Editor: Yu
Tần Hi thẳng thắn khiến Sơ Nịnh mặt đỏ tim hẫng nhịp. Cô đẩy anh ra: “Anh thả em ra. Em muốn đi rửa mặt.”
Tần Hi túm lấy cánh tay của cô. Lạnh buốt.
Đôi lông mày của anh vặn lại, giọng điệu có chút trách móc: “Mùa nào rồi mà em còn quấn thảm ngủ ngoài phòng khách hả. Lỡ cảm lạnh thì phải làm sao?”
“Em không sao. Người em khỏe lắm.” Vừa dứt lời, cô đã nghiêng đầu hắt xì một phát.
Sơ Nịnh: “…”
Trán Tần Hi chạm vào cô, thử nhiệt độ cơ thể Sơ Nịnh. May mà không phát sốt.
Anh nhẹ nhàng thở phào, nói: “Em đi tắm nước nóng đi. Anh đi nấu cơm.”
“Ồ.” Sơ Nịnh theo chân Tần Hi đi xuống.
Trước khi lên tầng, cô quay đầu lại nhìn anh, ấp a ấp úng hòi: “Cô gái kia là ai vậy?”
Tần Hi đứng dậy nhìn về phía cô, nói: “Lát nữa ăn sáng, anh dẫn em tới một chỗ này.”
Sơ Nịnh gật đầu, không hỏi tiếp.
—
Ăn sáng xong rồi xuất phát mới hơn bảy giờ sáng. Ánh mặt trời dần dần trồi lên phía Đông, đỏ rực cả một khoảng trời. Cả một vùng đất lớn như được nhuộm sắc vàng ấm áp rực rỡ.
Nhìn thấy xe đi từ thành phố ra vùng ngoại ô, Sơ Nịnh ngồi cạnh ghế lái thắc mắc hỏi anh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Tần Hi cầm tay lái, nghe thấy thì đáp: “Ẩn Gia Viên.”
Beta đối chiếu và sửa giúp mình với.”
Sao lại là nghĩa trang?
Sơ Nịnh nghĩ đến ngày tháng năm nay, đúng vào ngày giỗ của mẹ cô thì gặp Tần Hi đi tảo mộ ở Ẩn Gia Viên.
Cô vẫn còn loáng thoáng nhớ tấm ảnh trên bia mộ. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, nụ cười trên môi rạng rỡ như gió xuân ấm áp.
Sơ Nịnh nhìn về phía Tần Hi. Anh đang nhìn đường phía trước, nét mặt nghiêm trọng, tâm trạng có vẻ không được tốt.
Anh dẫn cô tới lúc này chắc hẳn người đã qua đời có ý nghĩa rất quan trọng đối với Tần Hi.
Bầu không khí có phần nghiêm nghị.
Sơ Nịnh chủ động tìm chủ đề nói chuyện: “Em nhớ lần trước gặp anh ở Ẩn Gia Viên, anh trùng hợp lên chiếc xe taxi em gọi. Khi ấy quan hệ của hai ta còn chưa tốt như bây giờ.”
“Thật sao?” Tần Hi bớt chút thời gian qua liếc cô, cười “Anh thấy không phải là trùng hợp.”
“Ớ?” Sơ Nịnh không hiểu, nhìn anh.
Tần Hi nói: “Anh đoán chiếc taxi đó là em kêu nên mới ngồi lên.”
“Vì sao?”
Dừng đèn đỏ ở giao lộ, Tần Hi đưa mắt nhìn cô: “Em đoán xem anh về nước là vì gì chứ?”
Sơ Nịnh bị anh nhìn ngại quá, quay đầu nhìn cảnh bên ngoài: “Vậy sao sau đó anh còn nói sau này không muốn dính líu gì với em nữa.”
“Đồ ngốc này.” Tần Hi cười nhẹ một tiếng, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô “Nói nhảm thôi mà em cũng tin hả?”
Sơ Nịnh bị anh vò đến rối tóc, cô che đỉnh đầu lại, trừng anh.
Khóe môi Tần Hi nâng lên, ý cười vui vẻ. Anh quét mắt nhìn đèn anh phía trước, tiếp tục lái xe.
Tần Hi đỗ xe ở trước cửa Ẩn Gia Viên rồi mua hoa tươi.
Sơ Nịnh và anh cùng bước vào.
Quả nhiên vẫn là chỗ hôm ấy vô tình chạm mặt với Tần Hi.
Trên tấm ảnh là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, ôn tồn lễ phép.
Tần Hi đặt hoa ở trước mộ, giới thiệu với Sơ Nịnh: “Cậu ấy là tl, là bạn cùng phòng của anh, cũng là người bạn tốt nhất hồi ở anh. Cậu ấy đã qua đời ba năm trước rồi. Khi cậu ấy còn sống thì vẫn luôn muốn được gặp em một lần. Lúc anh quay về hầu như lúc nào cũng muốn dẫn em đến đây. Chẳng qua khi ấy quan hệ giữa anh với em vẫn không tốt nên không đưa em tới được.”
