Edit: Cwtch
Beta: UFO
Checker: Gà
***
Chương 83. Sứ mệnh cao cả, Ân Duyệt, cố lên!
Tần Lê Ca đứng trong vùng tím, nhìn các đồng đội ở phía xa, ánh mắt của họ nhìn hắn mang một nét quỷ dị, giống như bị ma ám vậy.
Tần Lê Ca đối mắt với bọn họ vài giây, nhìn "Các đồng đội" đối diện không hề có bất kì hành động nào, hắn nhướng mày nói: "Không qua đây à?"
"Các đồng đội" đều im lặng.
Tần Lê Ca xoa cằm, nghĩ: "A, vậy là không qua được?"
"Các đồng đội" nhìn chằm chằm hắn.
Tần Lê Ca lại cùng họ nhìn nhau một hồi, mắt to mắt nhỏ nhìn đến phát chán, hắn chậc lưỡi, đụng đến vết thương trên môi, đau đớn nhíu mày.
Quy tắc ở vùng tím và vùng đỏ giống nhau, đều là ảo giác, nhưng so với vùng đỏ thì đáng sợ hơn nhiều.
"Tạo ra loại ảo ảnh thuận theo tự nhiên này, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy đã thành công qua ải, cứ như vậy đắm chìm trong ảo giác." Tần Lê Ca nhìn ánh mắt của các đồng đội giả, lại thêm một ý nghĩ khác: "Nếu mình phát hiện ra điều bất thường mà bây giờ không đứng trong vùng tím, chắc đã bị đồng đội tấn công đến chết."
Lục Thiệu Vũ và Kỷ Vũ Hành thì bỏ đi, nhưng Thích Linh và Ân Duyệt đều đã mất trí nhớ, không có khả năng tự phát hiện ra đây là ảo giác.
"Phải đánh thức bọn họ dậy." Tần Lê Ca ấn ấn đầu, thở dài.
Tiếc là nói thì dễ, làm sao đánh thức bọn họ lại là một vấn đề, Tần Lê Ca nhắm mắt, muốn sử dụng sức mạnh tâm trí để phá cục diện bế tắc hiện tại.
Khi sức mạnh tâm trí xuất hiện, hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của "Các đồng đội" trước mắt, nhưng khi cảm nhận tỉ mỉ hơn, hắn cảm thấy rằng thông tin sức mạnh phản ứng lại khác với những gì hắn nhìn thấy.
Sức mạnh tâm trí cảm nhận được, Lục Thiệu Vũ đang di chuyển với tốc độ cao, cảm giác như đang ở trong một trận đấu căng thẳng, mà Kỷ Vũ Hành dường như cũng đang di chuyển với tốc độ chậm, chỉ có Thích Linh, Ân Duyệt vẫn đứng lại chỗ không động đậy.
Tần Lê Ca cố gắng truyền âm đ ến Lục Thiệu Vũ: [A Vũ?]
Vậy mà động tác của Lục Thiệu Vũ không hề dừng lại, giống như không nghe thấy âm thanh của hắn.
Tần Lê Ca nhắm mắt lại, dùng sức mạnh tâm trí thâm nhập vào trí não của Lục Thiệu Vũ, nhưng khi vừa sử dụng, hắn lập tức cảm thấy trong trí não của Lục Thiệu Vũ có một sức mạnh tâm trí khác đang điều khiển hành động của y, mà nguồn sức mạnh này, dường như là ảo cảnh của Lục Thiệu Vũ.
Hai nguồn sức mạnh va chạm nhau, Lục Thiệu Vũ ban đầu không cảm thấy gì cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, bước chân y dừng lại, thiếu chút nữa bị tấn công từ phía sau.
Lòng ngực Tần Lê Ca căng thẳng, không dám lãng phí thêm thời gian, hắn dùng toàn bộ sức mạnh xâm nhập vào tâm trí Lục Thiệu Vũ, thành công giành được quyền khống chế thân thể của y.
"Đi đến vùng tím." Lục Thiệu Vũ bị khống chế tự lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, một phân thân khác xuất hiện, đánh ngược lại sức mạnh của hắn, quyền khống chế cứ vậy mà bị cắt đứt, Tần Lê Ca đã truyền thông tin đi đến vùng tím cho Lục Thiệu Vũ, lúc này không nên ham chiến, thu lại sức mạnh tâm trí.
Vài phút sau, "Lục Thiệu Vũ" giả đứng trước mặt hắn biến mất, Lục Thiệu Vũ thật xuất hiện ở vùng tím, hắn nhanh chóng đi tới đỡ Lục Thiệu Vũ người đầy máu, cau mày: "Anh còn có thể kiên trì bao lâu?"
Lục Thiệu Vũ thở hổn hển, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng bình tĩnh: "Đến khi hoàn thành nhiệm vụ."
Tần Lê Ca liếc y một cái, trong lòng hiểu rõ Lục Thiệu Vũ nói được sẽ làm được, nhưng nhìn vết thương của y, đoán chừng mỗi phút mỗi giây hít thở đều rất đau đớn.
Lúc trước có Ân Duyệt ở đây, hắn có thể không cần lo lắng, bây giờ Ân Duyệt mất đi năng lực chữa trị, hắn chỉ có thể chịu đựng chờ đến khi quay trở lại không gian."Vậy anh nhìn cơ thể em." Tần Lê Ca nói: "Em phải đi đánh thức những người khác."
