"Ai quy định đây là công việc của văn thư?" Khóe mắt Bành Mộng Giai nhếch lên, lạnh lùng nhìn Đông Lộ, "Lãnh đạo muốn cô làm thì đó chính là công việc của cô, vào công ty lâu như vậy rồi, ngay cả cái này cô cũng không hiểu sao?"
"Sao tôi biết được cô có phải đang báo thù tư đem mấy công việc này đưa cho tôi hay không?" Biểu tình Đông Lộ vẫn bình tĩnh như cũ, "Những lời đồn nhảm trong công ty là do cô truyền đi, nói tôi đoạt bạn trai của người khác..."
Cô nhẹ nhàng cười một cái, "Mặt cũng đủ dày."
"Chẳng lẽ không phải?"
Da mặt Bành Mộng Giai dày hơn so với trong tưởng tượng của cô rất nhiều, cô ta nghịch lọn tóc, cười đến phong tình vạn chủng, "Nếu không phải cô cướp Thẩm Thần, sao Tình Tình sẽ phải chịu cảnh ngộ đó?"
Đông Lộ: "Rõ ràng là cô ta cưỡng bách muốn chen một chân vào, nhân tiện, cô ta có loại bạn giống như cô cũng rất tội nghiệp đấy."
Sắc mặt Bành Mộng Giai trầm xuống, "Cô nói cái gì?"
"Tôi phát hiện lúc cô nói không lại người khác thì đặc biệt thích hỏi cái câu này." Đông Lộ nhìn cô ta chằm chằm, "Là tai không tốt hay là do đuối lý chột dạ?"
Bành Mộng Giai tức đến cả người phát run, một hơi không đi lên được.
Đồng nghiệp nữ thấy tình hình không ổn, vội vàng cười hòa giải, "Được rồi, hai người đều bình tĩnh một chút, vẫn đang ở trong công ty đó, sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm đâu."
Cô ấy cầm lấy tư liệu rà quét khách hàng mà Bành Mộng Giai đưa cho Đông Lộ, nhìn qua, "Đây là thông tin khách hàng của giám đốc Tôn, theo lý thuyết thì phải là văn thư của ông ấy phụ trách xử lý, Mộng Giai, có phải cô không cẩn thận nhớ nhầm rồi không?"
Hồng Nghiên Linh còn cố ý bỏ thêm ba chữ "không cẩn thận" vào, cũng như là đang cho Bành Mộng Giai một bậc thang để đi xuống, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Bành Mộng Giai đang cố ý nhắm vào Đông Lộ, nếu là một cô gái có tính tình mềm yếu thì nói không chừng sẽ chịu đựng nhận lấy nó, nhưng rõ ràng Đông Lộ không phải loại người như vậy, Bành Mộng Giai xem như là đá vào cái ván sắt rồi.
"Tôi không hề!" Sắc mặt Bành Mộng Giai cực kỳ khó coi, dư quang khóe mắt phát hiện ra Tôn Hưng Ngô đi từ trong văn phòng ra, kích động kêu một tiếng: "Tôn tổng!"
"Mộng Giai, sao em còn chưa trở lại, tôi đang muốn đi tìm em." Tôn Hưng Ngô mang theo cái bụng bia đi tới.
"Đông Lộ không muốn nghe theo sắp xếp công việc." Bành Mộng Giai ủy khuất cáo trạng, "Cô ta nói là em đem công việc của mình đẩy cho cô ta."
"A?" Tôn Hưng Ngô liếc Đông Lộ một cái, "Tiểu Đông, đây là thế nào?"
Đông Lộ không sợ hãi, lấy tư liệu qua, "Đây đều là khách hàng của ngài, giúp ngài xử lý khách hàng vốn là công việc của cô ta."
"Nào có ai phân rõ ràng như vậy?" Tôn Hưng Ngô xua xua tay, "Chính là tôi bảo cô làm, cô cứ làm là được."
Đông Lộ nhíu mày: "Nhưng..."
