Lương Trì tay dừng ở giữa không trung, nhưng mãi không nhận được chút hồi đáp nào từ phía cô.
Hắn tức giận, “Cô mau kéo tôi lên.”
Thẩm Âm Hòa như là hoàn hồn, không nhanh không chậm nắm lấy tay hắn, đem người lôi đứng dậy.
Lương Trì cả người loạng choạng một lúc mới đứng vững được, phủi sạch bụi tuyết dính trên người, hắn rụt cổ, “Tôi vào nhà, lạnh chết đi được.”
Lương Trì rất sợ lạnh, mua cái áo lông dài đến tận mắt cả chân, bọc kín cả người, che kín đến mức không một ngọn gió nào có thể lọt được nổi vào người hắn. Từ đầu đến chân, hắn chỉ còn mỗi khuôn mặt là lộ ra ngoài không khí, nhìn từ xa chẳng khác nào cái chăn thành tinh biết đi lại!
Thẩm Âm Hòa ngồi xổm xuống, nặn một quả cầu tuyết không lớn không nhỏ, to khoảng chừng một bàn tay sau đó cô gọi với theo bóng lưng hắn, “Lương Trì.”
“Cái gì!” Hắn không hề phòng bị xoay người lại, một quả cầu tuyết đập thẳng vào mặt, quả cầu làm bằng tuyết nên khi đập vào người lập tức vỡ ra thành tinh thể, chui vào trong cổ áo hắn.
Thẩm Âm Hòa nhớ tới việc năm ngoái hắn đứng ở trên ban công, sau khi ném một quả cầu tuyết về phía cô xong thì nói rõ to: “Cho cô tức chết.”
Gậy ông đập lưng ông, phải trừng trị gã đàn ông trẻ con này mới được.
Lương Trì hít vào một cơn lạnh lẽo, cả hàm rang đều run cầm cập, hắn nhe răng trợn mắt, “Cô tạo phản hả!”
Lương Trì khom lưng nắm lấy một đụn tuyết, rất nhanh chóng, chuẩn xác không chút thương hoa tiếc ngọc ném thẳng về phía cô.
Thẩm Âm Hòa phản ứng rất nhanh, vội cất bước bỏ chạy, vừa chạy vừa ném trả.
Hai người cô tới tôi đuổi, ở trong sân chơi trò ném tuyết. Lương Trì không có chút nhường nhịn nào với cô, dùng hết khí lực đuổi ném.
Thẩm Âm Hòa sao có thể là đối thủ của hắn chứ? Chỉ có thể ôm đầu chạy, gió lạnh sắc bén thổi đỏ cả mặt cô, cả mắt cũng bị gió thổi đỏ, cả người đều rất không dễ chịu.
Hết lần này đến lần khác Lương Trì không có ý định dừng lại, hai ba bước đã đuổi kịp nắm lấy cổ tay cô, ném một đụn tuyết lên mặt cô rồi còn rất đắc ý, “Đã phục chưa?”
Thẩm Âm Hòa giậm chân, vô cùng tủi thân, cái tên đàn ông thối này ăn thua đến cùng, có chết cũng không nhường cô một chút.
“Anh bỏ tay ra đi, lạnh!”
Lương Trì ngược lại càng dùng sức hơn, dùng hai tay lạnh như băng áp lên mặt cô, xoa xoa rồi lại bóp, coi như là đồ chơi vậy, yêu thích không nỡ buông tay.
“Không đấy, ai bảo cô trêu tôi? Tôi nhỏ nhen ghi thù lắm đấy, cô đánh tôi một cái đương nhiên tôi muốn trả lại đầy đủ, hơn nữa còn là trả lại gấp mười.”
Thẩm Âm Hòa nghe những lời ấy liền trở nên cáu kỉnh, không cười nổi, “Sao anh phải hung dữ với em như vậy?”
Lương Trì không hề có chút giác ngộ nào, hắn thấy mình đã dịu dàng lắm rồi, nếu là những người khác dám đánh lén hắn như thế thì hắn đã sớm đem người đó đánh đến sợ chết khiếp rồi.
