- Vợ!
Cố Hiểu Mộng mở cửa phòng ra nhào vào lòng Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc sờ sờ đầu Cố Hiểu Mộng, cười cưng chiều.
- Không phải chị đang ở hội thảo sao?
Cố Hiểu Mộng kéo Lý Ninh Ngọc vào phòng mình, sau đó lại giống như gấu túi bám lên người Lý Ninh Ngọc.
- Nhớ em, nên kết thúc sớm đến gặp em.
Lý Ninh Ngọc không nhắc đến Tô Vũ, bởi vì cô cảm thấy điều đó thật vô nghĩa cũng không cần thiết. Lý Ninh Ngọc rửa mặt xong đương nhiên là hai người lại có một đêm triền miên, nhưng mà một đêm này, Cố Hiểu Mộng không cho Lý Ninh Ngọc có cơ hội phản công, dù sao ngày mai cô còn phải tham gia ghi hình chương trình. (Tiếc là con dân Cầu Trang không thể chứng kiến cảnh huy hoàng của Cố thượng úy haha.)
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, hai người ôm nhau thật chặt trên giường lớn khách sạn, Lý Ninh Ngọc nằm trọn trong lòng Cố Hiểu Mộng ngủ vô cùng ngon lành, tầm mắt Cố Hiểu Mộng lướt qua Lý Ninh Ngọc liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, cô phải rời giường trang điểm đi đến địa điểm ghi hình.
Cố Hiểu Mộng luyến tiếc để lại một nụ hôn trên trán Lý Ninh Ngọc, sao đó rút cánh tay bị Lý Ninh Ngọc nằm đến tê dại không còn cảm giác, đứng dậy rửa mặt thay một bộ đồ thể thao, đi đến phòng của thợ makeup trang điểm sau đó đi cùng Chu Sở ra khỏi khách sạn lên xe. Ở trên xe, tổ tiết mục hỏi Cố Hiểu Mộng rất nhiều vấn đề.
Khi đến địa điểm ghi hình, đây là một chương trình thử thách ngoài trời, tổng cộng có năm đội, bốn đội thường xuyên và một đội khách mời, Cố Hiểu Mộng và Chu Sở thuộc đội khách mời, chỉ tham gia ở kỳ này.
Đến lúc quay trò chơi thứ nhất, người đầu tiên của mỗi đội ngậm một cái ly giấy, hai người cứ cách mười mét lại chuyền nước cho nhau một lần, ở nơi cách vạch xuất phát một trăm mét có một ly chia độ, nội trong thời gian quy định, đổ nước trong ly giấy vào ly chia độ, đội nào có lượng nước bên trong ly chia độ nhiều hơn thì có thể xuất phát trước hai mưới phút.
Cố Hiểu Mộng và Chu Sở đều cố gắng hết sức để tránh sự tiếp xúc không nên có giữa hai người, cho nên chậm hơn người khác một chút, nhưng mà bởi vì chậm nên họ ít làm đổ nước nhất.
Các cô là những người xuất phát đầu tiên, đây là quê của Chu Sở cho nên cô ấy thông thuộc đường xá hơn ai hết, lúc Cố Hiểu Mộng đón xe Chu Sở ngăn Cố Hiểu Mộng lại, kéo Cố Hiểu Mộng đến ga tàu điện ngầm cách đó không xa.
Chu Sở mua vé tàu, dẫn Cố Hiểu Mộng cùng chụp ảnh trên tàu điện ngầm, lúc này đang giờ cao điểm, đường tàu không thông, sự xuất hiện của Cố Hiểu Mộng và Chu Sở khiến cho đám đông xôn xao, thậm chí có người còn la hét.
Cố Hiểu Mộng xem như không nghe không thấy, đứng ở góc xem nội dung nhiệm vụ tiếp theo.
Lúc Chu Sở nhắc là đã đến trạm, hai người rời khỏi tàu điện ngầm chạy đến địa điểm trò chơi kế tiếp.
Trò chơi này là một trò bên trong công viên nước, mỗi bên hồ bơi có một đài cao riêng biệt. Trên đài có hai dây cáp, cần phải có một người bị treo lên đó cầm tấm ván gỗ lót cầu, cho đến khi hoàn thành cầu gỗ mới thôi.