Sơ Nịnh nhìn qua tấm bia: “Vì sao cậu ấy qua đời vậy?”
“Trong tiết thí nghiệm hồi đại học, có người một mình dùng khí Hidro là thí nghiệm nguy hiểm dẫn đến phòng thí nghiệm bỗng nhiên nổ tung. Thi Lãng cách cậu ta gần nhất nên đã thiệt mạng chung.”
Hai tay của Tần Hi nắm chặt thành đấm, khóe mắt đỏ lên: “Cậu ấy vốn không thích hóa học. Là vì giúp đỡ anh nên mới cùng anh chọn môn này. Nếu không phải vì anh thì bây giờ cậu ấy vẫn sống vui sống khỏe chứ không phải nằm trong nấm mồ này.”
Mũi Sơ Nịnh có chút chua, cô chủ động kéo cánh tay của anh, ngẩng đầu lên: “Anh không cần tự trách như vậy. Đây là chuyện không ai dự đoán được. Trước đó anh cũng đâu ngờ như vậy. Nếu nói ai hại chết cậu ấy thì phải là cái người tự mình làm thí nghiệm nguy hiểm, không liên quan gì đến anh cả.”
Sơ Nịnh nhìn về người trên tấm bia: “Em biết cậu ấy qua đời chắc chắn trong lòng anh rất khó chịu, nhưng em nghĩ Thi Lãng cũng sẽ không trách tội này lên trên đầu anh. Anh đừng tự trách như vậy.”
Từ Ẩn Gia Viên đi, Sơ Nịnh cảm nhận được tâm trạng của Tần Hi rất tệ. Vì đảm bảo an toàn nên cô chủ động nhận chìa khóa lái xe.
Trên đường về, Tần Hi mới chầm chậm nói về Thi Lãng.
“Thi Lãng còn có một người em gái sinh đôi tên là Thi Tâm Viện. Năm lớp , công ty bố cậu ấy phá sản, chủ nợ liên tục tìm đến nhà. Ông ấy để lại cho hai anh em một khoản tiền, để cho hai người đi Anh du học, không trở về nước. Không lâu sau đó, trong nước truyền ra tin ông ấy qua đời.”
“Khi đó anh mới chia tay với em, tới Anh không thích nói chuyện với người khác, tính cách hung tợn nên đa phần các bạn học đối với anh ba phần cung kính, bảy phần sợ hãi. Tính tình Thi Lãng ôn hòa, dù gia đình gặp biến cố nhưng không oán giận gì. Cậu ấy vẫn luôn chủ động bắt chuyện với anh. Hai bọn anh tình cờ uống rượu với nhau, tâm sự với nhau, bất giác bọn anh trở nên quen hơn.”
“Người mà em thấy trên đường hôm ấy là em gái Thi Lãng. Khi ấy Thi Lãng mới qua đời vài ngày, tâm trạng của cô ấy rất kích động, bảo anh hại chết anh trai mình. Vốn đang oán trách anh thì sau đó không biết sao lại đột nhiên mơ mơ màng màng nhận nhầm anh thành Thi Lãng, ôm lấy anh. Đúng lúc đấy thì em nhìn thấy nên mới có hiểu nhầm.”
Tần Hi bất chợt có chút chán nản: “Là anh không đúng. Đáng lẽ lúc đó anh nên đẩy cô ấy ra. Nhưng vì khi ấy Thi Lãng vừa qua đời, trong lòng anh đầy tự trách nên đã không đẩy ra.”
Sơ Nịnh tiếp tục lái xe, nhớ lại chuyện hôm ấy, tiếp tục hỏi anh: “Anh bảo ban đầu Thi Tâm Viên đổ lỗi cho anh hại chết anh trai cô ta, nhưng sau đó lại đột nhiên ôm anh, tưởng thành Thi Lãng hả?”
Tần Hi cảm thấy giọng điệu của cô không đúng, nghi hoặc hỏi: “Làm sao thế?”
Sơ Nịnh cắn môi dưới, lâu sau cô mới hỏi: “Cô ta có quen em không? Hay là, cô ta có từng nhìn thấy ảnh của em không?”
Tần Hi nghiêm túc nhớ kĩ lại: “Thi Lãng từng thấy nên chắc cô ấy cũng có nhìn qua.”
“Tóm lại là sao vậy?” Nét mặt Tần Hi thêm phần nghiêm trọng.
Sơ Nịnh nói: “Lúc ấy cô ta nhìn thấy em, còn nhìn chằm chằm rất lâu. Em nghĩ cô ta biết đó là em. Lúc đó em đã nghĩ, ngay cả chuyện của hai chúng ta mà anh cũng nói với cô ta, chứng tỏ anh rất quan tâm cô ta, anh đã từ bỏ em, cho nên mới quay đi.”
