Tất nhiên tôi không dám để Từ Chinh đưa đi làm thật, chỉ có điều y vẫn lái xe chở tôi đến con đường gần công ty rồi mới dừng lại, trước khi xuống xe, y kéo tôi lại: “Cứ đi như vậy thôi à?”
Tôi không thấy sợ hãi, cũng không có tâm trạng đùa giỡn chẳng qua chỉ thấy thấp thỏm bất an chút thôi, nhưng không phải bất an vì y. Cho dù Vương Nhâm đã giúp đỡ bao che, tuy nhiên theo kinh nghiệm có được từ khi Phương Vi Chu tiến vào công ty cho thấy với tính cách của hắn, chắc chắn phải gọi điện cho tôi, vậy mà đến giờ vẫn không gọi cú nào. Tôi rút tay ra: “Nếu không thì sao?”
Từ Chinh cười cười: “Tiêu Ngư, em thật là vô lương tâm.”
Tôi còn chưa nói cho y biết y chính là điểm yếu của tôi, mỗi lần ra ngoài đi chơi, cả đêm không về, còn không nhận điện thoại của Phương Vi Chu, tuy là chuyện hôm qua còn hoang đường hơn so với mấy chuyện này. Tôi xuống xe, đi thẳng về phía cửa chính công ty.
Cũng may là không đến trễ, tôi vội vã đi vào trong, vừa lúc thư kí của Phương Vi Chu đi ra khỏi phòng giải khát. Cô ta nhìn thấy tôi, cười gật đầu một cái.
Tôi giả làm như tiện miệng hỏi: “Phương tổng đang ở trong phòng sao?”
Cô ta cười nói: “Đúng vậy, chỉ có điều Phương tổng đang nói chuyện cùng Lục Tổng ạ.”
Tôi cười: “Ồ vậy à.” Rồi nhìn cô ta đi ra ngoài.
Tôi đi vào phòng làm việc nhỏ của mình, không biết nên điều chỉnh tâm trạng thế nào. Tôi ngồi vào ghế, mở và tài liệu hôm qua xử lý hết, song vẫn không cách nào tập trung được. Trong đầu có vô vàn ý nghĩ xoay nghiêng xoay ngả, sau lại chuyển thành đám sương mù dày đặc, vừa bối rối lại hoang mang vô định.
Một lát sau, có người gõ cửa. Tôi giật nảy mình, luống cuống bảo vào đi, vậy mà không phải Phương Vi Chu mà là hai người làm chung một dự án với tôi. Bọn họ phải nộp bản báo cáo cho tôi, chuyện này làm qua loa được nên tôi phải cố gắng tập trung xử lý. Cuộc nói chuyện này cũng mất hai đến ba tiếng đồng hồ rồi, tâm trạng tất nhiên bình tĩnh hơn nhiều. Trong thời gian này điện thoại của tôi hoàn toàn không có động tĩnh, thực ra thì cũng có mấy cuộc điện đến, cơ mà đều không quan trọng, dù sao cũng chẳng phải do Phương Vi Chu gọi.
Sau khi hai người kia đi khỏi, tôi quyết định phải đi tìm Phương Vi Chu.
Phương Vi Chu vẫn ở trong phòng làm việc của hắn, đã đến gần giờ ăn cơm, cô thư ký đang ngồi tại chỗ trang điểm, chuẩn bị cùng chị em đồng nghiệp ra ngoài ăn uống. Cô ta nhìn tôi cười cười, đang chuẩn bị gọi điện cấp báo, tuy nhiên tôi không thèm chú ý đến cô ta mà gõ cửa luôn.
Nghe được âm thanh mời vào từ bên trong tôi mới đẩy cửa bước vào, Phương Vi Chu đang ngồi sau bàn làm việc cũng tả bản báo cáo đang xem xuống, sắc mặt trầm xuống, hắn hỏi tôi: “Quản lý Tiêu có chuyện gì không?”
