Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

chương 17: hãy tha thứ cho anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chập choạng tối Phương Đăng mới trở về Phó gia viện, thấy già Thôi đang bận bịu thu xếp hành lý, cố tìm xem còn thứ gì có thể để Tiểu Thất mang đi được không. Ông vui cứ như con trẻ, thấy Phương Đăng, cũng chẳng nhớ chào hỏi.

Phó Kính Thù ở trong phòng, lại đang đem từng thứ từng thứ đã gói gém vào hành lý trả về chỗ cũ. Khi bước vào, Phương Đăng không gõ cửa, lặng lẽ ngồi xuống giường, đóng chiếc vali đã bị lôi mất một nửa hành lý ra ngoài lại.

“Em làm gì thế?” Phó Kính Thù đứng trước giá sách, ngạc nhiên quay lại.

Cậu ta tiếp tục xếp sách lên giá, từng cuốn từng cuốn được đặt xuống thẳng thớn đâu vào đấy.

“Mặc kệ mấy quyển sách rách nát đó đi.” Phương Đăng kéo kéo vạt áo cậu.

Phó Kính Thù chẳng thèm để ý, cứ xoay lưng lại với nó mà nói: “Trong sách có nhiều chỗ viết rất có lý. Trước đây tôi cứ tự cho là mình thông minh, tưởng rằng có thể thấu hiểu được tất cả mọi chuyện.”

“Anh nghiêm khắc với mình quá, có nhiều chuyện không phải do thông minh hay ngu ngốc quyết định. Kẻ ngốc có cái hạnh phúc riêng của họ.”

“Không rõ tôi đã kể với em chưa, trong kinh Phật có một đoạn thế này. Người sống trên đời như nằm trong bụi gai, tâm không động, người không động, không thể bị thương. Nhỡ tâm động khiến người động, thì gai thấu thân, đau thấu cốt, tựa như nếm trải khổ đau trong cuộc đời vậy.” Cuối cùng cậu ta cũng chịu rời tay khỏi chồng sách của mình, quay người lại. Đôi mắt cậu phủ rợp hàng mi, nhưng vẫn có thể nhìn ra thứ cảm xúc ấp ủ trong đó, “Già Thôi cứ bận luôn tay luôn chân, tôi không muốn nói rõ sự thật sớm quá, nhiều năm rồi chú ấy mới vui đến vậy.”

“Vậy thì đừng nói.”

“Nhưng chú ấy lo lắng cho Tiểu Thất, nếu biết tôi không phải là Tiểu Thất… bớt một chút hy vọng là bớt một chút lạc lõng.” Phó Kính Thù ngồi xuống đối diện với Phương Đăng. “Sao A Chiếu nói cả ngày nay không thấy em đâu?”

“Tôi có chút việc ấy mà. A Chiếu đến tìm anh à?”

“Nó nài tôi đừng đi. Đợi có kết quả xét nghiệm, chắc cậu nhóc vui lắm. có một người vui là tốt rồi.”

Chốc chốc Phương Đăng lại dùng ngóc tay chỉnh lại tấm ra trải giường sạch tươm.

“Nếu mọi chuyện vẫn chưa đến mức ấy, hẵng còn cơ hội cứu vãn thì anh thấy thế nào?”

“Cứu vãn?” Phó Kính Thù lắc đầu, “Nếu cha của em không nói dối, thì làm gì có cơ hội cứu vãn.”

Phương Đăng nói : “Thế… Nếu như một người khác đồng ý nói dối giúp anh thì sao. Chiều nay tôi đã đi gặp Lục Ninh Hải.”

“Em gặp Lục Ninh Hải? Ông ta sao chịu làm thế?” Phó Kính Thù nhìn Phương Đăng nghi ngờ, nó không nói gì, chốc chốc lại lấy ngón tay vẽ lên tấm khăn trải giường những đường nét đều đặn. Mặt Phó Kính Thù dần biến sắc, từ khó hiểu sang nghi hoặc, sau cùng bừng lên vẻ khó tin khủng khiếp.

“Phương Đăng, em tìm ông ta làm gì?” Sắc mặt cậu xanh xám, “Đừng nói là… như cái điều tôi nghĩ”

Cậu đứng phắt dậy, lại gần Phương Đăng một chút, liền ngửi thấy mùi dầu thơm thoang thoảng phả ra từ người nó, mái tóc ướt rượt. Nó vừa tắm, sau khi về đảo không lâu.

“Nói đì! Sao không trả lời tôi?”

“Tôi làm gì không quan trọng, quan trọng là kết quả kia! Ông ta sẽ giúp tôi!” Phương Đăng nói chắc nịch như chém đinh chặt sắt.

