Khi nàng gục xuống, trống trận liền vang khắp núi rừng, âm thanh xung trận xé tan cả bầu trời.
Bụng dưới quặn thắt đau đớn, cơn đau khiến tầm mắt nàng dần mờ đi.
Nàng nhìn theo phương hướng người đã li khai, ngẩng mặt lên trời, tự mình cười mình.
Âm thanh của hàng vạn chiến mã giày xéo đại địa vọng lại bên tai, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự thiêu đốt của mặt trời, nước mắt vô thanh vô thức chảy ra.
"Bạch Giáo úy, huynh dẫn theo một đội thiết kỵ thủ hộ Tướng quân.
Còn lại đều theo ta, giết!!!!!"
Lưu Tông Lâm hét lớn, hắn rút ra trường kiếm dẫn đầu U quân phản công.
Hai bên đại quân như hai cơn sóng dữ ngược chiều lao tới.
Uỳnh một cái, máu tươi tung tóe, tất cả đều hoá thành tiếng hét đầy tử khí.
Lang quân cưỡi dã lang, dũng mãnh chém tan tác quân thù.
Phan Hán Khanh chật vật chống trả, mặc dù giết được lang quân nhưng những con sói vô chủ vẫn như cũ dùng móng vuốt sắc bén xé xác Ngu quân.
Chúng há miệng, răng năng nhọn hoắt cắn đứt cổ từng kẻ một.
"Long Xuyên!!!"
Nếu cứ như thế này, Ngu quân rất nhanh sẽ bị diệt gọn, Phan Hán Khanh không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa chém giết vừa điên cuồng hét lớn.
"Ngươi đâu rồi?!!!!"
Một trận mưa hoả tiễn từ trên trời bay xuống, chúng nối đuôi nhau thành một tràng dài rực lửa.
Đồng cỏ um tùm nhanh chóng cháy lan thành một trận đại hoả, thiêu đốt tất cả mọi thứ chúng đi qua.
Lúc này, đội hắc giáp tử sĩ mới từ trong rừng tràn ra, một tay cầm khiên, tay còn lại đổi từ mâu thành xích sắt.
Phía đầu xích là một quả thiết cầu, thiết cầu được quấn thêm một vòng vải dầu, sau đó châm lửa đốt lên đỏ rực.
Hắc giáp tử sĩ dàn trận, tạo thành một vòng cung tường lửa.
Dã lang gặp lửa liền hoảng sợ bỏ chạy, hắc giáp tử sĩ nhanh chóng quăng xích, đập chết vô số dã lang.
Vết thương nơi lưng của Lưu Tông Lâm vẫn chưa lành, sau khi chém giết vô số kẻ thù, máu tươi bắn khắp người, hắn chật vật cắm mũi kiếm xuống đất chống đỡ cơ thể đang dần kiệt sức của mình.
Đại quân Nam U lâm trận đối chiến lại mất đi tướng soái, lòng quân liền nôn nao, sức chiến đấu cũng giảm đi rõ rệt.
Mà Bắc Ngu có sự viện trợ của Đông Kỳ nên sĩ khí tăng cao, sức chiến đấu liền tăng lên không ngừng.
Nhất thời, thế tấn công như vũ bão càn quét chiến địa.
Cứ như vậy, rất nhanh toàn quân sẽ bị diệt.
Nhưng lại ngay chính lúc này, một thanh y nữ tử cưỡi hắc mã xông vào trận địa, miệng của nàng không ngừng hét lớn thứ âm thanh gì đó, tất cả đều nghe không hiểu.
Thế nhưng lang kỵ sau khi nghe xong liền tụ lại một chỗ dàn trận, vừa đánh vừa lùi.
"Lưu Tông Lâm, đánh trống, lui quân!!!"
Chúc Lam hét lớn, sau đó vội vã chạy về phía Cố Hiểu Mộng.
Nhìn nàng đau đớn, vô hồn bất lực lại nhất quyết không chịu rời đi liền cảm thấy bất đắc dĩ, vừa giận vừa đau lòng, tiến đến ôm lấy nàng.
"Nhanh lên ngựa, chúng ta cùng trở về."
Cố Hiểu Mộng ôm bụng, mồ hôi không ngừng rịn ra, thân thể rã rời.
Miệng lại thì thầm âm thanh rất nhỏ.
"Nàng sẽ không trở về."
Chúc Lam hận rèn sắt không thành thép, tức đến nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy hắc giáp tử sĩ càng lúc càng đánh tới gần, nàng không nghĩ nhiều nữa, dùng hết sức lực lôi Cố Hiểu Mộng lên ngựa: "Nàng ta sẽ không trở về nữa!!!"