“Không thể nào, anh với cô ấy không quen, chỉ là có biết qua Thi Lãng, cũng không nói được mấy câu.”
Sơ Nịnh suy đoán: “Vậy thì đó chính là cô ta thích anh. Ngày ấy cô ta không phải nhận sai người, mà là cố tình cho em xem. Cô ta đoán chắc anh áy náy với Thi Lãng nên sẽ không đẩy cô ta. Thế nên mới có màn hiểu lầm như này.”
Sắc mặt Tần Hi trầm xuồng, chiếc cằm banh ra.
Trong giây lát, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi điện thoại.
Đầu dây bên kia không có người nhận.
Anh gọi lại cho thư ký Thẩm, giọng nói nhuốm sự tức giận mà trở nên sắc bén: “Thi Tâm Viện đâu rồi?”
Thư ký Thẩm bị dạo sợ, nói lòng vòng trong một lát rồi mới nhắm mắt nói: “Sếp Tần, tôi đang định báo với anh chuyện này. WHOLELIFE bên Anh gọi điện qua, nói là Thi Tâm Viện đã về nước. Hôm qua anh vừa đi thì cô ấy cũng rời công ty.”
Tần Hi cúp điện thoại, sắc mặt càng thêm âm trầm.
—
Khoảng cách từ Ẩn Gia Viên đến nội thành khá xa, cuối tuần lại kẹt xe nghiêm trọng. Nhích từng chút về vịnh Tinh Lan đã là buổi chiều rồi.
Khi đi tới cửa, Sơ Nịnh nhìn thấy một cô gái mặc áo len dạ màu hồng nhạt đang đứng quanh quẩn, đứng nhìn ngóng bốn phía như đang chờ người nào đó.
Vốn chỉ là nhìn thoáng qua, Sơ Nịnh không ra là ai nhưng lại nghe thấy nụ cười lạnh tanh của Tần Hi: “Cô ta đúng là thần thông quảng đại, dám tới chỗ này tìm người.”
Sơ Nịnh liếc mắt một cái nhìn cô gái, dừng xe lại: “Cô ta là Thi Tâm Viện?”
Tần Hi tháo dây an toàn ra: “Em về trước đi, anh ra hỏi cô ta mấy câu.”
Sơ Nịnh mở cửa xe, bước xuống trước anh một bước: “Em cũng có lời muốn hỏi.”
Sau khi Thi Tâm Viện về nước đã đến chỗ Tần Hi sống nhưng không đợi được người. Hỏi thăm nhiều người mới biết bây giờ anh đang ở đây.
Nhìn thấy Tần Hi từ trên xe bước xuống, ánh mắt cô vui vẻ. Đang định bước tới, bỗng cô nhìn thấy người con gái đi bên cạnh anh, nụ cười trở nên cứng đờ.
Sơ Nịnh sờ gương mặt bị gió thổi tóc bay lộn xộn, đến gần cô, nghênh đón ánh mắt của Thi Tâm Viện.
Mắt nhìn mắt hai giây, Sơ Nịnh nói: “Ba năm trước tôi nhìn thấy một màn ở nước Anh… là do cô tự mình bày kế, có đúng không?”
Nét mặt Thi Tâm Viện hơi ngừng lại, né tránh ánh mắt của Sơ Nịnh: “Tôi không gặp cô ở nước Anh bao giờ. Cô thấy cái gì cũng không liên quan tới tôi. Bớt ở đây ngậm máu phun người, đổ oan cho tôi đi!”
Môi Sơ Nịnh nhếch lên, giọng điệu mỉa mai: “Tôi còn chưa hỏi rõ ràng, cô vội vàng phủ nhận cái gì chứ? Đã là chuyện ba năm trước, nếu cô không có ấn tượng gì cũng phải hỏi tôi xem đó là chuyện gì chứ? Biết đâu, chuyện mà ba năm trước tôi nói cô tính kế là chuyện tốt chăng? Cô hỏi cũng không hỏi đã nói tôi ngậm máu phun người, oan uổng cô. Vậy chắc hẳn cô làm gì, trong lòng tự hiểu rõ nên bây giờ mới vội vã phủi sạch quan hệ hệ, quên mất người bình thường phải trả lời như nào rồi hả?”
Gương mặt của Thi Tâm Viện biến đối, thẹn quá hóa giận, chỉ vào cô: “Cô—“
Lời còn chưa nói dứt, Sơ Nịnh đã vung tay gửi tặng một cái tát vang dội, bay thằng vào má trái của Thi Tâm Viện.
Cô dùng % sức lức khiến đầu óc Thi Tâm Viện hoang mang choáng váng, thân thể lảo đảo, phải lùi vài bước mới đứng vững.
