Bóng đêm thâm trầm, cả không gian đều chìm vào im lặng.
Cố Hiểu Mộng đi đến trướng bồng của Chúc Lam, đứng một lúc lâu sau mới vén rèm bước vào, sau đó lại do dự một chút mới dè dặt lên tiếng.
"Nàng ở lại Tấn Thành với đại quân đi, nếu như ta không trở lại thì nàng lập tức trở về Vu quốc.
Ở Chúc Vu, nàng có phụ vương mình bảo hộ, sẽ không có ai dám làm khó dễ gì nàng."
Chúc Lam nghe Cố Hiểu Mộng nói xong liền nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, trong lòng bực tức với sự sắp xếp của nàng ấy.
"Ta phải đi cùng ngươi."
"Không được, quá nguy hiểm."
"Có nguy hiểm gì mà ta và ngươi chưa từng trải qua.
Hoàng đế lão nhi kia thì làm được cái gì chứ?"
"Đủ rồi!!" Cố Hiểu Mộng phất tay, biểu thị việc không đồng ý: "A Lam, sự việc hệ trọng, nàng không cần thuyết phục ta nữa.
Nàng, phải ở lại."
"..." Chúc Lam nhìn thái độ dứt khoát của Cố Hiểu Mộng liền biết mình không thể nào kì kèo với nàng ấy thêm được nữa, vì vậy đành im lặng.
Thế nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán sẽ bí mật theo sau đại quân.
"Nàng không trả lời tức là đồng ý!" Cố Hiểu Mộng thở phào một hơi, lại nhìn thấy Chúc Lam tức giận xoay lưng lại mình thì lắc đầu phì cười, không nói gì nữa mà nhấc chân rời đi, chỉ là vừa đi được hai bước thì dừng lại: "A Lam..."
"Nếu như ta không thể trở lại, nàng giúp ta làm một chuyện, được không?"
"Chuyện gì?"
Cố Hiểu Mộng lấy từ trong thắt lưng ra một bức thư, đưa cho Chúc Lam: "Giúp ta giao lá thư này cho nàng ấy."
Về phần nàng ấy trong miệng Cố Hiểu Mộng nói, Chúc Lam tự nhiên biết rõ là ai.
"Ở phía bên kia thôi mà, ngươi bản lĩnh như vậy sao không tự mình đưa đi, nhờ ta làm gì?"
Cố Hiểu Mộng không có trả lời Chúc Lam, khoé môi chỉ khẽ nhếch lên thành nụ cười nhợt nhạt.
Chúc Lam nhìn biểu hiện của Cố Hiểu Mộng, sau đó lại nhìn vào bức thư.
Bức thư vậy mà không có bị niêm phong, nàng tò mò liền len lén kéo ra một góc nhỏ để nhìn trộm.
Thế nhưng chỉ vừa nhìn thấy hai chữ đầu thôi đã khiến nàng sửng sốt: "Ngươi..."
Cố Hiểu Mộng lắc đầu cười nhạt: "Nếu như, trước kia, ta đưa bức thư này cho nàng ấy từ sớm thì có lẽ mọi chuyện sẽ không rắc rối như bây giờ."
"Cố Hiểu Mộng, ngươi sẽ hối hận."
"A Lam, ta hận nàng ấy."
"..." Chúc Lam lẳng lặng nhìn Cố Hiểu Mộng.
"Ta hận nàng ấy nhưng ta cũng rất yêu nàng ấy.
Mỗi lần nhìn thấy nàng ấy ta liền không thể kiểm soát được bản thân, lời nói thốt ra toàn những lời tổn thương nàng ấy, ta thậm chí còn làm ra những chuyện khiến nàng ấy đau đớn." Cố Hiểu Mộng đưa tay chỉ vào tim mình: "Chỉ là, nơi này của ta lại rất đau..."
"Mỗi lần nhìn nàng ấy bị ta giày vò, trái tim ta lại co thắt đến không thở nổi.
Nàng ấy nói đúng, ta vốn không nên tìm nàng ấy trở về.
Đối với ta, đối với nàng ấy, thủy chung đều là sự tra tấn..."
"Nhân duyên của hai nữ tử, có lẽ không thể nào có được trái ngọt.
