P – Chương : Lưu lạc hoang đảo ()
Cuối cùng, thân thể hắn đập vào một tảng đá, sau đó bị kẹt ở chỗ đó không cách nào nhúc nhích. Trong lúc giãy dụa để thoát thân, khuỷu tay hắn vô tình đụng vào một mỏm đá chôn dưới lùm cây, đột nhiên, giống như là kỳ tích, mỏm đá đó chậm rãi thụt vào sau đó một khe hở dần dần hé ra, rồi 'Cách!' một tiếng, một đường ngầm lộ ra.
Một con đường nhỏ hẹp rậm rạp cây cối xuất hiện trước mắt hắn, bất kể con đường mòn này dẫn đến đâu, lúc này Tống Cẩn Hành chỉ xem nó như một cánh cửa mà thượng đế nhân từ đã mở ra cho mình, là con đường sống duy nhất của hắn!
Vừa bước qua cánh cửa bằng đá thì cánh cửa đã tự động đóng lại một cách thần kỳ.
Tống Cẩn Hành vừa chạy vừa xé chiếc quần dài của mình băng bó vết thương một cách qua loa, hắn thật sự không muốn bản thân bởi vì mất máu quá nhiều mà bất hạnh chết trong khu rừng âm u này, để thi thể trở thành thức ăn cho những loài dã thú hoặc cho bọn người man ri mọi rợ kia.
Hắn phải sống! Phải tìm cho bằng được cô gái nhỏ kia, đưa cô rời khỏi nơi quỷ quái này.
Phạm Tuyết Chân loạng choạng chạy theo sau cậu thanh niên, dè dặt cẩn trọng men theo con đường mòn dưới ánh trăng mờ mờ và bóng cây âm u, nơi đây không có bao nhiêu ánh sáng, ánh trăng cũng bị rừng cây rậm rạp che chắn không xuyên qua nổi, bốn bề yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng côn trùng đập cánh nhè nhẹ cũng có thể nghe được rất rõ ràng.
Mà tiếng súng thi thoảng vọng đến khiến trái tim cô càng thêm thắc thỏm không yên, bàn tay đang cầm khẩu súng trường dần tươm ra một lớp mồ hôi mỏng, sự khẩn trương của Phạm Tuyết Chân khiến cho cậu thanh niên đang nắm tay cô cũng có thể cảm nhận được.
Trong bóng đêm đen kịt kia, cậu thanh niên thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, nhờ vào khả năng nhìn trong bóng tối sớm đã được rèn luyện từ trước, cậu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô gái đang sít sao bước sau lưng mình...
Dung nhan thanh lệ tuyệt luân kia, là của thiên sứ, là gương mặt mà cả đời này cậu sẽ không quên.
Không biết đi bao lâu, bất kể bản thân mệt mỏi đến đâu, bất chấp thân thể bị những cành cây khô quật đến rướm máu, tràn ngập lòng cô, đầu óc cô chỉ là, nhất định phải đi cứu anh Cẩn Hành...
Từ xa xa Phạm Tuyết Chân loáng thoáng nhìn thấy được một bóng người cao ráo xuất hiện nơi đầu con đường mòn. Cô nhìn thấy, cậu thanh niên đương nhiên cũng nhìn thấy, cậu nhanh chóng kéo cô đến nấp sau một gốc cây cổ thụ um tùm, tập trung tinh thần, tay nâng cao khẩu súng săn nhắm thẳng về phía bóng người đang lảo đảo bước về phía hi người.
'Đừng nổ súng, là anh Cẩn Hành.' Phạm Tuyết Chân vội đặt tay lên báng súng ngăn cậu thanh niên lại.
'Chân Chân, là em phải không?' Trong bóng tối Tống Cẩn Hành thở hào hển nhưng giọng nói không giấu được vui mừng vang lên.
'Anh Cẩn Hành...' Phạm Tuyết Chân vội vàng rời khỏi chỗ nấp chạy như bay về phía hắn, cậu thanh niên cũng theo sát phía sau.
Thể lực của Tống Cẩn Hành, đến lúc nhìn thấy cô gái nhỏ của hắn rốt cuộc đã đến cực hạn, cánh tay vô lực rũ trên bờ vai mảnh khảnh của Phạm Tuyết Chân sau đó, thân hình cao lớn không chút báo trước, nặng nề ngã xuống.
Phạm Tuyết Chân hốt hoảng ném đi khẩu súng trong tay, nhanh chóng đỡ lấy hắn, cô cảm nhận được thân thể của hắn đang nặng nề đè lên người cô, mà hô hấp của hắn, càng lúc càng thêm khó khăn.
Cô càng thêm hốt hoảng khi sờ thấy nơi ngực phải của hắn một chất lỏng dinh dính, đưa tay ra nhìn, dưới ánh trăng mờ mờ nhưng cô có thể nhìn ra, ngực hắn đang quấn một lớp vải, máu chính là từ trong lớp vải ấy thấm ra ngoài nhưng ánh trăng lại không đủ sáng để cô nhận ra vết thương nơi ngực hắn là lớn hay nhỏ, sâu hay cạn, chỉ có thể dựa vào hơi thở dồn dập khi sâu khi cạn của hắn mà đoán được, vết thương chắc chắn không nhẹ.
'Anh Cẩn Hành, anh sao rồi?' Trong giọng nói của cô không giấu được sự sợ hãi và lo lắng.
'Anh ta bị thương rồi, chị mau dìu anh ta về căn nhà gỗ nhỏ kia đi.' Cậu thanh niên nhắc nhở Phạm Tuyết Chân, cậu cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này nằm chết ở đây.
