P – Chương : Với Tống Cẩn Hành, phải dùng thuốc mạnh một chút mới được! ()
'Đơn phương thầm mến một người là vô dụng. Sara làm việc em cứ yên tâm.'
'Anh có nói chuyện với Sara chưa? Tống đại ca đã biết chuyện này chưa?' Cô không tin nếu như Tống Cẩn Hành biết được tin tức này rồi mà còn có thể bình chân như vại được.
'Em đừng mải lo chuyện của người khác nữa. Mặc kệ họ đi. Nếu như đã đến đây rồi, vậy giúp anh nhập văn kiện này vào máy một chút.' Phạm Trọng Nam gỡ mắt kiếng xuống, chỉ tay vào tập văn kiện dày khoảng mười mấy trang trước mặt.
'Chân Chân là em gái anh nha.'
'Là em gái anh thì sao chứ? Con bé lớn rồi, có suy nghĩ, có cuộc sống riêng của mình. Em nhanh tay lên đi.' Hắn vỗ nhẹ lên vai cô.
Hiện giờ Chân Chân lẫn Phạm Uyển Viện đều không liên lạc được cho nên cô có lo lắng cũng vô ích.
'Phạm tổng tài, em không phải là thư ký của anh!' Một năm trước cô vốn định đến tập đoàn Phạm thị giúp đỡ cho hắn, cuối cùng lại bởi vì lần nữa mang thai mà bỏ lỡ giữa chừng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà làm mẹ hiền vợ đảm, những thứ ngày xưa cô học sớm đã quên không còn một mảnh.
'Đây là văn kiện cơ mật, không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy.' Hắn điềm nhiên giải thích.
Giang Tâm Đóa trừng Phạm tiên sinh, 'Em cũng đâu phải nhân viên của công ty, anh không sợ em đem bí mật tiết lộ ra ngoài sao?'
'Những gì của anh cũng là của em, công ty cũng là của em, em muốn làm gì thì làm.'
Phạm phu nhân, lý do này chắc đã đủ rồi chứ?
'Nhưng sáu mươi phần trăm cổ quyền của công ty hình như là đăng ký dưới tên của ngài thì phải, Phạm tiên sinh?'
'Em muốn không? Anh lập tức bảo luật sư qua chuyển hết sang tên của em, sao hở? Chức tổng tài để cho em làm luôn, anh về nhà hầu hạ em.' Hắn vừa nói vừa nhấc điện thoại nội bộ lên.
'Em sợ cơ nghiệp trăm năm của Phạm thị bị hủy trong tay em, khiến em thành tội nhân thiên cổ. Đừng đùa nữa, để em làm việc.' Cô giật điện thoại trên tay hắn đặt xuống, bắt đầu nhập số liệu và văn kiện vào máy tính.
Nhưng cô mới làm việc chưa tới năm phút, người đàn ông sau lưng cô đã bắt đầu không nghiêm túc rồi, nếu không phải cắn vành tai cô thì lại hôn lên mặt, lên gáy, như vậy bảo cô làm sao có thể tập trung tinh thần làm việc cho được?
'Phạm Trọng Nam, anh đủ chưa vậy?' Cuối cùng khi bàn tay hắn cũng bắt đầu không thành thật thì cô rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
'Em làm việc của em, anh làm việc của anh.' Người đàn ông sau lưng nói một cách thản nhiên.
'Anh cứ động thủ động cước như vậy, bảo em làm sao làm? Muốn làm tự anh làm đi.' Cô giận thực sự.
'Một mình anh làm sao làm?' Phạm tiên sinh lại cắn vành tai Phạm phu nhân một cái, thấp giọng cười.
'Chẳng trách người ta thường nói đàn ông đều là loại động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Xin hỏi Phạm tiên sinh, ngày thường lúc anh làm việc là dùng đầu óc suy nghĩ hay dùng nửa người dưới suy nghĩ?' Hắn khắp nơi châm ngòi thổi lửa khiến cô không cách nào an tĩnh làm việc, bực đến nỗi Giang Tâm Đóa xoay người lại huých mạnh hắn một cái.
'Phạm phu nhân, làm phiền nói cho anh biết, lúc anh dùng nửa người dưới làm việc, em có biết anh đang nghĩ gì không?'
Muốn đấu võ mồm với Phạm tiên sinh, Phạm phu nhân nào phải đối thủ.
'Phạm Trọng Nam, anh thật đáng ghét!'
'Phụ nữ đúng là thích nói có thành không nói không thành có.'
Hai người đang ngọt ngào đùa giỡn với nhau thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy mạnh khiến Giang Tâm Đóa y phục có chút hỗn độn không biết làm sao, chỉ đành vùi đầu vào ngực hắn trốn.
Lại bị bắt quả tang, thật sự quá mất mặt!
Nhưng tâm trạng đang u ám, Tống Cẩn Hành hoàn toàn không nhận ra mình đang quấy rầy người khác, hắn giờ cũng không có tâm tư, không có thời gian để tâm đến sắc mặt Phạm tổng tài bởi vì chuyện tốt bị phá hỏng mà đen lại, sải những bước dài đến thẳng trước bàn làm việc của Phạm Trọng Nam.
Phạm Trọng Nam rất tự nhiên giúp Phạm phu nhân sửa sang lại y phục sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho cô thư ký vẻ mặt lo lắng đứng sau lưng Tống thiếu gia tạm ra ngoài trước.
Thư ký trước khi ra ngoài còn cẩn thận giúp họ đóng cửa lại.
'Phạm Trọng Nam, cô ấy đang ở đâu?' Hai tay Tống Cẩn Hành chống lên bàn làm việc, trực tiếp kêu tên của bạn mình.
