Lăng Khiên rút một điếu thuốc, đối với Diệc Trần ý mời anh ta một điếu thì thấy anh ta lắc đầu nên chỉ đốt một điếu cho mình. Sau đó anh dựa người vào lưng ghế, nụ cười trên mặt rất nhạt, rất lạnh: “Tiếu Diệc Trần, tốt nhất là hãy vứt mấy cái lời khách sáo giả dối ấy đi. Bây giờ chỉ cần ngón tay tôi chỉ huy cổ phiếu giảm xuống một chút thì có thể làm cho Trần Dương đổi chủ ngay lập tức. Nếu như anh thật sự không cần thì bây giờ đã không ngồi ở đây rồi phải không? Cho nên chúng ta nên thẳng thắn trao đổi, bàn bạc chút chuyện.”
Tiếu Diệc Trần sắc mặt cứng lại một chút, nhưng rất nhanh một lần nữa lấy lại nụ cười ôn hòa nói: “Anh nói một chút đi.”
Lăng Khiên gạt khói thuốc vào gạt tàn, thu hồi nụ cười, hai con ngươi đen bóng như nước sơn lộ ra tinh quang.
“Nếu anh không quấy rầy cuộc sống của Yên Yên nữa, tôi sẽ chuyển nhượng lại toàn bộ số cổ phần Trần Dương hiện nay của tôi cho anh.”
Tiếu Diệc Trần nhếch khóe miệng lộ nụ cười chế giễu: “Lăng Khiên, thì ra anh thật sự là một người hèn hạ như vậy. Dùng loại thủ đoạn hèn hạ này để chiếm đoạt hoàn toàn Yên nhi, anh cảm thấy vui vẻ sao?”
Lăng Khiên cười, ánh mắt nhu hòa đi chút đỉnh: “Tôi đã sớm có được Yên Yên rồi, kể cả thân thể hay lòng cô ấy. Tôi bây giờ muốn nói là anh không nên đi quấy rầy ba mẹ cô ấy nữa. Tiếu Diệc Trần, thời điểm anh đi gặp ba mẹ Yên Yên, thời điểm anh nói dối ông ấy, lúc đó anh thật sự đã biết mình hoàn toàn mất đi Yên Yên rồi. Anh dùng thủ đoạn để làm cho ba Yên Yên bức ép cô ấy chia tay với tôi, hiện giờ cô ấy đối với anh một tia tình ý cuối cùng đã không còn nữa đâu. Nói cho cùng anh với Tương Dao rất xứng đôi, đều ngu xuẩn như nhau.”
Nụ cười giả tạo trên mặt Tiếu Diệc Trần không còn cách nào duy trì được nữa. Anh cúi đầu trầm tư, hai hàm răng cắn chặt nói rằng anh rõ ràng đã bị Lăng Khiên đâm đúng chỗ đau.
Lăng Khiên đè thấp giọng nói qua điện thoại với thư ký: “Mang hai ly cà phê vào đây.”
Mấy phút sau, thư ký đem hai ly cà phê đặt trên bàn, Lăng Khiên đem một ly tới trước mặt Tiếu Diệc Trần song cầm ly của mình lên nhấp một ngụm, cười nói: “Nóng giận không hợp với anh đâu, bình tĩnh lại đi, sau đó cùng tôi nói chuyện làm ăn.”
Sau một lúc lâu, Tiếu Diệc Trần ngẩng đầu lên, trên mặt là sự mệt mỏi vô tận nhưng ánh mắt lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh nhìn người đàn ông rất bình tĩnh, tỉnh táo phía đối diện khẽ cười cười, nói: “Không có gì để nói giữa hai chúng ta hết. Vì Yên nhi, tôi sẽ từ bỏ Trần Dương.”
Lăng Khiên chăm chú nhìn Tiếu Diệc Trần, đặt ly cà phê xuống bàn, ngả người ra sau ghế, cảm thấy có vị chua dâng lên tận cổ nhưng khóe miệng vẫn cong lên lộ ra nụ cười giễu cợt, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Trẻ con.”
Sau đó anh gọi điện thoại cho Lý Duệ, cười nhẹ nhàng nói: “Giúp tôi đem cổ phần Trần Dương bán ra thị trường . phần trăm.”
Đầu bên kia điện thoại nhanh chóng có tiếng trả lời: “.?”
Lăng Khiên nhìn thoáng qua Tiếu Diệc Trần: “Đúng vậy.”
Vài giây sau lại có tiếng nói: “Xong rồi. Chúng bị mua vào luôn rồi.”
Tiếu Diệc Trần mím chặt môi, vẻ mặt tức giận tới cực điểm. Anh giương mắt âm trầm nhìn Lăng Khiên, hai hàm răng cắn chặt.
