Tháng chín tới, trời bất tri bất giác đã vào thu, nhiệt độ không khí giảm nhẹ, trên không trung là một mảnh mây mù màu xám, ngẫu nhiên có vài con chim nhạn bay xung quanh ở trên nóc nhà.
Trước ký túc xá của Đông Lộ có trồng một cây hoa quế, lúc này đúng lúc là mùa hoa nở, trong không khí ngập tràn mùi hoa nhàn nhạt.
Đông Lộ đang ngồi trước bàn viết bài tập môn kinh tế học mà giáo viên giao cho, ngửi thấy mùi hương của cây hoa quế bay từ cửa sổ vào phòng, nhịn không được ngẩng đầu lên xem.
Các cô ở trên lầu hai của ký túc xá cho nên mùi hương tương đối nồng hơn rất nhiều.
Đông Lộ híp mắt nhìn bầu trời xám xịt, ngón tay thon dài chuyển động bút viết, lẳng lặng xuất thần.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong nháy mắt cô đã trở thành một tân sinh viên, kéo vali hành lý tới một thành phố xa lạ, bước vào trường đại học B nổi tiếng mà nhiều người tha thiết ước mơ.
Cô vốn nghĩ Chu Tiêu Hàm cũng sẽ ghi danh vào đại học B, điểm chuẩn của đại học B là , vừa hay số điểm của Chu Tiêu Hàm đủ để vượt qua vạch đó, nhưng cô nàng lại không ghi danh mà lại ghi danh vào một trường đại học ở phía Nam cùng với Lục Vọng.
Đông Lộ có nghe loáng thoáng qua Lục Vọng có người mà cậu ta thích, cho nên cô cũng không hiểu Chu Tiêu Hàm vì cái gì mà vẫn khăng khăng một mực như vậy, cũng từng khuyên bảo cô ấy không cần chấp mê bất ngộ tới thế.
Nhưng Chu Tiêu Hàm lại chỉ lắc đầu, "Không sao, cậu ấy với Tưởng Quỳnh Tích còn chưa ở bên nhau mà, chứng tỏ là tớ vẫn còn hy vọng, vì cậu ấy tớ còn có thể chịu được việc thi đại học thì suy sụp nho nhỏ này tính là cái gì chứ. Lộ Lộ, cậu đừng nói gì nữa, chờ tới lúc uống rượu mừng của hai bọn tớ là được rồi."
Cô ấy đã nói như vậy rồi, Đông Lộ cũng không biết nên khuyên cái gì nữa, chỉ có thể yên lặng chúc phúc.
Người có thể thi đậu khoa chính quy ở Cửu Trung không nhiều lắm, có thể tiến vào đại học B lại càng là lông phượng sừng lân, vào được nơi này trừ cô ra, cũng chỉ có...
Ánh mắt Đông Lộ hơi hơi lóe lên, cũng không biết nghĩ tới người nào, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Một cơn gió thổi tới đánh gãy suy nghĩ của cô, cùng với gió thổi vào không chỉ có mùi hoa thanh lãnh mà con mang theo một tia lạnh lẽo.
Cô vẫn còn đang mặc áo phông mùa hè, cảm giác có chút lạnh.
Đông Lộ đứng dậy đi đóng cửa sổ, không chút để ý nghĩ thầm muốn mua vài bộ quần áo mùa thu, không biết hắn có cần hay không, hắn bận rộn như vậy, phỏng chừng là trời lạnh cũng không biết mặc nhiều thêm một chút mất.
Cô lại ngồi xuống tiếp tục làm bài tập.
"Đông Lộ, cậu làm xong thì cho tớ chép với nhé."
Trần Ân Tâm nằm ở trên giường chơi điện thoại, trên người còn mặc áo ngủ, tóc lộn xộn, một ngày rồi cô ấy vẫn chưa có xuống giường.
Cô ấy thấy Đông Lộ đang làm bài tập môn kinh tế học, bỗng nhiên nhớ tới mình vẫn chưa làm, mà ngày mai đã phải nộp rồi, giáo viên dạy môn kinh tế học kia lại đặc biệt nghiêm khắc, nếu không làm thì nhất định sẽ chết rất khó coi!
Đông Lộ không nâng đầu, nói: "Sẽ bị phát hiện."