Câu nói này như một mình chứng khiến suy đoán khủng khiếp trong lòng Phó Kính Thù tiến gần đến sự thật hơn, “Sao lại không quan trọng, rốt cuộc em đã làm gì?”

Phương Đăng chưa bao giờ nghe cậu ta dùng giọng điệu như thế nói với mình, có giận dữ hơn thế này cũng chưa bao giờ. Nó cứng họng cố gắng bảo vệ chút ít tự tôn cuối cùng.

“Có muốn nghe tôi tường thuật chi tiết diễn biến không? Anh muốn nghe thật không?”

Phương Đăng cảm thấy mặt mình lạnh toát. Cậu ta hất chén trà nguội trên bàn sách vào mặt nó. Nước trà lẫn lá trà từ mặt và tóc rớt xuống lã chã. Cũng tốt, sẽ không ai biết nó đang khóc.

“Tôi hận nhất là cái cách em rẻ rúng bản thân mình!” Gương mặt đẹp đẽ của cậu méo mó đi vì đau đớn, “Tại sao không bàn bạc với tôi, hả! Em dựa vào đâu mà quyết định hộ tôi, dựa vào đâu!”

“Dựa vào một điều rằng tôi là kẻ quan tâm anh nhất trên đời này!” Nó gần như hét lên, “Nước trà thì nhằm nhò gì, có gan hãy nhổ nước bọt vào mặt tôi đây này. Anh không xem tôi ra gì, liệu tôi có tình nguyện rẻ rúng mình vì anh không? Phó Thất, Phó Thất! Anh nói đi, còn cách nào khác không? Nếu có, tôi sẽ quỳ xuống mà xin lỗi anh. Nếu không có, anh rồi sẽ ra sao?”

Gương mặt Phương Đăng đẫm nước, nhưng người khóc lại là Phó Kính Thù. Nó quen cậu đã lâu, khi mối thân tình từ Malaysia đứt đoạn cậu không khóc, cha mất cậu không khóc, biết tin có khi mình chẳng phải người họ “Phó”, cậu cũng không khóc. Vậy mà, giờ cậu khóc như một đứa trẻ, mặc kệ hai hàng nước mắt nối nhau đổ dài.

“Thà cả đời tôi bị gọi là thằng nghiệt chủng cũng được!”

“Anh chịu nhưng tôi không chịu, tôi không cho phép anh bị người khấc coi thường, như tôi.” Phương Đăng chỉ vào mình nói, rồi nó hạ giọng tiếp, “Anh tưởng không đi Malaysia là xong ư? Hễ có kết quả xét nghiệm, anh còn chẳng được nương thân ở ngôi nhà hoang này nữa là. Anh muốn vào cô nhi viện như tôi chắc? Anh chưa nếm thử cái mùi vị ấy đâu!”

“Em cứ tưởng em chịu được khổ, còn tôi thì không?”

“Tôi cứ tưởng anh thông minh hơn tôi, sao bây giờ hóa ra lại ngốc như vậy?” Phương Đăng vuốt mặt một cái, “Chúng ta không giống nhau. Trước mặt tôi chỉ có một con đường, tôi lại đã quen bước đi trên đó cho tới nơi tận cùng tối tăm. Cho dù không tình cờ gặp được anh, chẳng lẽ cứ ở bên người cha như vậy, hoặc bước ra từ cô nhi viện, là tôi sẽ hóa thành phượng hoàng ư? Anh có những lựa chọn tốt hơn nhiều. Tôi bằng lòng dùng tương lai của mình đánh đổi cho anh… xứng đáng mà!”

“Đang hay không không phải mình em nói là được! Nếu em là tôi, em có thanh thản nổi không?”

“Vậy anh nói xem, đổi lại là anh, anh có muốn đánh liều tất cả khiến tôi được vui vẻ hạnh phúc không?”

Phó Kính Thù nhắm lại đôi mắt đẫm lệ, khó khăn lắm mới thốt ra vài tiếng, “Nhưng tôi vui sao được?”

Phương Đăng bước tới vài bước, chậm rãi ngả đầu vào ngực Phó Kính Thù.

“Anh cứ nghĩ là, khi em vì anh làm việc gì đó, em rất vui. Như thế anh sẽ không thấy buồn nữa.”

Phó Kính Thù cắn răng thật chặt : “Phương Đăng, sao em không biết yêu thương bản thân mình một chút. Em không yêu lấy mình, thì ai sẽ yêu em?”

Phương Đăng ngẩng đầu lên, ngơ ngác hỏi : “Anh không ư?”