Chu Sở sợ độ cao, chỉ có thể để Cố Hiểu Mộng lên, Cố Hiểu Mộng leo lên đài cao, dưới dự giúp đỡ của nhân viên hiện trường đeo cáp rồi bắt đầu lót gỗ, khó nhất không phải là lót gỗ, khó nhất chính là đối mặt nỗi sợ độ cao.
Cố Hiểu Mộng không sợ độ cao, cho nên có thể dễ dàng hoàn thành, mất khoảng mười phút, lúc đội thứ hai thở hồng hộc đuổi đến, Cố Hiểu Mộng và Chu Sở đã sắp bắt đầu thu dọn ba lô của mình đi đến địa điểm tiếp theo.
Cố Hiểu Mộng không biết, có một niềm vui bất ngờ thật lớn đang chờ cô, Lý Ninh Ngọc và Amy đã ở địa điểm ghi hình cuối cùng chờ Cố Hiểu Mộng và Chu Sở đến.
-------Tui là vạch phân cách để chửi web ăn cắp. Dù biết các bạn dai như đĩa vậy, nhưng tui cũng muốn chửi cho đã cái nư của tui. Hãy sống cho tử tế vào các bạn nhé!--------
- Nói nghe này, cô không thể cho Triệu Ức một kỳ nghỉ phép sao? Bản thân cô chạy theo Cố Hiểu Mộng đến đây, mà lại khiến cho bọn tôi chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, cô cũng tốt quá ha!
Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, Amy và Lý Ninh Ngọc đã trở thành bạn bè từ lâu, cho nên nói chuyện cũng không có nhiều lo ngại.
- Ví như tôi cho Triệu Ức nghỉ phép thì thời gian rảnh của các cô cũng đâu có giống nhau.
Lý Ninh Ngọc ngồi trong mái hiên được tổ tiết mục đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, uống nước ướp lạnh, Lý Ninh Ngọc liếc mắt nhìn Amy một cái, Amy há miệng thở dài lại không có sức phản bác, quả thực là vậy, cho dù Triệu Ức có thời gian cũng không chắc là cô có thời gian........ Tuy rằng công ty này là của hai người cô và Cố Hiểu Mộng, nhưng đa phần công việc đều là cô làm, theo lời Cố hiểu Mộng nói, Cố Hiểu Mộng phụ trách kiếm tiền, cô phụ trách quản lý công ty.
- Cô và Cố Hiểu Mộng lặp đi lặp lại như vậy có cảm thấy chán không?
Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc bên nhau nhiều năm như vậy, mà cô vẫn thấy hai người họ ân ái như ban đầu, cô rất tò mò hia người này bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn còn là tình yêu sao?
- Chán? Không có, đừng nói với tôi là cô và Triệu Ức bắt đầu thấy chán rồi?
Lý Ninh Ngọc vặn nắp chai nước của mình, tuy rằng trên mặt vẫn bình thản, không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt tràn đầy mùi tò mò.
- Chỉ là cảm thấy, chuyện củi gạo dầu muối tương giấm trà và chuyện con cái ngày càng nhiều, tôi và em ấy... hình như ngày càng nhạt nhẽo.
Bảy thứ cần thiết trong gia đình, tựa tựa như 'cơm áo gạo tiền'.
Amy cười gượng, xung quanh không có người khác, cô mới dám nói chuyện này với Lý Ninh Ngọc. Thậm chí có lúc, Amy cảm thấy cô và Triệu Ức dường như chỉ còn lại trách nhiệm nghĩa vụ và tình thân, chỉ có lúc hai người triền miên mới có thể cảm giác được mình đối với Triệu Ức vẫn còn yêu sâu sắc, còn có dục vọng.
- Cô còn yêu cô ấy không?
- Đương nhiên!
Gần như là Amy buột miệng nói ra, không chút do dự.
- Yêu là được rồi, xem mỗi ngày như ngày đầu tiên, duy trì cảm giác mới mẻ, thỉnh thoảng làm cho người ta một niềm vui bất ngờ. Sau khi trở về tôi sẽ cho Triệu Ức nghỉ phép một tháng, cô phải làm thế nào không cần tôi dạy chứ? Gác lại chuyện đứa nhỏ, gác lại chuyện thất loạn bát tao, tắt điện thoại ở bên cạnh cô ấy thật tốt, có lẽ cô sẽ phát hiện, hai người không còn cảm thấy chán nữa.