Sau khi an toàn lui về trong thành, đại quân Ngu quốc vẫn không có ý định tha cho, không ngừng công thành khiến cho U quân mệt mỏi cố thủ.
Lưu Tông Lâm cắn răng nén chặt cơn đau, vội vã đốc quân thủ thành theo như kế hoạch tác chiến mà Cố Hiểu Mộng đã vạch ra trước đó.
Chúc Lam dìu Cố Hiểu Mộng trở lại soái trướng, đỡ nàng nằm lên giường, cẩn thận lau đi mồ hôi không ngừng rịn ra trên mặt nàng.
Trong lòng nóng như lửa đốt mà mãi chưa thấy quân y đến, vốn muốn đi ra ngoài giục binh sĩ đi kêu quân y nhanh tới nhưng vừa mới đứng dậy đã bị người trên giường nắm tay níu lại.
Cố Hiểu Mộng cau mày đau đớn ánh mắt mơ mơ màng màng, một tay ôm lấy bụng dưới, tay còn lại giữ chặt lấy cánh tay Chúc Lam, mở miệng phát ra âm thanh nhỏ đến cực điểm.
Chúc Lam không nghe được nàng nói gì liền cúi thấp người, cẩn thận lắng nghe lần nữa.
"Nàng đừng đi, đừng đi..."
Chúc Lam cười khổ, ngồi lại bên giường, cúi người thì thầm bên tai nàng: "Được, ta không đi đâu hết."
Nàng dường như nghe được lời trấn an, trên môi liền xuất hiện nụ cười nhợt nhạt, không cố gắng mở mắt nữa, yên lòng tiến vào giấc ngủ.
Nàng giờ phút này yếu ớt vô cùng, nàng chỉ đang cố gắng nắm bắt lấy cọng rơm cuối cùng để cứu rỗi sinh mệnh mình.
Khi nàng tỉnh dậy thì đã là chạng vạng tối, muốn đưa tay đỡ trán liền cảm nhận được bàn tay của mình đang nắm chặt một bàn tay mảnh khảnh khác, trong lòng bất giác hạnh phúc.
Nàng đưa mắt nhìn, thế nhưng người nàng nắm tay lại không phải là người trong mộng của nàng, sự hụt hẫng liền xâm chiếm cõi lòng.
Chúc Lam mệt mỏi tựa ở bên giường ngủ gục lúc nào không hay, bàn tay tùy ý để cho Cố Hiểu Mộng nắm sao cũng được.
Cố Hiểu Mộng buông tay, chống đỡ cơ thể ngồi dậy, sau đó khẽ gọi Chúc Lam: "A Lam!"
Chúc Lam khẽ mở mắt, nhìn đến Cố Hiểu Mộng đã tỉnh liền phấn chấn ngồi dậy, dụi dụi mắt: "Đã tỉnh rồi sao, còn tưởng ngươi sáng mai mới tỉnh lại chứ.
Thấy trong người sao rồi?!!!...!Ai, cái eo của ta, đau quá đi mất."
Cố Hiểu Mộng có chút xấu hổ, đưa tay xoa eo giúp Chúc Lam, nếu không phải bị nàng nắm chặt không buông, Chúc Lam nàng ấy cũng không phải chịu khổ thế này.
"Mọi người thế nào rồi?"
Nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ được chính mình bị cưỡng chế hồi thành, sau đó thế nào nàng hoàn toàn không nhớ nổi.
Chúc Lam nhìn nàng, thở dài: "Toàn quân hầu như bị diệt, chỉ một số nhỏ rút lui được.
Số binh lực thủ thành và tàn quân cộng lại, chúng ta còn không tới một vạn."
"Sao? Một vạn...!lang kỵ quân của nàng đâu?"
"Cố Hiểu Mộng, một vạn quân này đã là tổng số quân mà chúng ta có..." – Chúc Lam bất lực thở dài, trận này U – Vu binh bại như núi đổ: "Kẻ địch tìm được cách khắc chế lang kỵ quân, dã lang hung mãnh cũng không thể làm được gì.
Lang kỵ quân giờ đây cũng như cá nằm trên thớt, tùy ý để chúng giết chóc."
"...Là lỗi của ta, tất cả là lỗi của ta..."
Cố Hiểu Mộng trùng mắt, không ngừng tự trách chính mình, Chúc Lam nhìn nàng thần sắc nhợt nhạt nhịn không được lo lắng cho nàng.
