Lệ Ngọc Vy cũng thật là hết cách với cha con này, thật là quá hèn hạ mà......
"Chu quản lý, ta thấy ngươi cũng quá không có lý lẽ rồi. Ta và con gái ngươi mới gặp nhau lần đầu, làm sao ta có thể bắt nạt nàng chứ.....chắc chắn là có hiểu lầm rồi.,...""
Đối với loại người này, Lệ Ngọc Vy cũng không cần nhiều lời nhưng nể tình Chu Trần Khôi là trưởng bối, cô miễn cưỡng khách khí một chút
""Con gái ta nói thế nào thì là thế đó. Ngươi cũng không cần giải thích nhiều, khu CAY chúng ta cũng không hề làm gì khu NGỌT các ngươi. Ta chỉ muốn để con gái ta sống một cuộc sống bình thường hết sức thôi, các ngươi vậy mà cũng không để yên được. Vậy thì đừng trách ta không khách khí!""
Chu Trần Khôi mạnh mẽ phản bác
Với Chu Trần Khôi, Lệ Ngọc Vy đúng là được mở rộng tầm mắt. Không ngờ trên đời lại có người không biết xấu hổ như vậy. Với lại Chu Trần Khôi cũng đâu phải chân chính chủ nhân của nhà hàng. CHân chính chủ nhân chính là Chủ Tịch - Bà Triệu.
""Chu Trần Khôi! Ngươi quá phận!""
Lệ Ngọc Vy cũng có chút phẫn nộ
""Cha....""
Chu Thiên Nhu suy yếu dựa vào Chu Trần Khôi....
""Ngươi thấy tác phẩm của ngươi chưa? Đây rõ ràng là khing bạc đồng nghiệp huống chi Thiên Nhu vẫn còn nhỏ như vậy. Ngươi nỡ nào ức hiếp nó.....""
""Hừ!""
Lệ Ngọc Vy hừ lạnh một tiếng
""Cô ta nhỏ tuổi? Cô ta nhỏ tuổi thì chẳng lẽ ta là trẻ sơ sinh? Một người bình thường như cô ta phải biết làm đủ việc rồi chứ không phải suốt ngày núp vào cái bóng của cha mà khóc. Cô ta căn bản chính là đồ vô dụng!"
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên trong đám người
""Vy Vy a...với hạng người này thì cháu cần gì phải lắm lời như thế? Một phát tát chết hai cha con hắn là xong rồi, cần gì phải quanh co lòng vòng?""