'Ai ở đâu?' Trái với vẻ sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng của Tống Cẩn Hành, Phạm Trọng Nam vừa dùng tay giúp Phạm phu nhân chải sơ lại mái tóc dài vừa lơ đễnh hỏi.
'Bớt ở đây bắt bẻ ngôn ngữ, Chân Chân đang ở đâu?' Tống Cẩn Hành quát một cách không kiên nhẫn.
Mới sáng sớm sau khi nghe được tin tức động trời này, hắn thật sự giận đến phát điên. Phạm Uyển Viện rốt cuộc đang định chơi trò gì? Loại chuyện này cũng có thể tùy tiện đem ra đùa được sao?
Hiện giờ tất cả người ở Luân Đôn đều biết chuyện này rồi, chẳng lẽ thật sự muốn đem cô gả cho tên nhóc hỉ mũi chưa sạch đó sao? Còn cô gái kia nữa, mới hai ngày trước còn luôn miệng nói yêu hắn, nói muốn đợi hắn, giờ đã vội vàng muốn cùng người khác đính hôn, là ý gì đây?
Hắn biết, đây chắc chắn không phải ý nguyện của cô, phần lớn khả năng là do Phạm Uyển Viện cố tình ép cô.
Nhưng hắn tìm cô khắp nơi cũng tìm không được nên chỉ đành đến công ty tìm Phạm Trọng Nam.
Thế mà tên kia vào lúc này vẫn còn có tâm tư cùng bà xã ngọt ngào, thật là...
'Chân Chân không phải đang ở chỗ của cụa sao?' Phạm Trọng Nam không đáp mà hỏi ngược lại. Còn Giang Tâm Đóa đang ngồi trong lòng hắn thì ngượng ngùng đẩy hắn ra định đứng lên, tuy rằng Tống đại ca không phải người ngoài nhưng ôm ôm ấp ấp như vậy nói cho cùng cũng không thỏa đáng cho lắm.
Nhưng Phạm tiên sinh nhà cô lại một mực không chịu buông tay, mục đích không gì khác hơn là kích thích người đàn ông trước mặt.
'Nói nhảm, nếu cô ấy còn ở chỗ tôi, tôi còn cần đi tìm cậu để hỏi thăm làm gì. Tôi mặc kệ nhà họ Phạm của cậu muốn giở trò gì, tóm lại một câu, Chân Chân không thể đính hôn với tên nhóc kia.'
'Cậu dựa vào cái gì mà quản con bé đính hôn với ai?'
'Tôi là anh trai...'
'Có cần tôi nhắc nhở cậu một chút rằng ai mới là anh trai của Chân Chân không?' Đầu óc của người bạn này của hắn bị hỏng mất rồi sao? Ở trước mặt ông anh trai chính hiệu của người ta lại vỗ ngực xưng mình là anh trai mà không biết thẹn.
'Tôi mặc kệ ai mới là anh trai của cô ấy, dù sao cậu cứ lập tức tuyên bố với giới truyền thông tin tức kia không đúng là được.'
'Đó là lừa gạt công chúng, như vậy sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của tập đoàn Phạm thị.' Phạm Trọng Nam trả lời theo đúng sự thực.
'Công ty tổn thất bao nhiêu tính vào phần tôi, vậy được rồi chứ?' Tống Cẩn Hành quả thực bị thái độ của Phạm Trọng Nam chọc cho lửa giận ngút trời, "phanh" một tiếng, một khẩu súng nhỏ cực kỳ tinh xảo bị đập mạnh xuống mặt bàn.
Đây là uy hiếp hắn sao? Giang Tâm Đóa xoay mặt liếc nhanh về phía khẩu súng đen ngòm đang phát ra hơi lạnh kinh người, lòng chợt trầm xuống, 'Tống đại ca, anh bình tĩnh lại một chút.'
'Bình tĩnh? Em bảo anh làm sao bình tĩnh cho được? Mọi người đây là ép Chân Chân đính hôn. Chân Chân căn bản là không thích tên nhóc kia, nếu vậy có khác gì đang đẩy cô ấy vào hố lửa đâu chứ?'
'Đó cũng là chuyện riêng của con bé, có liên quan gì đến cậu đâu.'
'Nói nhảm! Chân Chân yêu tôi, sao lại không liên quan đến tôi chứ?'
Lúc Tống Cẩn Hành dùng một giọng gần như là rống lớn thốt lên câu này, cả văn phòng rộng thênh thang vốn tràn ngập mùi khói sung đột nhiên trở nên im lặng như tờ, không có một ai lên tiếng, thậm chí thở mạnh cũng không có.
Lúc Tống Cẩn Hành nhận ra được mình mới vừa nói ra điều gì, gương mặt phong trần dày dạn hiếm vụt nóng lên, nếu như không phải vì làn da sạm nắng, Tống đại thiếu gia cả đời hiếm có một lần đỏ mặt nhất định sẽ bị người khác phát hiện.
Hắn có chút không được tự tại ngoảnh mặt sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt mang đầy ý cười của Phạm Trọng Nam.
'Con bé yêu cậu, vậy còn cậu, có yêu con bé không?' Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên một nụ cười.
Lại một hồi im lặng đáng sợ!
Mà hắn, có yêu cô không?
Nói nhảm, hắn đương nhiên yêu thương cô như là em gái.
Nhưng chính vào lúc này, suy nghĩ này của hắn, Tống Cẩn Hành cảm thấy không có cách nào có thể nói ra miệng một cách nhẹ nhàng như trước đây nữa.