Edit: Xiao Yi.
Từ khi giành được bản quyền game và hợp đồng cải biên IP [] quy mô lớn này, công ty chính thức bước vào giai đoạn nghiên cứu và phát triển.
Cố Ngôn Thanh là người cẩn thận, từ dựng game tới kỹ thuật kiểm tra kín [], chọn lọc xoá tập tin gốc [], kỹ thuật kiểm tra mở [], sau cùng là khâu vận hành chính thức để kinh doanh, đến khi mọi chuyện xong xuôi cũng mất bốn năm trôi qua.
Thời điểm game được tung ra thị trường đã gây ra làn sóng to như thuỷ triều, chấn động toàn bộ giới Khoa học máy tính, cộng thêm Cố Trí Dương làm người đại diện, có thể nói nhân khí của game lên như diều gặp gió.
Trong vòng một đêm, CEO của công ty Khoa học – Kỹ Thuật Doanh Hoà, Cố Ngôn Thanh tuổi được xuất hiện trước mặt quần chúng, trở thành nhân tài mới nổi.
Trong một năm này, công ty đổi trụ sở từ văn phòng tầm trung sang khu cao ốc thương nghiệp nằm ở trung tâm thành phố.
Cũng trong năm đó, Cố Ngôn Thanh được chú ý rất nhiều, nhận được vô số lời mời phỏng vấn.
Cùng năm, Tần Noãn mang thai đứa trẻ đầu tiên của hai người.
Cố Ngôn Thanh quá bận rộn, cho nên sau khi mang thai, Tần Noãn được đón tới biệt thự nhà họ Lục, để bà ngoại Lục chăm sóc từng li từng tí.
Dạo gần đây, Tần Noãn thích ngủ hơn, sau khi ăn sáng xong, cô lại ngủ tiếp thêm hai ba tiếng nữa.
Lúc tỉnh lại đã tới buổi trưa, cô từ trên lầu đi xuống, chợt nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng nói chuyện.
Đi về hướng kia, Tần Noãn mới biết là giáo sư Cố và Lục Tinh đã tới. Lúc này hai người đang nói chuyện với ông bà ngoại Lục ở ngoài sân.
Ngày xuân, ánh mặt trời ấm áp phủ xuống, rọi sáng cả khu vườn.
Tần Noãn đi qua, cười gọi ‘ba mẹ’.
Lục Tinh kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, “Gần đây con cảm thấy sao rồi?”
Tần Noãn xoa lên cái bụng nhô to, cười đáp: “Khẩu vị của con đã tốt hơn trước rất nhiều rồi ạ, cũng tham ngủ hơn.”
Lục Tinh nói: “Lúc mẹ mang thai cũng như vậy đó, muốn ngủ thì ngủ, con đừng khiến bản thân mệt nhé. Nhắc đến mới nhớ, sao thằng nhóc thối kia lại bỏ con ở đây? Còn ít về trông nom nữa?”
Tần Noãn vội nói: “Không có đâu ạ, con nghe người làm nói buổi sáng anh ấy có qua, chỉ là lúc đó còn vẫn đang ngủ, cho nên anh ấy ngồi một lát rồi đi thôi mẹ.”
Lục Tinh thở dài, “Nó thật đúng là bận rộn, còn bận hơn cả mẹ nữa. Chỉ là tự thân nó lại đạt được thành tích như hôm nay, mẹ cũng phải rửa mắt mà nhìn.”
Dứt lời, Lục Tinh nhìn về phía ông ngoại Lục, mang theo mấy phần tự hào mà nhướn mày nói: “Ba à, ba nói cháu ngoại của ba không có sự giúp đỡ của Đằng Thuỵ sẽ không làm được chuyện, bây giờ thế nào?”
Ông ngoại Lục nằm trên ghế dựa, trong tay cứng nhắc cầm tạp chí có tin phỏng vấn của Cố Ngôn Thanh.
Ông đẩy kính lão, gật đầu, “Không hổ là con cháu Lục gia, tuổi còn trẻ đã có năng lực và ý tưởng như vậy, rất khí phách, giống hệt ba.”
“… Ba cũng dát vàng lên mặt [] mình quá rồi đấy! Con trai của con tài giỏi đâu có liên quan tới ba, phải là con và chồng con dạy nó thật tốt chứ, đúng không chồng yêu?” Lục Tinh vươn tay ôm lấy giáo sư Cố bên cạnh.
Giáo sư Cố lập tức giật mình.
Trước mặt ba mẹ vợ và con dâu, giáo sư Cố có hơi xấu hổ đẩy Lục Tinh hai cái, nhưng Lục Tinh vờ như không nhận ra, ngược lại còn ôm chặt eo của giáo sư Cố hơn.
