Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

chương 16

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Như Grant yêu cầu, Covent Garden và những khu vực quanh đó nhanh chóng đầy tuần bộ, đội trưởng, cảnh sát phố Bow và lính canh. Nhóm mã tuần tập hợp từ lính kỵ binh nghỉ hưu chia khu vực thành từng phần và bay vây chúng với sự chính xác của quân đội. Cannon, dĩ nhiên, ở lại phố Bow sau khi ra lệnh mọi diễn biến mới phải được báo cáo lại cho anh ngay lập tức.

Grant biết việc Cannon muốn tìm thấy Victoria và Keyes không phải chỉ là lo lắng cá nhân. Công chúng đa nghi luôn luôn tìm dấu hiệu mục ruỗng trong lực lượng phố Bow. Nếu Keyes làm gì sai trái, họ sẽ vin vào đó để chống lại Cannon – chống lại tất cả bọn họ - nhằm cản trở kế hoạch cải tổ và mở rộng hệ thống cảnh sát của anh. Rất có thể sự lo lắng này đè nặng lên tâm trí tất cả các cảnh sát phố Bow, thúc họ càng đổ công tìm kiếm hơn.

“Morgan,” Flagstad lo lắng lên tiếng, chỉnh lại vành mũ để che màn mưa, “Nghĩ nát óc tôi cũng không thể tìm ra lý do hợp lý vì sao cô Duvall lại chạy trốn Keyes như thế. Cô ấy hẳn phát cuồng, hoảng loạn… nhưng tại sao? Chúng ta ai cũng biết chắc Keyes là người tốt mà.”

Grant lắc đầu, đi hướng về phía nhà hát. Anh cảm thấy khó buộc mình trả lời qua hàm răng nghiến chặt. “Tôi chẳng biết cái đếch gì chắc chắn sất,” anh thô lỗ nói.

“Dĩ nhiên anh phải biết chứ,” Flagstad khăng khăng, tất tả bước để bắt kịp anh. “Keyes có làm gì bất thường đâu nào – anh ấy chỉ tìm cô Duvall như chúng ta, để đưa cô ta quay lại nơi an toàn!”

Việc Flagstad biện minh cho người bạn lâu năm của mình hẳn phải làm Grant cảm động. Gương mặt sương gió của người đàn ông đầy căng thẳng vì những sự việc không thể giải thích được tối nay. Flagstad quen biết Keyes đã hàng năm trời, nên ông ta sẽ vô cùng đau lòng nếu có ai bảo Keyes đã làm điều sai trái.

Grant biết lẽ ra anh phải tỏ ra thông cảm, và có thể là đôi ba lời xoa dịu nỗi lo lắng ra mặt của Flagstad. Vậy mà anh lại thấy mình dừng lại rồi túm phía trước áo khoác của ông ta. “Vậy thì hắn đang ở chỗ chết tiệt nào?” Cơn giận anh đã cố kìm nén giờ đây bùng nổ. “Khỏi cần nói với tôi Keyes là người thế nào – chỉ cần giúp tôi tìm thằng khốn đó!”

“Rồi… rồi…” Flagstad đưa tay lên cạy tay anh ra khỏi áo mình. Ông ta nhìn Grant hoang mang lo sợ. “Bình tĩnh lại đi, Morgan. Trời ạ, tôi chưa bao giờ thấy anh như thế này cả… Chậc, anh vốn luôn giữ được cái đầu lạnh, kể cả khi có nổi loạn cơ mà!”

Grant thả ông ta ra với một tiếng gầm gừ của cơn giận bị kìm nén. Phải, anh vốn luôn bình tĩnh trong những cuộc nổi loạn, bạo động, đánh nhau và ẩu đả đủ mọi dạng. Chuyện này khác hẳn. Thời gian cho Victoria đang hết dần. Cô đang gặp nguy hiểm đe dọa tới tính mạng, và việc không thể đến được bên cô khiến một thứ phi nhân tính tản ra trong anh và trào ra ngoài. Anh bỗng nhận ra mình phải tự kiềm chế nếu không có thể anh sẽ gây án mạng. Giống như máy, anh buộc mình tiếp tục đi tới nhà hát, nơi đội trưởng nhóm tuần bộ đã tập hợp lại hai người.

“Anh không nghĩ họ trốn đi cùng nhau đấy chứ?” Flagstad buột ra suy ngẫm trong bụng. “Ý tôi là, các quý cô xem ra đều thích Keyes, và cô Duvall có tiếng là…”

“Tránh xa tôi ra,” Giọng Grant trầm khàn chết chóc. “Trước khi tôi giết ông.”

Flagstad dường như hiểu được đó không phải là lời đe dọa suông. Mặt tái bệch, ông ta dừng lại và vội lùi ra. “Tôi nghĩ tôi sẽ đi xem đội trưởng Brogdon báo cáo gì về kết quả của đội tuần bộ.”

“Morgan! Morgan!” Tiếng gọi thất thanh khiến Grant quay ra nhìn với dự cảm bất an. Một cảnh sát quận sấp ngửa chạy dọc theo nhà hát, từ những con phố phía Bắc chợ tới. “Ông Morgan… họ cử tôi tới báo với ông…”

Grant tới chỗ cậu cảnh sát trong ba bước sải, chút nữa thì xô ngã cậu ta. “Chuyện gì?”