“Tôi? Tôi đã cho em những gì? Và sẽ cho em được gì? Mỗi người chỉ có một trái tim, tự đau cho mình còn chưa xuể, chỉ có em là ngốc nghếch. Chẳng có ai đáng để em phải vì họ làm thế…”

“Trên đời luôn có vài kẻ ngốc nghếch thế đó.” Phương Đăng nặn ra một nụ cười, “Chẳng phải con hồ ly bé nhỏ đã cho hồ ly đá trái tim của nó đó sao? Tiểu Thất, em…”

Phó Kính Thù đưa tay chạm vào mái tóc dài rối bời, tim bỗng đau nhói, thì thầm đáp : “Anh biết, anh biết, thật ra anh luôn hiểu rõ điều ấy.”

Cậu cúi xuống hôn lên mái tóc ướt rượt, lên gương mặt Phương Đăng bằng đôi môi trắng nhợt của mình. Rồi chúng cùng nhau nếm trải dư vị mặn chát của nước mắt.

Phương Đăng ôm chặt lấy Phó Kính Thù, cảm thấy trái tim cậu rung động trong lồng ngực. Nhất thời nó không phân biệt rõ toàn thân đang cóng lạnh hay nóng rát. Chúng ngã vào nhau lúc này là cùng bước tới thiên đàng, hay là địa ngục.

Phó Kính Thù nói, nó là một cái tôi khác của cậu ta, không sai, hau đứa đáng ra phải là một. Dù Phương Đăng biết rằng, nó chỉ là một góc khuất sáng trên thân cậu, dù nó biết rằng, cậu làm thế này phần nhiều là vì thương hại… Trái tim nó đã không còn, vậy mà cậu ta nguyện truyền hơi ấm cho cái lồng ngực trống không. Với nó, dù sao, mọi thứ vẫn rất tốt. Khi con hồ ly nhỏ đưa trái tim mình vào lồng ngực hồ ly đá, có lẽ cũng vui như nó bây giờ.

Trong cõi mê, nó gnhe thấy tiếng Phó Kính Thù thoảng bên tai.

“Phương Đăng, xin lỗi em…”

Thủ tục nhận nuôi nhanh chóng được hoàn tất y như lời Lục Ninh Hải nói. Ngày Phương Đăng rời khỏi đảo trời cũng đổ mưa, hệt như ngày nó đến. Nó không có nhiều hành lý, xách bằng một tay cũng đủ, nhưng “cha nuôi” lại cố mang đến một cái vali nhỏ.

Chuyến tàu trước vừa rời bến, chuyến sau vẫn chưa về. Lục Ninh Hải thấy Phương Đăng chẳng chịu nói gì, tưởng nó quyến luyến chốn cũ, bèn an ủi : “Sau này có thời gian cháu vẫn có thể thường xuyên quay về thăm nhà.”

Phương Đăng quay sang nhìn ông cười cười. Ông ta sẽ không hiểu. Người đã đi cả, đảo Qua Âm đối với nó chỉ là hòn đảo trồng dưa, có lẽ sau này chẳng mấy khi nó còn quay lại đây nữa.

A Chiếu giận nó, từ khi biết nó cũng sẽ đi khỏi, thằng nhóc liền biến thành con sói con giận dữ vì bị tổn thương, nó giận Phương Đăng và Phó Kính Thù đều bỏ nó mà đi. Hôm nay nó biết rõ Phương Đăng rời đảo, nhưng thằng nhóc cố tình không ra tiễn, bây giờ chắc đang rúc trong chăn mà rớt nước mắt. A Chiếu không đến cũng tốt, đến rồi lại bị Phương Đăng cười vào mũi là cái đồ mít ướt ngốc nghếch. Đâu còn là thằng bé thò lò mũi xanh ngày xưa nữa, cho dù “ông anh bà chị” mà nó tôn sùng không còn bên cạnh, nó cũng sẽ biết cách bảo vệ chính mình.

Vẫn là Phó Thất sáng suốt, cậu ta hiểu Phương Đăng ghét nhất cảnh tiễn biệt. Đi trước hóa ra lại đỡ buồn, cứ thuyết phục bản thân từ bỏ trước, thì sẽ chẳng mất mát điều chi.

Nghe nói đêm qua bà Trịnh đích thân gọi điện hỏi thăm Phó Kính Thù, cuộc điện thoại khá dài, có lẽ ngày cậu ra đi cũng không còn xa nữa. Già Thôi chỉ hận sao không đóng gói hết vườn nhà nhét vào hành lý cho Tiểu Thất mang đi. Các thủ tục vẫn đang trong quá trình hoàn tất, Phó Kính Thù còn rất nhiều việc phải giải quyết… Cũng may, nó sẽ chẳng phải trải qua cảnh ly biệt đẫm lệ.