Bà ngoại Lục nhìn dáng vẻ của con gái, cười trách: “Con sắp thành bà nội rồi còn kỳ cục như thế.”
Lục Tinh ngẩng đầu nhìn giáo sư Cố, “Chồng ơi, nếu như tương lai anh có cháu nội trai hay cháu nội gái, vậy tụi nó quan trọng hơn hay em vẫn quan trọng hơn?”
Giáo sư Cố: “…”
Mọi người: “…”
Cố Ngôn Thanh vừa tới đã nghe thấy bà nói như thế, lập tức nhướn mày, “Mẹ tranh thủ tình cảm quá sớm rồi đấy!”
Lục Tinh nghe thấy giọng anh liền nhìn qua, thấy dáng vẻ con trai trong bộ Âu phục và giày da, khí chất ổn trọng, trên mặt bà liền trưng ra sự trêu ghẹo, “Tổng giám đốc Cố, đã lâu không gặp người bận rộn là con rồi hen.”
Cố Ngôn Thanh đứng cách đó không xa, hai tay đút túi, nâng mắt nhìn bà, “Con nghe bà ngoại nói rồi, tính ra lúc con chưa ra đời, mẹ đã hỏi ba như thế nhỉ? Bây giờ tới Noãn Noãn cũng hỏi.”
Lục Tinh khinh thường, vẫn như cũ dựa vào ngực của giáo sư Cố, “Dù sao mẹ mới là người duy nhất của chồng mẹ, ai cũng không được tranh. Con trai không được, cháu nội cũng không.”
“Không ai tranh với mẹ đâu.” Cố Ngôn Thanh bất đắc dĩ cười cười.
Anh đi tới sau lưng Tần Noãn, lòng bàn tay tự nhiên khoác lên vai cô, vân vê hai lần.
Tần Noãn nghiêng đầu nhìn qua, cười hỏi: “Sao đột nhiên anh lại về đây thế ạ?”
“Để đón em về nhà.” Cố Ngôn Thanh thân mật vuốt ve đỉnh đầu của cô.
Tần Noãn có hơi kinh ngạc.
Cô còn chưa lên tiếng, bà ngoại Lục đã giành nói: “Ở đây không phải rất tốt sao? Để con bé một mình ở biệt thự phía Nam ngoại ô sẽ cô đơn lắm!”
Cố Ngôn Thanh đáp: “Khoảng thời gian tới cháu được nghỉ ngơi, sẽ ở bên cạnh cô ấy ạ.”
Mặc dù tính tình của Cố Ngôn Thanh ôn hoà, nhưng khi anh quyết định điều gì, từ trước đến nay vẫn không thể thương lượng.
Bà ngoại Lục cũng không gượng ép nữa, hai người thanh niên này tự nhiên sẽ muốn trở về thế giới của riêng hai người thôi!
“Vậy để thím Thu theo con qua đó đi, bình thường ba bữa của Noãn Noãn đều do bà ấy chăm sóc.” Bà ngoại Lục nói.
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, gật đầu, “Được ạ.”
Sau đó, anh lại nói với Tần Noãn, “Em ngồi ở đây một lát, anh lên lầu dọn đồ đạc cho em.”
“Em cũng đi nữa, anh không biết đồ ở đâu đâu.” Tần Noãn đi theo anh.
Hai người trở về phòng ngủ, Cố Ngôn Thanh không cho phép cô cử động loạn xạ. Cho nên Tần Noãn chỉ ôm gối ôm ngồi trên ghế salon, chỉ huy anh dọn đồ.
Trong lúc Cố Ngôn Thanh đang thu dọn quần áo, Tần Noãn chợt nghĩ đến chuyện vừa nói trong sân, cảm khái: “Tình cảm của ba mẹ thật tốt nhỉ!”
Cố Ngôn Thanh sắp xếp quần áo vào vali xong, quay đầu nhìn cô, “Anh đối xử với em không tốt à?”
Tần Noãn vươn tay cào tóc của anh, cười nói: “Ấn tượng trước đây mà mẹ cho em chính là người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa bá đạo. Nhưng trước mặt người quen, mẹ lại tương đối tuỳ ý, sẽ nói đùa với người ta.”
“Tuy em và mẹ không cùng thế hệ, nhưng khi trò chuyện, mẹ cũng không tỏ vẻ người lớn với em, cứ như là khoảng cách thế hệ kia không tồn tại ấy.”