Nếu như ta chết đi, bức hưu thư này chính là kết cục sau cùng giữa ta và nàng ấy.
Nếu như ta chết đi, ta sẽ không hận nàng ấy nữa.
Đối với nàng ấy, ta cũng không còn là sự ràng buộc.
Như vậy, giữa hai chúng ta sẽ không còn tra tấn lẫn nhau nữa."
"Cố tướng quân, nếu như ngươi muốn nàng rời đi, được thôi, bây giờ trực tiếp đưa lá thư này cho nàng, nói một chút lời tạm biệt, như vậy cả hai đều vui vẻ."
"Nhưng bây giờ ta vẫn còn sống mà..." Cố Hiểu Mộng nhìn Chúc Lam, sau đó cúi đầu, nước mắt tràn ngập trong mi, nhỏ giọng thì thầm: "Chỉ cần ta còn sống, ta đều muốn trói chặt nàng ấy ở bên mình.
Cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta cũng không bao giờ cho phép nàng ấy rời xa ta..."
Nước mắt không kiềm chế được mà chảy dài trên má.
"A Lam, một khi ta còn sống, ta liền không cam tâm..."
Ánh trăng tĩnh mịch giấu mình sau chùm mây, tựa như những cánh chim mệt mỏi trở về tổ.
Chúc Lam cười khổ, nàng đi lại đẩy Cố Hiểu Mộng ra khỏi trướng bồng: "Ta hiểu rồi, ngươi đi đi!" Nói xong lại phất tay tạm biệt, sau đó xoay người trở lại trướng.
Cố Hiểu Mộng đứng một lúc mới nhấc chân rời đi, bóng dáng dần dần chìm vào trong bóng tối.
Bóng nến chập chờn trên khung cửa sổ vụt tắt, thân thể người bên trong trướng run rẩy, sau đó trượt dài xuống đất, nàng đưa tay lên chặn miệng thế nhưng vẫn không thể ngăn nổi âm thanh nức nở tràn ra.
- ----------------------
Vài ngày sau,
Thiên Thủy trấn – Nam U.
Mưa lớn hoành hành khắp nơi cuối cùng cũng dứt, nước lũ rút đi để lại phù sa bồi đắp.
Hầu hết những ngôi nhà trong trấn đều bị lũ quét, đồ đạc, hàng hoá cùng xác chết động vật ngổn ngang khắp nơi, mùi hôi thối không ngừng xộc vào mũi người qua đường.
Đường lớn tấp nập người mua kẻ bán nay chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.
Nha sai đẩy một chiếc xe thồ đi trên đường để dọn dẹp thi thể, trên mặt đeo một lớp vải dày cộm để ngăn chặn mùi hôi thối từ xác chết.
Ngay trong lúc hai tên sai nha đang đùn đẩy công việc khiêng xác chết lên xe thì phía ngoài cổng thành có một tiểu đội thiết giáp đeo khăn trùm kín mặt mũi, cưỡi ngựa tiến vào.
Thiếu niên nam tử dẫn đầu tiểu đội giơ lên lệnh bài cho thủ vệ thành nhìn, liền dễ dàng dẫn quân nhập thành.
Nạn dân ở hai bên đường vội vã nép vào một bên.
Mặt mày họ xanh xao, thậm chí trên da thịt có không ít chỗ đang bị lở loét, thối rữa ra.
Một tên lính trong tiểu đội nhìn thấy nạn dân gớm ghiếc, không nhịn được liền lớn tiếng mắng chửi: "Con bà nó, xui xẻo thiệt."
Bạch Tiểu Niên cũng nhìn nạn dân nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót khó tả: "Bọn họ nhất định sẽ khỏi bệnh."
"Phải tìm người trông bình thường một chút, bằng không sẽ dễ bị nghi ngờ."
Cỗ xe ngựa nặng nề kéo trên đường núi, ngoại trừ giáo úy đang cố gắng điều khiển cỗ xe thì tất cả binh sĩ còn lại đều vội vã né xa, họ sợ chính mình không cẩn thận liền bị nhiễm dịch bệnh.
Khi gần đến Tấn Thành, Bạch Tiểu Niên quay đầu nhìn đám binh sĩ đang né xa thì trong lòng âm thầm phỉ nhổ một đám nhát gan.