“Nhà cá cược trong con hẻm ở phố Russell… có chuyện ông sẽ muốn biết…” Thở hổn hển, cậu cảnh sát ngừng lời gục đầu xuống cố hít vào thêm không khí.

“Nói mau, chết tiệt!” Grant gắt. “Cậu có thể thở sau.”

“Vâng, thưa ông.” Viên cảnh sát gật đầu đánh rụp và buộc mình tiếp tục. “Nhà cái với mấy người khác nói” – anh ta dừng lại hít thêm một ngụm không khí – “Tối nay có một cô gái và nhà cá cược, nhờ ai đó đưa tới phố Bow. Họ nói một cảnh sát phố Bow vào bắt cô ấy đi theo.”

“Cảm ơn Chúa,” Flagstad kêu lên, ông ta đã nấn ná lại để nghe báo cáo. Gương mặt nhẹ nhõm hẳn đi. “Đó là Keyes và cô Duvall, chắc chắn rồi. Anh ta đã tìm thấy cô ấy! Mọi chuyện giờ đã ổn.”

Grant lờ đi niềm phấn khích của viên cảnh sát phố Bow và hung hãn hỏi cậu cảnh sát quận. “Chuyện diễn ra bao lâu rồi?”

“Có vẻ chưa tới mười phút trước, thưa ông.”

Flagstad hớn hở xen ngang. “Tôi sẽ đi thẳng tới phố Bow đợi họ. Chắc chắn Keyes sẽ đưa cô ta tới đó ngay thôi.”

“Cứ thế đi,” Grant nói rồi vội lao về phía phố Russell.

Tìm nhà cá cược không khó gì. Một đám cảnh sát quận đã tụ tập bên ngoài cầu thang xuống tầng hầm, trong khi một tay mập lùn, hống hách đứng bên dưới sự che chắn đáng ngờ của một cái ô rách nát đang kêu than với tất cả mọi người. Gã nhà cái đeo lỉnh kỉnh mớ bao da nặng trịch nên có thể nhận ra hắn ngay lập tức.

Đám cảnh sát quận đứng ngay người và lùi lại một bước khi Grant tới chỗ họ. Họ nhìn anh lạ lùng – chắc chắn bộ dạng của anh khá kỳ quặc, tóc bết trên đầu, mặt hằm hằm tái nhợt dưới màn mưa, và mắm môi mắm lợi thành điệu bộ hằm hè lạnh tanh mà anh không bỏ nổi.

Gã nhà cái liếc nhìn anh tính toán. “Mày đúng là một gã khốn to xác,” hắn nhận xét. “Mày hẳn là Morgan. Con kia đòi đi gặp mày, con điếm bước vào chỗ tao rồi gây ra vụ om sòm chết tiệt ấy.”

“Nói cho ông Morgan chuyện gì đã xảy ra đi,” một cảnh sát quận giục.

“Tên cảnh sát phố Bow vào quán tao tìm con đấy, nhưng nó không chịu đi cùng hắn. Con nhỏ quẫn trí đó nói hắn sẽ giết nó.”

“Và rồi có xô xát,” viên cảnh sát quận nhắc.

“Phải,” gã nhà cái chua chát nói. “Một khách hàng của tao cố chiếm lấy con điếm, thế là thằng cảnh sát đánh ông ta vãi đái.” Gã nhổ nước bọt khinh bỉ khi nhớ lại viên cảnh sát phố Bow đã rời đi. “Thằng chó chết tiệt, chỉ nhăm nhe hủy hoại công việc làm ăn lương thiện của người khác!”

Nỗi hoảng hốt xen lẫn đau đớn giày vò Grant, càng lúc càng dữ dội hơn tới độ anh cảm thấy hơi nóng phừng phừng dồn lên đầu.

“Họ đi về hướng nào?” anh khàn khàn hỏi.

Câu hỏi khiến gã nhà cái bất giác nở một nụ cười quỷ quyệt ngoác tới tận mang tai. “Có thể tao biết,” gã nhà cái thận trọng nói, “mà cũng có thể không.”

Một viên cảnh sát quận sốt ruột túm phắt lấy gã khiến gã oai oái tức giận. “Bọn mày mà còn thô bạo với tao nữa,” gã nhà cái đe dọa, “Thì đừng hòng tao cho bọn mày biết chúng đi đâu! Hay bọn mày thích đi lượm xác con đó về mà đào hố chôn?”

“Mày muốn cái của nợ gì?” Grant hỏi khẽ, nhìn gã nhà cái trừng trừng hung hãn khiến gã có vẻ bủn rủn tay chân.

Gã nhà cái chớp mắt lo lắng. “Tao muốn từ giờ bọn cho tha chúng mày tránh xa khỏi địa bàn của tao!”

“Được.”

“Nhưng, ông Morgan…” Viên cảnh sát quận nói, phản đối cuộc giao dịch vội vàng. Giọng anh ta lụi đi khi ánh mắt đằng đằng sát khí của Grant chuyển hướng sang anh ta trong một khoảnh khắc buốt giá.

Gã nhà cái nhìn Grant nghi ngờ. “Làm sao tao biết mày sẽ giữ lời?”

“Mày biết làm sao được,” Grant trả lời, giọng rền vang như sấm làm át cả tiếng mưa bên ngoài. “Nhưng mày biết chắc rằng tao sẽ giết mày trong mười giây tới nếu mày không cho tao biết họ đi đường nào!”