“Em chỉ không ngờ tới mẹ lại nữ tính như vậy ở trước mặt chồng mình, còn làm nũng nữa chứ. Cảm nhận hôm nay của em về mẹ hoàn toàn bị phá vỡ luôn.”
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, cười nói: “Mẹ vẫn luôn như thế, có lẽ vì ba là người đàn ông mà mình theo đuổi cuồng nhiệt, cho nên mẹ đối xử với ông tự nhiên sẽ không giống bình thường.”
Tần Noãn lại cào tóc anh thêm mấy lần, “Vậy em có được tính là theo đuổi anh cuồng nhiệt không ạ?”
“Em sao?” Cố Ngôn Thanh lắc đầu, “Còn kém xa lắm!”
“Tại sao chứ?”
“Anh dễ theo đuổi hơn ba nhiều…” Cố Ngôn Thanh bắt lấy cái tay không chịu yên của cô đang cào trên đầu mình, chất giọng đột nhiên trầm xuống mấy phần, “Noãn Noãn, đừng quậy.”
Đầu anh lúc này đã bị Tần Noãn vò rối, xoã lung tung ra, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khi nãy vừa tới Lục gia.
Tần Noãn nhìn anh, cho rằng anh để ý hình tượng liền không nhịn được cười hai tiếng.
Cô lại vò thêm mấy lần, “Em làm kiểu tóc cho anh mà, yên tâm đi, sẽ đẹp thôi.”
Đột nhiên, Cố Ngôn Thanh hơi đứng dậy, đẩy cô nằm xuống ghế salon, đồng thời cố định hai tay cô trên đỉnh đầu. Nhất thời làm cho Tần Noãn không thể cử động.
Cô nhíu mày nhìn anh.
“Anh nói em đừng quậy.” Cố Ngôn Thanh ngắm nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, tầm mắt khoá chặt đôi môi anh đào của cô.
Hầu kết của anh trượt một cái, trong ánh mắt lộ ra mấy phần nóng bỏng.
Im lặng một lát, anh mở miệng nói, trong chất giọng khàn khàn vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều, “Mấy tháng nay không chạm đến em rồi, cho nên đừng trêu chọc anh nữa.”
Tần Noãn bừng tỉnh, lại có hơi buồn cười, lập tức khéo léo nháy mắt với anh, “Em… em không vò tóc anh nữa, anh tiếp tục dọn đồ đi ạ.”
Nói xong, cô còn giãy dụa đẩy anh ra.
Cố Ngôn Thanh nhìn dáng vẻ của cô hệt như chim non đang nép vào lòng mình, nhất thời anh không nhịn được, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của cô.
Nhấm nháp mấy lần, sau đó lưu luyến không rời buông ra.
Hô hấp của Cố Ngôn Thanh rõ ràng đã nặng hơn vừa nãy một chút.
Anh đột nhiên thả hai tay của cô ra, đứng dậy đi vào phòng treo đồ, đóng cửa lại.
Tần Noãn như cảm thấy được trên người mình hết nặng. Có một cơn gió lướt qua, cô liền hoàn hồn, lúc này đã không có thân ảnh của Cố Ngôn Thanh ở đây nữa.
Tần Noãn sững người nằm trên ghế salon, đưa tay chạm nhẹ lên cánh môi, bật cười thành tiếng.
…
Lúc cô được Cố Ngôn Thanh đưa về biệt thự phía Nam ngoại ô thì phát hiện hai tháng đã không về đây, nơi này đã không còn giống như thời điểm cô mới đi nữa — có rất nhiều đồ dùng của con nít.
Trong phòng khách được bày một khu vui chơi lớn, trong đó, loại đồ chơi gì cần có đều có. Sân sau còn có xích đu, đệm nhảy, toà thành mơ mộng, cầu trượt, đến bể bơi dành cho trẻ em cũng có đủ, hệt như khu vườn chỉ có trong cổ tích vậy.
Tần Noãn sững người, nhất thời dở khóc dở cười hỏi: “Anh đang dọn tất cả những gì có ở sân chơi thiếu nhi vào trong nhà mình đấy à?”
Cố Ngôn Thanh gật đầu, “Cũng chưa tới nỗi đó.”
“Vậy ra anh để em ở nhà ông bà ngoại không phải vì bận việc, mà là vì cái này sao ạ?”
Cố Ngôn Thanh gật đầu lần nữa, “Không khác như vậy là bao.”
Tần Noãn vuốt ve bụng mình, “Khu vui chơi lớn như thế, tương lai chỉ có mỗi bé cưng của chúng ta thì rất nhàm chán. Không bằng tới sân chơi dành cho trẻ em, vừa nhiều bạn vừa náo nhiệt.”