Gò má rát đau, cô khó tin, trừng mắt về phía Sơ Nịnh: “Cô dựa vào gì mà dám đánh tôi?”
Sơ Nịnh nhìn bàn tay phải hơi tê tê của mình, lại thản nhiên về dấu bàn tay trên má Thi Tâm Viện, trong ánh mắt đều là giễu cợt: “Cũng không đánh đã khai thì chịu một cái tát này của tôi không phải là hợp lý hả? Cô lớn vậy rồi, chưa ai dạy cô làm chuyện xấu phải gánh vác hậu quả hả?”
Thi Tâm Viện nhìn về Tần Hi đang đứng bên cạnh không nói một lời: “Anh đồng ý với anh trai em phải chăm sóc em thật tốt. Bây giờ anh lại bỏ mặt bà điên này đánh em ư?”
Ánh mắt Tần Hi trầm xuống, bóp cổ cô, sự tức giận bao trùm quanh thân, năm ngón tay dùng lực: “Một bạt tai này còn là nhẹ. Thi Tâm Viện, ba năm trước anh trai cô qua đời, cô còn có ý lợi dụng cậu ấy đi hãm hại tôi. Mấy năm nay càng không ngừng nói những lời mà Thi Lãng từng nói. Cô thật sự cho rằng tôi sẽ luôn luôn dễ dàng tha thứ cho cô ư?”
Thi Tâm Viện càng lúc càng khó thở, khuôn mặt đỏ ban nãy dần chuyển trắng, đôi môi run rẩy, dùng sức đẩy tay Tần Hi ra, cái trán tiết ra mồ hồi lạnh.
Cô gắng gượng nói: “Vậy anh bóp chết tôi luôn đi, để tôi đi tìm anh trai, cho anh ấy biết tôi chết như thế nào.”
“Cô còn dám uy hiếp tôi ư!” Tần Hi càng tức giận, gân xanh bóp lấy cổ cô ả càng lúc càng nổi lên.
Sơ Nịnh thấy tình huống không ổn, bộ dạng này của Tần Hi thật sự có thể bóp chết người, bèn vội vàng đi tới kéo ra.
Tần Hi buông lỏng tay ra.
Trên mặt Thi Tâm Viện còn sưng đỏ, trên cổ cũng xuất hiện dấu đỏ. Cô ta ngửa cô thở hổn hển.
Tần Hi không muốn gặp cô dù chỉ một giây. Đôi mắt hoa đào hồng lên, nổi giận nói: “Cút về Anh. Sau này cô muốn kiếm chác gì từ trên người tôi thì nằm mơ đi! Từ nay trở đi, cô tốt nhất là yên phận thủ thường bên Anh, không nên xuất hiện trước mặt tôi, bằng không tôi nhất định sẽ cho cô biết tương lai cái gì gọi là sống không bằng chết!”
Thi Tâm Viện bị Tần Hi dọa sợ, mặt mày trắng bệch, trong hốc mắt là nước mắt bị ngăn lại như sương mù.
—
Sơ Nịnh lái xe vào bãi giữ xe, cô cùng Tần Hi đi tháng máy lên.
Mãi cho tới khi về đến nhà, Sơ Nịnh cũng chưa từng mở miệng nói chuyện thêm.
Cô thay dép, đi vào trong phòng khách.
Tần Hi đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau, ôm chặt người trong lòng ngực: “Nịnh Nịnh, xin lỗi em. Tất cả là do anh ngu ngốc, khi ấy không phát hiện ra…”
Sơ Nịnh hơi hơi nghiêng đầu qua, cái trán cọ vào cằm anh, xoay người ôm lấy Tần Hi: “Em không trách anh đâu. Ban nãy không phải đã trút giận rồi ư.”
Tần Hi cầm lấy tay phải của cô, bên trong lòng bàn tay vẫn còn đỏ.
Anh nhẹ nhàng thổi giúp cô: “Sao lại tự mình ra tay chứ, có đau lắm không?”
Sơ Nịnh rút tay về, không muốn nhắc tới chuyện vừa nãy: “Không ngờ kẹt xe lại nghiêm trọng như vậy. Cơm trưa vẫn chưa ăn. Bây giờ cũng sắp hai rưỡi rồi. Bụng em đói quá. Hay là chúng ta gọi chút đồ ăn ngoài đi?”
Tần Hi thân mật khều cái trán cô, giận hờn trách móc: “Mấy ngày nay anh đi công tác, em cũng chọn thức ăn bên ngoài hả?”
Sơ Nịnh lau trán không nói chuyện. Cô chỉ là lười làm mà thôi.
Tần Hi cười một tiếng: “Vậy em đi nghỉ đi, anh nấu cơm cho em.”
Tần Hi đi vào phòng bếp, Sơ Nịnh ngồi trên sô pha chơi điện thoại.
Thấy điện thoại gần hết pin, cô đứng dậy, đi lên lầu cắm sạc.