“Được rồi,” gã nhà cái nói, và bắt đầu gọi một tay Willie nào đó. Ngay lập tức một cậu nhóc gầy gò nhỏ thó khoảng mười một, mười hai tuổi xuất hiện, mặc quần áo rách rưới quá khổ so với người mình, đội một chiếc mũ gần như nuốt chửng cả cái đầu vừa ngắn vừa nhỏ. “Thằng chạy việc cho nhà cái của tao,” gã nhà cái tự hào nói. “Tao cử nó bám theo thằng khốn khi hắn mang ả điếm đi.”

“Họ tới một tòa nhà cũ không cách xa đây,” cậu nhóc hổn hển nói. “Cháu sẽ chỉ cho ông, ông Morgan.” Cậu lập tức rảo bước dọc con phố, ngoái lại nhìn xem Grant có theo mình không. Grant cũng lập tức chạy theo. “Cháu biết chính xác nó ở đâu, thưa ông,” cậu nhóc kêu lên và không còn rảo bước nữa mà co cẳng chạy.

Ngôi nhà, hay đúng hơn là cái xác của một ngôi nhà, sừng sững như một tay lính canh xơ xác ở góc phố. Tường nhà đầy lỗ thủng toác ngoác và những mảnh kính lởm chởm. “Ở đây,” Willie kêu lên, dừng lại trước cửa nhà, nhìn nó không tin tưởng. “Họ vào trong đấy đấy. Nhưng cháu sẽ không vào đâu ông ạ… Chẳng có mẩu gỗ nào còn lành lặn trong cái nhà cũ nát này.”

Grant hầu như không nghe thấy cậu nhóc khi anh bước qua ngưỡng cửa. Nhà máy rên rỉ cót két quanh anh, như thể cả tòa nhà sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào. Mưa chảy thành dòng qua những khe hở trên tường và trần, mùi sạch sẽ của nó không làm bầu không khí hôi hám tươi mát hơn được bao nhiêu. Không có tiếng người, không có dấu vết vật lộn, và dường như không thể xảy ra khả năng Victoria ở đây. Grant thoáng tự hỏi có phải cậu nhóc đã đưa nhầm mình tới đây không, hay liệu có phải gã nhà cái đã ra lệnh cho cậu nhóc lừa anh. Nếu đây không phải nơi cần đến, anh đã lãng phí mất thời gian quý báu. Tuy nhiên, anh để ý thấy có dấu vết như vết cào và những vết hình vòng cung, ánh mắt anh liền đổ tới cầu thang. Có những mảnh gỗ mới gãy trên bậc thứ ba và thứ tư, và cao hơn nữa. Ai đó vừa lên đây.

Cảnh đó khiến Grant chột dạ. Ngay lập tức anh lao lên cầu thang, mặc cho những bậc thang gỗ cót két dưới sức nặng của mình, trèo lên bằng cả chân lẫn tay. Tới lúc này anh mới biết thế nào là tuyệt vọng thực sự, cảm thấy nó lao đi như dầu sôi qua những mạch máu đến độ mọi mảnh da anh đều bỏng rát. Anh phải tới được chỗ Victoria trước khi quá muộn… và nếu đã quá muộn… anh biết anh sẽ không thể sống được trong một thế giới không có cô.

Nửa chạy, nửa bò lên các bậc thang cũ nát, anh lên tới tầng hai. Qua tấm màn mờ đỏ của cơn thịnh nộ không thể kiềm chế, anh thấy hai người ngay phía kia sàn… Keyes, chồm người qua thân hình sóng soài của Victoria, sờ soạng trên váy cô trong khi một tia sét chói lóa đánh xoẹt qua mái nhà đổ vỡ. Màu sắc duy nhất trong phòng là màu tóc đỏ của Victoria, đỏ như hồng ngọc, rực rỡ tràn bên dưới đầu cô. Cô bị bịt miệng. Mắt nhắm, bất động, cô nằm sóng soài bên dưới gã cảnh sát, không có dấu hiệu cử động.

Một âm thanh hung hãn thoát ra khỏi cổ Grant, tiếng thét ác quỷ xuất phát từ trong sâu thẳm linh hồn anh. Không còn nhận thức được hành động của mình, anh lao tới Keyes, cả hồn vía bị thao túng bởi mong muốn tấn công và giết chóc. Đối phương chỉ kịp ngước lên một giây trước khi Grant lao tới hắn. Một tiếng chửi thề bật lên từ Keyes khi hắn bị ném ra giữa phòng. Hắn lăn người, sờ soạng tìm cặp súng lục, nhưng ngay khi hắn chạm được tới báng súng, Grant tóm tay hắn đập bụp xuống sàn với lực đập có thể làm gãy cả xương. Hét lên đau đớn, Keyes tấn công bằng nắm tay kia, giáng một cú đấm vào hàm Grant. Grant chỉ thoáng cảm thấy cú đánh bởi anh đang quá tập trung vào mục tiêu giết người.

“Nó chẳng là cái cóc khô gì, đồ súc vật!” Keyes gào lên, trừng mắt nhìn vào gương mặt dữ dằn và tàn nhẫn của Grant. “Anh sẽ không giết tôi vì một con điếm!”

