Edit: Xiao Yi.
Nghe thấy giọng của Tần Noãn, Cố Ngôn Thanh ngồi dậy khỏi ghế salon, nhìn vào trong phòng, "Sao thế?"
Tần Noãn núp ở trong chăn, nhẹ giọng hỏi: "Chỗ này của anh sao tối như vậy? Một ánh đèn cũng không có."
"Lúc đi ngủ anh không thích nhìn thấy cái gì, cho nên màn cửa dùng loại màn che nắng, đèn đường bên ngoài không chiếu vào được." Cố Ngôn Thanh nói, suy tư một chút, "Em sợ tối sao?"
"Không có gì ạ, em thuận miệng hỏi một chút thôi."
"Vậy thì ngủ đi." Cố Ngôn Thanh lại nằm xuống lần nữa.
Lúc anh sắp ngủ, lại nghe thấy giọng của Tần Noãn gọi mình, "Cố Ngôn Thanh?"
"Sao thế?"
"Cố Ngôn Thanh?"
"Cố Ngôn Thanh!"
Cố Ngôn Thanh cảm thấy ngữ khí của cô không đúng, một lần nữa bật dậy, "Tần Noãn, em không sao chứ?"
"Noãn Noãn?"
Trong phòng truyền ra tiếng khóc, "Cố Ngôn Thanh, anh bật đèn đi ạ, em sợ..."
Anh vội đứng dậy bật đèn, vòng qua trước cửa rồi đi vào phòng nhìn cô.
Tần Noãn núp ở trong chăn, phủ kín cả đầu, thân mình không khống chế được run lên.
Cố Ngôn Thanh ngồi bên mép giường, nhẹ giọng gọi cô, "Noãn Noãn, anh bật đèn rồi, em đừng sợ nữa."
Tần Noãn mở mắt ra, lập tức rút vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh, cả người vẫn run bần bật.
Cố Ngôn Thanh bị phản ứng của cô làm cho kinh ngạc. Anh vuốt lưng cô, vừa ôn nhu vừa dụ dỗ, nói: "Em đừng sợ, anh đây rồi."
Tần Noãn hoàn hồn, lau lau nước mắt ngồi dậy. Cô ôm chăn không nói lời nào, nghiêng mặt qua một bên, bộ dáng có hơi tức giận.
Cố Ngôn Thanh cười cười, xoa đầu của cô, "Sao em lại sợ tối vậy?"
Tần Noãn đẩy anh, "Em là con gái, con gái sợ tối còn cần lý do à? Không cần đấy!"
"Vậy chúng ta bật đèn ngủ, có được không?"
Tần Noãn nhìn đèn trần trên đỉnh đầu, nhíu mày, "Sáng quá em cũng không ngủ được ạ..."
Cố Ngôn Thanh nghĩ nghĩ, đứng dậy kéo màn cửa ra một phần ba, sau đó lại tắt đèn trong phòng.
Đèn đường bên ngoài xuyên qua màn cửa chiếu vào trong, rọi sáng một chút, mơ hồ có thể thấy được kiến trúc trong phòng.
Cố Ngôn Thanh lại nhìn qua Tần Noãn trên giường, "Như vậy được không?"
Tần Noãn nhìn xung quanh một vòng, gật đầu nhẹ đáp: "Được ạ."
"Vậy em ngủ đi." Cố Ngôn Thanh ngồi xuống bên giường, giúp cô gói chăn cẩn thận.
Tần Noãn nhắm mắt lại, một lát sau, cô cảm thấy được Cố Ngôn Thanh vẫn chưa đi.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy anh vẫn ngồi bên mép giường, "Anh không ngủ ạ?"
Cố Ngôn Thanh nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của cô, không nhúc nhích, đáp: "Em ngủ rồi anh lại đi ra."
"Em không sao rồi, có ánh sáng sẽ không sao. Lúc nãy quá tối nên em không nhìn thấy gì thôi."
"Anh không mệt, để anh trông nom em." Thanh âm của anh nghe vào rất ôn nhu.
Trong lòng Tần Noãn dâng lên một dòng nước ấm, bàn tay vươn ra khỏi chăn, kéo ống tay áo của anh.