“Tàu sắp về rồi.” Lục Ninh Hải làm con bé sực tỉnh.

Phương Đăng không nhịn được ngoái đầu nhìn hòn đảo nhỏ thêm lần nữa. Nó phát hiện dưới cây long não trên bến có một bóng hình quen thuộc, hóa ra là Phó Chí Thời. Tay thằng nhóc ôm một quả bóng rổ, cả người nhễ nhại mồ hôi. Bốn mắt nhìn nhau, Phó Chí Thời bèn nhổ một bãi nước miếng về phía nó, giễu ra vẻ mặt khinh khỉnh quen thuộc.

Tàu cập bến, Lục Ninh Hải xách vali lên thuyền, Phương Đăng theo sau, nghe tiếng Phó Chí Thời oang oang vẳng tới : “Chuột chuyển ổ vẫn là chuột, suốt đời làm kiếp chuột hôi thối mà thôi!”

Giọng thằng nhóc nghe ra mấy phần hoảng hốt lẫn hồi hộp.

Ánh mắt Phó Chí Thời không rời Phương Đăng nửa bước. Con bé cuối cùng cũng biến mất khỏi địa bàn của nó, đáng lý nó phải nhảy cẫng lên vui mừng mới phải?

Vịn vào lan can tàu, Phương Đăng lạnh lùng nhìn mẹ Phó Chí Thời bước ra từ một tiệm làm tóc, sầm mặt mắng thằng con một trận.

Tin Phó Thất sắp đi Malaysia lan truyền, mọi thứ đã khác xưa. Hai hôm trước vào dịp sinh nhật già Thôi, vợ chồng Phó Kính Thuần mang hoa quả đến thăm vườn, ”tiện thể” chúc mừng ông em họ. Phương Đăng cho rằng mình đã gặp không ít chuyện nhân tình thế thái, vậy mà trông cảnh ấy cũng còn cảm thấy mình được mở rộng tầm mắt. Thật bội phục Phó Thất tán chuyện với bọn họ mà không biến sắc. Phương Đăng còn nhớ có lần Lục Ninh Hải vô tình nhắc đến, sau khi Phó Duy Tín mất không lâu, vợ chồng Phó Kính Thuần có đánh điện hỏi thăm bà Trịnh. Thậm chí để “giúp bà cô được an ủi”, họ nguyện lòng để đứa con ruột sang Malaysia phụng dưỡng bà Trịnh, còn nói Phòng Lớn và Phòng Ba mới là huyết thống nhà họ Phó, con trai họ, cũng nên tận hiếu với bà Trịnh. Thật là lộ rõ bộ mặt đê hèn.

Bà Trịnh làm thế nào xua được họ đi, Phương Đăng không rõ lắm. Nhưng nghĩ đến việc giả sử bí mật về thân thế Phó Thất bị phơi ra ánh sáng, không biết chừng đồ rùa khốn kiếp Phó Chí Thời sẽ trở thành một lựa chọn tuyệt vọng khác của bà Trịnh. Cho dù chỉ một phần vạn khả năng điều đó trở thành sự thật, cũng đủ khiến Phương Đăng lộn mửa. Vì thế, Phương Đăng càng tin việc mình làm không sai. Mỗi lần cố gắng kiếm tìm, nó đều phát hiện ra một lý do đáng để vui mừng. Chỉ có như thế, nó mới dấn thân vào con đường đã chọn mà không ngoảnh lại.

Xe của Lục Ninh Hải dừng lại bên bờ biển, ông dẫn Phương Đăng đến một nhà hàng khá sang trọng dùng bữa, rồi mới đưa nó về nhà.

Kỳ thực đây mới là lần thứ ba Phương Đăng và Lục Ninh Hải đi riêng. Lần trước ông ta cho con bé cái nó cần, và nó chính thức nhận lời đi cùng ông. Cảm giác ngồi trên xe lần này hơi khác một chút. Trong xe dường như không gian bỗng trở nên chật hẹp, tù túng khiến người ta cảm thấy chẳng có chỗ náu thân. Lục Ninh Hải bật máy lạnh to hết cớ, nhưng lưng áo sơ mi vẫn ướt một mảng lớn.