Tôi dừng lại, chưa vội nói chuyện mà đã khóa trái cửa lại. Phương Vi Chu nhấc điện thoại lên, có lẽ là gọi cho cô thư ký đang ở bên ngoài: “Trong này không có vấn đề gì, cô đi ăn cơm đi.” Hắn nói xong liền cúp máy, không một lời dài dòng. Hắn vẫn không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn tôi, ánh mắt không lạnh không nhạt, cứ luôn thờ ơ như vậy.
Tôi nhìn về phía hắn, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi. Tôi quay đầu kéo xuống nửa tấm màn che còn lại, từ đó có thể nhìn thấy chỗ cô thư kí ngồi lúc này đã trống không. Tôi quay đầu lại, nuốt một ngụm nước bọt: “Hôm qua em…”
Phương Vi Chu cắt đứt lời tôi: “Hôm qua anh gọi điện em có thấy không?”
Tôi cứng đờ, lúc sau bình tĩnh lại, nói: “Thấy rồi.”
Phương Vi Chu gật đầu, tiếp tục xem bản báo cáo trên tay. Tôi nhìn chiếc đồng hồ treo tường bên cạnh: “Anh, anh đã ăn cơm chưa?”
Phương Vi Chu vẫn tiếp tục im lặng, đột nhiên như thở dài, bỏ bản báo cáo xuống nhìn tôi: “Tiêu Ngư, em có gì thì nói luôn đi.”
Tôi ngừng lại, dứt khoát đi đến trước bàn hắn ngồi: “Hôm qua em uống hơi nhiều, không nhận được điện thoại của anh.”
Ấy vậy mà Phương Vi Chu vẫn chỉ chăm chú nhìn tôi. Tôi có cảm giác trong lòng có hàng vạn con kiến đang bò qua cắn lại, lập tức nói: “Xin lỗi anh.”
“Ừm.” Phương Vi Chu đáp.
Tôi vội vàng thể hiện thái độ: “Lần sau em sẽ không thế nữa.”
Phương Vi Chu khẽ nhếch lông mày lên, giống như không tin lắm. Từ lúc yêu nhau hắn chưa bao giờ bắt gặp tôi vì chơi bời rượu bia mà mất đi khống chế. Tôi biết hắn không thích như vậy cho nên luôn cố gắng tránh đi, nhưng có lúc thực sự không tránh nổi, phải đối nghịch với hắn, tuy nhiên lại không quá nghiêm trọng. Nhưng lần này lại quá tệ, không thèm nghe điện thoại của hắn, thậm chí còn không về nhà.
Tôi đang muốn thể hiện chút quyết tâm nữa thì đột nhiên hắn lại hỏi: “Hôm qua em ngủ nhà ai?”
Tim tôi đập thịch một cái, ngẩn người ra, không ngờ lại lòi ra vấn đề này…tôi còn chưa hỏi tình hình cụ thể từ Vương Nhâm, cho nên tức thì không thể bịa ra với Phương Vi Chu được. Lúc này tim tôi như chết đứng, nhưng nếu không trả lời ngay thì hắn sẽ nghi ngờ. Tôi bình tĩnh nói: “Nhà Vương Nhâm.”
Phương Vi Chu vẫn lặng lẽ nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại hắn, không dám nói nửa câu. Hắn đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, vươn tay về hướng tôi. Tôi không dám động đậy, không ngờ tay hắn lại khẽ vuốt cọng tóc vểnh lên của tôi. Hắn nói: “Nhìn em đi, sáng nay chắc vội vội vàng vàng đến đây. Quần áo vẫn giống hôm qua, anh nghĩ ai trong công ty cũng biết tối qua em đi lêu lổng bên ngoài.”
Tôi nhìn lại hắn, mồm há ra, rốt cuộc cũng nặn được một câu: “Bọn họ…làm sao biết được chứ.” Nói là vậy nhưng tôi cũng biết giọng mình khô khốc đến thế nào.