"Còn nói, cô có ý kiến gì?" Tôn Hưng Ngô cắt đứt.
Đông Lộ an tĩnh, nhìn Bành Mộng Giai đang đắc ý dào dạt đứng phía sau ông ta, ngữ khí bằng phẳng nói: "Không có."
"Cố lên, làm cho tốt, hôm nay tôi cần nó rồi." Tôn Hưng Ngô gật đầu, mang theo Bành Mộng Giai trở về văn phòng.
Bọn họ đi rồi, Đông Lộ bình tĩnh sửa sang lại tư liệu của khách hàng, chuẩn bị cho vào máy in rà quét.
Hồng Nghiên Linh trộm nhìn biểu tình của cô, thật cẩn thận hỏi: "Đông Lộ, cô không sao chứ?"
Đông Lộ: "Vẫn ổn."
Hồng Nghiên Linh an ủi: "Cô không cần quá để trong lòng làm gì, cái này cũng chẳng có gì là lạ đâu, lúc tôi vừa mới tới thì bọn họ cũng toàn ném công việc cho tôi làm, người mới đều như vậy cả, dần dần sẽ tốt thôi."
Đông Lộ: "Bành Mộng Giai cũng là người mới."
"Bình thường mà." Hồng Nghiên Linh nói, "Cô ta có thể tạo ra niềm vui cho giám đốc, giám đốc khẳng định sẽ thiên vị cô ta hơn, hơn nữa..."
Cô ấy hạ giọng, "Nói không chừng bọn họ ở sau lưng đã làm cái giao dịch gì đó rồi."
"Nếu cô ta làm như vậy..." Đông Lộ thật sự không có cảm giác hận đời gì, "Vậy thật đúng là đã tốn ba năm đọc sách ở đại học B rồi.
Nếu mục đích của Bành Mộng Giai chính là muốn cô lập Đông Lộ thì không thể nghi ngờ là cô ta đã thành công.
Những lời đồn đó ngày càng truyền xa hơn trong công ty, thậm chí còn chẳng có ai thèm chứng thực, thế mà nó đã biến thành sự thật không thể lay động.
Đông Lộ lập tức từ mỹ nữ tài năng biết thành tiểu tam người người phỉ nhổ, ánh mắt đồng nghiệp nhìn cô từ yêu thích, ngưỡng mộ biến thành khinh thường.
Lúc nghỉ trưa, có một người đàn ông bên phòng ý tưởng tới đây tìm Đông Lộ, ái muội hỏi: "Tan tầm có muốn đi uống một chén không?"
Đông Lộ đang ăn cơm hộp, đầu cũng không ngẩng lên: "Không rảnh."
Tên kia cười đến đáng khinh, duỗi tay muốn sờ mặt cô, "Đều đã bị nhiều người làm qua như vậy rồi, còn giả vờ rụt rè cái gì."
Đông Lộ không khách khí hất tay hắn ra, lạnh như băng nói: "Không cút, tôi sẽ gọi người."
"Đệt, ngạo cái gì." Tên kia bị ánh mắt của cô dọa sợ, ngượng ngùng rời đi.
Cái này còn chưa tính là xong, một ngày trôi qua, Đông Lộ rốt cuộc cũng rà quét xong thông tin của khách hàng, bởi vì buổi chiều Tôn Hưng Ngô phải ra ngoài làm việc, không ở công ty, cho nên cô liền đưa nó cho Bành Mộng Giai.
Sau đó Bành Mộng Giai lại đưa cho cô một đống văn kiện, bảo cô lập thành bảng biểu.
Đông Lộ: "Tôi tan tầm rồi."
Bành Mộng Giai: "Vậy tăng ca, hôm nay phải xong."
Đông Lộ không đáp.
Hồng Nghiên Linh nhìn Bành Mộng Giai như vậy, tức giận bất bình thay cô, "Con ả này cũng quá ngoan độc đi... ơ kìa, sao cô lại tắt máy tính?"