“Tôi rõ ràng đã rất dịu dàng rồi.”
Thẩm Âm Hòa ở trong gió lạnh run run, tay của hắn còn lạnh hơn cả sắt, đông cứng mặt cô rồi.
Cô không chịu nổi, dùng sức giẫm lên chân phải của hắn, “Dịu dàng cái quái gì.”
Lương Trì đau đến nghiến răng, vươn tay kéo người trước mắt lại phía mình, tuyết trơn khiến bước chân cô lảo đảo rồi trượt ngã xuống đất. Lương Trì chẳng những không đem người nâng dậy mà còn tách hai chân quỳ ở hai bên hông cô, đè tay cô xuống, thần thái phấn khởi, hắn hỏi: “Còn dám đánh lén tôi nữa không? Hả?”
Thẩm Âm Hòa nghẹn họng không biết phải nói gì, hắn chính là cái đồ đầu gỗ, cũng là đại diện cho kiểu đàn ông thô kệch, không hiểu thế nào là phong tình, càng không biết thế nào là an ủi dịu dàng, cái gì cũng không biết.
Cô quay mặt đi, chẳng còn sức mà để ý đến hắn nữa, sợ hắn sẽ lại nói thêm câu nào nữa khiến cô tức đến nghẹn chết.
Lương Trì rất hiếu thắng, từ bé đã thích so đo với bạn học, sau này vào lính thì lại tranh giành với đồng đội. Bất kể cái gì hắn cũng phải đứng thứ nhất, nếu đứng thứ hai thì còn khóc nhè nữa đấy.
Hắn dùng sức kéo mặt cô về, ép cô nhìn hắn, “Nói đi, còn có dám hay không?”
Thẩm Âm Hòa mắng hắn, “Anh đúng là đồ ngốc.”
Lương Trì thấy khó hiểu, “Bây giờ cô là con tin nằm trong tay tôi, không nhanh cầu xin tôi lại còn có gan mắng tôi. Nếu như tôi là kẻ xấu tội ác tày trời, trong tay còn có súng nữa thì bắn một phát là cô đi đời.”
Thẩm Âm Hòa thuyết phục mình phải bình tĩnh, không chấp hắn làm gì.
Đành phải ở trong niệm chú lần, hắn là đồ ngốc, hắn là đồ ngốc, hắn là đồ ngốc.
Cô bị Lương Trì khống chế ở dưới đất, muốn động đậy cũng không được, cũng may là mặc quần áo dày nếu không thì đúng là bị lạnh chết rồi. Cô ngửa cổ, lành làm gáo nát làm muôi, “Tới đây, anh giết em luôn đi.”
Mũi của cô đỏ bừng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ không hề có chút khuyết điểm nào, Lương Trì nhất thời ngắm nhìn đến ngây ngốc. Hắn chợt hoàn hồn, đem cảm xúc không đúng lắm trong lòng áp chế xuống, hắn nói: “Tôi mới ví dụ thôi mà cô đã tưởng là thật, cũng có đầu mà sao không dùng tới thế hả.”
“Anh để em đứng dậy.”
“Vậy thì cô phải nghe lời tô gọi một tiếng anh Trì, nếu tâm trạng tôi tốt lên thì tôi sẽ thả cô.” Lương Trì đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thẩm Âm Hòa thật muốn một cái tát chết hắn. Nhưng mà cũng hết cách, tròng mắt chuyển một chút, cô dần chuyển sang vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào cầu xin, “Anh trai tốt, anh thả em ra đi.”
Giọng nói mềm mại, khiến bất kể nam nhân nào nghe xong xương cốt đều nhũn hết cả ra.
Lương Trì nổi hết cả da gà, sắc mặt hồng rực, cả người như là bị kiến cắn, không thể nói rõ là mê đắm hay khó chịu.