Trần Ân Tâm chẳng hề để ý: "Không sao, tớ sửa một chút là được, Trịnh lão đầu sẽ không nhìn ra đâu."
Đông Lộ không nói gì, dù sao bị phát hiện, xui xẻo cũng là người gian lận, cô cũng sẽ không sao cả.
Phòng của cô là phòng bốn người, ký túc xá sạch sẽ ngăn nắp, giường tầng, có một buồng vệ sinh độc lập, hoàn cảnh của ký túc xá đại học B cũng không tệ lắm.
Hôm nay là thứ bảy, trừ một người bạn cùng phòng mới sáng sớm đã ra ngoài thì những người khác đều ở lại ký túc xá.
"Tớ đói quá, Đông Lộ, lát nữa chúng ta đi nhà ăn số ba ăn cơm đi, tớ muốn ăn cơm gà ở đó." Tần Ân Tâm vừa thay quần áo vừa nói.
"Sao cũng được." Đông Lộ gật đầu.
Trần Ân Tâm lại gọi một người khác ở trong phòng, "La Thiến, cậu có muốn đi cùng không?"
"Không, các cậu đi ăn đi, tớ có việc phải ra ngoài."
La Thiến lắc đầu, thanh âm xa cách, cô ấy thu dọn túi xách, gương mặt tinh xảo có vài phần lãnh đạm.
Nói xong liền nhấc túi lên rồi rời đi, bóng dáng thanh lãnh.
Thẳng đến khi cô ấy rời đi, Trần Ân Tâm mới dám lên tiếng, biểu tình có chút sợ hãi, "La Thiến vẫn lạnh lùng như vậy nhỉ."
Đông Lộ không tỏ ý kiến, nói dễ nghe một chút thì là lạnh lùng, nói thẳng ra thì chính là không hợp đàn, các cô khai giảng đã gần một tháng, bạn cùng phòng cũng đã chậm rãi quen thuộc lẫn nhau rồi, chỉ có La Thiến vẫn như cũ làm theo ý mình, chưa từng tham gia các hoạt động tập thể cùng các cô, cũng chưa từng cùng các cô ăn cơm, biểu hiện phi thường cao lãnh.
"Kỳ thật cậu với cậu ta có chút giống đó." Trầm Ân Tâm vuốt cằm đánh giá Đông Lộ, cười nói: "Đều là kiểu người xinh đẹp lại không thích nói chuyện, một cô gái có tính cách lạnh lùng, hờ hững, mỹ nữ bây giờ đều như thế này sao?"
Đông Lộ trừng mắt nhìn cô ấy, "Cút."
"Bất quá tớ cảm thấy cậu tốt hơn cậu ta nhiều." Trần Ân Tâm bò xuống giường, vui cười ôm lấy Đông Lộ từ phía sau, cào cho cô ngứa ngáy, "La Thiến quá cao lãnh, tớ cũng không dám nói chuyện với cậu ấy."
"Đừng nghịch." Đông Lộ bị cô ấy cào hai bên, thiếu chút nữa là bật cười, giương mắt cảnh cáo nhìn cô nàng.
"Tớ mới không." Trần Ân Tâm giống như không hề sợ cô chút nào, cười hì hì tiếp tục giở trò với cô.
Đông Lộ bất đắc dĩ, không biết vì cái gì mà sau khi lên đại học, duyên con gái của cô đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Chu Tiêu Hàm nói cô đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là sau khi yêu đương, khí chất cả người cũng đều nhu hòa hơn.
Cửa ký túc xá mở ra.
Một cô gái tóc ngắn cầm một túi đồ ăn vặt lớn đi vào, ngoài miệng còn cắn một chuỗi kẹo dài, là bạn cùng phòng Viên Tử Hàm vừa mới ra ngoài sáng nay.
"Đông Lộ, Phó Lập lại tới tìm cậu kìa, bây giờ đang ở bên dưới lầu đó, hắn bảo cậu xuống đấy gặp." Viên Tử Hàm đặt đồ ăn vặt lên bàn, nhai nhai kẹo dài, mơ hồ không rõ mà nói với Đông Lộ.
"Thật sao thật sao?" Trần Ân Tâm còn hưng phấn hơn so với Đông Lộ, lập tức mở cửa sổ nhìn xuống, "Oa, là thật kìa, hắn còn ôm một bó hoa hồng nữa, trời đất ơi!"