Đông Lộ bình tĩnh thu dọn đồ đạc, "Đi về."
Hồng Nghiên Linh: "Cô không sợ ngày mai Bành Mộng Giai tìm cậu gây phiền phức?"
Đông Lộ không sao cả nói, "Cùng lắm thì từ chức, sợ cái gì."
Hồng Nghiên Linh há mồm, cảm khái: "... Tuổi trẻ thật tốt."
Cô ấy lại hỏi: "Sao Bành Mộng Giai cứ nhắm vào cô thế, không có khả năng chỉ bởi vì bạn của cô ta đi, quá không bình thường, có phải trước kia cô chọc chỗ nào của cô ta rồi phải không?"
Đông Lộ nghiêm túc nghĩ: "Không rõ lắm, thứ đáng để ghen ghét trên người tôi nhiều lắm.
Hồng Nghiên Linh: "..."
Lời này của Đông Lộ là phát ra từ trong nội tâm, cô với Bành Mộng Giai có liên quan với nhau duy nhất chỉ có Mang Tình, trừ bỏ ghen ghét nhan sắc thịnh thế cùng trí thông minh của cô ra thì Đông Lộ thật sự không thể nghĩ ra được vì sao Bành Mộng Giai lại cừu thị cô như vậy.
Vẫn là rất lâu về sau, Trần Ân Tâm mới bâng quơ nói trong nhóm ký túc xá một chuyện khiến Đông Lộ hiểu ra tất cả.
Bành Mộng Giai dường như có ý với Thẩm Thần.
Hồi năm nhất cô ta từng thẳng thắn với Mang Tình, ai theo đuổi được thì chính là của người đó.
Hạt giống ghen ghét đó phỏng chừng là đã chôn xuống từ thời điểm ấy rồi.
Mang Tình bất quá chỉ là lớp vỏ ngụy trang của cô ta, mà cô lại là một chướng ngại vật mà cô ta không thể nào vượt qua được, cho nên mới có thể căm ghét sâu đậm như vậy.
Đông Lộ thở dài một tiếng, nói đi nói lại thì vẫn là do số đào hoa của người nào đó quá vượng, động cũng chưa động mà đã chọc đủ mọi phiền toái cho cô rồi.
Quả nhiên là yêu nghiệt.
Về tới nhà, Thẩm Thần đã làm xong cơm chờ cô trở về, Đông Lộ vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hải sản nồng đậm, hai mắt sáng lên, "Anh nấu tôm?"
"Tay nghề của em không giỏi mà cái mũi thì tinh thật đấy." Thẩm Thần bưng đĩa đồ ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra, cười trêu chọc.
Nể tình anh làm món cô yêu thích nhất cho nên Đông Lộ sẽ không so đo với anh, vui vẻ chạy tới trước bàn ăn, nhìn thấy một đĩa tôm sốt chua ngọt thơm lừng, bên cạnh còn có một bát nước chấm đặc biệt, ngửi rất thơm.
"Em phát hiện em càng ngày càng thích anh rồi." Đông Lộ thật lòng nói, nhanh chóng vào phòng bếp rửa tay, sau đó xới ra hai bát cơm.
Thẩm Thần nghe vậy liền bật cười, cầm hai đôi đũa, "Chứng tỏ trước kia em không đủ thích anh."
Đông Lộ đặt cơm lên bàn, nhìn anh đi tới, bỗng nhiên duỗi tay túm chặt cổ áo anh, nhón chân hôn một cái lên mặt anh, cong môi cười, "Trước kia cũng thích."
Vốn đang muốn hỏi xem ngoài Bành Mộng Giai ra anh rốt cuộc còn chọc qua bao nhiêu cô gái nữa, nhưng hiện tại ngẫm lại thì...
Cũng không còn quan trọng nữa.
Thẩm Thần đột nhiên không kịp đề phòng, lại là lần đầu tiên nghe cô trắng trợn tỏ tình như vậy, tư duy có chút đình trệ, không kịp phản ứng lại.