Điện thoại để trên bàn trang điểm, lúc cô lấy điện thoại không cẩn thận đụng phải chai nước tẩy trang, đành bận rộn dọn dẹp, để lại chỗ cũ.
Nhìn vào trong tấm gương, ánh mắt cô nhìn vào bình giữ nhiệt họa tiết quả chanh.
Cô dừng tay lại, cầm ly nước qua, lấy sợi dây chuyền ánh nắng ra ngoài.
Lòng bàn tay cô đảo qua trên mặt dây chuyền. Cắn môi do dự một lát, cô chậm rãi đeo sợi dây lên trên cổ.
Trước khi đi ra ngoài, cô lại đem sợi dây giấu khuất vào trong cổ áo rồi mới mở cửa đi xuồng tầng.
Xuống đầu cầu thang, cô vừa lúc nghe được tiếng Tần Hi gọi điện thoại: “Công việc ở WHOLELIFE của cô ta không cần làm nữa. Nhà cửa cung thu hồi lại. Sau này cô ta tự mình sống ở đất Anh, không cần lại trả thêm một đồng, một cắc nào nữa.”
“Nếu không phải bời vì Thi Lãng, tôi còn quan tâm sống chết cô ta làm gì? Tôi có thể lo cho cô ta không cần lo áo cơm, cũng có thể làm cho cô ta không có gì cả. Lúc cô ta lừa tôi phải nghĩ tới ngày hôm nay!”
Cúp điện thoại, Tần Hi đưa mắt qua quầy bar, nhìn thấy Sơ Nịnh đang đứng ở đó.
Bắt gặp ánh nhìn của anh, Sơ Nịnh cười một cái: “Gọi điện thoại với ai đó?”
“Là Hàn Huân.”
“À.” Sơ Nịnh đi tới “Muốn em giúp một tay không?”
Tần Hi dọn dẹp bên bồn rửa: “Không cần, anh làm là được rồi.”
Sơ Nịnh vui vẻ thoải mái, mở tủ lạnh cầm một túi khoai tây chiên.
Cô cũng không đi chỗ khác mà đứng ngày bên cạnh, xé túi khoai ra rồi bắt đầu ăn rôm rốp.
Thấy Tần Hi thỉnh thoảng nhìn cô cười, Sơ Nịnh đưa một miếng tới: “Anh có muốn ăn không?”
Tần Hi nghiêng đầu qua, ăn miếng khoai tây chiên trong tay cô.
Rất nhanh Sơ Nịnh đã ăn hết một gói. Cô mở tủ lạnh cầm gói thứ hai thì bị Tần Hi túm lấy cất về, đóng cửa tủ lạnh lại: “Ăn ít thôi, tí nữa còn ăn cơm đấy.”
Sơ Nịnh có chút không muốn, liếc anh một cái rồi yên lặng ra sô pha mở TV lên xem.
Cô chọn đại một chương trình, nằm dài trên ghế sô pha.
Sáng nay dậy sớm, giữa trưa lại không được ngủ, bây giờ đặt lưng vào ghế nên Sơ Nịnh lập tức có chút buồn ngủ.
Giữa cơn mơ mơ màng màng, cảm nhận được sự rung của điện thoại, cô sờ tới sờ lui trên bàn trà, mở lên thì nhìn thấy tin nhắn Wechat của Trì Diên gửi tới:
[Tiểu Nịnh, mình có chuyện muốn nói với cậu.]
[Hôm qua cậu không nói với mình nên mình nhịn không được đi hỏi Hàn Huân.]
[Mình không nghĩ tới có thể như vậy được, mình chỉ muốn giúp cậu thôi (/ôm đầu khóc?)]
Sơ Nịnh nhìn cô bạn không ngừng gửi tin nhắn tới, nhìn về hướng phòng bếp một chút, đáp lại: [Không sao, đã nói rõ rồi.]
Trì Diên: [Nhanh vậy sao? Mình từ chỗ Hàn Huân biết đó là vốn là chuyện hiểu lầm. Mình nghĩ giải thích rõ là chuyện tốt. Mình đánh bừa mà trúng, ngược lại còn giúp cậu.]
Sơ Nịnh: [Ừm, mình còn phải cảm ơn cậu nữa. Nếu biết cái miệng cậu lanh như vậy thì mình nên sớm kể ra hơn, đỡ cho bản thân cứ khó chịu lâu như vậy.]
Trì Diên: […]
Trì Diên: [Chị em à, rốt cuộc là cậu khen mình hay là mắng mình thế?]
Sơ Nịnh: [Tất nhiên là khen rồi.]
Sơ Nịnh: [/hãy nhìn đôi mắt vô tội lấp lánh bling bling này của mình.jpg]
Trì Diên: […]
Sơ Nịnh: [Chuyện gì Hàn Huân cũng nói cho cậu hết, thế quan hệ của hai người như nào rồi?]