"Nếu như mọi người sợ thì ở lại đây đi.
Ta thông thuộc địa hình Tấn Thành, một mình ta đi sẽ nhanh hơn."
"Vậy...Làm phiền Bạch giáo úy rồi."
Đám binh sĩ trưng ra bộ mặt vô cùng biết ơn đối với Bạch Tiểu Niên.
Bọn họ để cho một mình Bạch Tiểu Niên tiến vào Tấn Thành, thế nhưng sau lưng lại âm thầm theo dõi xem Bạch Tiểu Niên có vào thành hay không.
Khi bọn họ nhìn thấy Bạch Tiểu Niên đánh xe vào bên trong thành rồi mới thở phào nhẹ nhỏm, an tâm tìm một quán nước ở ven đường nghỉ ngơi.
Bạch Tiểu Niên vào thành nhưng không dừng lại ở trong thành, hắn một đường đi thẳng về hướng nam, ở dưới tường thành, hắn chạm vào một góc tường, cơ quan liền khởi động, một góc bức tường bị kéo qua một bên tạo thành một thông đạo nhỏ hẹp.
Vì vậy một người một xe liền dễ dàng rời khỏi Tấn Thành.
Còn nhớ lần đó, hắn theo Cố Hiểu Mộng hành quân đánh giặc, nàng vừa vào thành liền đi quan sát toàn bộ thành trì, sau đó nàng hạ lệnh cho hắn bí mật khoét một thông đạo ở dưới tường thành phía nam để tiện bề liên lạc với mật thám.
Hắn đã tiêu hao rất nhiều công sức mới có thể thiết lập cơ quan mật đạo này.
Thật không nghĩ tới bây giờ lại có thể giúp hắn qua mắt bọn người Ngu quốc.
Bạch Tiểu Niên đánh xe tới một vùng phụ cận vắng vẻ, sau đó tháo xích sắt xe ra, trên xe có một đám nạn dân được bắt từ vùng dịch tới.
Nạn dân mặc y phục rách rưới, ngoại trừ đôi môi có chút trắng bệch thì bên ngoài nhìn vào vẫn có vẻ bình thường.
Trong đám nạn dân có một cặp mẫu tử, người mẹ hốc hác, gầy gò, đầu tóc rối bờ nhưng trên tay vẫn ôm chặt đứa con nhỏ của mình.
Mà tiểu nam hài trong lòng phụ nhân cũng gầy nhôm ốm yếu đến đáng thương.
Trên tay tiểu nam hài còn cầm một mẩu nhỏ bánh ngô, là Bạch Tiểu Niên đưa cho tiểu nam hài lúc hắn lừa nói rằng sẽ đưa nhân nhi đi chữa bệnh.
Những nạn dân này sống chung với những người bị nhiễm dịch, mầm mống dịch bệnh đã ủ vào người, chỉ là chưa phát tác ra rõ ràng.
Bạch Tiểu Niên rút kiếm ra chỉ vào bọn họ.
"Kiếp này ta nợ mọi người một mạng, kiếp sau Bạch mỗ nguyện ý trả lại tất cả cho mọi người."
Thanh kiếm giơ lên, người mẹ liền hoảng loạng ôm chặt con nhỏ trong lòng, không ngừng khóc lóc van xin bằng tiếng địa phương với Bạch Tiểu Niên.
Mà tiểu nam hài cũng vô cùng sợ hãi, nhân nhi run rẩy mở to đôi mắt đầy nước mắt nhìn Bạch Tiểu Niên.
Hắn biết những nạn dân này sớm muộn cũng phải chết, hắn không thể giữ lại họ để họ lây nhiễm cho người khác.
Thế nhưng thanh kiếm trong tay hắn không cách nào hạ xuống được.
Qua một lúc sau, hắn thu kiếm lại, bước vài bước tới chỗ con ngựa lấy xuống túi rượu, sau đó từ trong người lấy ra một bình sứ nhỏ, đem bột màu trắng trong bình sứ đổ vào túi.
Hắn lắc vài cái để bột trắng hoà tan vào rượu, sau đó lại đưa túi rượu cho nạn dân mỗi người uống một ngụm.
Nạn dân sợ hãi thanh kiếm sắc bén trong tay hắn liền ngoan ngoãn uống vào.
