"Anh không sao đấy chứ?"
Hạo Tử nhìn thấy Cố Kình Quân kích động như vậy liền lo lắng mà cất tiếng hỏi anh.
Cố Kình Quân vẫn một mực dán mắt nhìn vào màn hình máy tính đang phát sáng, một phút sau anh mới định thần lại mà đáp lại câu hỏi của chủ cửa hàng: "Tôi không sao.
Anh có thể bán lại đoạn video này cho tôi không? Giá nào cũng được"
Cố Kình Quân làm một cuộc trao đổi nhỏ, thành công có được đoạn video kia.
Bằng chứng đã có sẵn trong tay, anh không chút chần chừ mà lập tức lái xe đến thẳng biệt thự của Tấn Phong.
Chỉ lạ là lúc anh đến nơi không có anh ta ở nhà, mà Cố Hỉ Tâm cũng không có mặt trong biệt thự.
"Cố Thiếu Gia, Thiếu Gia nhà chúng tôi thật sự không có nhà.
Nếu cậu có chuyện gì gấp gáp muốn chuyển lời đến cậu ấy, cậu có thể trực tiếp nói với tôi, tôi nhất định sẽ truyền đạt lại đầy đủ những gì cậu nói.
"Không cần thiết"
Cố Kình Quân cũng chẳng có tâm trạng nào mà nán lại nói chuyện với thím Trương.
Anh nhanh chóng ra xe, đấm mạnh vào cửa kính xe một cái, khiến cho gân canh nổi lên đầy trên mu bàn tay.
"Tên khốn nạn"
Cố Kình Quân trong lòng đang bùng lên lửa hận.
Anh chỉ hận mình không thể lập tức nắm lấy đầu Tấn Phong để cho hắn ta một trận.
Ban nãy khi hắn đánh vào sau gáy cô, anh có thế nhìn thấy rất rõ ràng.
Tiểu Tình của anh, một chút anh cũng không nỡ đánh.
Vậy mà cái tên mặt người dạ thú này lại hết lần này đến lần khác không chút nương tình mà thẳng tay xuống đòn với cô.
Xem ra lần này, anh không thể đáp ứng yêu cầu của Vũ Tình, xử lý mọi chuyện trong êm đẹp được nữa.
Cố Kình Quân suy nghĩ một hồi, giống như nghĩ ra gì đó, anh nhanh chóng chui người vào trong xe rồi quay đầu xe lại, lái xe thẳng tới hướng Cố Gia.
Trời không phụ lòng người, ở đây anh vậy mà lại thật sự thấy được xe của Tấn Phong.
Tay Cố Kình Quân chạm vào chuông cửa, sau cùng anh lại thu tay về, lấy điện thoại của mình ra nhản tin.
Kiên nhẫn chờ đợi thêm năm phút, rốt cuộc cũng thấy được người mà anh đang muốn thấy.
Tấn Phong nhanh chóng đẩy cửa nhà mà bước ra.
Cố Kình Quân rất hiểu tính tình của Cố Phu Nhân, cho nên anh không muốn làm ầm ï trước cửa nhà, để tránh bà ta lại cản trở.
"Đi tới chỗ khác đi"
Anh nói rồi liên bước vào xe, Tấn Phong nhếch môi cười một cái, cũng không phản đối mà chấp nhận ngoan ngoãn lái xe đi sau xe Cố Kình Quân.
Hai người dừng lại trước một khách sạn lớn.
Cố Kình Quân lấy một thẻ phòng rồi dẫn Tấn Phong đi lên trên.
Nhân viên quầy lễ tân mặc dù không hiểu hai gã đàn ông gấp gấp gáp gáp cùng nhau đi vào phòng khách sạn để làm gì, nhưng đương nhiên phép lịch sự tối thiểu vẫn là không được táy máy chuyện riêng của khách hàng.
Cửa phòng vừa mở ra, Cố Kình Quân liền dứt khoát nắm lấy cố áo Tấn Phong rồi quật hẳn ta ngã lăn xuống đất.
"Ha"
Lưng Tấn Phong va đập mạnh với nền nhà, nhưng anh ta vẫn nhếch môi mỉm cười giống như đang cố tình khiêu khích Cố Kình Quân.
"Mẹ kiếp!"
Cố Kình Quân đang bừng bừng nộ khí, nhìn thấy vẻ mặt này của Tấn Phong, anh càng trở nên tức giận, giác mạc giống như bị ai đó cầm kim đâm làm cho ngứa đến đau ra, trực tiếp giáng mấy cú đấm xuống mặt Tấn Phong.
Cho đến khi Cố Kình Quân chịu dừng tay lại, mũi Tấn phong đã chảy ròng ròng máu.
Anh nâng cổ áo anh ta lên, trừng lớn mắt nhìn Tấn Phong rôi cất tiếng hỏi: "Nói đi, mày rốt cuộc đã dấu Vũ Tình ở đâu rồi hả?"
"Tôi?"
Tấn Phong nhún vai rồi dùng giọng nói nửa thật nửa đùa mà đáp lại: "Cô ấy ở đâu làm sao tôi biết được? Không phải dạo này người luôn bên cạnh Vũ Tình là anh sao, anh vợ?"