"Lui quân, thành trì không thể thủ được nữa, chúng ta trước tiên trở về U đô, mọi chuyện trù tính sau..."
"Không thể lui!" – Cố Hiểu Mộng lên tiếng đánh gãy lời nói của Chúc Lam, cảm thấy mình phản ứng quá khích liền mềm giọng lại: "Không lui được, nàng...!vẫn còn ở ngoài."
"Ngươi điên sao? Nàng là người của kẻ địch, ngươi không thấy sao hả?"
Xém chút nữa đã bỏ mạng ngoài chiến địa, cũng một tay nàng ta gây nên.
Tên ngốc tử này lẽ nào đui mù hay sao mà không thấy?! Ngu không chịu nổi, tức chết ta rồi!!!
"Có thể...!có thể nàng có điều khó nói thì sao? Hoặc là nàng bị kẻ địch khống chế? Nếu như ta lui quân, bọn chúng có thể sẽ giết nàng, phải không?"
Nàng không tin sự ôn nhu chăm sóc của nàng ấy là giả.
Nàng không tin ánh mắt dịu dàng lưu luyến kia là sự lừa dối.
Nàng không tin từ đầu đến cuối, mỗi một câu nói, một một biểu cảm đều là sự giả tạo, đều được dựng lên chỉ để lợi dụng nàng.
Nàng không tin Ngọc tỷ của nàng lại tàn nhẫn với nàng như vậy.
Nàng không tin, cũng không muốn tin.
"Có cái gì mà không thể nói chứ? Nàng ta ở trước đại quân công khai hạ dược ngươi, như vậy thì khó nói ở chỗ nào hả?! Cố Hiểu Mộng, ngươi...!ngươi thật sự cam lòng ngu ngốc như vậy sao?"
"Ngu ngốc hay không ngu ngốc, ta không quan tâm.
Ta chỉ muốn nhìn thấy nàng ấy một lần nữa.
Ta muốn nàng ấy chân chính cho ta một câu trả lời.
Nàng cũng nói nàng ấy hạ dược ta, thế nhưng dược này không có đoạt mệnh của ta.
Ta bây giờ chẳng phải đã khoẻ lại rồi hay sao, nàng xem, ta bây giờ đã khoẻ lại rồi.
Điều này chứng minh..."
"Chứng minh cái gì? Chứng minh nàng ta còn có một tia thương xót ngươi?! Chứng minh nàng ta thật sự có tình cảm với ngươi?! A, Cố tướng quân, ngài thật sự biết cách tự lừa mình dối người."
Chúc Lam tức đến phản cười, nàng đứng dậy bỏ đi.
"Nếu ngươi thật sự muốn đi con đường này thì tự mình mở cổng thành chào đón kẻ thù bước vào.
Ta và lang kỵ quân không thể tìm chết cùng ngươi.
Sáng mai ta đem họ trở về Chúc Vu."
"..."
Một đêm lặng lẽ trôi qua, bình minh dựng lên một ngày mới.
Thiếu niên tướng quân mặc ngân giáp, tay cầm trường thương, gương mặt vẫn còn tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn như xưa, sắc bén vô cùng.
Nàng đứng trên trường thành nhìn xuống, hét to.
"Ngu quân phía dưới nghe đây.
Muốn ta mở cổng nghênh chiến với các ngươi, được thôi, giao một người ra cho ta."
Phan Hán Khanh ngẩng đầu, cười lớn: "Được, Cố tướng quân thật sảng khoái! Ngươi muốn ai? Chỉ cần ngươi nói một tiếng là được."
Chỉ một lúc sau, hình bóng nàng tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng xuất hiện.
Một thân bạch y cưỡi trên lưng Hãn Huyết Bảo Mã nhưng dáng vẻ yêu kiều ấy lại đang trong vòng tay của một nam nhân cao lớn khỏe mạnh.
Cố Hiểu Mộng nhìn gương mặt lạnh lẽo tựa băng sương ấy, trong lòng liền xẹt qua một tia đau đớn.
Nàng cố gắng trấn tĩnh bản thân, bước xuống thành, cưỡi Ngân Long câu ra ngoài.
Lưu Tông Lâm nhìn nàng phờ phạc, trong lòng liền không nguyện ý, cố gắng ngăn nàng lại: "Tướng quân, ngài không thể ra ngoài được."
"Mở cổng!" – Cố Hiểu Mộng không nhìn đến Lưu Tông Lâm, việc gì nàng đã quyết thì không ai có thể cản.