Dẫu sao ông cũng không phải một tay lão luyện tình trường. Nói một cách chính xác, suốt bốn mươi mấy năm qua, đa phần có thể coi ông là một người tốt, lời nó cử chỉ đúng mực. Phẩm cách đạo đức giữ gìn suốt bao năm và thứ dục vọng ẩn náu tận noi tối tăm tận cùng trái tim cùng lúc đang muốn bóp vụn ông ra. Lục Ninh Hải cảm thấy bứt rứt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào cô gái nhỏ bé đang ngồi cách mình chỉ gang tấc kia, cứ như một tên trộm vặt lần đầu gây án không dám mở tang vật ra xem giữa đêm khuya vắng người, dù đó là thứ nó thèm khát quá lâu.

Ông đổi liền mấy kênh phát thanh, hỏi Phương Đăng muốn nghe gì.

Phương Đăng đáp : “Thôi tắt cả đi, có gì đáng nghe đâu ạ? Thà hai người nói chuyện còn hơn. Chú chưa kể gì về con chú cho cháu nghe đấy, cậu ta lớn hơn cháu một tháng đúng không?”

“Ừm.”

“Cậu ta và vợ mới của chú có quan hệ tốt không?”

“… Cũng không tệ. Tình cảm giữa nó và người mẹ đã mất rất sâu đậm, nhưng cũng ít va chạm với mẹ kế. Lục Nhất… nó là đứa trẻ rất hiểu chuyện và thiện lương.”

Hễ nhắc đến đứa con mình yêu thương, gương mặt bậc cha mẹ nào cũng đều ấm áp lạ thường. Cảm giác của người cha, là thứ Phương Đăng hiếm khi cảm nhận được.Dù nó cũng từng có cha, nhưng ông Phương Học Nông chưa bao giờ khiến nó cảm thấy ấm áp. Dĩ nhiên, nó cũng chẳng cảm thấy điều ấy từ Lục Ninh Hải. Cái gì mà ”con gái nuôi”, ông ta tưởng có người sẽ tin ư, thật là một trò hề.

“Lục Nhất, con trai chú có cái tên đặt biệt đấy.”

“Chú đặt cho nó một cái tên đơn giản, mong cuộc sống nó sẽ bình dị một chút.”

“Cháu cũng muốn sống bình dị.” Phương Đăng cười tít mắt, “Thế vợ bây giờ của chú là người như thế nào? Có cần cháu gọi là ‘mẹ’ không?”

Lục Ninh Hải dĩ nhiên nghe ra hàm ý mỉa mai trong lời nó nói. Ông chú tâm vào con đường trước mặt, nghiêm nghị trả lời : “Là thế này, chú chưa định cho cháu đến sống cùng cô ấy vội, để mọi người có một thời gian ngắn thích nghi trước. Chú đã giúp cháu liên hệ với trường mới, tạm thời cháu đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô của chú. Trong nhà rất sạch đẹp, tiện nghi đầy đủ, cũng gần trường, về mọi mặt cuộc sống cháu không cần lo lắng chi cả…”

“Cháu đã bao giờ lo lắng gì về vấn đề đó đâu.” Phương Đăng nhếch mép. Thảo nào chiếc xe lại rẽ vào đường cao tốc ven đô, trong khi rõ ràng ông từng nói cả nhà mình sống trong nội thành. Cũng đã tới lúc chơi bài ngửa với nhau. Ông ta đã làm điều nó muốn, dĩ nhiên vị luật sư danh tiếng không thể ngốc đến mức cho nó đến sống cùng cả nhà mình. Đem giấu nó trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, muốn làm gì cũng thuận tiện hơn nhiều.

“Cháu nghĩ vợ chú cần nhiều thời gian làm quen là đúng rồi. Hình như chú chưa nói với gì, là con gái mới của dì lại lớn xác như cháu đây.”

“Cháu không cần bận tâm chuyện này.” Rõ ràng Lục Ninh Hải không muốn đề cập và tỏ ra bất an với chủ đề này, giọng ông lộ vẻ cáu kỉnh.

Phương Đăng cười cười, không nói gì thêm. Lục Ninh Hải lại cảm thấy bứt rứt vì thứ cảm xúc ngoài tầm kiểm soát của mình ban nãy. Ông không thể nói rõ lý do vì sao, mỗi lần ở gần Phương Đăng, lòng ông lại chợt nao núng kỳ lạ. Trên người đứa con gái này có một mùi vị rất đặc biệt, không phải mùi phấn sáp nước hoa, mà là sự mê hoặc toát ra từ sâu bên trong. Rõ ràng nó đang dửng dưng, cũng không cố tình ra vẻ khêu gợi, nhưng mỗi cái nhăn mặt hay mỗi nụ cười đều khiến tim ta mòn mỏi. Ông không rõ những người đàn ông khác cảm thấy thế nào về khí chất đặc biệt này, nhưng với ông đó là thứ thuốc độc chí mạng. Biết rõ những việc ông đã làm, và sẽ làm vì nó là không đúng, chẳng khác gì nhảy khỏi vách núi dựng đứng, nhưng ông không làm sao kháng cự được.