Cố Ngôn Thanh đặt bàn tay của cô vào lòng bàn tay của mình. Lòng bàn tay của anh ấm áp, như có sức lực vô hình.
Tần Noãn dịch qua bên giường một chút, sát gần anh hơn mấy phần.
"Cố Ngôn Thanh?" Cô gọi tên anh.
Anh ghé mắt nhìn cô, vuốt ve tóc mai của cô, "Anh đây."
"Lúc nãy..." Tần Noãn mấp máy môi, "Anh gọi em là Noãn Noãn, em nghe rất được."
Bình thường, Cố Ngôn Thanh đều gọi cả tên lẫn họ của cô, không có một tý gần gũi nào.
"Anh lại gọi một lần nữa đi ạ." Tần Noãn nói.
Cả người của Cố Ngôn Thanh lập tức giật mình, thử há mồm nhưng đột nhiên lại nói không được.
"Em nhanh ngủ đi, bây giờ rất muộn rồi đấy, ngày mai còn phải đi học."
Tần Noãn cười khẽ, "Có phải anh đang xấu hổ không? Anh mở đèn đi, để em nhìn thử anh có đỏ mặt không nào?"
"... Bây giờ em có ngủ không?" Cố Ngôn Thanh đẩy tay của cô ra, làm như muốn rời khỏi.
Tần Noãn vội ôm lấy cánh tay của anh, "Ngủ ạ, em ngủ! Em hỏi một vấn đề cuối cùng thôi, em sẽ ngủ liền."
"Ngày mai rồi hỏi."
"Nhưng em hiếu kỳ, nếu anh không trả lời, em sẽ không ngủ được." Cô làm nũng với anh.
Cố Ngôn Thanh mềm giọng xuống, "Em tò mò chuyện gì nào?"
Tần Noãn giật giật môi mỏng, trầm mặc một lát mới hỏi: "Anh... có dục vọng không ạ? Em nghe mọi người nói nam thần Cố Ngôn Thanh của Đại học C thuộc hệ cấm dục."
"..."
"Em ở đây với anh một đêm. Nếu như sau khi trở về, bạn cùng phòng của em hỏi chuyện, em phải trả lời thế nào bây giờ?"
"..."
Trong phòng an tĩnh một hồi, Cố Ngôn Thanh nhìn cô.
Chất giọng của anh xưa nay vốn ôn nhuận êm tai, giờ phút này lại mang theo mấy phần trầm thấp, "Tần Noãn."
"Sao ạ?" Tần Noãn một tay gối đầu, nằm nghiêng trên giường, nháy mắt nhìn anh.
"Vấn đề của em rất nguy hiểm đấy."
"..."
...
Ngày hôm sau, lúc Tần Noãn và Cố Ngôn Thanh tới bệnh viện thăm Chu Thịnh Nam, hai người Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ đã ở đó.
Nhìn thấy Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn cùng tới, hai người đồng loạt sững sờ, lập tức kéo Tần Noãn đi lén lút tra hỏi.
"Tối hôm qua cậu đã ở chung một chỗ với nam thần nhà cậu đấy à?" Tô Tử Hân không thể tin được.
Hai người họ mới xác định quan hệ mấy ngày, vậy mà phát triển như thế có phải quá nhanh rồi không?
"Không phải như các cậu nghĩ đâu." Tần Noãn có hơi quẫn bách, đổi chủ đề nói: "Tiểu Chu Chu sao rồi?"
Tề Á Nhuỵ: "Đã tiêu sưng rồi, Cận Bùi Niên đang làm thủ tục xuất viện cho cậu ấy, lát nữa là về."
Tần Noãn nhìn Chu Thịnh Nam trong phòng bệnh, sắc mặt của cô nàng quả thật đã tốt hơn nhiều. Vết thương trên mắt cá chân cũng không còn doạ người như tối hôm qua nữa.
Thấy Cận Bùi Niên làm xong thủ tục trở về, Tần Noãn và Tô Tử Hân đỡ Chu Thịnh Nam đứng dậy.
Vì mắt cá chân bị thượng nên Chu Thịnh Nam không làm được gì, mặc dù có bạn cùng phòng đỡ dậy, nhưng trên đường đi vẫn rất khó khăn.