Trì Diên: [Cậu đừng suy nghĩ lung tung, hai bọn mình là mối quan hệ đồng chí hữu nghị cực kỳ thuần khiết đấy!]
Sơ Nịnh: [Mình chỉ hỏi một câu thôi mà, cậu gấp gáp cái gì chứ?]
Trì Diên: [Con mắt nào của cậu thấy bà đây gấp hả?]
Sơ Nịnh: [Ò, vậy thì không gấp.]
Trì Diên: [Nếu đều là hiểu lầm thì hai người như thế nào rồi… Được rồi sao?]
Sơ Nịnh vô thức nhìn Tần Hi đang bận rộn trong phòng bếp, lại liếc mắt nhìn câu hỏi của Trì Diên, đáp: [Không chênh nhiều lắm.]
Trì Diên: [Không chênh nhiều lắm là có ý gì? Hai người các cậu là oke hay là chưa?]
Nghe tiếng bước chân, Sơ Nịnh nhanh chóng tắt màn hình điện thoại, dáng người ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn về Tần Hi đang đi tới, nháy mắt vô tội.
Tần Hi liếc nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh: “Cái kiểu có tật giật mình của em, lại dối anh làm cái gì hả?”
“Không có mà.” Sơ Nịnh bình tĩnh nhìn anh “Ai có tật giật mình chứ?”
Lại đi phòng bếp nhìn một chút: “Anh nấu xong rồi hả?”
Tần Hi: “Còn phải hầm gà thêm một lúc nữa.”
“Ồ.” Sơ Nịnh giả vờ bình tĩnh nhìn TV, thỉnh thoảng lại đưa mắt qua liếc trộm nhưng lại thấy Tần Hi đang nhìn mình.
Sơ Nịnh chốt dạ chỉnh sửa lại cổ áo, chắc chằn Tần Hi không nhìn thấy được mặt dây chuyền mới đưa tay lên che nửa mặt: “Anh nhìn em làm cái gì thế?”
Tần Hi cười cười, kéo tay cô xuống: “Ai bảo em như vậy làm gì?”
Sơ Nịnh: “…”
—
Sau khi ăn xong cũng gần tới bốn giờ chiều. Sơ Nịnh giúp Tần Hi dọn bát đĩa trên bàn, thả vào trong máy rửa bát.
Hai người dọn dẹp phòng bếp, quét dọn sạch sẽ.
Tần Hi mở chai vang đỏ ra, ngồi trước quầy bar.
Sơ Nịnh đi qua: “Sao tự nhiên anh lại uống rượu thế?”
“Không có gì, chỉ là muốn uống một chút.” Anh rót rượu vào ly đế cao, chất lỏng màu đỏ chao lượn trong ly, Tần Hi giơ tay lắc nhẹ, ngửa đầu uống hết.
Sơ Nịnh cũng cầm một cốc, ngồi đối diện anh: “Em uống với anh.”
Nói xong, cô tự rót cho mình một ly.
Nhấp thử một ngụm, hương vị cũng không tệ lắm mới ngửa đầu uống hết rượu trong ly.
Tần Hi vuốt ly rượu vang, ngước mắt nhìn cô: “Nịnh Nịnh.”
“Ừm?” Sơ Nịnh lại rót cho mình một, nghe Tần Hi hỏi “Mấy năm gần đây, em sống có tốt không?”
Anh cười cay đắng: “Anh luôn cảm giác cái chủ đề này rất khó nói nên không hỏi. Nhưng anh vẫn muốn biết những năm qua của em như thế nào?”
Sơ Nịnh yên lặng uống rượu, chăm chú suy nghĩ một lúc, nói: “Cũng không phảu khó nói, hình như không quá tốt. Đúng rồi, anh có kiểm tra kết qua thi tốt nghiệp năm ấy của anh không? Có đậu đại học C không vậy?”
Tần Hi lắc đầu, rót thêm rượu vào ly: “Không biết, anh không kiểm tra. Cảm giác thi đậu mà cũng thi không đậu. Hôm ấy như vậy rồi, dù là tin gì cũng không phải là tin vui.”
“Kể cũng đúng.” Sơ Nịnh rũ mắt “Giống như không còn quan trọng như vậy nữa, ngay cả em cũng không đi đại học C.”
Tửu lượng của Sơ Nịnh không phải là tốt, cúi đầu uống mấy ly, đầu óc chân tay trở nên nặng nề, ngã người trên quầy bar.
Bầu trời bên ngoài u ám, ánh sáng trong phòng trở nên ảm đảm. Buổi tối đến sớm hơn ngày xưa, mưa bụi lất phát ngoài cửa sổ.
Tần Hi đặt chén rượu xuống, đứng dậy tới đỡ cô: “Sao em uống nhiều vậy, ngày mai đau đầu lắm đây.”