Hôm ấy trong phòng làm việc, phòng tuyến của ông đã vỡ tan, nhưng do hoàn cảnh mà chưa dám manh động. Nay con bé đã ở ngay đây, cái cảm giác khoan khoái tù tội kia lại tràn ngập đầu óc ông. Nghĩ đến việc không lâu nữa, thậm chí là nhiều ngày sau này, cô bé sẽ thuộc về mình, Lục Ninh Hải không kìm được phóng xe vút đi.

“Cháu đừng sợ, chú không giận cháu. Cháu nên biết chuyện này đối với chú không phải việc dễ dàng. Chưa bao giờ chú nghĩ mình sẽ làm vậy, cứ như đem sự nghiệp cả đời ra đánh cuộc vậy, không khác gì thằng điên. Chú bị áp lực rất lớn, cháu hiểu không?” Lục Ninh Hải nhẹ giọng nói với Phương Đăng.

Phương Đăng là đứa rất thấu hiểu lòng người, nó đáp lại bằng một giọng chân thành, ”Cháu rất cảm kích, thật đấy.”

Nó im lặng một lát rồi tiếp : “Cháu xem lại kết quả giám định của Phó Kính Thù lần nữa được không?”

“Bây giờ à? Sao không đợi về đến….”

“Cháu muốn xem bây giờ.” Giọng nói Phương Đăng mềm mại nhẹ bẫng, nhưng thái độ thì kiên quyết.

Lục Ninh Hải do dự trong giây lát, chỉ đành ra hiệu cho nó tự mình lấy túi công văn ra xem, “Chú đã đồng ý làm thì tuyệt đối sẽ không lừa cháu.”

“Cháu biết.”

Ông đã gọi điện trước thông báo về kết quả giám định cho phía Malaysia, trên thực tế động thái này coi như gián tiếp trợ giúp Phó Kính Thù đạt thành tâm nguyện. Bản thân bà Trịnh không hoài nghi chuyện huyết thống, chẳng qua mượn việc này để bịt miệng thế gian. Giấy tờ xác nhận kết quả giám định Lục Ninh Hải sẽ mau chóng chuyển phát sang trong nay mai.

“Kết quả xét nghiệm chú để ở ngăn đầu tiên.” Lục Ninh Hải nói.

Phương Đăng mau chóng tìm ra thứ nó cần. Dù không hiểu các dãy số và các ký tự loằng ngoằng, nhưng nó đọc hiểu kết luận cuối cùng. Biết rõ đây là giấy chứng nhận giả, nhưng cầm nó trên tay, rành rành giấy trắng mực đen, cảm giác không yên tâm của Phương Đăng vơi đi rất nhiều.

“Giấy xác nhận này do chú nhờ nhân viên kiểm định làm đúng không ạ?... Liệu bỗng dưng những người đó có…”

“Cháu yên tâm, chú có cách xử lý mọi việc êm thấm, chú cũng đâu muốn chuốc rắc rối vào mình. Sao, không tin chú à?”

“Dĩ nhiên là không! Thế… người ta có đưa cho chú giấy xét nghiệm thật không?” Phương Đăng vốn tinh mắt, đã liếc thấy trong túi công văn của Lục Ninh Hải còn một văn kiện nhang nhác giống thứ nó đang cầm trên tay, điều này làm nó đâm lo lắng.

Lục Ninh Hải đáp : “Chú đã hủy nó rồi.” ông quay lại, phát hiện Phương Đăng đã rút văn kiện kia ra một nửa, mặt ông chợt biến sắc, giọng nói thêm phần gay gắt.

“Bỏ vào chỗ cũ đi, sao cháu lại tùy tiện lục lọi như vậy?”

“Chú đừng giận, cháu chỉ muốn xem một tí thôi.” Phương Đăng cao giọng, không dừng tay.

Thấy con bé sắp rút túi văn kiện ra, Lục Ninh Hải cuống cuồng, quên mất mình đang lái xe, giơ một tay định nhét văn kiện vào chỗ cũ, ai ngờ Phương Đăng đã nhanh rút ra trước, quay người sang một bên nhanh chóng lấy tờ giấy bên trong ra ngoài.

