Vì chưa điều tra được đầy đủ nên nhà trường cũng không giữ Quốc Đình quá lâu.
Được thả Quốc Đình đã lập tức đi thực hiện giao kèo ban nãy với Gia Minh.
Mất một lúc Quốc Đình mới tìm được Tư Nhiên.
Vừa nhìn thấy Quốc Đình Tư Nhiên theo phản xạ liền lùi về phía sau cảnh giác đề phòng.
Quốc Đình thấy phản ứng đó của Tư Nhiên thì gãi đầu nói: "Tôi thành thật xin lỗi cậu vì việc nói xấu và đánh cậu trong nhà vệ sinh lần trước!"
Đột nhiên nhận được lời xin lỗi, Tư Nhiên ban đầu vô cùng ngạc nhiên nhưng nghĩ lại thì lại cảm thấy có gì đó không ổn.
-Sao tự nhiên cậu ta lại xin lỗi mình? Chuyện này có gì đó không được bình thường!...
Tư Nhiên với vẻ mặt đầy nghi ngờ, hỏi: "Là ai ép cậu xin lỗi tôi à?"
Quốc Đình bị nói trúng tim đen, hơi lúng túng giải thích: "Không có! Chuyện lần đó quả thật là tôi sai, do lòng tự trọng nên mãi tới giờ tôi mới có dũng khí xin lỗi."
Tư Nhiên nhìn chằm chằm Quốc Đình, lẩm bẩm: "May là cậu vẫn chưa xấu hoàn toàn..."
Tư Nhiên nhìn thẳng vào mắt Quốc Đình hỏi: "Cậu thích Mộng Dao đúng không?"
Quốc Đình không né tránh mà gật đầu thay cho lời khẳng định.
"Cậu vì Mộng Dao nên mới gian lận sao?"
Quốc Đình siết chặt tay nói ra lời luôn giấu trong lòng.
"Phải, sau vài lần theo dõi Mộng Dao tôi đã biết cậu ấy thích Lục Vũ.
Vì ganh ghét nên tôi mới mua chuộc lớp 11A4 để tôi và Lục Vũ có thể trực tiếp thi chạy với nhau.
Tôi muốn cho Mộng Dao thấy tôi giỏi hơn Lục Vũ!"
Tư Nhiên thở dài, bất lực hỏi: "Cậu biết tại sao Mộng Dao lại thích Lục Vũ thay vì cậu không?"
Đôi mắt Quốc Đình đượm buồn trả lời: "Có lẽ là vì tôi là học sinh cá biệt, suốt ngày gây chuyện, không học giỏi như Lục Vũ nên cậu ấy không thích tôi.
Thêm cả việc bây giờ, chắc cậu ấy ghét tôi lắm!..."
"Mộng Dao không hề ghét cậu.
Từ trước đến nay Mộng Dao luôn là người ngay thẳng, dù có tỏ ra khó chịu với người khác cũng không bao giờ để bụng hay ghét ai.
Chuyện cậu tỏ tình Mộng Dao cũng là cậu ấy kể cho tôi.
Tôi có hỏi cậu ấy có ghét cậu không, tại sao lại từ chối cậu ấy chỉ cười rồi bảo:
"Tớ không ghét Quốc Đình.
Lý do tớ từ chối cậu ấy một phần là vì tớ thích Lục Vũ phần còn lại là vì tớ không còn nhìn ra Quốc Đình của ngày xưa nữa.
Dù hồi đấy Quốc Đình rất nổi tiếng vì đánh nhau nhưng chỉ toàn đánh côn đồ chứ chưa bao giờ đánh học sinh yếu thế.
Cậu ấy còn giúp tớ nữa kia mà.
Chỉ là giờ Quốc Đình đã thay đổi, vì mâu thuẫn giữa hai lớp mà đánh cậu, còn gian lận nữa.
Nếu vì thích tớ mà cậu ấy trở nên xấu đi thay vì tốt lên thì tớ không phải người xứng đáng nhận được tình cảm đó!""
Tư Nhiên nhìn Quốc Đình đang suy nghĩ, chậm rãi nói:
"Tôi biết cảm giác yêu đơn phương rất khó chịu.
Tôi cũng rất nể phục khi cậu đủ cam đảm bày tỏ tình cảm với Mộng Dao.
Nhưng cách cậu thể hiện nó lại khiến cả hai bị tổn thương.
Tình yêu vốn là thứ xuất phát từ sự chân thành, thấu hiểu và giúp đỡ lẫn nhau.
Cậu vì yêu mà quên đi bản thân, dùng mọi thủ đoạn để đạt được ý muốn thì dù sau này cậu có được tình yêu đó thì cũng sẽ không thể hạnh phúc.
Vì vậy bạn học Quốc Đình à, muốn ai đó yêu cậu thì cậu phải yêu bản thân mình trước đã.
Không phải vì bất kì ai mà là vì bản thân cậu!"
"Không hề đáng.
Quốc Đình, cậu nhìn lại mình xem giờ cậu đã thành người như thế nào rồi? Chẳng phải cậu ghét nhất là loại người gian lận sao? Sao bây giờ cậu lại biến thành loại người đó? Cậu muốn có được cái gì thì phải dùng bản chất tốt nhất của cậu để tìm nó.
Đáng tiếc, bây giờ tôi đã chẳng còn nhìn ra Quốc Đình của ngày xưa nữa."
Lúc này Quốc Đình mới thực sự tỉnh ngộ.
-Lời của Minh Triết, Mộng Dao và Tư Nhiên nói không hề sai.
Từ trước đến giờ mình đều lấy lý do thích Mộng Dao để làm mọi thứ mà không quan tâm tốt xấu.
Mình chưa từng nghĩ đến việc vì Mộng Dao mà tốt lên.
Thích Mộng Dao là thật nhưng mình lại biến nó thành cái cớ để thoả mãn vọng của bản thân.
Sao từ trước tới giờ mình lại không nhận ra? Mình thật sự là một người tồi tệ mà!...
Thấy Quốc Đình suy sụp, Tư Nhiên không đành lòng nên an ủi.
"Thích một người không phải xấu.
Chỉ cần cậu xem đó là động lực để phát triển bản thân, giúp bản thân tốt lên từng ngày.
Tôi tin khi cậu đủ tốt cậu sẽ có thể đến bên cạnh người cậu thích dù là với thân phận gì.
Lời vừa rồi của Tư Nhiên không chỉ là nói cho Quốc Đình mà còn là cho chính bản thân cậu.
Tình cảm mà Tư Nhiên ôm trong lòng, gìn giữ ròng rã bốn năm trời.
Tư Nhiên trân trọng nó hơn bất cứ thứ gì.
Tỏ tình với người mình thích giống như một ván cược lớn.
Thành công hay thất bại đều chỉ trong một khoảnh khắc.
Giống như Tư Nhiên đã nói, cậu rất ngưỡng mộ Quốc Đình vì dám bày tỏ lòng mình.
-Nếu là mình, mình thật sự không có đủ can đảm để tỏ tình với A Minh đâu.
Mình thật sự sợ khi phải nhận lời từ chối của A Minh.
Lúc đấy chắc mình sẽ chết vì buồn mất!...
Thấy sắp đến giờ ra về, Tư Nhiên mỉm cười nói với Quốc Đình: "Tôi biết cậu không phải thật lòng muốn xin lỗi tôi nhưng tôi vẫn sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cậu! Dù sao đâu phải ai cũng có nhiều thời gian để sống, nếu thế thì cứ buông hết buồn phiền và sống thật thoải mái đi."
Dứt lời Tư Nhiên liền chào tạm biệt Quốc Đình rồi rời đi..