Đông Lộ chỉ là đơn thuần muốn khen thưởng cho anh, hôn một cái liền buông ra ngay, đang muốn ngồi xuống ăn cơm, Thẩm Thần bỗng nhiên cúi xuống, mặt cách mặt cô ngày càng gần, đôi mắt đào hoa hẹp dài nhìn cô chăm chú, "Anh không tin."
Đông Lộ nghi hoặc: "Hử?"
"Nếu thích như vậy, sao lại chỉ hôn mỗi mặt thôi chứ." Thẩm Thần chỉ chỉ môi, ngữ khí hàm chứa ý cười, "Ít nhất thì phải hôn ở chỗ này mới tính."
Đông Lộ im lặng ba giây, lại ngẩng đầu hôn vào môi anh một cái, bộ dáng không còn cách nào cả.
"Như vậy đã được chưa."
Cô vừa muốn rời đi, Thẩm Thần bỗng nhiên giữ cái ót của cô lại, không cho cô động, chậm rãi gia tăng nụ hôn này, thanh âm vừa trầm vừa khàn, lẩm bẩm nói: "Không đủ, một chút cũng không đủ."
Lúc bọn họ bắt đầu ăn cơm thì đồ ăn đã nguội hơn phân nửa.
"Đều tại anh."
Môi Đông Lộ sưng lên, ăn cái gì cũng thấy tê dại, cô trừng mắt nhìn Thẩm Thần một cái.
Thẩm Thần phi thường tự giác lột tôm đút cho cô ăn, nhịn cười nói: "Anh sai rồi, nhưng anh sẽ không cam đoan không có lần tiếp theo."
"..."
Đông Lộ không muốn nói chuyện với anh, ăn hai miếng tôm, tâm tình cuối cùng mới hòa hoãn đi chút ít, điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô mở ra nhìn, là WeChat của Bành Mộng Giai gửi tin nhắn tới, chất vấn cô tại sao chưa làm xong việc đã đi về.
Đông Lộ không thèm trả lời, đặt điện thoại sang một bên,
"Sao thế?"
Thẩm Thần thấy sắc mặt cô bỗng nhiên phai nhạt đi rất nhiều, không nhịn được hỏi.
Đông Lộ không muốn để anh lo lắng, "Không có gì."
Cô không nói Thẩm Thần cũng có thể đoán được: "Chuyện công ty?"
"Cứ cho là vậy đi." Đông Lộ không muốn nhiều lời, cười cười, "Em có thể xử lý được."
Thẩm Thần biết tính tình của cô, sẽ không tùy tiện để người khác bắt nạt, gật đầu, "Có gì khó khăn thì nói cho anh, cùng lắm thì từ chức, anh có thể giới thiệu công việc khác cho em."
Đông Lộ: "Anh làm ở bệnh viện, nào có thích hợp với công việc của em."
Thẩm Thần: "Nhưng anh có rất nhiều bạn bè mở công ty."
Đông Lộ: "... Ồ."
Ngày hôm sau, Đông Lộ không nộp bảng biểu lên khiến cho cô bị Tôn Hưng Ngô hung hăng mắng một trận, Bành Mộng Giai đứng bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.
Đông Lộ không lên tiếng, chỉ cúi đầu nghe giáo huấn, giống như là đã biết sai rồi, tiếp theo đó, Bành Mộng Giai lại đem rất nhiều công việc ném cho cô, tất cả đều bắt cô làm xong trong ngày hôm nay.
Thái độ Đông Lộ rất bất thường, nghe lời làm, hiệu suất còn cực kỳ cao, nửa ngày đã làm xong hết, Bành Mộng Giai lắp bắp kinh hãi, còn nghi thần nghi quỷ kiểm tra lại một lần, phát hiện không có sai sót gì, lúc này mới yên tâm bố trí nhiệm vụ khác cho cô.
Đông Lộ không nói một câu oán giận, đều làm theo những gì cô ta bảo.