Grant không nói không rằng, chỉ nện túi bụi cho tới khi không còn từ nào lọt ra khỏi miệng gã cảnh sát phố Bow được nữa. Keyes ngừng dần, ngừng dần không đánh trả để đưa tay lên bảo vệ mặt và đầu. Khi gã cảnh sát đã bị đánh bại thành một đống rên rỉ, Grant lấy dao trong ủng ra, tận hưởng cảm giác có nó trong tay. Anh sẽ chỉ thỏa mãn khi hắn chết, và giờ không gì có thể ngăn anh lại. Tất cả những gì anh tin tưởng, sự trừng phạt của luật pháp, sự công bằng, công lý, đều biến mất như hạt bụi bị gió cuốn đi. Gần như phát điên vì khát máu, anh giơ con dao lên.

Nhưng một âm thanh nghèn nghẹn khiến anh dừng lại. Thở hổn hà hổn hển lúc nhanh lúc chậm, anh nhìn về hướng âm thanh. Victoria nằm nghiêng, cổ họng yên lặng phập phồng. Mắt cô mở to nhìn anh chăm chăm trong khi miệng bị nhét giẻ. Grant cứng người cho tới khi anh run lên vì kiềm chế lực. Anh không thể rời mắt khỏi gương mặt cô. Đôi mắt xanh của Victoria như thể cầm tù anh, ngăn anh cử động. Sự tỉnh táo thấm thía vào những lớp đầu tiên của cơn giận dữ hiếu chiến, nhưng anh mạnh mẽ cưỡng lại nó.

“Quay mặt đi,” anh nói bằng một giọng dường như không thuộc về mình.

Victoria ngay lập tức lắc đầu, hiểu rằng anh không thể xuống tay giết người trong khi cô đang nhìn.

“Chết tiệt, nhìn ra chỗ khác ngay,” Grant gầm gừ.

Cô không làm theo. Ánh mắt họ không rời nhau, con ác quỷ trong anh, sự kiên quyết của cô, cho tới khi cuối cùng cô đánh bại anh. Anh chấp nhận bằng một tiếng rên trầm rồi nhét lại con dao vào ủng. Đoạn anh đấm Keyes một cú cuối cùng làm hắn ngất lịm rồi cuống cuồng lục túi hắn. Tìm thấy chìa khóa chiếc còng cùm tay Victoria, anh liền mang tới chỗ cô, khuỵu gối xuống cạnh bên. Cô run lên khi chìa khóa xoay trong ổ, và chiếc còng rơi xuống khỏi cổ tay bầm tím của cô.

Vừa rút giẻ khỏi gương mặt đẫm nước mắt của Vivien, Grant liền kéo cô vào lòng ôm siết. Trong vòng tay anh, cô mềm mại, nhỏ bé và vẫn còn sống, cảm nhận ấy khiến anh rên vì nhẹ nhõm sau những nỗi đọa đày mà anh phải chịu đựng. Tay anh quờ quạng khắp người cô, môi ngấu nghiến lướt qua tóc cô, da cô và quần áo, như thể anh sẽ nuốt trọn cô vậy.

“Grant,” cô thổn thức, chùn người vì những nụ hôn.

Anh gầm gừ sung sướng và khát khao, ép mạnh môi lên môi cô.

Anh cảm thấy tay cô ôm cổ anh, và hơi thở phả lên tai anh khi cô nói. “Em cứ tưởng em sẽ chết ở đây. Em tưởng… mặt hắn sẽ là thứ cuối cùng em thấy trong cuộc đời này.”

“Mặt anh sẽ là thứ cuối cùng em thấy trong cuộc đời này,” anh nói bằng giọng khô khan.

“Em nhớ mọi chuyện rồi… gã đó, Keyes… lúc trước hắn đã tìm cách giết em.”

Grant biết anh đang ôm cô quá chặt, nhưng anh dường như không thể thả lỏng tay. “Anh xin lỗi,” cuối cùng anh cũng thốt lên được. “Anh rất xin lỗi. Tại anh…”

“Không, không. Xin đừng nói vậy.” Tay cô ôm chặt cái gáy cứng cáp của anh. “Làm sao anh tìm thấy em? Làm sao anh biết?”

“Ngài Lane cho anh biết về Keyes. Suốt nửa tiếng qua anh đã phát điên, cứ sợ anh sẽ không kịp tìm thấy em.” Anh vùi mặt vào ngực cô rên rỉ. “Ôi, Chúa ơi.”

Anh cảm thấy những ngón tay cô nhẹ nhàng len vào mái tóc ướt sũng của mình, và cô dịu dàng thì thầm điều gì đó mà anh không nghe rõ.

“Anh sẽ không bao giờ để em ra khỏi tầm mắt nữa,” anh nói, giọng nghèn nghẹn trên ngực cô, làm cô phải cười khúc khích.

“Đ… được. Như thế ổn với em hoàn toàn.”

Mưa gió vẫn lồng lộn bên ngoài, khiến nhà máy cót két run rẩy. Những âm thanh kích thích Grant hành động. Anh đành buông Victoria ra kéo cô cùng đứng dậy. “Anh phải đưa em ra khỏi đây,” anh lẩm bẩm.

“Vâng.” Cô căm ghét liếc nhìn quang cảnh đổ nát, ánh mắt dừng lại trên thân người nằm úp mặt xuống sàn của Keyes. “Còn hắn thì sao?”