Phương Vi Chu lại nhìn tôi, đột ngột chuyển giọng: “Tiêu Ngư, anh biết em bất mãn nhưng em làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Mua say không về? Đã là người lớn rồi, đừng có tính khí cáu kỉnh như vậy nữa, thật giống mấy người không hiểu chuyện.”
Tôi không tiếp lời hắn.
Phương Vi Chu lại nói: “Chúng ta đã bên nhau nhiều năm thế rồi, cũng hiểu hết về nhau rồi…anh sẽ xử lý mọi chuyện xong xuôi như trước đây, em không cần phải lo lắng gì hết.”
Tôi không ngờ hắn lại nói những lời này với mình, nghe xong mà không biết nên nghĩ thế nào, cảm giác áy náy lập tức tràn ra, bao vây lấy tôi. Nhưng phần lớn là vui vẻ, vui mừng khi hắn hiểu nhầm tôi chỉ đang gây chuyện với hắn thôi. Tôi nhìn lại hắn, cố gắng dằn cảm xúc nhẹ nhõm trong lòng xuống, gật nhẹ đầu.
Phương vi chũ đứng nhìn tôi thêm một lát, chợt vươn tay ra vỗ nhẹ lên má tôi, lực rất nhẹ, rất giống đùa giỡn mà cũng tựa như hành động thân mật. Cả người tôi cứng lại, hắn lại nói: “Thật không có tình thần gì cả, đi rửa mặt đi.” Nhìn thấy tôi vẫn đang mờ mịt lại nói: “Đi ăn cơm đã.”
Tôi lại gật đầu, có điều hơi thừ người ra, tâm trạng thấp thỏm cả sáng nay cuối cùng cũng được thả xuống.
Chúng tôi vẫn cùng nhau đi ăn cơm như bình thường. Trong thời gian ăn thì tương đối yên lặng, tôi vừa bình phục tâm tình, song vẫn thắc mắc không biết Vương Nhâm đã giải thích thế nào với Phương Vi Chu, cho nên không dám nói đến chuyện hôm quá. Phương Vi Chu lại càng không nói. Trên đường trở lại công ty, trên đường đi không có người thì chợt nghe hắn lên tiếng.
“Mốt là cuối tuần, cha mẹ anh phải về California, sáng đấy anh ra sân bay tiễn họ.” hắn nói: “Có lẽ tối mai cũng về thăm một huyến luôn.”
Tôi đáp: “Vâng.”
Phương Vi Chu nhìn tôi: “Mai anh sẽ không ở nhà.”
Tôi nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Dù sao họ cũng sắp phải đi rồi, anh cứ ở lại nhà đi.”
Phương Vi Chu im lặng một lát rồi chỉ nói: “Để xem sao đã.”
Xế chiều hôm đó Từ Chinh nhắn cho tôi một tin, lời y luôn không đứng đắn vậy mà lần này chỉ hỏi tình tình của tôi, tôi chẳng hình dung ra cảm xúc của mình lúc này nữa, tóm lại rất kì quái. Tôi không trả lời y, mà gọi điện cho Vương Nhâm.
Giọng Vương Nhâm vô cùng lạnh nhạt: “Ôi chao, chơi ra lửa chưa?”
Tôi giận dữ: “Đừng có gây chuyện tôi nữa.” Dừng lại rồi tiếp tục hỏi gã: “Hôm qua anh nói thế nào?”
Vương Nhâm nói: “Cái gì? À, hôm qua à, ha ha, tôi quên mịa rồi, trời mới biết tôi uống bao nhiêu rượu nữa.”
Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn một chút rồi. Tôi nhìn lại cửa văn phòng, tất nhiên nó vẫn đang đóng, vậy mà lại xuất hiện loại ảo giác bất cứ lúc nào cũng có người xông vào. Tôi nói: “Đừng gây rắc rối nữa, mau nói đi.”