Hồng Nghiên Linh kỳ quái nói, "Sao cô lại đổi tính rồi, nghe lời cô ta như vậy?"
Đông Lộ ngẩng đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy Tôn Hưng Ngô tiến vào văn phòng tổng giám đốc, không chút để ý nói: "Đại khái là nhận mệnh đi."
Mình nghĩ Tôn Hưng Ngô là trưởng phòng mới đúng, nhưng trong bản cv lại để ông ta là giám đốc. Vị tổng giám đốc kia là chủ của cả công ty, ông này chỉ làm việc cho vị đó thôi. Cứ phân biệt là có một tổng giám đốc và ba giám đốc đi.
Hồng Nghiên Linh cũng ngẩng đầu theo, vừa lúc nhìn thấy Viên Phủ Dật đi ra khỏi văn phòng, cầm lòng không đậu nói: "A, ông chủ thật đẹp trai."
Viên Phủ Dậy quả thực chính là hình mẫu tổng tài lý tưởng, một thân tây trang đen, khí chất lạnh lùng, đẹp trai lắm tiền, tuổi còn trẻ đã thành công trong sự nghiệp, nghe nói hiện tại vẫn còn đang độc thân, quả nhiên là kim cương Vương lão ngũ.
Kim cương Vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí: nhiều tiền; đẹp trai, độc thân; có bằng cấp cao; không màng tới những chuyện thị phi.
Phòng tiêu thụ có ba vị giám đốc, trừ Tôn Hưng Ngô ra thì hai người còn lại đều là nữ, tất cả đều có ý tứ với hắn ta, nhưng mà Viên Phủ Dật lại không tỏ thái độ gì, yêu cầu đối với nhân viên của mình cực kỳ cao, tính cách lãnh khốc lại bạo nổ, làm người ta nhìn thôi cũng đã thấy sợ.
Đông Lộ không có ý kiến gì nhìn một cái, lại thu hồi tầm mắt làm chuyện của mình.
Cô càng không phản kháng, Bành Mộng Giai càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trừ những việc Tôn Hưng Ngô bảo cô ta làm ra thì có đôi khi Viên Phủ Dật cũng sẽ bảo cô ta viết một số báo cáo kế hoạch gì đó.
Dù sao cũng là nhiệm vụ mà ông chủ lớn giao cho, Bành Mộng Giai không dám chậm trễ, nghiêm túc tự mình làm, nhưng mỗi lần nộp lên đều bị vô tình đánh trở về, bảo cô ta làm lại, ba lần lặp lại như thế, Bành Mộng Giai rõ ràng cảm giác được Viên Phủ Dật có bất mãn với mình, mắt ưng sắc bén giống như con dao nhỏ quét về phía mặt cô ta, "Cô thật sự tới từ đại học B sao? Ngay cả việc nhỏ như vậy cũng làm không xong."
Bành Mộng Giai nơm nớp lo sợ xin lỗi, cuối cùng dứt khoát ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, ném công việc cho Đông Lộ làm.
Đông Lộ hoàn thành rất nhanh, cũng giao qua đây, Bành Mộng Giai kinh hồn táng đảm chuyển ngay lên cho Viên Phủ Dật, thế mà lại nhận được sự hài lòng từ hắn.
Bành Mộng Giai nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại có chút không cam lòng, vì thế càng thêm áp bức Đông Lộ không lối thoát, mặc kệ là nhiệm vụ Tôn Hưng Ngô hay là Viên Phủ Dật giao, cô ta đều ném lại hết cho cô.
Nếu cô đã lợi hại như vậy, thế thì cứ để cô làm đi, dù sao công lao cuối cùng cũng đều thuộc về cô ta.
Bành Mộng Giai đắc chí nghĩ.
Mới đầu khi Đông Lộ nộp nhiệm vụ, cô ta còn dụng tâm đi kiểm tra một lượt, sau đó lại lười xem, trực tiếp giao lên trên.