Đông Lộ vừa nghe thấy cái tên này liền đau đầu, Phó Lập là học trưởng của học viện các cô, học năm hai, hai tuần trước cô với hắn ta học cùng một tiết học, ngay cả lời cũng chưa nói một câu, không biết hắn ta bị cái gì mà kích động quỳ xuống đất thổ lộ, nói cái gì mà nhất kiến chung tình, từ sau lần đó lại không ngừng tìm tới ký túc xá, làm cho Đông Lộ phát phiền, lập tức cự tuyệt không hề do dự.
"Cậu không nói với hắn là tớ đã có bạn trai sao?" Đông Lộ nhíu mày, liếc thân ảnh cao lớn dưới lầu một cái, không chút do dự đóng cửa sổ lại.
Viên Tử Hàm bóc một gói khoai tây chiên, "Tớ nói rồi, nhưng hắn không tin, một hai cứ đòi phải xem ảnh chụp bằng được, nhưng tớ nào có chứ."
Trần Ân Tâm gật đầu liên tục, "Phải đó phải đó, chẳng cần tới hắn, tớ cũng không quá tin tưởng, cậu chừng nào mới mang chúng tớ đi gặp anh bạn trai đó a?"
Đông Lộ: "Anh ấy học ở bên học viện y, rất bận, có thời gian thì nói sau."
Trần Ân Tâm: "Vậy cũng phải có ảnh chụp chứ, ảnh chụp chung cũng được."
Đông Lộ: "..." Thật đúng là không có ảnh.
Cô không thích chụp ảnh, trong điện thoại cũng không có ảnh gì.
Lấy ảnh tốt nghiệp ra thì các cô ấy có tin không?
Đông Lộ lâm vào trầm tư.
Dưới lầu, Phó Lập chờ mãi cũng không thấy mỹ nhân đi xuống, dứt khoát kêu lớn lên: "Đông Lộ! Anh biết em ở trong ký túc xá, em xuống đây một lát, anh có lời muốn nói với em!"
"Em mà không xuống, anh sẽ ở chỗ này không đi, chờ tới khi em xuống mới thôi!"
"Đông Lộ!"
Hắn ta lớn giọng làm hấp dẫn không ít người vây xem, ánh mắt như đang nhìn con khỉ, cảm thấy trò này có vẻ vui, cũng không chê chuyện lớn, còn giúp hắn cùng nhau gọi người.
"Đông Lộ, mau xuống đi!"
"Mau xuống đi!"
Có một nữ sinh tìm tới phòng cô, "Đông Lộ, có người tìm cậu kìa, cậu không xuống xem sao?"
"Không xuống." Đông Lộ lạnh nhạt kéo rèm lên, nhắm mắt làm ngơ.
Trần Ân Tâm vò đầu, "Nhưng mà Phó Lập mà cứ đứng dưới đó sẽ gây ra phiền phức."
Đông Lộ: "Dì quản lý ký túc xá sẽ có cách."
Quả nhiên, không bao lâu sau, dưới lầu một, dì quản lý nổi trận lôi đình kéo áo Phó Lập túm hắn lôi đi, hùng hùng hổ hổ: "Ban ngày ban mặt gào cái gì mà gào, cậu coi trường học là cái chỗ gì hả? Đói khát như vậy, không bằng tôi bảo cha mẹ cậu cho cậu đi xem mắt luôn nhé!"
Phó Lập bị mắng tới máu chó ngập đầu, nhưng vẫn không chết tâm, hướng về phía ký túc xá hét lớn: "Anh nhất định sẽ còn quay lại!"
Một trận cười vang lên.
Đông Lộ hoàn toàn hết chỗ nói, lắc đầu, tiếp tục làm bài tập còn dang dở.
Bên ngoài rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Trần Ân Tâm với Viên Tử Hàm bắt đầu bát quái về soái ca trong trường.
Trần Ân Tâm: "Kỳ thật Phó Lập cũng không tệ mà, là tớ thì tớ đã sớm đồng ý rồi."
Viên Tử Hàm ăn uống no say xong, bắt đầu đắp mặt nạ, "Hắn không tệ, nhưng so với Trần Hi ở lớp A thì không đẹp bằng."