Sơ Nịnh mở mắt ra, cười với anh một cái: “Rượu này uống ngon, nhưng mà uống xong thì có hơi buồn ngủ.”
“Hôm nay em dậy sớm như vậy, chắc chắn là ngủ không đủ rồi. Để anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.” Anh nhẹ nhàng ôm cô lên. Sơ Nịnh thuận thế nghiêng vào trong lòng anh, vòng tay lên cổ Tần Hi.
Đi lên lầu, đẩy cừa phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt người trong lòng lên giường.
Kéo chăn giúp cô ấy.
Gò mà Sơ Nịnh đỏ ửng lên vì men rượu. Sau khi nằm xuồng, cô xoay người hướng ra ngoài, ôm lấy cánh tay Tần Hi, cọ nhẹ hai lần: “Tần Hi.”
Tần Hi ngồi xuống trên giường, vuốt ve gương mặt của cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Em sao vậy?”
Cô nói mê: “Chuyện của Thi Lãng là ngoài ý muốn, anh không nên tự trách, đừng dằn vặt bản thân mình. Khi ấy chắc anh đau lòng lắm. Nếu em ở bên cạnh anh thì tốt rồi, có thể cùng anh chia sẽ nỗi đau đó…”
Lưng Tần Hi cứng đờ, lòng bàn tay đang chạm vào giữa hai hàng lông mày của cô cũng ngừng lại.
Giây sau, anh xoa nhẹ gương mặt của cô, nói: “Anh cũng hối hận lắm. Ước rằng năm đó hai ta không chia tay, anh không đi ra nước ngoài, có thể mãi bầu bạn bên cạnh em, em cũng không phải chịu đựng nhiều như vậy.”
Lông mi dày của Sơ Nịnh dần dần bị ướt nhẹp bởi nước mắt, một giọt nước mắt chảy dọc theo mũi xuống, thút thít: “Tại sao chúng ta lại cách xa nhau nhiều năm như vậy? Bảy năm không có anh, em sống cũng không vui vẻ, không tốt đẹp gì…”
Mũi Tần Hi chua chua, trong hốc mắt hiện lên từng tơ máu.
Lòng bàn tay khẽ run giúp cô lau đi giọt nước mắt. Anh tiến tới, nhẹ nhàng hôn giữa hai mắt cô, giọng nói đau thương, khàn khàn: “Sau này chúng ta mãi không xa rời nhé, được không?”
Sơ Nịnh dần dần trở nên yên tĩnh, buông cánh tay anh, hình như ngủ thiếp đi.
Tần Hi ngồi rất lâu nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say của Sơ Nịnh rồi mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra ngoài.
TV trong phòng khách vẫn còn đang chiếu chương trình náo nhiệt nhưng trong phòng lại lộ rõ dáng vẻ trống trải lạnh lẽo.
Mới uống rượu xong nhưng Tần Hi không buồn ngủ. Anh lại lấy thêm một bình nữa, ngồi xuống ghế sô pha.
Đèn của phòng khách không bật, chỉ có ánh đèn yếu ớt của TV chiếu sáng.
Tần Hi ngồi dựa trên ghế sô pha, nhắm mắt nghĩ những nỗi khổ mà Sơ Nịnh phải trải qua, cùng với khoảng thời gian sống như cái xác không hồn của anh bên đất Anh quốc suốt bảy năm qua.
Bên tai lại vọng lên lời ban nãy Sơ Nịnh nói.
— “Tại sao chúng ta lại cách xa nhau nhiều năm vậy?”
— “Bảy năm không có anh, em sống cũng không vui vẻ, không tốt đẹp gì!”
Trái tim như bị người ta mạnh mẽ xé rách, đau tới mức khó mà chịu được.
Cơn nghiện thuốc lá có hơi lên. Anh vô thức sờ vào túi. Bên trong trống rỗng.
Trước kia ở Anh, anh chỉ có thể dựa hết vào rượu với thuốc lá làm tê bản thân, để cho mình không thèm nghĩ tới cô.
Từ khi tới đây sống, đã lâu rồi anh không hút thuốc lá nữa.
Ngửa cổ uống hết rượu, yết hầu chậm rãi chuyển động, một giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, men theo cằm rồi rớt xuống cổ, chạm vào mặt trang trí quả chanh trên dây chuyền. Ánh sáng trên TV chiếu qua, chữ “Miss” trên mặt sáng rực rỡ.
Phía cầu thang phát ra tiếng động, anh quay người nhìn lại thì thấy Sơ Nịnh vịn cầu thang đi xuống.
Rượu trên tay đặt lại trên bàn, Tần Hi bước tới đón: “Sao em lại xuống đây?”
Sơ Nịnh xoa xoa mắt, không muốn mở to mắt: “Khát nước.”
Tần Hi dìu cô ngồi trên ghế sô pha, còn mình thì đi đi pha nước chanh ngâm mật ong cho cô.