Lăng Khiên cười, nhàn nhã uống cà phê, một lần nữa lại nói vào điện thoại: “Tiếp tục bán ra ..”
Rất nhanh đầu kia điện thoại vang lên một giọng nói rất hưng phấn: “Thú vị ghê. Quả thực chết ngay lập tức nha.”
Lăng Khiên cười đến phong khinh vân đạm, vẫn chưa cúp máy, nghiêng người, hai cánh tay đặt trên bàn làm việc, nhìn người đàn ông đối diện đang kiềm chế cơn tức giận. Anh nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay xuống bàn, trầm giọng nói: “Tiếu tổng à, dựa vào thân tình giữa hai ta nên tôi nhắc nhở anh, bây giờ trong tay vợ cũ của anh đã có tới hai mươi chín phần trăm cổ phần của Trần Dương. Anh còn muốn tiếp tục chơi không?”
Tiếu Diệc Trần cúi đầu mím môi không nói, Lăng Khiên cũng chẳng gấp nhìn anh ta, tâm tình đang rất tốt đẹp.
Ở trên trán Tiếu Diệc Trần chảy xuống vài giọt mồ hôi, Lăng Khiên chuyển hai mắt sang chỗ khác. Anh bây giờ đang bức đối thủ của mình đến mức hắn muốn giết người, nhưng hắn lại không thể có bất kỳ sức phản kháng nào nên làm anh vô cùng vui vẻ. Anh ngắt điện thoại, không nói gì thêm.
Mấy phút đồng hồ nữa lại tiếp tục trôi qua, Tiếu Diệc Trần đứng dậy, vẫn tận lực duy trì giọng nói kiên định, mở miệng: “Tôi đồng ý. Lúc nào thì chúng ta có thể ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đây?”
Lăng Khiên nhìn anh ta ý bảo ngồi xuống, nhưng Tiếu Diệc Trần vẫn không hề nhúc nhích. Anh cười cười: “Anh cứ ngồi xuống đã. Tôi còn có thêm điều kiện nữa đây.”
Tiếu Diệc Trần ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo dị thường, mím chặt môi rồi cứng nhắc ngồi xuống hỏi: “Điều kiện gì?”
Lăng Khiên nhìn anh ta cười: “Một là Trần Dương hãy rút lui và rời khỏi thành phố G. Hai, giá tiền cổ phần chuyển nhượng của tôi cho anh phải cao hơn giá thị trường mười phần trăm.”
Tiếu Diệc Trần hai răng nghiến lại kèn kẹt: “Lăng Khiên, anh đừng có mà quá đáng.”
Lăng Khiên cười lạnh: “Tôi và anh chơi lâu như vậy nhưng tôi cũng phải kiếm thêm một chút lời nhuận chứ. Mười phần trăm là để anh có được một bài học, để anh nhìn cho rõ người bên cạnh mình như thế nào, cái gọi là thâm tình nó buồn cười cỡ nào.”
Tiếu Diệc Trần nhìn thẳng anh một lúc lâi, nhẹ nhàng nhắm chặt hai mắt lại một lúc rồi đứng dậy, cúi đầu trầm giọng nói: “Lăng Khiên, ngươi đúng là một con quỷ vô cùng đáng sợ.”
Lăng Khiên chỉ cười, thở phào một hơi, vươn tay ra phìa trước: “Hợp tác vui vẻ.”
Tiếu Diệc Trần mặt tái nhợt nhìn anh một cái, sau đó xoay người rời đi. Đến khi anh đi đến cửa thì nghe thấy một giọng nói trầm ổn phía sau: “Tiếu Diệc Trần, Yên Yên từng rất yêu anh, anh đã từng đối với cô ấy là người quan trọng nhất.”
Sau khi Tiếu Diệc Trần rời đi, Lăng Khiên cũng không xử lý công sự nữa mà đem tất cả hội nghị cùng các cuộc hẹn hủy bỏ, rồi tự giam mình trong phòng làm việc. Anh ngồi ngẩn người cả buổi.
Áo vest bị anh tùy ý vắt trên ghế, cà vạt bị nới ra đến một nữa lỏng lẻo ở cổ, hai cúc trên cùng bị cởi ra lộ ra xương quai xanh gầy gò mà gợi cảm của anh phập phồng theo từng hơi thở như ẩn như hiện. Trong tay anh cầm một điếu thuốc mới, anh đứng dậy đứng bên phía cửa kính sát đất rộng rãi sáng ngời, trên mặt không hề là sự vui vẻ sau khi thắng trận mà là một đôi mắt u ám, thâm trầm và nhẹ run rẩy.