“Chúng ta sẽ để hắn cho người khác lo,” Grant nói, không quan tâm dù cả tòa nhà đổ sập lên thằng khốn… miễn là họ an toàn ra ngoài trước. Anh vòng tay qua lưng cô để đỡ cô. “Em đi được không, Victoria?”

Cô gật đầu, và anh ngạc nhiên thấy một nụ cười hiện lên trên đôi môi nứt nẻ của cô. “Sao vậy?” anh hỏi, không biết chắc có phải sự kinh hoàng những phút vừa qua là thủ phạm khiến cô tạm thời mất thăng bằng.

“Anh gọi tên em,” cô nói, giọng lào khào căng thẳng, môi vẫn mỉm cười. “Làm sao anh…”

“Anh sẽ giải thích sau.” Không thể kiềm chế, anh cúi xuống chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn cuồng bạo và say mê. “Đi thôi.”

Họ cẩn thận đi xuống chiếc cầu thang cũ nát, Grant dẫn đường. Anh kiểm tra từng bậc, giẫm xuống trước rồi mới cho Victoria bước theo. Cô ngạc nhiên vì sự vô lực của chân mình. Mặc dù biết mình đã an toàn, cô không thể thôi run rẩy. Nhưng cơn run và ớn lạnh lướt qua da làm cô cóng người lại.

“Em có bị thương không?” Grant hỏi, mặc dù giọng anh điềm tĩnh, cô vẫn nghe được nỗi lo lắng khổ sở ẩn trong đó.

“Không,” cô nói, nghiến răng vào nhau để ngăn mình không nói huyên thuyên. “Hắn không… anh tìm được em trước khi hắn…” Cô im lặng khi Grant nâng cô nhẹ nhàng qua một bậc thang vỡ. “Em hoàn toàn ổn,” cô nói, cố giữ giọng mạnh mẽ để trấn an anh. Song anh khó lòng an tâm được. Cô nhăn mặt khi thấy nét mặt nhìn nghiêng cứng đờ của anh, biết rằng anh đang âm thầm tự mắng mình vì những chuyện đã xảy ra.

Dường như sau một thời gian dài vô tận họ mới xuống được tầng trệt. Ngay khi xuống tới mặt sàn vững chãi, Grant bế bổng cô lên. Victoria đẩy vai anh khi nhận ra họ đang ở giữa một đám cảnh sát quận, cảnh sát phố Bow và những tò mò tới xem. “Em tự đi được mà,” cô thì thầm giữa những lời tán dương và thở phào lan giữa đám người tụ tập.

Lờ những lời đó đi, Grant vẫn bế cô. Một đội trưởng đội mã tuần tiến tới, xuống ngựa cung kính cúi chào Grant. “Thưa ông,” anh ta nói, “Tôi mừng thấy cô Duvall đã được đưa xuống an toàn.” Anh ta ngừng lời liếc về phía nhà máy đổ nát. “Ông Keyes còn ở trong đó không? Chúng tôi nên…”

“Hắn còn sống,” Grant trả lời, nghe không hài lòng lắm về sự thật đó. “Nhưng hắn sẽ cần hỗ trợ để xuống được dưới này.”

Người đội trưởng nhíu mày lo lắng. “Nơi này không an toàn chút nào, thưa ông. Tôi không thể đảm bảo an toàn cho bất cứ ai mạo hiểm vào đó.”

“Vậy thì đánh sập cả chỗ này đi rồi bới đống đổ nát mà tìm Keyes.” Grant thẳng thừng nói. “Tôi đếch quan tâm các anh đưa hắn ra như thế nào.”

Người đội trưởng chớp mắt lúng túng trước sự nhẫn tâm của Grant với người đồng đội cũ. “Thưa ông, tôi có thể mời ông dùng ngựa của tôi không?” Anh ta ra hiệu cho một người trong đội mã tuần dẫn một con ngựa lớn màu hạt dẻ tới.

Grant nâng Victoria lên yên rồi lập tức nhảy lên ngồi phía sau cô. Anh lạnh lùng liếc về phía tòa nhà xiêu vẹo. “Khi nào mang được Keyes xuống tầng trệt,” anh nói với người đội trưởng, “Hãy bắt hắn đưa về phòng giam phố Bow. Tôi còn chưa xong chuyện với thằng khốn đó… và sau khi Cannon xong việc với hắn, hắn là của tôi.”

“Vâng, ông Morgan,” người đội trưởng nói, nhìn anh vừa kính sợ vừa lúng túng. Rõ ràng Grant không phải người mà anh ta dám làm phật lòng.

Quá mệt để giữ ý giữ tứ, Victoria ngồi giạng chân trên con ngựa màu hạt dẻ, váy nâng lên tới đùi. Cô dựa vào Grant trong khi cánh tay vững vàng của anh vòng ra trước. Những ngón tay dài của anh ôm quanh sườn cô, và anh kéo cô vào mình khi cho ngựa cất bước kiệu. Cô hơi bị xóc vì cơ thể cứng đờ và mệt mỏi nên không thể chuyển động nhịp nhàng theo ngựa. Nhưng cô chào đón làn nước mưa lạnh lẽo táp vào mặt, vào tứ chi đau mỏi, những dấu hiệu thân thể cho biết cô vẫn còn sống.

