Vũ Tình bị ánh mắt anh làm cho đứng hình mất một lát, thân thể cô cứng ngắc không biết nên cử động thế nào.
Rõ ràng cô không cố ý làm cho Cố Kình Quân bị thương.
Ban nãy, Vũ Tình chỉ là theo phản xạ tự nhiên đẩy anh ra một cái, không ngờ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
"Kình Quân, anh không...!
"Vũ Tình, sao cô lại mạnh tay như thế hả? Cô biết rõ là cậu ấy đang ốm mà?"
Bạch Khiêm kích động ngắt ngang lời Vũ Tình.
Có nghĩ như thế nào, anh ta cũng thật không ngờ được Vũ Tình lại là người trực tiếp khiến cho Cố Kình Quân bị thương.
Cố Kình Quân đối với Vũ Tình nâng niu chiều chuộng biết bao nhiêu, ban nãy Cố Kình Quân cũng không làm cái gì sai, tại sao Vũ Tình lại hành động quá khích như thế chứ? Việc làm của cô khiến cho Bạch Khiêm không thể nào không tức giận, còn thấy bất bình thay bạn thân của mình.
"Bạch Khiêm, được rồi"
Cố Kình Quân vịn vào thanh chắn cầu thang bằng gỗ mà đứng dậy, anh quay đầu qua nhìn Bạch Khiêm mà hạ gọng.
Vũ Tình thật sự không biết nên phản ứng nhưng thế nào, cho nên việc cô có thể làm hiện tại chỉ là mau chóng chạy trốn khỏi nơi này, tìm một chỗ chỉ có một mình mình, cầu chút yên tĩnh mà thôi.
Vũ Tình thật sự không biết vì sao bản thân lại tức giận với anh như thế nữa.
Cô rõ ràng không muốn quá khích với Cố Kình Quân, nhưng thần trí vân lấn át lí trí khiến cho cô chưa kịp suy nghĩ thì chân tay đã tự do hành động trước, lại còn khiến cho Cố Kình Quân vết thương mới chồng lên vết thương cũ như vậy.
Anh bị ốm là do cô, lần này bị thương cũng là do cô.
Giây phút này Vũ Tình thật sự hoài nghi bản thân, rốt cuộc cô tôn tại để làm gì chứ? Cô thật sự giống như sao chổi vậy, chẳng những không đem lại hạnh phúc cho ai mà còn khiển cho những người xung quanh cô liên tục gặp phải những điều không may nữa.
Nhưng Cố Kình Quân suy nghĩ đến đau đầu cũng không tài nào nghĩ ra được lý do cả.
Bạch Khiêm nghe thấy tiếng chuông điện thoại rung, anh ta lấy điện thoại trong túi ra rồi nói: "Thuốc cảm tôi để trên bàn rồi đấy.
Cậu nhớ uống đầy đủ đúng giờ.
Bây giờ tới lúc tôi phải trở lại bệnh viện rồi, gặp lại sau."
"Gặp sau."
Cố Kình Quân gật đầu nhìn Bạch Khiêm rời đi, anh bắt đầu xoay người đi đến trước cửa phòng Vũ Tình, chần chừ một lúc lâu cũng quyết định gõ cửa.
"Tiểu Tình"
Bàn tay to của Cố Kình Quân áp lên cánh cửa gỗ màu nâu trầm, thanh âm trầm thấp cất lên, tuy nhỏ nhưng cũng đủ để Vũ Tình đang ngồi trong phòng nghe thấy.
Nhưng nghe thấy rồi thì sao? Cô cũng không biết nên trả lời anh như thế nào, phải đối mặt với anh ra sao nên chỉ có thể vờ như bản thân không nghe thấy, đưa hai tay nhỏ lên bịt tai lại, lảng tránh việc phải trả lời Cố Kình Quân.
Cố Kình Quân không nhận được lời hồi đáp, lòng anh liền trở nên rối rắm.
Vì thế càng gấp gáp gõ cửa hơn, mật độ tiếng gõ cũng trở nên dày đặc, nhưng âm thanh vẫn vô cùng nhỏ nhẹ vang lên bên tai Vũ Tình: "Em có nghe thấy anh không?"
Em nghe! Vũ Tình rất muốn đáp lại anh rằng mình nghe thấy..