Vui vẻ ư? Không hề. Kế hoạch mấy năm của anh rốt cuộc đã thành công. Anh đã có được tâm Đồng Yên, cũng đã đuổi được Tiếu Diệc Trần ra khỏi thành phố G, cuộc sống sau này của anh và cô không còn bị ai quấy rầy nữa. Anh phải thật sự vui vẻ mới phải chứ? Nhưng tại sao từ sâu trong đáy lòng anh nổi lên sự bất an và sợ hãi cực kỳ rõ ràng?
Không lâu nữa Tiếu Diệc Trần sẽ cùng Trần Dương của hắn rời khỏi thành phố G, đến lúc đó Đồng Yên sẽ phản ứng như thế nào? Cô sẽ có nghĩ là anh có liên quan đến việc đó không? Nếu như cô hỏi anh, anh sẽ phải giải thích thế nào với cô đây?
Hoặc là bây giờ anh phải lựa chọn nói thẳng hết mọi chuyện với cô. Nhưng sẽ hữu dụng sao?
Lăng Khiên lại châm thêm một điếu thuốc khác. Anh bây giờ không lo lắng việc Đồng Yên sẽ vì thế mà rời bỏ anh, anh không thể nói vì sao, chẳng qua là cô bây giờ có vẻ rất lệ thuộc và tín nhiệm anh và nó làm anh yên tâm. Nhưng con người thì luôn có lòng tham không đáy, luôn muốn khi hạnh phúc thì cứ thế hạnh phúc thêm một chút một chút nữa. Bởi vì bây giờ cô đã toàn tâm toàn ý yêu anh cho nên anh không thể để cô có một chút nghi ngờ và dao động nào cả, thậm chí nghĩ đến việc cô có thể cùng anh giải quyết việc của Tiếu Diệc Trần là anh đã cảm thấy cực kỳ khó chịu. Loại cảm giác uất ức mà không có chỗ nào phát tiết này làm cho tâm tình anh nặng nề đến cực điểm. Khi nhận được tin nhắn của Đồng Yên hỏi anh có về nhà ăn cơm hay không, anh quyết định nhắn trở về cho cô vỏn vẹn vài từ: “Làm thêm giờ.”
Khi màn đêm buông xuống, anh gọi một cú điện thoại cho Lục Tư Triết hẹn anh ra ngoài uống rượu.
Ánh đèn mờ mờ của quầy bar, những âm thanh ồn ào và tiếng kim loại hỗn loạn va vào nhau kịch liệt, từng tiếng cứ thế đâm thẳng vào màng nhĩ người ta làm cho lòng người muốn phát run.
Lăng Khiên cùng Lục Tư Triết ngồi trong một góc khuất từ từ uống rượu. Hiện giờ hai người đã cảm giác hơi say say, trên vẻ mặt cùng nhau lộ ra chút khổ sở.
Lăng Khiên đem thứ chất lỏng sóng sánh trong ly rượu uống vào trong họng, ánh mắt mê ly nhìn sang bên cạnh, phun ra một vòng khói trắng nói: “Tôi đang gặp phải một vấn đề khó khăn. Mẹ kiếp, vì sao cậu cũng chán chường như vậy hả?”
Lục Tư Triết tháo kính xuống, tiện tay ném qua một bên, đung đưa ly rượu chân dài, người cong vẹo tựa vào ghế, miễn cưỡng cười cười: “Lăng Khiên, cậu đang khiêu khích tôi phải không? Cậu biết tôi không có bạn gái cho nên cậu cố tình khiêu khích tôi phải không?”
Lăng Khiên cười, muốn cướp lấy chén rượu của Tư Triết nhưng lại bị anh gạt tay ra, lực đạo cũng không nhẹ. Anh nhìn bốn ngón tay đỏ đỏ rõ ràng trên mu bàn tay mình thì nhíu mày, một phen cướp lấy chén rượu của Tư Triết đặt mạnh lên bàn, mắng: “Uống rượu xong phát điên hả? Cậu biến mất tới hơn nửa tháng, bây giờ trở lại thì lại không bình thường như mọi khi. Cậu bị làm sao vậy hả?”
Lục Tư Triết bị Lăng Khiên mắng mà rượu tan đi hơn nửa, nhìn rõ bốn ngón tay đỏ ửng trên mu bàn tay bạn mình thì trong mắt hiện lên tia ảo não. Hai tay anh vuốt mạnh mặt mình, đứng dậy chống hai tay lên vai Lăng Khiên nói: “Uống hơi nhiều. Tôi đi rửa mặt đây.”
Lăng Khiên đỡ lấy tay anh hỏi: “Không sao chứ?”