"Mày nhất mực không chịu nhận, đúng chứ?"
Cố Kình Quân thở hắt ra một tiếng, buông tay mình ra khỏi cổ áo Tấn Phong rồi lấy điện thoại trong túi ra, cho phát đoạn video Tấn Phong ra tay đánh ngất Vũ Tình trong cửa hàng, cũng kiên nhẫn chờ đoạn video chạy hết rồi mới nói: "Như thế nào? Mày còn gì để chối cãi hay không? Mày chính là người đánh ngất cô ấy đấy, đừng nói chủ tịch của một tập đoàn mà lại ngu đến mức không nhà ra chính mình"
", vậy thì sao?"
"Cho dù tôi có thật sự là người đánh ngất Vũ Tình, thế nhưng đâu có bằng chứng nào để chỉ ra việc tôi là người bắt cóc cô ấy chứ? Trái lại, hành động của anh hiện tại là đang bắt giữ người trái phép đấy"
"Thế nhưng trông anh có vẻ đang kích động nên tôi sẽ không nhỏ mọn so đo tính toán với anh.
Như thế nào, tôi là một đứa em rể rất tốt mà, có phải không, anh vợ?"
Tấn Phong vừa nói vừa giống như cố ý mà nhấn nhá từng chữ.
Lỗ tai Cố Kình Quân bị mấy câu nói vừa rồi của Tấn Phong khiêu khích, anh công nhận sức chịu đựng của bản thân mình hôm nay kém thật.
Dễ dàng không nhịn được mà lại xuống tay đánh liên tục vào mặt Tấn Phong.
"Cố Tiểu Thư, sao cô lại ở đây?"
Ở căn biệt thự ngoại ô, Thẩm Triết cực độ bất ngờ khi thấy Cố Hỉ Tâm có mặt ở đây.
Không phải thiểu gia đã nói sẽ không có ai vào được đây sao? Làm sao hiện tại cái vị Cố Tiểu Thư này lại vào được trong nhà này một cách thần không biết, quỷ không hay vậy? "Phong bảo tôi qua đây lấy ít đồ.
Anh ấy có đưa tôi chìa khóa.
"
Cố Hỉ Tâm nói rồi giơ chiếc chìa khóa trong tay ra.
Thẩm Triết mặc dù bán tín bán nghi, nhưng thấy Cố Hỉ Tâm thật sự đã vào được đây, vậy thì chỉ có một khả năng là Thiếu Gia đã đưa cho cô ta chìa khóa.
Cho nên thím Thẩm cũng không chất vấn cô ta nữa, chuyển qua niềm nở hỏi Cố Hỉ Tâm: "Tiểu thư là lần đầu tiên đến đây, có lẽ còn lạ chỗ.
Không biết Thiếu Gia để quên đồ ở phòng nào, tôi đi lấy giúp cô"
"Không cần đâu"
Cố Hỉ Tâm nhanh chóng từ chối ý tốt của Thím Thẩm rồi nói tiếp: "Anh ấy đã nói cho tôi vị trí phòng để đồ ở đâu rồi, tôi tự mình đi lấy.
Tấn Phong bảo muốn ăn ít salad hoa quả, thím giúp anh ấy chuẩn bị đi.
Lấy xong đồ tôi sẽ đem theo đồ ăn tới cho anh ấy"
"Được, tôi hiểu rồi thưa Tiểu Thư"
Thím Thẩm gật đầu một cái rồi nhanh chóng quay người đi vào trong nhà bếp.
Cố Hỉ Tâm nghiêng đầu quan sát, xác nhận Thẩm Triết thật sự đã đi vào trong nhà bếp thì rồi thì mới thở phào ra một hơi thể hiện sự nhẹ nhõm rồi sải bước chân đi lên lầu.
Cô ta đứng trước căn phòng cuối dãy hành lang, cho chìa khóa vào ổ khóa mà xoay một cái.
Đây là chìa khóa tổng, cho nên có thế mở được mọi phòng của căn nhà.
Theo lẽ dĩ nhiên, hiện tại cô ta đang nắm giữ chìa khóa tổng trong tay, tất nhiên muốn vào phòng nào thì cứ tự nhiên mà đi vào phòng nấy rồi.
Cạch một tiếng, cánh cửa gỗ màu nâu trầm được mở ra.
Ánh mắt Cố Hỉ Tâm dần trở nên tăm tối khi tiến gần lại phía giường ngủ, ánh mắt cô ta ngưng lại trên người cô gái đang nằm bất động trên giường.
Cố Hỉ Tâm chậm rãi bước từng bước tới bên cạnh giường, sau đó giống như một con hổ vồ môi, nhanh chóng nhảy lên trên giường, nằm đè lên trên người Vũ Tình, hai tay xương xấu đem bóp chặt lấy cổ cô mà gần giọng nói: "Con hồ ly tinh này, đi chết đi! Mày mau đi chết đi!"
Cô ta vừa nói vừa gào lên, ánh mắt dần trở nên điên đại, tay cũng tăng thêm lực siết lên cái cổ nhỏ trắng ngần của Vũ Tình.
.