Grant đã tới tìm cô, cô ngạc nhiên nghĩ. Anh đã ngăn Keyes giết cô. Đó là một điều kỳ diệu tới mức khó mà hiểu được. Cô tràn ngập lòng biết ơn, và không chỉ vậy, còn có cảm giác trìu mến vượt qua tất cả những cảm xúc trước đây mà cô dành cho anh. Giờ cô biết anh sẽ mạo hiểm tất cả, làm tất cả vì cô, anh quan tâm tới cô nhiều hơn bất cứ ai từng quan tâm. Cô cũng biết anh hẳn sẽ giết Keyes, nhưng thay vì thế lại để hắn sống vì cô muốn như vậy. Ý nghĩ khiến cô sung sướng trong lòng. Grant là người đàn ông tuyệt diệu, và chắc chắn tự làm chủ được mình… nhưng cô có sức mạnh ảnh hưởng lên anh. Bởi vì anh yêu cô.

Tận hưởng cảm giác đó, Victoria ngả hẳn vào anh, không hề thấy khó chịu vì cái lạnh và sự bất tiện khi ngồi trên lưng ngựa. Bóng tối ướt nước mưa chỉ lờ mờ sáng dưới ánh đèn đường khi họ tới số phố Bow. Grant xuống ngựa trước rồi cẩn thận đỡ Victoria xuống. Anh ôm quanh thắt lưng cô để giữ cô thăng bằng. Cô cười với anh, cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau gương mặt không biểu cảm.

“Em không sao,” cô nói.

Hàm anh cứng lại. “Anh cứ nghĩ mãi về hình ảnh em nằm trên sàn nhà máy đó. Và Keyes ở trên em…”

“Nhưng anh đã ngăn hắn lại.” Cô với lên vuốt ve má anh, làn da lởm chởm râu ấm áp đến giật mình dưới những ngón tay buốt lạnh của cô. Cơn xúc động mạnh run run tràn qua anh, và cô cảm thấy sự run rẩy dưới lòng bàn tay mình.

“Nếu anh quá muộn thì sao?” anh khàn khàn hỏi, mắt tối như thể mang màu đen chứ không phải màu lục.

Victoria nhìn anh thương cảm, nhận ra anh cũng cần an ủi chẳng kém gì cô, có lẽ còn hơn. Từ sau cái chết của em trai mình, Grant chưa bao giờ đối diện lại với nguy cơ mất đi một người mình quan tâm. Anh đã không cho phép mình thật lòng yêu ai, bởi anh sợ mình lại phải trải qua nỗi đau như thế nữa.

“Nếu vậy thì cũng không phải lỗi của anh,” cô thận trọng nói. “Có những điều vượt qua sự kiểm soát của anh.”

Nhưng đó không phải là điều anh muốn nghe, cô chợt thoáng buồn cười khi nhận ra điều đó. Anh không phải típ người sẽ thừa nhận rằng có bất cứ điều gì vượt ra khỏi sự kiểm soát của mình.

“An ủi lạnh lùng lắm,” anh thì thầm, một bên lông mày đen nhướng lên châm biếm. “Em không thể làm tốt hơn thế sao?”

Cô cố cười khi nhận ra anh đang dần trở về con người cũ của mình. “Chậc, anh không tới muộn,” cô nói. “Anh đến kịp lúc để cứu em. Sao lại còn lo lắng về chuyện có thể đã xảy ra làm gì?”

“Bởi vì anh…” Grant ngừng lại và ậm à ậm ừ. “Bởi vì không phải ngày nào người ta cũng nhận được ra rằng một người phụ nữ nhỏ bé, mỏng manh, hay gặp tai ương là trung tâm sự tồn tại của mình.”

“Hay gặp tai ương?” cô lặp lại, giả như phật ý, trong khi trái tim xốn xang vui sướng trước những từ còn lại của anh.

Cậu bé sai vặt của Ngài Ross, Ernest, xuất hiện từ tòa nhà để dắt ngựa tới tàu ngựa ở phía sau. Victoria ngạc nhiên khi thấy Grant không dẫn cô tới cửa trụ sở trong cái sân nhỏ tí xíu hướng xuống phía Nam, mà vào vào thẳng nhà. Tòa nhà chính nối với khu văn phòng ở phía sau, nơi này lại dẫn tới khi tòa án, nơi thẩm tra và tuyên án.

“Tất cả những người này là ai?” Victoria hỏi, theo bản năng bám sát vào Grant trong khi cô trân trối nhìn vô số kẻ chen chúc vào từng góc có thể chứa người của tòa nhà.

“Người cung cấp thông tin, tội phạm, các bồi thẩm đoàn có tiềm năng, luật sư… em cứ chọn đi.”

“Lúc nào cũng bận rộn thế này à?”

“Chưa là gì đâu. Có lúc ở đây người ta chen chúc đông đến nứt cả tường ấy chứ.” Nhìn qua đám đông, Grant gật đầu với một bà quản gia mập mạp tóc bạc đang cố hướng dòng người đổ về đúng phòng. Bắt gặp ánh mắt anh, bà vội vã tới chỗ anh. Bỗng bà đứng khựng lại, miệng há hốc lo lắng. “Ôi trời,” bà thì thầm, ánh mắt chuyển từ bộ dạng ướt sũng, bẩn thỉu và luộm thuộm của anh sang Victoria. “Hai người trông đúng là ra trò, ông Morgan.”