“Đệt.” Lương Trì đứng lên, trán ướt mồ hôi, “Thật là… Thật là…”
Hắn không nói nên lời.
Thẩm Âm Hòa cuối cùng cũng được giải thoát, từ dưới đất đứng dậy cô không hề thấy ngượng ngùng chỗ nào, cười nói: “Lúc nãy đọc trong kịch bản thấy một câu thoại, cảm thấy thích hợp dùng trong lúc này, nghe con hay hơn cả câu anh Trì, đúng không?”
Lương Trì cười ha ha hai tiếng, “Vừa nghe đã biết là lời thoại chẳng đứng đắn gì rồi, chắc chắn cũng là kịch bản của loại phim không đứng đắn gì.”
Cái câu kia phát ra từ miệng cô, rất giống lời thoại của tiểu Hoàng trong truyện. Bụng dưới căng thẳng, mẹ nó, lại bị cô làm nổi lên ý nghĩ xấu xa rồi.
Hắn thiếu chút nữa là thốt ra câu đáp lại, “Tiểu yêu tinh, cầu xin anh đi.”
Bệnh sạch sẽ của Lương Trì rất nghiêm trọng không chỉ trong suy nghĩ mà còn cả về mặt thân thể. Đến tuổi này chưa từng nếm qua mùi đời, hắn cũng không phải hoàn toàn chỉ có thể dựa vào cô nương “năm ngón””để giải quyết nhu cầu, thỉnh thoảng cũng sẽ xem loại sách kia, và cả phim porn nữa.
Mưa dầm thấm đất, cũng thường nói những lời thô tục, hắn không phải là thánh nhân.
Trận chiến dưới tuyết tạm chấm dứt ở đây, hai người cùng về phòng sưởi ấm.
Lương Trì tìm cái đồ làm ấm tay mãi không thấy, lung tung hết cả phòng khách lên cũng không thấy đâu.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Lương Tự, đôi tay bị đông lạnh đến đỏ bừng hướng về phía ngực cậu em trai nhưng bị Lương Tự một tay đẩy ra kịp, “Cút xa ra một chút, chỗ này chỉ để cho vợ em động vào thôi.”
Lương Trì ngượng ngùng thu tay, “Mày đúng là chỉ giỏi học mấy thứ chẳng ra sao, đạo lý kính già yêu trẻ cũng không hiểu.”
Thẩm Âm Hòa rót đầy nước ấm vào chiếc cốc thủy tinh, ôm ở trong lòng bàn tay, ấm áp thoải mái.
Lương Trì tha thiết mong chờ nhìn cô, đôi mắt long lanh như muốn nói, mau nhanh nhanh tới đây chăm sóc tôi.
Thẩm Âm Hòa lúc ban đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần giả mù, dù có nói gì đi nữa cũng không thể mềm lòng. Nhưng mà, Lương Trì thật sự rất dễ khiên người khác đau lòng.
Thở dài, cô đầu hàng đưa cốc thủy tinh cho hắn, “Anh dùng đi.”
Lương Trì cầm được một lát thì bệnh công chúa bắt đầu phát tác, hắn bất mãn lẩm bẩm, “Chẳng nóng gì cả.”
Thẩm Âm Hòa tức giận, “Vậy anh trả em.”
Lương Trì vội vàng nắm chặt cốc thủy tinh, “Tôi chấp nhận dùng tạm.”
“Đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ.”
Thẩm Âm Hòa tay cũng là sưng đỏ, xem ra là do trận giễu võ dương oai ngoài kia ban nãy. Lương Trì nhìn cô mấy cái, cuối cùng vẫn chịu thua, hắn khó hiểu ném cốc vào tay cô, “Trả cho cô, tự bản than tôi cũng kháng lạnh được.”
Thẩm Âm Hòa sao có thể hiểu được cái người trong ngoài bất nhất lại còn thủy tinh tâm như hắn, dù sao cô đối với chuyện hắn vui buồn bất chợt cũng chẳng còn lạ gì nữa, “Ừ.”