Vương Nhâm nói: “Khẩn trương gì chứ? Cậu làm thì cũng làm rồi mà Tiêu Ngư, bây giờ sợ có phải hơi chậm không?”
Tôi không đáp lại, vậy nhưng cái tay cầm điện thoại mồ hôi tuôn ra như suối. Tôi biết mình làm vậy là sai, mà bây giờ…dù sao cũng luôn là mất dê mới lo sửa chuồng mà. Vương Nhâm còn nói: “Không bằng cậu dứt điểm luôn đi, nói chia tay xong thì sống tốt bên Từ Chinh luôn.”
Tôi cảm thấy không thể đối phó nổi với đề tài này, bèn hạ giọng nói: “Vương Nhâm, nhờ anh đừng có nói mấy lời nhảm nhí nữa.”
Dường như Vương Nhâm đang thở dài: “Được rồi, được rồi, không làm khó cậu nữa. Tôi không nói gì, hắn không tìm được cậu nên gọi điện cho tôi, tôi nói cậu uống say ngủ lại nhà tôi. Nói cho cậu biết, tôi khổ cực thế nào nhé, cứ phải khuyên nhủ nghìn lần hắn mới không đến đón cậu về, ông đây buồn ngủ lắm biết không. Đã được chưa?”
Tôi có cảm giác tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng có thể rơi xuống, bèn nói: “Cảm ơn anh.”
Vương Nhâm nói: “Không cần khách khí.”
Tôi cúp máy, dựa người ra phía sau, lười biếng ngồi trên ghế làm việc. Tôi vẫn còn cầm điện thoại trong tay, ngẩn người nhìn theo nói, chẳng biết đang nghĩ về đâu. Ngay cả mình nghĩ gì mà tôi còn không biết nữa. Trong đầu chỉ toàn lời Vương Nhâm khuyên nên chia tay với Phương Vi Chu, rồi đến bên Từ Chinh, chẳng là đây là một cách hay sao?
Nhưng làm sao đây, tôi không muốn chia tay với Phương Vi Chu, mà cũng không yêu Từ Chinh.
Đêm đó, tôi chủ động cầu hoan với Phương Vi Chu. Bình thường khi tôi chủ động, hắn chưa bao giờ từ chối, cho nên hôm nay cũng vậy. Hắn mặc cho tôi phục vụ, thỉnh thoảng vuốt ve sau gáy tôi như đang khích lệ, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa từng lọn tóc nhỏ, lại như lơ đãng ma sát với mảng da thịt sau cổ tôi. Tôi bưng dương vt của hắn lên, khiến nó càng sưng to hơn trong miệng tôi. Cây nấm kia đã nhỉ ra chất lỏng dinh dính, thấy vậy tôi càng mút nó vào sâu hơn.
Dần dần Phương Vi Chu cũng đến cao trào xuất tinh, hắn đẩy tôi ra: “Tốt lắm.”
Tôi nhả cây nấm ra, hai chân quỳ xuống bên người Phương Vi Chu. Hắn vừa lặng lẽ nhìn, vừa đưa gel bôi trơn cho tôi. Tôi vòng hai tay ra phía sau, tìm được huyệt động giữa hai cánh mông. Tôi nhìn lại Phương Vi Chu, thấy hắn đang bình tĩnh cắn vỏ áo mưa ra, tự đeo cho mình.
Tôi hôn hắn, còn hắn nắm lấy đôi tay vẫn còn ở phía sau của tôi, vừa đáp lại nụ hôn, vừa giúp tôi khuếch trương hậu huyệt. Tôi không khỏi rên rỉ mấy tiếng. Ngón tay hắn chen lần dần dần, chậm rãi ra vào. Tôi không chịu nổi kích thích lớn như vậy, khẽ run rẩy, đập nhẹ lên vai hắn: “Có thể rồi…”