Thấy cô một ngụm uống hết, Tần Hi cầm cốc rồi hỏi: “Muốn nữa không?”
Sơ Nịnh lắc đầu.
Tần Hi giúp cô chỉnh lại đầu tóc rối: “Vậy anh đưa em về phòng đi ngủ nhé?”
Sơ Nịnh ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào sợi dây chuyền trên cổ anh. Cô nhìn một lát, rồi tiến tới cầm lấy nhìn kỹ: “Phía trên còn có một từ.”
Cô còn nhớ khi cô đưa sợi dây chuyền này cho Tần Hi thì nó không khắc chữ gì.
Suy nghĩ rồi lại móc sợi dây trên cổ mình ra, chăm chú nhìn kĩ. Cô nhớ không sai, quả là không có.
Tần Hi cụp mắt nhìn: “Nhớ tới em nên khắc lên.”
Lại nhìn thấy sợi dây trên cổ cô, nét mặt anh vừa mừng vừa sợ: “Em đeo khi nào vậy?”
Sơ Nịnh không đáp lời. Cô quỳ ở trên ghế sô pha, ánh mắt chuyển từ sợi dây chuyền trên tay anh lên yết hầu gợi cảm tới chiếc cắm sắc bén, cuối cùng là đôi môi cực kì quyến rũ.
Lòng bàn tay giơ tới, chạm vào đôi môi ấy. Môi gần sát môi, trong hơi thở còn xen lẫn chút mùi rượu.
“Nịnh Nịnh.” Nhịp tim Tần Hi như ngừng lại, khản tiếng gọi cô.
Sơ Nịnh lấy lại tinh thần, nhìn vào ánh mắt sáng rực lưu luyến gọi mời.
Cô đổi thế quỳ trên ghế sô pha, di chuyển thành quỳ trên đùi của Tần Hi.
Thân hình Tần Hi hơi cứng lại, bàn tay vuốt ve eo nhỏ không nắm đủ một vòng của Sơ Nịnh, ôm chặt lấy, hơi thở không kiềm được trở nên nặng nề hơn: “Em muốn làm gì?”
Hai gò má Sơ Nịnh đỏ bừng, đôi mắt ướt nhẹp. Cô ngước mắt nhìn anh, lông mi rung nhè nhẹ, gấp bội phần động lòng người.
Cô đè môi anh lại, nâng mặt anh lên, giọng nói ngọt ngào: “Hôn em đi.”
Tần Hi không nhịn được đành cưới lên, chọc vào chiếc mũi xinh đẹp của cô: “Nhóc say rượu, uống say rồi hả?”
Sơ Nịnh nhíu mày, phản đối anh: “Em không say.”
Thấy Tần Hi không hiểu, cô bưng mặt anh lắc mấy lần, không vui ra lệnh: “Hôn em!”
Nhìn bộ dạng hung hăng nhưng miệng còn hôi sữa của cô, Tần Hi tựa lưng vào ghế sô pha, cánh môi quyến rũ khẽ nhếch, cười khích, từ chối cô: “Không được.”
“Vì sao chứ?”
Tần Hi khều sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra, lòng bàn tay sờ mặt dây chuyền hình ánh nắng không biết Sơ Nịnh đeo lên từ lúc nào, lông mày khẽ nâng, giọng điệu bất cần đời: “Anh còn chưa theo đuổi được, không danh không phận gì, hôn em chẳng phải là lỗ sao?”
Sơ Nịnh sững sờ nhìn anh, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cảm thấy lời anh nói có phần hợp lý.
Cô gãi đầu một cái: “Cũng đúng. Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Hay vậy đi.” Anh ôm lấy cô, vừa vỗ vễ gương mặt cô vừa dỗ: “Em gọi anh một tiếng bạn trai, cho anh một cái chức rồi anh hôn lại. Như thế là danh chính ngôn thuận rồi.”
Cằm của Sơ Nịnh đặt trong lồng ngực anh, ngón troe gẩy hầu kết, nháy mắt nhìn anh: “Gọi bạn trai, anh có chức rồi hả?”
Cổ họng Tần Hi di chuyển nhấp nhô, đưa tay nắm lấy ngón trỏ không chịu yên ổn của cô: “Đương nhiên, gọi rồi chính là bạn bè trai gái rồi.”
Sơ Nịnh ồ một tiếng, bị anh ngắt lời như vậy, cô không muốn tiếp tục hôn nữa, giả bộ muốn đứng dậy: “Buồn ngủ quá, em đi ngủ đây.”
“Chạy cái gì?” Tần Hi kéo người quay trở lại, mắt trở nên sâu hút, giọng nói trở nên thâm trầm: “Còn chưa hôn, sao để em đi được?”
Nhìn đôi môi đỏ trước mặt, anh giữ chặt gáy cô lại, phủ lên cánh môi ấy.