Miệng anh cong lên thành một nụ cười nhạt, nhưng rõ ràng anh không có tâm trạng nói chuyện. “Tôi cần gặp Cannon ngay,” anh nói ngắn gọn. “Chúng tôi chỉ có vài phút. Cô Duvall… đúng hơn là cô Devane… đã trải qua một cuộc thử thách và cần nghỉ ngơi.”

“Vâng, dĩ nhiên.” Bà quản gia nhìn Victoria với vẻ quan tâm đầy nhân từ. “Mời theo lối này ngay.” Bà giục họ đi qua đám đông ồn ào và đưa họ tới văn phòng của Ngài Ross, một phòng nhỏ với các ô cửa sổ chữ nhật trông ra phố. Văn phòng có bàn, tủ đều bằng gỗ sồi, những giá sách nặng trĩu và một quả địa cầu.

Ngài Ross đang nói chuyện với hai người đàn ông có vẻ là thư ký hay trợ lý gì đó, ngừng lời khi thấy Grant đưa Victoria vào phòng. “Morgan,” anh nói, đôi mắt xám sáng quắc khi chăm chú nhìn họ. “Keyes đâu?”

“Hắn sẽ sớm được đưa đến đây,” Grant lạnh nhạt.

Cannon dường như hiểu chính xác chuyện đã xảy ra chỉ bằng cách đọc vẻ mặt Grant. Anh nhắm mắt lại, vai chùng xuống một chút. Anh day thái dương bằng ngón tay trỏ và ngón giữa, như thể một cơn đau đầu khủng khiếp đã ập tới. “Bà Dobson,” anh nói với bà quản gia. “Mang chăn và nước nóng vào đây.”

“Vâng, thưa ngài.” Bà lui bước ngay lập tức.

Cannon đẩy được hai người đàn ông ra khỏi phòng rồi đóng chặt cửa. âm thanh và sự hỗn loạn bên ngoài văn phòng lặng đi nhưng vẫn nghe thấy được. Quay sang Grant và Victoria, Cannon mời họ ngồi xuống.

Victoria run nhẹ, biết ơn cánh tay bảo vệ Grant quàng sau lưng cô khi cô thu mình lại trong chiếc ghế gỗ sồi. Quần áo cô ướt lạnh, cô không thoải mái với cảm giác bùn đất bẩn bám vào váy và tóc mình. Cô chưa bao giờ thèm tắm như bây giờ. Cô muốn được sạch sẽ, khô ráo và tìm một cái giường ấm áp để ngủ.

“Sẽ không lâu đâu,” Grant thì thầm, nhận ra sự mệt mỏi của cô.

Cannon nghe thấy câu nói khẽ khàng đó. “Đúng vậy,” anh nói, kéo ghế ra trước Victoria. Anh làm cô giật mình khi cầm tay cô trong bàn tay to lớn mát rượi của anh và chăm chú nhìn cô. Đôi mắt mở to của cô chạm đôi mắt xám nghiêm túc của anh. “Cô…” anh nói, và ngập ngừng.

“Devane,” cô nối lời với nụ cười bẽn lẽn.

“Devane,” anh nhẹ nhàng lặp lại. “Cô hẳn cảm thấy như mình vừa ra biển trên một cái sàng.”

Dù mệt mỏi, Victoria cũng phải bật cười trước sự so sánh ấy. “Kiểu kiểu như thế.”

“Biết rằng chuyện đó là do một cảnh sát của tôi gây ra, tôi đau khổ nhiều hơn tôi có thể nói nên lời. Tôi không thể đền bù đủ cho những gì cô đã phải chịu đựng… nhưng tôi hứa với cô rằng nếu có khi nào có thể giúp cô, tôi sẽ dùng tới mọi khả năng của mình. Cô chỉ cần yêu cầu mà thôi.”

“Cảm ơn ngài,” Victoria khẽ trả lời, cảm thấy hơi mất bình tĩnh khi được một trong những người đàn ông quyền lực nhất Luân Đôn xin lỗi.

Có vẻ đã vừa lòng, Cannon thả tay cô ra đợi bà Dobson mang chăn đến. Sau khi Victoria đã được quấn trong một lớp bông ấm áp với một cốc trà bốc khói trong những ngón tay giá lạnh, ánh mắt cương nghị của vị thẩm phán quay lại phía cô. “Cô Devane… hãy nói cho tôi tất cả những gì cô có thể nói về chuyện xảy ra tối nay.”

Thỉnh thoảng lại lúng túng tìm từ, Victoria thuật lại những sự kiện diễn ra từ sau khi Grant rời cô buổi sớm ngày hôm đó. Đôi lúc Grant xen vào, cung cấp những lời giải thích cần thiết. Chỉ một lần duy nhất họ bị cắt ngang là khi cánh cửa văn phòng dội lên tiếng cào kỳ lạ. Victoria ngừng lại nhìn quanh thắc mắc trước âm thanh lạnh lùng đó.

Mở trừng mắt, Cannon đứng dậy mở cửa. Ngay lập tức một con mèo vằn lớn không đuôi đủng đỉnh đi vào văn phòng quan sát các vị khách với ánh mắt đầy mưu mô. “Nàng Cụt,” Cannon nói bằng giọng dữ dằn hẳn sẽ khiến những con vật khác lẩn vào góc gần nhất.