Cận Bùi Niên ở một bên nhìn Chu Thịnh Nam, đột nhiên anh ném thuốc trong tay cho Cố Ngôn Thanh rồi bước lên ôm eo của Chu Thịnh Nam, nhanh chân đỡ cô đi ra ngoài.
Trên tay Tần Noãn và Tô Tử Hân mất người, cả hai có hơi bất ngờ, không kịp phản ứng.
Chu Thịnh Nam bị anh ôm, nhịp tim suýt chút chững lại.
Thật lâu sau, cô hồi phục tâm trạng, nhìn Cận Bùi Niên, ngữ khí bình tĩnh, "Về tiền thuốc men, tôi sẽ trả cho anh."
Bước chân của Cận Bùi Niên dừng lại một chút, đưa mắt đối mặt với cô.
Từ tối hôm qua đến giờ, đây là câu nói đầu tiên mà cô nói với anh.
Sắc mặt của Cận Bùi Niên trầm xuống, đè nén lửa giận, "Chu Thịnh Nam, thứ em thiếu anh chỉ là từng ấy tiền thuốc men thôi sao?"
Chu Thịnh Nam né tránh ánh mắt của anh, "Nếu đã hiểu rõ như vậy rồi, tôi sẽ trả tiền mặt cho anh."
Cận Bùi Niên khẽ nhếch môi, "Sợ em không trả nổi đâu."
"Tôi... từ từ trả."
Ra khỏi bệnh viện, Cận Bùi Niên trực tiếp ôm cô đến bãi đỗ xe. Anh liếc nhìn cô gái trong lòng mình một chút, nói: "Đã không rõ được, vậy em thiếu đi, lấy nửa đời của em đến đây mà trả."
Trong lòng Chu Thịnh Nam run rẩy.
Cận Bùi Niên thả cô trước cửa xe.
Chu Thịnh Nam dựa lên thân xe, nhìn về phía Cận Bùi Niên đang mở cửa, cười khẽ, "Được thôi, nhà anh thiếu người giúp việc sao? Nửa đời sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh và mẹ anh. Không cần tiền công, coi như là tôi trả nợ."
Cận Bùi Niên nghe vậy liền nhìn sang cô, sắc mặt càng thêm trầm xuống.
Anh tới gần Chu Thịnh Nam, hai tay chống ra hai bên thân xe, vây cả người cô lại, "Em vừa mới nói gì, lặp lại lần nữa xem?"
Chu Thịnh Nam bị anh doạ, liền thu lại ý cười. Dưới sự bức bách cường thế của anh, cô cúi thấp đầu, không lên tiếng nữa.
Cận Bùi Niên nâng mặt cô lên, khiến cho cô phải ngẩng đầu đối mặt với mình. Lòng bàn tay của anh đảo qua môi cô, muốn cúi đầu hôn xuống.
Trong lòng Chu Thịnh Nam hoảng hốt, nghiêng đầu đẩy anh, "Đừng..."
Cận Bùi Niên bắt lấy tay của cô, hôn qua từng đầu ngón tay, trong lời nói vừa có sự dung túng, vừa có sự bất đắc dĩ, "Em nhất định phải kháng cự tôi như thế sao?"
Mi mắt của Chu Thịnh Nam run rẩy, muốn nói lại thôi, "Cận Bùi Niên, đã hai năm không gặp rồi, tôi không còn thích anh nữa."
Cận Bùi Niên nhìn cô, ánh mắt mãnh liệt, quanh thân dường như mang theo cay đắng.
Cuối cùng, anh cười nhạo một tiếng, "Anh thích em là đủ rồi."
Cận Bùi Niên ôm cô lên ghế phụ.
Lúc lái xé đến cửa bệnh viện, Cận Bùi Niên nhìn thấy mấy người Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn. Anh dừng xe, hạ cửa kính xuống.
Cố Ngôn Thanh đi tới, "Cậu đưa các em ấy về trường đi, tôi có hẹn ở quán cà phê gần đây."
Thấy Cận Bùi Niên gật đầu, Cố Ngôn Thanh giúp các cô mở cửa xe.