Hai người coi như bình an vô sự trải qua đêm năm mới.
Lương Trì là một người rất nhiều tính xấu, vô cùng thích sạch sẽ, độc miệng, khắc nghiệt, mắc bệnh công chúa nghiêm trọng, có oán tất báo, lại còn nói tương đối nhiều.
Hắn ở Lương gia là một người vênh váo, hắn nói chuyện thì phải có người nghe, không chỉ có nghe mà còn phải nghe hết sức nghiêm rúc. Lại còn phải đáp lại lời của hắn nữa, bằng không hắn sẽ cho là người đó không tôn trọng hắn.
Lương Trì vừa xem chương trình trên TV vừa than vãn, “Đây là hát hay là làm trò? Tôi là người ngoài nghề cũng thấy là đang hát nhép.”
Để tránh cho hắn nghĩ nhiều, Thẩm Âm Hòa gật đầu, “Ừ, anh nói rất đúng.”
Đúng là giả thật, miệng không khớp lời hát.
“Phó Thanh năm nay cũng có một tiết mục, thật sự là ngạc nhiên. Nhưng mà khuôn mặt cậu ta trên TV cũng đẹp đấy chứ, da trắng hồng hào, hoàn toàn không nhìn ra là lão già sắp bốn mươi tuổi rồi.”
“…”
Lương Tự chịu không nổi nữa, “Đồ tàn phế đáng chết.”
Nói nhiều như vậy, không để yên cho người ta xem TV.
Lương Trì mắt xếch nhíu lại, lạnh lùng liếc cậu, mang theo chút dọa dẫm, “Thằng biến thái này, cẩn thận tao đem mày đi làm gỏi đấy.”
“Đại nghĩa diệt thân, tự tay giết huynh đệ.”
Lương Tự bất đắc dĩ, “Chị Tiểu Hòa, chị quản ông ấy tử tế một chút.”
Điện thoại trên bàn trà réo ầm lên, Thẩm Âm Hòa chọc chọc cánh tay Lương Trì, “Đừng gây sự với cậu ấy nữa, điện thoại của anh kêu kìa.”
Cô lấy điện thoại qua giúp hắn, vừa đúng lúc màn hình bật sáng.
[ Hậu viện hội anti Thẩm Âm Hòa toàn quốc + thông báo ]
Lương Trì tay mắt nhanh nhẹn định lấy lại điện thoại, nhưng Thẩm Âm Hòa đã nhanh hơn hắn một bước.
Hắn chưa từng cài mật khẩu, thấy rất phiền toái.
Cho nên Thẩm Âm Hòa rất dễ dàng đã mở được cái tài khoản kia, cô giữ bình tĩnh đọc xong hết tất cả.
Sau đó ngẩng đầu, nụ cười yếu ớt nhợt nhạt, lắc lắc di động. Không đợi cô chất vấn, Lương Trì chủ động phủ nhận, “Không phải điện thoại của tôi.”
“Hình nền là ảnh chụp của anh.”
Lương Trì hít một hơi thật sâu, tươi cười khô khốc, “Weibo thật thú vị, mấy người trẻ tuổi các cô cũng rất thú vị lại có tài. Tài khoản này không biết là ai lập, đúng là vô vị.”
Thẩm Âm Hòa rất bình tĩnh, nhưng mà hắn thà cô tức giận, mắng chửi đập đông đánh tây cũng được, còn tốt hơn nhiều so với việc không nói câu nào.
Trong mắt cô từng chút từng chút tích đầy sự thất vọng, Thẩm Âm Hòa trả lại di động cho hắn, xoay người đột nhiên bị hắn kéo góc áo.
Lương Trì yết hầu khô khốc không phát ra tiếng nào, hắn hiện tại có chút sợ hãi, so với việc lúc tỉnh dậy phát hiện ra chân mình bị cắt còn sợ hơn.
Thẩm Âm Hòa đem từng ngón tay của hắn gỡ ra, không hề nói câu nào.