“Đừng nghịch nữa, chú bảo để đồ vào chỗ cũ, có nghe thấy không!”

“Sao phải cuống lên, có phải cái gì đáng xấu hổ đâu.”

“Chú nhắc lại lần nữa…”

“Á, cẩn thận!”

Lục Ninh Hải nghe Phương Đăng hét thất thanh, mới sực nhớ ra, quay nhìn phía trước mặt.

Chiếc xe đã rời xa nội thành. Trên đường cao tốc chỉ lác đác xe qua lại, nhưng khoảng thời gian nhá nhem trước khi trời tối hẳn là lúc tầm nhìn của lái xe bị hạn chế nhất. Lục Ninh Hải chỉ thấy phía trước không xa có một con vật nhang nhác chó hoang đủng đỉnh qua đường, dường như sắp đâm phải đến nơi, tim ông giật đánh thót, cuống quýt định tránh nhưng không kịp, xe lao đi quá nhanh, vô lăng bẻ quá đà, chiếc xe mất lái đâm vào dải phân cách. Ông muốn xoay xở nhưng đã quá muộn, chiếc xe chấn động mạnh, bốn bề rơi vào bầu không khí im lặng chết chóc.

“Tí tách, tí tách…”

Không rõ đã bao lâu, Phương Đăng sực tỉnh. Trong cơn quay cuồng, nó nhận ra mình đang bị treo ngược trên đầu ghế sau, mắt dù mở to, nhưng tất cả những thứ ít ỏi trông thấy được đều mờ ảo sau màn máu. Nó thử cử động cánh tay, một bên vẫn còn nhúc nhích được. Nó đưa tay vuốt mặt một cái, lòng bàn tay nhơm nhớp đầy thứ chất lỏng nóng hổi đặc quánh, bên tau nó nghe rõ tiếng máu từ trên đầu mình chảy xuống xe.

Mình thấy rệu rã như các mảnh linh kiện bị tháo rời, từng tấc từng da thịt đau đớn khôn tả, nhưng nó vẫn cố gắng lần tìm cái khóa dây an toàn. Mở được dây đai phía trước, nó dùng hết sức mở cửa xe bò ra ngoài.

Phương Đăng vịn vào một cột phân cách định đứng dậy, bàn tay cà lên xi măng, để lại dấu ấn đỏ tươi. Mất vài chục giây, nó mới đủ sức quay nhìn chốn mình vừa thoát thân. Xe của Lục Ninh Hải hoàn toàn lộn ngược, có lẽ ngay trước khi vụ va quệt xảy ra, xe đã bị lật. May mắn từ vị trí nó ngồi chỉ phải chịu các vết thương do chấn động mạnh, còn ghế lái hiện tại đã bị biến dạng nghiêm trọng khỏi hình hài ban đầu.

Một cánh tay Phương Đăng mềm oặt, rũ xuống bên người, đầu và lồng ngực đau nhức đến không thở nổi, may chân còn khỏe. Nó nhớ ra Lục Ninh Hải có lẽ vẫn ở trong xe, liền loạng choạng tiến lên mấy bước, nhận ra ông bị kẹt giữa ghế lái và ghế Phương Đăng ngồi ban nãy, đầu ngoẹo một bên, cơ thể bị khung xe biến dạng ép chặt, nằm co thành một khối.

Vết thương của ông ta nặng hơn nó nhiều. Phương Đăng hoảng hốt nhìn ra tứ phía, không thấy có chiếc xe nào chạy ngang qua. Nơi này quá hẻo lánh, cách xa khu dân cư lẫn khu vực buôn bán, muốn kêu cứu cũng đành bất lực. Nó thử dùng tay không kéo cánh cửa xe phía Lục Ninh Hải bị kẹt ra, hoặc thử lôi ông ra qua đường cửa sổ, nhưng các cách này đều bất khả thi. Phần khung xe bên ghế lái đã bị bóp méo nặng nề, Lục Ninh Hải dường như hoàn toàn mất hết tri giác, nó sợ kéo ông ra chỉ làm thân mình đầy vết thương kia càng thêm khó chữa.

Mới cử động vài cái, Phương Đăng lại bị choáng nặng. Vết thương trên đầu nó không nhỏ, máu chảy ra liên tục. Sợ rằng cứ thế này chính nó cũng không gắng gượng thêm được. Đúng lúc đó, túi văn kiện và mấy tờ giấy rơi lả tả bên người Lục Ninh Hải đã níu lại chút tri giác còn sót lại của Phương Đăng, nó nhớ ra đó là thứ gì.