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, “Vậy chúng ta sinh nhiều bé cưng một chút. Đến khi mấy người Cố Trí Dương, Mục Lăng Thành hay Cận Bùi Niên có con rồi, cũng có thể đưa bọn nhỏ tới đây chơi, chẳng phải sẽ náo nhiệt rồi sao?”
Nhắc đến chuyện này, Tần Noãn đột nhiên nói: “Em nghe đồn gần đây hay có tin xấu về Cố Trí Dương và một nữ diễn viên, là cô bé mà lần trước chúng ta đã gặp ở nhà ông bà nội Cố đó.”
“Hình như có chuyện như vậy thật, anh cũng thường nghe nhà bác cả nhắc tới chuyện này, dường như quan hệ của gia đình Cố Trí Dương và gia đình cô bé ấy không tệ.”
Tần Noãn nhớ lại một chút, “Cô bé kia rất xinh đẹp, em từng coi qua phim của em ấy rồi, kỹ thuật diễn xuất cũng tốt.”
Cô đi tới trước xích đu, chỉ chỉ rồi hỏi: “Em ngồi được không ạ?”
“Cái này vốn là dựng cho em.” Cố Ngôn Thanh dìu cô ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy dây đu.
Tần Noãn tựa lên lưng ghế, ánh mắt đảo qua khắp đồ vui chơi trước mặt. Đột nhiên, cô hỏi: “Anh nói xem, bé cưng trong bụng em là bé trai hay bé gái ạ?”
Cố Ngôn Thanh ngồi xổm trước gót chân Tần Noãn, hai tay vòng qua eo của cô, cúi đầu hôn xuống phần bụng nhô lên, chất giọng dịu dàng như nước, “Trai hay gái đều tốt cả.”
“Vậy anh mong là trai hay gái ạ?” Tần Noãn rất hứng thú hỏi.
Đôi mắt của Cố Ngôn Thanh ngưng lại một chút.
Anh im lặng một lát, sau đó mới nói: “Nếu thật sự muốn chọn thì anh hi vọng bé cưng là con trai hơn.”
Tần Noãn ngẩn ra một lúc, “Vì sao thế ạ?”
Cố Ngôn Thanh cầm lấy bàn tay của cô, vân vê mấy lần. Anh giương cằm nhìn cô, thái độ nghiêm túc, “Đợi khi thằng bé trưởng thành, nó sẽ có thể cùng với anh bảo vệ em.”
Một dòng nước ấm dâng lên trong lòng Tần Noãn. Cô vươn tay xoa lên khuôn mặt khôi ngô của Cố Ngôn Thanh, cong môi mỉm cười.
Trong sân dần nổi gió, Cố Ngôn Thanh đứng dậy, khom lưng ôm lấy cô.
Anh hôn xuống trán của Tần Noãn một cái rồi dịu dàng nói: “Để anh đưa em về phòng, coi chừng cảm lạnh.”
_____
[] Cải biên IP: thuật ngữ chuyên ngành Khoa học máy tính: dùng để chỉ việc tiến hành chế tác lại game bản quyền dựa trên nguyên tác của tác giả.
[] Kỹ thuật kiểm tra đóng kín (Closed Beta): giai đoạn thử nghiệm mà hạn chế đối với các nhóm nhỏ. Ví dụ như chọn lọc ra một số lượng người đăng ký tham gia thử nghiệm nhất định sau đó phát code cho số lượng người đó để họ trải nghiệm game trước (Theo hieumobile.com).
[] Chọn lọc xoá tập tin gốc (tên đầy đủ là Kiểm tra nội bộ để xóa các tệp dữ liệu trong quá trình kiểm tra xóa):
Xóa các tệp để kiểm tra nội bộ đề cập đến việc kiểm tra nội bộ trò chơi trực tuyến đã xoá trong giai đoạn Không xoá các tệp để kiểm tra nội bộ (Tham khảo thêm tại Baidu).
Bởi vì trong thử nghiệm nội bộ về xóa tệp, hiệu suất trò chơi không toàn diện, nội dung không hoàn hảo, có nhiều lỗi bug, nên phải xem xét xóa dữ liệu trò chơi cho các thử nghiệm trong tương lai.
[] Kỹ thuật kiểm tra mở (Open Beta): giai đoạn thử nghiệm lớn hơn, quy mô hơn. Ví dụ như tất cả các người chơi đều được tải về để chơi và trải nghiệm không hạn chế (Theo hieumobile.com).
[] Dát vàng lên mặt: đại khái là tự nâng giá trị của mình lên cao (‘vàng’ ở đây ám chỉ ‘giá trị’).