Qua được nửa nén hương thì nạn dân đồng loạt bất tỉnh.
Lúc này, Bạch Tiểu Niên mới đi lại gầm xe ngựa lấy ra một cái xẻng, sau đó tự tay đào một cái hố thật to, đem tất cả thi hài của nạn nhân đẩy vào hố rồi đắp lại.
Sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện, hắn nằm lăn ra đất, sức lực như bị trút đi sạch sẽ, mồ hôi nhễ nhại như mưa.
Hắn không dám nề hà quá lâu, chỉ nghỉ ngơi được một chút rồi lại vội vã trở về, bằng không đám Ngu quân lại nghi ngờ hắn vì sao ở trong thành lâu như vậy.
Hắn ném cái xẻng qua một bên, phủi sạch người, sau đó đánh xe ngựa rời đi.
Khi hắn rời đi không bao lâu, ở trên miệng hố liền lòi ra một cánh tay, phụ nhân từ trong lòng đất chui ra, nàng phủi sạch đất cát trên người con mình, sau đó gắng sức ôm con chạy về hướng thành trì.
Đêm trước lễ hội Trung Thu, đường phố Tấn Thành bắt đầu nhộn nhịp, sôi động hẳn lên.
Khắp nơi đều là gian hàng bày bán bánh Trung Thu cùng đèn lồng chơi lễ.
Tiếng hò reo mua bán vang khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Tống Chi Bạch cầm một túi lớn quế hoa cao, thong thả dạo phố.
Thế nhưng khi hắn đi ngang qua một cửa tiệm bánh bao thì nghe thấy một trận âm thanh cãi vã, kèm theo đó là tiếng khóc nức nở của phụ nhân.
Lão bản cửa hàng bánh bao vừa chửi vừa lôi phụ nhân ra khỏi cửa tiệm của mình.
Ông ta ném phụ nhân qua một bên, phụ nhân lăn lộn ở trên mặt đất, nàng cố gắng bò dậy ôm lấy con nhỏ của mình đang oa oa bật khóc.
Tống Chi Bạch đi lên phía trước, nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày: "Lão bản, có chuyện gì?"
"Hồi quan gia, phụ nhân này ôm theo hài tử đến ăn cắp bánh bao của thảo dân, bị thảo dân bắt được.
Ả không trả ngân lượng nên thảo dân mới mắng ả.
Ngài nói xem, thảo dân có làm sai gì không? Trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí."
Tống Chi Bạch nhìn phụ nhân đang ôm chặt đứa nhỏ ở dưới đất, vừa nhìn liền biết nàng là nạn dân lưu lạc đến đây, vì vậy liền động lòng trắc ẩn.
Hắn nhìn lão bản cửa hàng bánh bao, sắc mặt trầm xuống.
"Nàng không trả ngân lượng cho ngươi bởi vì nàng không có ngân lượng.
Nàng đã ăn bao nhiêu cái bánh bao của ngươi, ngươi cứ việc tính hết đi, ta sẽ trả thay nàng."
Lão bản nhìn Tống Chi Bạch trầm mặt liền cảm thấy có phần sợ sệt, cũng không dám ăn to nói lớn nữa, chỉ dám nhỏ giọng nói: "Hồi quan gia, không nhiều, chỉ...!chỉ mười hai đồng tiền."
Tống Chi Bạch trả tiền cho lão chủ xong liền ngồi xổm xuống nhìn phụ nhân, vươn tay xoa đầu tiểu nam hài trong lòng nàng.
"Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hồi quan gia, hài tử đã bốn tuổi rồi." Phụ nhân dùng giọng địa phương trả lời Tống Chi Bạch, sau đó nàng quỳ rạp ở dưới đất cúi lạy tạ ơn hắn.
"Không cần như vậy đâu." Tống Chi Bạch ngăn phụ nhân quỳ lạy mình, sau đó hắn mỉm cười đưa túi bánh hoa quế cao cho tiểu nam hài: "Cái này ta cho con."
Nhìn một đôi mẹ con này, hắn liền nhớ lại thê nhi của mình ở quê nhà.
Hắn đã hai năm rồi không hồi gia, hài tử của hắn năm nay cũng vừa tròn bốn tuổi..