Số lần nhiều, tựa hồ lại hoàn thành không tệ, Viên Phủ Dật dường như bắt đầu chậm rãi tín nhiệm cô ta, tần suất bố trí nhiệm vụ cũng cao lên, tới ngày thứ năm thì đã bảo cô ta làm bảng biểu báo cáo tài vụ, thống kê lợi nhuận của công ty.
Bành Mộng Giai đem tư liệu chuyển hết qua cho Đông Lộ, bảo cô lập tức làm xong rồi giao lại đây.
Đông Lộ nhìn toàn bộ thu chi của phòng tiêu thụ trên màn hình máy tính, thần sắc có chút cân nhắc.
Hồng Nghiên Linh dướn người qua, kinh ngạc: "Sao cô ta lại đưa cái này cho cô làm? Phòng tiêu thụ của chúng ta không thể nhìn cái này được, giám đốc Tôn cũng không có khả năng biết được tình huống của những giám đốc khác mà."
Đông Lộ quét qua một lần, bắt đầu làm bảng biểu, "Ai biết."
"Cô biết làm sao?" Hồng Nghiên Linh càng kinh ngạc.
Đông Lộ: "Tôi học kế toán."
Hồng Nghiên Linh nhìn hồi lâu, không xác định nói: "Nhưng sao tôi có cảm giác cô đang điền bừa thế?"
"Không phải cảm giác," Đông Lộ điền xong mấy số cuối cùng, thong thả nói: "Là sự thật."
"..."
Buổi chiều, Bành Mộng Giai liền nhận được bảng biểu Đông Lộ đã làm xong, tuy rằng rất kinh ngạc đối với tốc độ của cô, nhưng cô ta cũng không có nghĩ nhiều, vui vẻ rạo rực đem bảng biểu gửi cho Viên Phủ Dật.
Mười lăm phút qua đi.
Một cô gái trang điểm tinh xảo đẩy cửa tiến vào, "Mộng Giai, Viên tổng bảo cô tới văn phòng một chuyến."
"Ừ."
Bành Mộng Giai cho rằng Viên Phủ Dật muốn khen ngợi mình, nội tâm dâng lên một trận kích động, không chút suy nghĩ liền đi qua đó.
Đi vào văn phòng tổng giám đốc, cô ta nhìn thấy Viên Phủ Dật lười biếng dựa vào trên ghế dựa, cúi đầu nhìn bảng biểu, ngón tay thon dài như có như không nhẹ gõ mặt bàn.
Bành Mộng Giai liếc mắt liền nhận ra đó là bảng biểu tài vụ mà cô ta đã gửi lên, lập tức vui vẻ ra mặt, "Viên tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì ạ?"
Viên Phủ Dật chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình xanh mét.
Bành Mộng Giai bị sự lạnh lẽo trong mắt hắn dọa sợ, nụ cười cứng đờ.
"Nói đi." Viên Phủ Dật dùng sức ném bảng biểu lên trên bàn, lạnh lùng nói: "Bảng biểu trăm ngàn chỗ hở như vậy cô làm kiểu gì thế?"
Bành Mộng Giai bị dọa cho choáng váng, "Trăm ngàn chỗ hở?"
Viên Phủ Dật cười lạnh, "Trên lý lịch sơ lược của cô nói cô học kế toán, nhưng tôi xem cái bảng biểu của cô, ngay cả cân bằng thu chi cơ bản nhất cô cũng không hiểu."
"Không, đợi chút!" Bành Mộng Giai kinh hoảng thất thố, "Cái bảng này không phải tôi làm, không liên quan tới tôi!"
Lời này vừa nói ra, không khí có chút yên tĩnh.
Bành Mộng Giai hối hận đến muốn cắn đứt đầu lưỡi, sắc mặt trắng bệch.
"Cô nói, bảng biểu này là người khác làm?" Viên Phủ Dật chậm rãi ngồi dậy, ngón tay đặt trên mặt bàn, cao thâm khó đoán nhìn cô ta.+
"Nhưng sao tôi nhớ là, tôi chỉ định cô làm?"