Tuy rằng là bạn bè, nhưng có một số việc chỉ cần nói vừa vừa phải phải. Cho dù là bạn bè sống chết cũng cần có một giới hạn, huống chi bọn họ còn chưa đến mức sinh tử chi giao.
Cố Hiểu Mộng và Chu Sở đến nơi nhìn thấy Lý Ninh Ngọc thì sửng sốt, cô nghĩ ít nhất Lý Ninh Ngọc còn phải ngủ đến trưa, nhưng mà cô không biết là khi cô vừa đi Lý Ninh Ngọc đã thức dậy, dù sao cũng đã quen với sự ôm ấp và hơi ấm của cô, cái ôm và hơi ấm đột nhiên biến mất khiến cho Lý Ninh Ngọc mau chóng tỉnh giấc, cho dù thân thể mệt lả cũng không muốn ngủ lại.
Cố Hiểu Mộng và Chu Sở là đội đầu tiên đến địa điểm cuối cùng, Cố Hiểu Mộng đi thẳng đến chỗ Lý Ninh Ngọc, ôm Lý Ninh Ngọc không muốn buông tay. Lý Ninh Ngọc nhắc nhở cô là camera vẫn còn đang quay, Cố Hiểu Mộng vẫn không buông, cho đến khi ôm đủ rồi mới chịu buông ra đi quay cảnh cuối cùng. Cảnh cuối rất đơn giản, chỉ là nói một chút cảm nghĩ của người đầu tiên đến trạm cuối và dùng số tiền quỹ từ thiện năm mươi vạn thắng được như thế nào.
Sau khi quay hình xong, Cố Hiểu Mộng bỏ lại Amy và Chu Sở, kéo Lý Ninh Ngọc chạy đi, quần áo thì cứ lên xe Lý Ninh Ngọc thay.
- Vợ, chúng ta đi xem phim được không?
Cố Hiểu Mộng thay quần áo xong từ hàng ghế sau thò đầu lên hôn Lý Ninh Ngọc một cái, trừ lúc làm việc, Cố Hiểu Mộng hận không thể dính bên người Lý Ninh Ngọc hai mươi tư trên bảy.
- Em là một người đóng phim, sao lại thích xem phim như vậy?
Lý Ninh Ngọc mỉm cười, Cố Hiểu Mộng gối tay lên ghế phụ, đặt đầu lên tay mình, nghiêng sang nhìn Lý Ninh Ngọc, trong mắt đều là ý cười..
- Không phải thích xem phim, là thích xem phim với chị.
- Miệng lưỡi trơn tru.
Tuy ngoài miệng Lý Ninh Ngọc nói Cố Hiểu Mộng như vậy nhưng trong lòng lại ngọt không thôi.
Kỳ thật Cố Hiểu Mộng không phải thích xem phim đến như vậy, chỉ là muốn cùng Lý Ninh Ngọc làm những chuyện mà tình nhân sẽ làm, xem phim dạo phố, thỉnh thoảng lãng mạn một chút, làm cho cuộc sống vô vị ngày thường thêm ngọt ngào.
Lý Ninh Ngọc tuân thủ lời hứa, trở lại thành phố B, liền cho Triệu Ức nghỉ phép một tháng hưởng nguyên lương, cho cô ấy nghỉ ngơi một thời gian, Triệu Ức nghỉ, lượng công việc của Lý Ninh Ngọc thoáng chốc tăng lên rất nhiều.
Vị trí thư ký này nhìn qua có vẻ không quan trọng, nhưng không phải ai cũng làm được, thư ký là người thân cận nhất của BOSS, cũng là người dễ dàng tiếp xúc với hồ sơ cơ mật nhất, cho nên, Lý Ninh Ngọc thà rằng để trống cũng sẽ không tùy tiện tìm người tạm thời thay thế công việc của Triệu Ức.
Lý Ninh Ngọc bắt đầu bận rộn, nhưng vẫn đúng năm giờ tan làm, mang theo công việc dở dang về nhà, cố hết sức nhín chút thời gian cho Cố Hiểu Mộng và Cố Tử Ninh.