Ánh mắt nàng sắc bén nhìn vào cổng thành nặng nề, hét: "Mở!"
"Cố Tiêu..."
"Lưu Tông Lâm, mở cổng.
Đây là quân lệnh."
"Cố Tiêu! Ngươi tỉnh táo lại được không? Ta không muốn nhìn ngươi đi tìm chết."
"Ta chết hay không thì liên quan gì tới ngươi.
Mở cổng!"
Lưu Tông Lâm nghiến răng, đứng bất động tại chỗ.
Hai mắt Cố Hiểu Mộng liền hằn lên những tia máu.
"Quân lệnh như sơn, đừng ép ta phải sử dụng quân pháp với ngươi.
Mở!"
Lưu Tông Lâm vẫn như cũ, đứng im bất động như một pho tượng, làm như hắn không nghe thấy được Cố Hiểu Mộng nói gì.
"Giỏi cho Lưu Tông Lâm, ngươi không mở thì ta mở."
Cố Hiểu Mộng nghiến chặt răng, phóng khỏi Ngân Long câu, tự mình đi ra mở cổng.
Nàng gỡ thanh gỗ chắn cổng ra, sau đó đẩy cổng, thế nhưng nàng có cố như thế nào thì cũng không thể làm cổng thành nhúc nhích.
Lưu Tông Lâm nhìn nàng chật vật liền thở dài, đi đến bên cạnh, lấy ra một thanh sắt hẹp dài, chọt chọt vào cái lỗ nhỏ, sau đó xoay xoay vài vòng, một tiếng cách thật nhỏ vang lên.
"Còn có một tầng khoá trong" – Hắn giải thích với nàng một chút, sau đó mở cổng cho nàng.
Cách cổng thành nặng nề cuối cùng cũng được mở ra.
Nàng lên lại Ngân Long câu, từng bước đối diện với thiên quân vạn mã bên ngoài.
Thân thể bạch y nữ tử khẽ run, trên tay cũng đã đổ một tầng hơi mỏng.
Thế nhưng gương mặt lại ngàn năm như một, đạm mạc băng sương.
Phan Hán Khanh cười lớn, âm thầm siết chặt vòng tay để trấn định người trong lòng.
"Cố tướng quân quả nhiên giữ lời, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh."
Cố Hiểu Mộng không nhìn đến Phan Hán Khanh, ánh mắt nàng thủy chung đều đặt lên nữ tử trong vòng tay của hắn.
"Ngọc tỷ, theo ta về nhà, được không?"
"Cố tướng quân, ngươi đang nói chuyện với ái thê của ta sao?"
Phan Hán Khanh lại cười lớn, càng ra sức siết chặt cái ôm hơn.
Sét đánh giữa trời quang, âm thanh của Phan Hán Khanh làm Cố Hiểu Mộng sững sờ, nàng bất lực nhìn Lý Ninh Ngọc.
"Ái thê...!ái thê sao?" – Rõ ràng là thê tử của nàng, là thê tử của nàng mà.
Nhưng vì sao mới qua một đêm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.
"Chết tiệt, đúng là một đôi cẩu nam nữ." – Bạch Tiểu Niên đứng trên tường thành phỉ nhổ nước bọt, nhịn không được rút tên bắn về phía hai người.
Phan Hán Khanh phản ứng kịp liền rút kiếm chém đứt tên bay tới, cười lạnh: " =Cố tướng quân, ngươi đồng ý trao đổi, thế nào lại cho người bắn lén?"
"Ngươi muốn trao đổi thế nào?" – ánh mắt Cố Hiểu Mộng dần dần mờ đi.
"Ngươi nói muốn người nên ra khỏi thành.
Thế nhưng lại cho người bắn lén, sợ là người ngươi muốn không dễ tới tay nữa rồi."
"Không cần nhiều lời như vậy.
Phan tướng quân, ngươi muốn thế nào, trực tiếp nói ra đi."
"Rất tốt.
Thuộc hạ của ngài bắn ta một tên, ta muốn trả lại ba tên.
Nghe nói võ nghệ của ngài trấn áp tứ phương, nếu ngài có thể đỡ được ba tên của ta, vậy người ngài muốn tùy ngài mang đi."
"Được."
Cố Hiểu Mộng lập tức đồng ý mà không thèm suy nghĩ.
Nàng xuống ngựa, từng bước tiến về phía trước.
"Tốt.
Mũi tên đầu tiên."
Phan Hán Khanh lắp tên vào cung, kéo căng.
Mũi tên xé gió bay thẳng vào bả vai của Cố Hiểu Mộng.
