi dậy.
Mắt thấy vẻ mặt hoảng sợ của lão quân y thì nàng khẽ cười, từ tốn trấn an.
"Đại phu, ngươi không cần lo lắng, ta không có gì đáng ngại."
Máu tươi đỏ rực không ngừng theo miệng vết thương trên khôi giáp tràn ra, nhuyễn tháp của nàng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, thế nhưng Cố Hiểu Mộng vẫn rất ung dung, ở trước mặt quân y từ từ cởi bỏ khôi giáp trên người xuống.
Mặt trong khôi giáp được khoét rãnh, bên trong rãnh nhét cái túi vải dầu chứa máu gà ở trong.
Cái túi vải dầu bị chém tan nát, máu gà theo đó mà chảy xuống sạch sẽ.
"Lần đầu làm không có kinh nghiệm, dùng hơi nhiều một chút..." Cố Hiểu Mộng xấu hổ cười cười, nàng ném túi vải dầu xuống đất, sau đó rút cái khăn trải bàn xuống lau máu gà trên tay.
"Không có gì là tốt, không có gì là tốt.
Mà Tướng quân, ngài doạ cho thuộc hạ sợ chết khiếp." Lão đại phu vuốt vuốt ngực của mình để ổn định lại tinh thần.
Nếu như Tiêu Vũ Vương điện hạ thật sự bị thương nặng mà chết trên tay hắn, chỉ sợ lúc đó long nhan đại nộ, thánh chỉ ban xuống thì cái mạng già của lão có bồi táng theo Tiêu Vũ Vương cũng không hết tội.
"Chỉ là đại phu, việc ta giả vờ bị thương không một ai biết..."
"Tướng quân yên tâm, thuộc hạ hiểu rõ."
"Hiểu là tốt.
Ngươi ngồi ở đây một lúc, canh thời gian rồi hẳn rời khỏi đây."
Cố Hiểu Mộng vứt khăn trải bàn nhuộm đỏ máu gà xuống, hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào nó, sau đó lại như lâm vào trầm tư.
"Đại phu, ta muốn tạo áp lực lên kinh thành, muốn bọn họ nhanh chóng cấp quân tiếp viện tới, vì vậy sau khi ngươi ra khỏi đây thì cẩn thận nói một chút tình hình nguy cấp của ta.
Nói ta thân mang trọng thương, không còn đủ sức để ngăn địch.
Hiểu chưa?"
"Thuộc hạ hiểu rõ."
"Ngươi để lại một ít khăn sạch và thuốc cầm máu, sau đó tìm hai nữ tỳ đến chăm sóc ta.
Hiếm khi mới diễn một màn kịch lớn như vậy, chúng ta nên toàn tâm toàn ý diễn cho ra cái hồn, phải không?!!"
Sau khi ngồi lại hết một nén hương, lão quân y cúi chào Cố Hiểu Mộng rồi rời khỏi soái trướng, khi đi ngang qua thủ vệ binh, lão quân y không quên ghé lại, cùng họ thì thầm vài câu gì đó, sau đó mới thật sự rời đi.
Qua sáng hôm sau, tin tức Phong Vũ tướng quân bị trọng thương khó lòng qua khỏi đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ ở Vũ quận.
Ngay trong đêm, phi cáp truyền thư bay ra khỏi thành, tin tức lập tức lan truyền khắp đại giang nam bắc.
Vốn dĩ muốn thả ra tin chính nàng bị thương, không còn đủ sức nghênh địch.
Nhưng lỡ tay để chảy quá nhiều máu nên nàng đổi từ bị thương thành trọng thương.
Chỉ là có đánh chết nàng cũng không ngờ tới, trọng thương của nàng chạy từ miệng này đến miệng khác lại biến thành một dạng phiên bản nghiêng trời lệch đất.
......
Bên trong quân doanh ở Tấn Thành, Chúc Lam thất sắc nhìn vào tin cấp báo của tín sứ truyền tới.
"Nhất kiếm xuyên tâm, máu tươi nhuộm đỏ cả thân thể, mạng sống khó giữ..."
Chúc Lam còn chưa đọc xong tin cấp báo thì một thân ảnh màu bạc của cự thú phóng qua trước mặt, kéo theo một trận gió bụi mịt mù.
Chỉ thấy trên lưng cự thú mang theo bạch y nữ tử phóng ra khỏi quân doanh.
"Khoan đã, đợi ta.".