“Hai đứa đủ rồi đó!”
Giọng nói của Cố Vân Thi một lần nữa vang lên giữa không gian tăm tối, Doãn Niệm lập tức ngoảnh lại nhìn bà ta, ngữ khí không chút sợ sệt.
“Thả anh ấy ra đi, sau đó bà muốn làm gì tôi cũng được.
”
Cố Vân Thi khẽ lắc đầu: “Kịch hay vẫn còn ở phía trước, huống hồ A Nam cũng là người trong cuộc, ta muốn nó phải ở lại đây để góp vui!”
Nói rồi, bà ta ngửa đầu cười như một kẻ điên, Doãn Niệm thực sự rất sợ dáng vẻ này của bà ta, vì không biết bà ta sẽ còn làm ra những việc đáng sợ gì.
Doãn Niệm hoảng loạn không biết phải làm sao, thấy có hai tên thuộc hạ mặt mày bặm trợn tiến về phía mình, cô sợ hãi ôm chầm lấy anh, ánh mắt cảnh giác hướng về phía hai người đàn ông.
“Không, các người muốn làm gì anh ấy? Các người đừng qua đây, nếu không tôi sẽ liều chết với các người!”
Cố Thịnh Nam bỗng lên tiếng: “Doãn Niệm, em đừng sợ, họ sẽ không làm gì anh đâu!”
Doãn Niệm lúc này chỉ có thể ôm anh khóc: “Em đã nói anh đừng đi rồi mà.
”
“Em trách anh sao?” Anh hỏi.
“Em không có, em chỉ sợ anh gặp chuyện bất trắc.
Em và con không muốn xa anh nữa đâu!”
Cố Thịnh Nam nhắm mắt lại, đôi môi run run nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Anh xin lỗi!”
Cố Vân Thi nhìn thấy cảnh này thì một lần nữa bật cười: “Hai đứa có thôi đi không? Kẻ phải chết hôm nay không phải là hai đứa đâu!”
Doãn Niệm còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị hai tên thuộc hạ của bà ta trói chặt vào một chiếc ghế tựa, Cố Thịnh Nam cũng bị trói giống như cô.
Xong việc, Cố Vân Thi lấy di động ra chụp cho hai người một bức ảnh, sau đó lần lượt gửi cho Giản Thanh Hải và Cố Lãng Siêu với cùng một nội dung: ‘Con đường đến địa ngục.
’
“Kịch hay sắp bắt đầu rồi…hahaha…”
…
giờ sau, hai chiếc xe hơi đi với tốc độ chóng mặt đồng loạt hãm phanh trước sảnh lớn của ngôi biệt thự.
Hai người đàn ông trong xe lần lượt bước xuống, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy đối phương cũng tới đây.
Ngay sau đó, hai người đã được bốn tên thuộc hạ của Cố Vân Thi dẫn đường vào mật thất.
Trước đó, Cố Thịnh Nam và Doãn Niệm đã bị bà ta hạ thuốc mê, cho nên khi Giản Thanh Hải và Cố Lãng Siêu bước vào thì thấy hai người đang gục đầu bất tỉnh.
Lúc bấy giờ, Cố Vân Thi đang ngồi chễm chệ ở trên ghế, mắt thấy Giản Thanh Hải và Cố Lãng Siêu tiến vào, khoé môi của bà ta không khỏi nâng lên nụ cười nham hiểm.
“Hai vị khách quý của ta đã tới rồi!”
Nghe giọng bà ta cất lên, Cố Lãng Siêu liền kích động bổ nhào về phía trước: “Cô à, cô rốt cục đang làm cái gì vậy hả?”
Cho đến giờ phút này, trong lòng anh bà ta vẫn là người thân của mình, nhưng những gì bà ta làm khiến anh thật sự sốc nặng.
Về phía Giản Thanh Hải, ông chỉ âm thầm quan sát mọi thứ xung quanh, nhất là đứa con gái bảo bối của mình, từ sau khi cô về lại Giản gia, mặc dù rất bận nhưng ông vẫn dành thời gian cho cô, tình cảm cha con giữa bọn họ cũng dần trở nên tốt đẹp hơn.
Hôm nay, khi Cố Vân Thi gửi ảnh cho ông thì ông đã biết chuyện này có liên quan đến sai lầm của mình năm xưa, ông biết cả Cố gia đều hận mình đến tận xương tủy, chỉ là ông không ngờ Cố Vân Thi lại kéo con gái của ông vào chuyện này.
“Cố Vân Thi, bà muốn trả thù thì cứ nhắm vào một mình tôi, đừng làm hại đến người vô tội!” Giản Thanh Hải tiến tới một bước, ánh mắt cùng giọng điệu không thể cứng rắn hơn.
Cố Vân Thi không vội đáp lại lời ông, khoát tay cho thuộc hạ đánh thức Cố Thịnh Nam và Doãn Niệm, bởi vì kịch hay đã bắt đầu khởi chiếu rồi.
Hai người bị mấy tên thuộc hạ dội nước vào mặt, giật mình mở mắt ra.
Giây phút nhìn thấy Giản Thanh Hải và Cố Lãng Siêu cùng xuất hiện ở đây, Doãn Niệm liền đoán được mục đích của bà ta.
“Ba, anh Siêu, hai người mau rời khỏi đây đi!” Doãn Niệm dùng hết sức để hét lên, cô không muốn bọn họ vì mình mà bỏ mạng tại nơi này.
“Doãn Niệm, anh tới đây để cứu em, anh…” Cố Lãng Siêu vừa tiến lên mấy bước đã bị một tên thuộc hạ của Cố Vân Thi chỉa súng vào người cảnh báo: “Lùi lại!”
Cố Lãng Siêu miễn cưỡng lùi lại, ánh mắt hướng về Cố Vân Thi: “Cô, cô rốt cục bị làm sao vậy hả? Cháu biết cô rất hận Giản Thanh Hải, nhưng trong chuyện này Doãn Niệm hoàn toàn không có lỗi!”
Người phụ nữ nhếch môi cười lạnh: “Ngươi nói rất đúng, ta rất hận Giản Thanh Hải, nhưng ngươi có biết không, Cố Vân Thi này cũng hận ngươi không ít đâu!”
Cố Lãng Siêu ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Cô hận cháu? Tại sao chứ? Cháu là người thân của cô cơ mà?”.