Tần Noãn lên xe cuối cùng, trước khi ngồi vào trong còn vịn cửa nhìn anh, "Có hẹn? Nam hay nữ vậy?"
Cố Ngôn Thanh cười, "Là nam, một phó tổng của công ty phần mềm, muốn bàn một chút chuyện."
"À, em chỉ tiện hỏi thôi."
Cố Ngôn Thanh vén tóc của cô ra sau tai, "Tối qua em ngủ không ngon, buổi trưa ngủ bù thêm đi."
Tần Noãn lên xe, Cố Ngôn Thanh đóng cửa lại, phất tay với Cận Bùi Niên.
Thời điểm rời đi, trong đầu Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ chứa đầy suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Cố Ngôn Thanh.
Cận Bùi Niên ở đây nên hai người không tiện hỏi. Sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, hai người nhao nhao cầm điện thoại, mở group chat của ký túc xá lên thảo luận.
Tề Á Nhuỵ: 【Buổi tối hôm qua cậu ngủ không ngon à? Làm gì với đại thần đó?】
Tô Tử Hân: 【Cùng câu hỏi cười âm hiểm】
Sau đó, hai người ra hiệu cho Tần Noãn nhìn điện thoại.
Tần Noãn: "..."
Cô trả lời: 【Tối qua từ bệnh viện về tới đã hơn hai giờ sáng, cho nên ngủ không ngon thôi. Cái gì cũng không có làm!】
Tô Tử Hân: 【Cái gì cũng không có làm?】
Tần Noãn: 【Mình ngủ trên giường, anh ấy ngủ ở ghế sofa.】
Tô Tử Hân: 【Cô nam quả nữ ở chung một phòng... Như vậy không khoa học!】
Tề Á Nhuỵ: 【Cậu là đại mỹ nhân mà không dụ hoặc nổi, xem ra lời đồn nói Cố Ngôn Thanh cấm dục xem ra là thật.】
Tần Noãn: "..."
Cô biết ngay hai người này chắc chắn sẽ hỏi như vậy!
Chỉ là, mặc dù Cố Ngôn Thanh không biểu hiện ra ngoài, nhưng tối hôm qua, trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Dường như anh đã tắm rất nhiều lần.
Cho nên, lời đồn là giả.
Tần Noãn: 【Phong độ của bạn trai nhà mình tương đối thân sĩ, là chính nhân quân tử. Suy nghĩ của các cậu bậy quá rồi!】
Tô Tử Hân: 【...】
Tề Á Nhuy: 【...】
Tô Tử Hân: Mình đoán lý do từ cậu thôi. Nếu không, Cố Ngôn Thanh dù có thân sĩ, một buổi tối thôi cũng tháo xuống được.
Tần Noãn cẩn thận suy nghĩ.
Buổi tối hôm qua, ngoại trừ việc anh vì hiếu kỳ muốn nhìn hình xăm sau lưng cô, dường như thật sự không có làm chuyện gì quá đáng.
Chẳng lẽ lý do bắt nguồn từ cô thật?
Chu Thịnh Nam ngồi phía trước nhìn group chat của các cô đang trò chuyện, khẽ cười một tiếng, trả lời: 【Noãn Noãn, cậu đừng để ý tới hai người họ. "Thích" là sẽ làm càn, "chân ái" là sẽ kìm chế. Điều này nói lên đại thần nhà cậu đối với cậu là chân ái nha!】
Cận Bùi Niên dừng lại ở chốt đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ, nghe thấy tiếng cười thì nghiêng đầu nhìn qua. Chu Thịnh Nam hình như cảm ứng được, cũng thuận mắt nhìn qua anh.
Trên mặt cô vẫn còn vương lại ý cười, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Cận Bùi Niên không kịp có chút phòng bị.
Khoé môi của Cận Bùi Niên cong lên một chút, lẳng lặng nhìn cô.
Điện thoại rung lên, Chu Thịnh Nam cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh.
Bên trong group chat, Tô Tử Hân hỏi: 【Tiểu Chu Chu, vậy người phía trước là đang làm càn với cậu hay là kìm chế vậy?】
Chu Thịnh Nam tắt điện thoại, quay đầu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.