Trần Ân Tâm "chậc" một tiếng, "Trần Hi xem như cũng là giáo thảo của viện chúng ta, làm sao mà so được. Sao cậu không so hắn với cái tên Nguyễn Thích Tinh ở bên khoa máy tính ấy, cái giá trị nhan sắc cao vút kia, trong một giây có thể hoàn toàn hạ gục Phó Lập không phải sao?"
Viên Tử Hàm: "Nói đến đây, cậu có nghe qua Thẩm Thần bên học viện y không?"
"Cậu nói cái người là thủ khoa đại học mới vừa vào trường đã oanh động một trận đó hả? Vô nghĩa, đương nhiên là nghe qua, lúc mới khai giảng lớp chúng ta đã có rất nhiều nữ sinh bắt xe chạy tới học viện y chỉ để thấy hắn thôi đó, thật là đáng sợ."
"Đúng vậy, nghe nói hắn rất đẹp trai, đáng tiếc là không có một tấm ảnh chụp nào."
"Không phải trên mạng có ảnh chụp của hắn sao?"
"Đó là trước kia, không tính."
...
Đông Lộ nghe các cô nói chuyện, bỗng nhiên có chút thất thần, tâm tư làm bài tập cũng không còn nữa, đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên rung lên, nam chính trong miệng các cô ấy đã gửi một bức ảnh qua đây.
Là một cái cánh tay thon dài trắng nõn, đường cong cơ bắp rõ ràng, ẩn ẩn còn nhìn thấy cả mạch máu màu xanh nhạt nổi lên trên cánh tay.
Đông Lộ: "?"
Cô không hiểu, hỏi hắn: [Anh lại phát bệnh gì thế?]
Thẩm Thần: [Gầy.]
"..."
[Em thế mà không nhận ra.]
"..."
[Em không yêu anh chút nào hết.]
"..."
Đông Lộ cẩn thận nhìn kỹ cánh tay kia, hình như đúng là... hơi gầy tý xíu?
Mắt thường nhìn không ra, đại khái là phải dùng tới kính hiển vi.
Cô hùa theo hắn: [Sao lại gầy như vậy?]
Thẩm Thần chỉ chờ có những lời này của cô, lập tức nói: [Tuần trước bọn anh có tiết giải phẫu người, ừm, anh đã mấy ngày không ăn được thịt rồi.]
Hắn đáng thương bán thảm với cô, cuối cùng lại chuyển một cái, [Nhưng mà, nếu cùng ăn với em thì anh cảm thấy mình có thể ăn vào được... Ngày mai em có rảnh không?]
Ngày mai là chủ nhật.
Đông Lộ trực tiếp hỏi: [Anh tới tìm em hay em tới tìm anh?]
Thẩm Thần vui mừng khôn xiết, [Đương nhiên là anh tới tìm em, sáng mai anh còn có tiết, em cứ ở trong ký túc xá đợi, tan học anh sẽ tới đón em.]
[Ừ.]
Đông Lộ gửi một chữ này qua, nhíu nhíu mày, chủ nhật mà cũng có tiết học, học viện của bọn họ cũng quá biến thái rồi.
Thông qua Thẩm Thần, cô mới chân chính hiểu được học sinh ngành y vất vả như thế nào, ba ngày một bài kiểm tra nhỏ, năm ngày một bài kiểm tra lớn, cơ hồ là mỗi ngày đều ở trong trạng thái ôn tập, so với thi đại học còn vội hơn.
Khó trách người học y càng ngày càng ít.
Bên kia, Trần Ân Tâm với Viên Tử Hàm còn nói chuyện về Thẩm Thần, linh cơ Trần Ân Tâm vừa động, liền nhìn về phía Đông Lộ: "Đông Lộ, không phải bạn trai cậu học ở bên học viện y sao, có lấy được ảnh của Thẩm Thần không?"
Đông Lộ sửng sốt, chậm rãi nói: "Chắc là có."
Viên Tử Hàm kích động nhìn qua, "Tớ muốn xem tớ muốn xem! Mau, mau gửi vào nhóm chat ký túc xá của chúng ta!"
"..."
Đông Lộ đành phải gửi WeChat cho Thẩm Thần.
[Còn ở đó không, anh gửi một tấm ảnh qua đây đi.]
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thần nhìn một chồng sách chuyên ngành chất cao như núi ở trên bàn, lâm vào suy nghĩ sâu xa: Vì cái gì mà tôi lại muốn học y???