'Anh ấy nặng quá, cậu có thể giúp tôi dìu anh ấy không?' Hơi thở có chút suy yếu của Tống Cẩn Hành phất qua má cô khiến đáy lòng Phạm Tuyết Chân dâng đầy thương cảm, quen biết với anh Cẩn Hành bao nhiêu năm nay, trước giờ cô chưa bao giờ chứng kiến anh ấy yếu ớt đến như vậy.
Cậu thanh niên tuy rằng không thích người đàn ông này nhưng vẫn nghe lời tiến đến giúp cô đỡ lấy hắn.
'Này, anh kia, tỉnh lại đi, đừng chết ở chỗ này!' Cậu thanh niên cố gắng đánh thức ý thức đã bạc nhược của Tống Cẩn Hành nhưng hắn hoàn toàn không có chút phản ứng gì.
'Anh Cẩn Hành chỉ bị thương thôi, cậu không được nói bậy bạ.' Phạm Tuyết Chân vừa bất mãn phản bác lại lời của cậu thanh niên vừa dùng hết sức bình sinh đỡ lấy người đàn ông đã gần như mất đi ý thức, thân hình càng lúc càng nặng kia đứng lên.
Trong bóng tối, cậu thanh niên mím chặt môi không nói thêm điều gì, chỉ là sức lực Phạm Tuyết Chân vốn không lớn, cộng thêm đã trải qua hàng loạt sự kiện, từ bị bệnh đến rơi xuống biển, hôn mê, lúc này đây còn phải chống đỡ một người đàn ông cao lớn như Tống Cẩn Hành, thân thể yếu đuối của cô dần dần không chống đỡ nổi, mỗi một bước chân đều là cắn răng dùng hết sức mới lê chân nổi. Bước trên con đường mòn này vừa phải cẩn thận đưa tay sờ soạng dò đường vừa phải dè dặt kẻo đá trúng những bẫy rập mà cậu thanh niên này cài sẵn, chỉ mới bước được mấy bước thôi thì Phạm Tuyết Chân đã loạng choạng tí nữa thì ngã sóng soài xuống đất...
'Để tôi đỡ anh ta, chị cầm súng...' Vì để tránh cho thân thể mất cân bằng, cậu thanh niên hơi khuỵu gối xuống để thân thể cao lớn của Tống Cẩn Hành hoàn toàn tì lên người mình.
'Cậu được không đấy?' Phạm Tuyết Chân cố gắng bình ổn lại hơi thở, nhìn cậu thanh niên với vẻ khó tin. Vóc dáng của cậu thanh niên không cao hơn cô bao nhiêu, có thể chịu đựng nổi sức nặng của anh Cẩn Hành sao?
'Được.' Bị thiên sứ mà mình ngưỡng mộ xem rẻ, trong lòng cậu thanh niên cực độ không vui, bĩu môi nói.
Nhưng đến cuối cùng, cậu thanh niên cũng chỉ đỡ Cẩn Hành đi được một lúc thì chống đỡ không nổi nữa, Phạm Tuyết Chân tiến đến hợp sức cùng cậu, phí thật nhiều sức lực mới có thể đưa hắn về đến căn nhà nhỏ bằng gỗ sau đó ôm vào nhà, đưa đến trên giường.
'Nước nóng đây rồi.' Cửa căn nhà gỗ chợt bị đẩy ra, người bê một thùng nước nóng tiến vào không phải là cậu thanh niên vừa mới bước ra ngoài mà là một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy dài màu đen.
Phạm Tuyết Chân mở to mắt nhìn người phụ nữ vừa bước vào, lúc này bà đã đi đến bên giường, đôi mắt màu lam thẫm chăm chú nhìn Tống Cẩn Hành sau đó dùng một mảnh vải thô nhúng nước nóng vắt khô đưa sang cho cô, 'Anh ta bị thương rất nặng, cô giúp anh ta xử lý miệng vết thương trước.'
Phạm Tuyết Chân không có thời gian cũng không có tâm tư đi hỏi xem quan hệ giữa người phụ nữ này và cậu thanh niên là gì, hiện giờ quan trọng nhất là chăm sóc cho vết thương của anh Cẩn Hành.
Cô đón lấy chiếc khăn từ tay người phụ nữ, ánh mắt đầy nhu tình nhìn người đàn ông đang nằm mê man trên giường, một tay nhẹ nhàng tháo mảnh vải đang quấn quanh người hắn ra, ngón tay mang theo tràn đầy thương tiếc xoa nhẹ miệng vết thương huyết nhục mơ hồ kia, dè dặt cẩn trọng lấy khăn thanh lý miệng vết thương.
Sau khi cô đã làm vệ sinh sạch sẽ ngoài miệng vết thương, người phụ nữ trung niên khom người cẩn thận kiểm tra thương thế của Tống Cẩn Hành, phát hiện trên vai trái của hắn chỉ bị rách da, viên đạn may mắn chỉ sượt qua phần mềm nhưng vết thương trước ngực trái thì không được may mắn như vậy, viên đạn xuyên thẳng qua người nhưng ở sau lưng lại không tìm được vết đạn, như vậy có thể suy đoán, viên đạn vẫn còn nằm trong người hắn.
'Viên đạn vẫn còn nằm trong người anh ấy?' Thấy vẻ mặt đăm chiêu của người phụ nữ trung niên, Phạm Tuyết Chân cũng đoán được chuyện này có lẽ sẽ rất phiền phức.
Nếu như thực sự là vậy, phải làm sao xử lý vết thương của anh ấy mới tốt đây?