Đằng này Nàng Cụt chỉ ném cho anh một cái nhìn nhâng nháo đoạn nhảy phốc lên lòng Victoria. Victoria phải trao tách trà còn một nửa sang cho Grant khi con mèo cuộn lại thành một đống lông lớn trên đùi cô.

Làu bàu xin lỗi, Cannon định lôi nó ra, nhưng Victoria lắc đầu cười. “Không sao,” cô nói. “Tôi thích động vật.”

Mắt Cannon ánh lên ánh cười hồi đáp. “Chậc, giờ thì cô đã gặp lãnh đạo thực sự của phố Bow rồi đấy,” anh nhận xét, chỉ con mèo tự mãn và trở lại ghế.

Với con mèo khe khẽ gừ gừ trong lòng, Victoria kể lại nốt những gì đã xảy ra, và chớp mắt mệt mỏi. Văn phòng thật ấm, và việc nhận ra rằng cuối cùng mình cũng an toàn khiến cô cảm thấy thanh bình lần đầu tiên sau nhiều tuần. Cô cảm thấy tay Grant đặt lên gáy mình, bên dưới mái tóc ướt bẩn, và sự đụng chạm nhẹ nhàng của anh xoa dịu cô.

Một khoảng im lặng suy tư dài kéo đến khi Cannon lơ đãng nhìn phong cảnh trên tường. Bức tranh vẽ một con suối nhỏ rực rỡ tràn qua các vách đá, nền phía sau là những ngọn đồi xanh bóng cây.

Victoria đoán rằng vào những lúc như thế này, vị thẩm phán hẳn ước mình cũng được ở một nơi bình yên như quang cảnh trong tranh.

“Keyes,” vị thẩm phán khẽ nói, như thể anh đang lục qua những ký ức trong đầu mình. Những tia sáng lạnh lẽo rực lên trong đôi mắt xám, chứa đựng sự giận dữ và một thoáng đau khổ. Đó là bi kịch cá nhân của Cannon, và cũng là bi kịch trong công việc của anh.

“Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện đã xảy ra,” Victoria chân thành nói, ánh mắt lo lắng chuyển sang Grant. “Điều này có khiến ngài và các cảnh sát phố Bow khác gặp khó khăn hơn không?”

Đôi mắt xanh của Grant vuốt ve cô khi anh nhìn cô cười khẽ. “Không cần lo lắng, em yêu. Phố Bow đã trải qua nhiều chuyện tồi tệ hơn thế này rồi.” Anh khéo léo đẩy con mèo khỏi lòng cô, lời đi tiếng ngao phản đối của Nàng Cụt và giục cô đứng dậy. “Đã tới lúc cô Devane về nhà rồi,” anh nói với Cannon. “Mai chúng tôi sẽ xử lý những thủ tục chính thức.”

“Xe ngựa của tôi sẽ chở hai người về phố King.” Cannon mở cửa, gọi cậu bé chạy việc lại để dặn dò. Cùng lúc ấy, người quản gia xuất hiện, hỏi xem bà có cần mang gì khác tới cho Victoria không.

“Chúng tôi xong việc rồi,” Cannon nói. “Cảm ơn, cô Devane. Tôi hy vọng cô sẽ không phải chịu ảnh hưởng nào kéo dài sau cái ngày tồi tệ này.”

“Tôi sẽ ổn sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ,” cô trấn an anh.

Lời Cannon nói làm Grant nhíu mày lo lắng. “Anh phải mời Linley tới thôi,” anh nói. “Anh ta sẽ khám cho em, sau chuyện em đã trải qua.”

“Lại nữa?” Victoria lập tức lắc đầu. “Em chắc chắn không cần gặp bác sĩ tới hai lần trong một ngày. Anh có thể tới bác sĩ Linley nếu anh thích gặp anh ta đến thế. Em muốn về nhà.”

“Vậy thì về nhà,” anh dịu dàng nói, dẫn cô rời khỏi văn phòng.

Bà Dobson bước ra hành lang để quan sát hai người rời đi. Khi liếc lại nhìn Ross, người quản gia tỏ vẻ hài lòng và hơi bối rối. “Chà,” bà nhận xét, “Xem ra ông Morgan của chúng ta cuối cùng cũng đã biết yêu.”

“Và yêu say đắm,” Ross thêm vào với vẻ hài hước châm biếm. “Tội nghiệp anh chàng.”

Một nụ cười trìu mến làm gương mặt phúng phính của bà Dobson sáng lên. “Rồi có ngày, thưa ngài, một chút chuyện xảy ra có thể khiến ngài rơi vào tình cảnh tội nghiệp của ông Morgan bây giờ đấy ạ.”

“Tôi thà cắt cổ mình còn hơn,” anh điềm tĩnh trả lời. “Còn giờ, tôi muốn một bình cả phê.”

Bà quản gia tức tối trước lời yêu cầu đó. “Vào giờ này? Tôi không tán đồng. Điều ngài cần là nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật nhiều, không phải thứ đồ uống sẽ khiến thần kinh ngài tan nát…”

Thở dài, Cannon quay lại bàn chịu đựng bài lên lớp.

Truyện Chữ Hay