Một mũi này bắn ra, vốn dĩ có thể né nhưng nàng lại lựa chọn không né, để nó trực tiếp xuyên qua áo giáp cắm sâu vào da thịt, máu tươi nhanh chóng tuôn trào.
Cố Hiểu Mộng nhìn máu tươi loang lổ, trên môi lại nở một nụ cười nhợt nhạt, từng bước tiến lại chỗ Lý Ninh Ngọc: "Ngọc tỷ, xin lỗi.
Ta vô dụng, làm hỏng mất y phục nàng may cho ta rồi."
Lý Ninh Ngọc cố gắng khống chế cảm xúc nhưng gương mặt lãnh đạm thế nào vẫn có chút tái lại, đôi môi khẽ run.
Bàn tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, rướm máu.
"Cố tướng quân, thật lạc quan.
Tốt, nhận tên thứ hai của ta đi."
Phan Hán Khanh cười lớn, lại lắp tên vào cung.
Đưa mắt nhìn đến từng bước đi của Cố Hiểu Mộng, ánh mắt híp lại.
Dây cung được kéo căng, sau đó thả ra.
Mũi tên xé gió cắm vào chân người trước mặt.
Cố Hiểu Mộng vẫn như cũ không tránh né, trực tiếp nghênh đón cơn đau.
Nàng cắn răng chịu đựng, đi từng bước về trước, nàng không được phép gục ngã.
"Ngọc tỷ, nàng ở đó chờ ta, ta rất nhanh sẽ đem nàng về nhà."
Nàng mỉm cười, một nụ cười mang theo vô hạn ấm áp.
Máu nơi lòng bàn tay Lý Ninh Ngọc càng chảy càng nhiều, lan đỏ cả một mảng nơi ống tay áo.
"Mũi tên cuối."
Phan Hán Khanh lúc này cũng thở dài, thanh âm cũng trầm hơn, chuẩn bị mở cung.
"Đủ rồi."
Giọng nói lạnh lẽo khẽ vang lên.
Lý Ninh Ngọc đoạt lấy cung tên trong tay Phan Hán Khanh, sau đó kéo căng, bắn thẳng về hướng người đang tiến từng bước một về phía nàng.
Mũi tên chuẩn xác ghim thẳng vào ngực trái của Cố Hiểu Mộng.
Nàng nhìn nó, bước chân liền khựng lại.
Mũi tên được bắn bằng một lực lớn nhưng thật may, khôi giáp nơi ngực trái kiên cố, mũi tên bị giáp cản lại, hoàn toàn không thể chạm đến trái tim nàng nhưng tim nàng đã sớm bị tàn phá đến tan nát, máu tươi đầm đìa.
Thì ra, ước muốn chân chính của nàng là tự tay kết thúc sinh mệnh ta.
Mũi tên thứ ba được bắn ra, thuộc hạ của Cố Hiểu Mộng không thể nhịn được nữa.
Lưu Tông Lâm siết chặt kiếm, giơ cao, hét: "Bắn."
Đội cung thủ nãy giờ chỉ chờ mệnh lệnh, nghe thấy một tiến bắn liền ồ ạt bắn tên về phía Ngu quân.
Phan Hán Khanh lập tức chỉ huy đại quân công thành.
Cố Hiểu Mộng vẫn đứng yên tại chỗ, mơ hồ nhìn về hướng bạch y trên lưng ngựa.
Ánh mắt nàng đã không còn tiêu cự, trên người nàng đã bị rút đi khát vọng sống.
Từ trong cổng thành, một con hắc mã lao nhanh ra như một cơn gió, Chúc Lam ở trên lưng ngựa nghiêng người kéo lấy Cố Hiểu Mộng.
"Cố Hiểu Mộng, hôm qua ta trả ngươi một mạng, hôm nay ngươi thiếu lại ta một mạng."
Nhìn hắc mã mang theo hai người vượt qua cảnh tượng tàn khốc, dần dần khuất bóng khỏi chiến địa.
Lý Ninh Ngọc không còn ngụy trang được nữa, nàng vùi đầu vào lòng ca ca, thân thể không ngừng run rẩy, tiếng nấc nghẹn ngào cũng theo đó phát ra.
Ánh mắt cuối cùng Cố Hiểu Mộng nhìn nàng, tất cả yêu thương khắc khoải đều hoá thành hận thù sắc bén.
Đây là những gì nàng muốn, và nàng đã có được những gì nàng muốn.
Nhưng...!nàng phải làm sao bây giờ....