Phương Đăng chui trở lại xe từ chỗ nó vừa chui ra. Trước tiên nó lấy lại tờ kết quả xét nghiệm giả, sau đó bắt đầu lục lọi túi văn kiện, thủ phạm trực tiếp dẫn đến tai nạn này. Nó biết bên trong chắc chắn có thứ gì đó rất quan trọng mà Lục Ninh Hải không muốn mình nhìn thấy.

Do chiếc xe bị lật nhào, nên túi văn kiện trước đó Phương Đăng cầm trong tay giờ rơi trên ghế, bị khuôn ngực của Lục Ninh Hải chẹn mất một nửa. Phương Đăng nghiến răng kéo cái túi ra, bỗng dưng thấy Lục Ninh Hải khẽ cử động. Ông ngẩng đầu lên độ vài tấc. Gương mặt Lục Ninh Hải gần như không thể nhận diện được nữa, Phương Đăng chỉ thấy rõ cái hố miệng thổi phù phù bong bóng máu. Cảnh tượng thê thảm khiến nó xem chút ngất đi.

Nó mau chóng chui ra, ngồi bệt ra lề đường, kẹp túi văn kiện vào giữa cằm và ngực, rồi dùng cánh tay còn cử động được rút thứ đó ra. Quả nhiên, đó là một giấy báo cáo kết quả xét nghiệm khác, đối tượng xét nghiệm vẫn là Phó Kính Thù, nhưng kết quả xét nghiệm khác. Đây là tờ báo cáo thật mà Lục Ninh Hải khăng khăng đã đem đi hủy. Nó đoán không sai, con cáo già này đích thực vẫn giữ mánh cho riêng mình.

Khuôn mặt Lục Ninh Hải lại chuyển động, có vẻ hướng về phía Phương Đăng. Cái miệng trên đó ngáp ngáp như cá mắc cạn. Phương Đăng nhận ra dường như ông ta định nói gì với mình. Lỗ miệng ngoại trừ máu ra, không thể thốt lên một tiếng nào rõ ràng, chỉ loáng thoáng như là : “Cứu… cứu….”

Đáng tiếc nó chẳng cứu nổi ông ta, và cũng không lo nghĩ được nhiều thêm nữa. Tờ chứng nhận kết quả xét nghiệm thật khiến đầu óc nó trống rỗng. Phương Đăng lấy tay quẹt thêm lần nữa những dấu máu cản trở tầm mắt mình. Chút hơi sức mới vừa khuấy động đã liền tiêu tan. Cứ thế này nó có chết không? Chẳng biết nữa. Phương Đăng lúc ấy chỉ hiểu rõ mọt chuyện, chẳng có ai là thực tâm tốt bụng cả. Cho dù là kẻ bị dục vọng làm cho mù quáng như Lục Ninh Hải, cũng không quên chừa đường lui cho mình, cố ý giữ lại chứng cứ khống chế Phương Đăng và Phó Kính Thù. Nếu nó không xử lý cho sạch sẽ mối họa ngầm đang cầm trên tay, thì cho dù nó chết tại đây, những đau đớn tủi nhục mà Phó Thất và nó phải nếm trải, tất cả mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể.

Nó lại lật giở cái túi của Lục Ninh Hải thêm lần nữa. Nếu ông ta đã có ý đề phòng, chắc chắn sẽ không chỉ giữ lại một bản kết quả. Lục Ninh Hải vẫn mắc kẹt trong xe, Phương Đăng không dám và cũng không buồn xem ông ra sao, có điều, nó cảm thấy ánh mắt Lục Ninh Hải đang chòng chọc dán chặt vào mình. Mỗi lần cử động nó đều phải dừng lại thở vài giây. Chính vào lúc tưởng như không thể tiếp tục được nữa, bàn tay nó bỗng chạm phải hai ống nghiệm thủy tinh nhỏ, được để ở nơi sâu nhất trong túi. Đúng là nó, ông ta giấu tài lắm!

Phương Đăng đập vỡ mẫu máu ngay trước mắt Lục Ninh Hải, rồi vận sức quẳng vào bụi cây bên đường cao tốc. Nó dùng răng xé tờ kết quả xét nghiệm thật thành giấy vụn, không tìm được chỗ nào để vứt, liền nhét bừa vào miệng, giấy lẫn máu đều nuốt cả xuống cổ họng.

Làm xong tất cả, nó mới cảm thấy mình đã dùng quá nhiều sức lực có thể, cơ thể suy kiệt, nó ngã ra mặt đường, không cách nào gượng dậy được. Nó cứ thế nằm rạp bên cột phân cách đường, thở phì phò, rồi dần mê man đi.

Truyện Chữ Hay