Tư Triết khoát khoát tay, hơi lảo đảo đi tới phòng vệ sinh.
Lăng Khiên nhìn theo dáng xiêu xiêu vẹo vẹo của bạn mình một lúc lâu sau đó dí tắt điếu thuốc, rót cho mình một ly rượu đầy, híp mắt hua hua trước mặt rồi uống một hơi cạn sạch, trên mặt phức tạp và mang theo chút khốn hoặc.
Lục Tư Triết trở lại lần nữa, đã khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng khoan khoái cùng với nụ cười vốn có, ngồi xuống rồi cầm ly rượu lên đụng đụng ly Lăng Khiên cười nói: “Tiếu Diệc Trần bị cậu hạ không có cơ hội hoàn thủ, cảm giác có phải rất tuyệt vời không?”
Lăng Khiên nhếch nhếch khóe miệng, lại uống thêm một ngụm: “Tư Triết, trong khoảng thời gian này cậu đã đi đâu vậy?”
Tư Triết dừng lại ý định tìm hiểu chuyện của Lăng Khiên, lông mi lay động, dường như là đang suy nghĩ nên trả lời bạn thế nào. Một lúc sau mới ngẩng đầu cười cười: “Cho là tôi đi yêu đương đi.”
Lăng Khiên kinh ngạc, nhướn nhướn mi: “Cậu cuối cùng đã thông suốt rồi sao? Là người phụ nữ như thế nào vậy? Mang đến giới thiệu với tôi đi.”
Lục Tư Triết lặng lẽ tựa vào ghế salon, hai cánh tay giơ lên ra sau đầu, ngửa đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt là sự thất bại nặng nề. Anh có chút tự giễu cười nói: “Cậu không gặp được nữa đâu. Cô ta ăn tôi xong thì biến mất không tung tích, bỏ rơi tôi rồi.”
Lăng Khiên trố mắt nhìn anh trong mười giây đồng hồ sau đó cười to một tràng, cho đến khi bị Lục Tư Triết thúc khuỷu tay vào mạn sườn đau đến mặt trắng bệch thì mới dừng lại: “Cô ta tên là gì thế? Có cần tôi thuê người đi điều tra giúp không?”
Lục Tư Triết xoa xoa mi tâm: “Không biết.”
“Làm gì?”
“Không biết.”
“Người ở đâu?”
“Không biết.”
Lăng Khiên mặt không chút thay đổi nhìn bạn mình. Tên tiểu tử này vẻ mặt đang rất cần ăn đòn.
Lục Tư Triết cười khổ: “Khi tôi sang Thụy Sĩ du lịch thì bắt gặp cô ta đang bị một người theo dõi, sau đó cô ta bám lấy tôi, cuối cùng theo tôi trở về nước. Rồi cô ta đến nhà trọ của tôi ở, sau một tuần thì biến mất tăm, không hề để lại bất cứ đầu mối nào cả.”
Lăng Khiên đưa cho Tư Triết một điếu thuốc, sau đó đốt cho chính mình một điếu, hút hai hơi rồi nói: “Tướng mạo, hình dáng đặc thù ra sao? Tìm cục tình báo nhờ giúp đỡ.”
Tư Triết nhìn đám khói trằng lượn lờ trước mặt một cách mê man, qua một lúc lâu mới nói: “Ánh mắt rất trong trẻo. Cô ấy rất ngoan.”
Từ quầy rượu đi ra, Lăng Khiên đưa Lục Tư Triết đang bất tỉnh nhân sự về nhà rồi mới lái xe trở về nhà trọ Đồng Yên. Anh lái xe rất nhanh, muốn đem cô ôm thật chặt vào ngực, muốn cảm nhận thật rõ ràng niềm hạnh phúc này để cho Lục Tư Triết không ngừng hâm mộ.
Dừng xe, lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa, đứng ở cửa nhìn thân hình nhỏ nhắn kia chạy tới, Lăng Khiên trong mắt chỉ còn lại yêu thương nồng đậm cùng ngọn lửa vô cùng nóng bỏng.
“Anh về rồi. Hôm nay về rất muộn nhé. Mà sao người anh lại nồng nặc mùi rượu thế này?”
Thời khắc nghe tới giọng nói oán trách của Đồng Yên cũng giống như nghe bất kỳ lời ngon tiếng ngọt khác làm cho lòng anh say đắm. Anh đổi giầy, nhanh chóng ôm chặt lấy cô rồi đi thẳng về phía phòng ngủ, nhìn sự ngạc nhiên và ngượng ngùng trong mắt cô, anh tự nói với chính mình: “Dù phải đánh đổi bất kỳ điều gì, mình nhất định, nhất định phải bảo vệ giờ phút hạnh phúc này.”