Lục Thiệu Vũ đáp lại một tiếng: "Được."
Nhận được phản hồi, Tần Lê Ca nhanh chóng rút sức mạnh tâm trí ra khỏi cơ thể, lần lượt đánh thức Kỷ Vũ Hành, Thích Linh và Ân Duyệt, khi tất cả trở lại vùng tím, những đồng đội giả trước mắt họ đều biến mất.
Toàn thân Kỷ Vũ Hành khi đã thoát khỏi ảo ảnh đều đầy vết thương, nhưng Thích Linh và Ân Duyệt còn bị thương nặng hơn cậu thì, hai người đều mất đi trí nhớ, cũng không thể tự mình thoát khỏi ảo ảnh, họ căn bản không thể tự vệ khi bị tấn công.
Sắc mặt Kỷ Vũ Hành khó coi, ôm lấy Thích Linh và Ân Duyệt đang trọng thương, đồng thời quay đầu hỏi Tần Lê Ca: "Anh Tần, làm sao bây giờ?"
Tần Lê Ca đi qua, lấy thuốc trong nhẫn không gian băng bó đơn giản cho Thích Linh và Ân Duyệt, Kỷ Vũ Hành đứng một bên cau mày hỏi: "Vừa rồi chúng ta phạm quy à? Nhưng chúng ta đã đến đích rồi mà, đấy không thể được xem là thành công sao?"
"Chúng ta chưa hề đến đích." Tần Lê Ca đáp: "Những gì cậu thấy đều là ảo ảnh cả."
Từ lúc bước vào vùng tím, bọn họ đã rơi vào ảo ảnh, trở về vùng tím là có thể tỉnh lại là vì đối với cái ảo ảnh kia mà nói, "Bước vào vùng tím" chính là phương pháp thoát khỏi nó.
Kỷ Vũ Hành hỏi: "Tức là chúng ta không thể phạm quy ở đây? Nhưng rốt cuộc quy tắc của ải này là gì? Chắc không phải là [giẫm đạp lên thứ gì ở khu vực này] đó chứ?"
Tần Lê Ca không trả lời cậu, hắn quay đầu nhìn đội F, quy tắc ở vùng màu chàm đã bị kích hoạt trở lại, Phùng Chân ngã trên mặt đất ôm lấy Tang Du, đau đớn th ở dốc.
Từ phản ứng của cô, rất có khả năng quy tắc của vùng chàm không có thay đổi, vẫn luôn nhắm thẳng vào những người đứng trong khu vực.
Còn đội Z đứng ở vùng lục, đối mặt với Hồng Dĩnh và Hà Ngữ bị mất trí, có thể thấy rõ sự bất lực của họ thông qua biểu cảm trên khuôn mặt.
Ngoại trừ các biến cố xảy ra, quy tắc ở vùng lục, vùng lam và vùng chàm đều cố định, quy tắc ở vùng tím có khả năng cũng sẽ cố định.
"Trước đây đội Z ở vùng tím đâu có phạm quy, quy tắc không thể quyết định như thế được." Tần Lê Ca phân tích cho bọn họ nghe: "Chúng ta phạm quy là do đã làm điều mà đội Z không làm."
"Điều gì?" Kỷ Vũ Hành hỏi.
Đội hình nam nữ của đội Z cũng giống như bọn họ, điểm khác biệt duy nhất chính là đội S có người lựa chọn chạy, không lẽ vì nguyên nhân này mà vi phạm quy tắc sao?
Tần Lê Ca nhíu mày, trực giác của hắn không cho rằng quy tắc của ải cuối lại đơn giản như vậy, nhưng ngoài điều này ra, khi bọn họ và đội Z vượt qua cửa ải này, hành vi khác nhau duy nhất là—
"D*c vọng." Tần Lê Ca mở miệng: "Trong lòng chúng ta đều mong muốn rời khỏi đây."
"Hả?" Kỷ Vũ Hành bị những lời vừa thốt ra của hắn làm cho ngu người.
Lục Thiệu Vũ nhanh chóng phản ứng lại: "Trước đó đội Z chỉ muốn rút lui, để chúng ta đi trước, trong lòng không có ý gì khác."
"Không sai, đó là vì bọn họ chỉ vô tình giẫm phải gạch ở khu tím chứ không giống như chúng ta lang thang ở vạch đích." Tần Lê Ca đáp: "Trong lòng bọn họ không có d*c vọng muốn rời đi, nhưng tất cả chúng ta đều có."
"Vậy chỉ cần không có d*c vọng là được đúng không?" Kỷ Vũ Hành sốt ruột hỏi.
Tần Lê Ca vẫn chưa trả lời, Lục Thiệu Vũ liếc cậu một cái, lạnh giọng nói: "Cậu có thể không có d*c vọng sao?"
Kỷ Vũ Hành ấp úng.
Quả thực, đã đi đến vùng tím rồi, khoảng cách tới vạch đích cũng chỉ còn vài mét, ngay lúc này ai cũng mong muốn được ra ngoài.
Kể cả Tần Lê Ca cũng chỉ nhận ra bất thường khi cùng bọn họ đi về đích, tự mình rút lui về vùng tím.
"Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Kỷ Vũ Hành có chút nóng vội: "Chị Linh với Ân Duyệt sắp chịu không nổi nữa rồi."
Tần Lê Ca quay đầu nhìn, hô hấp của bọn họ dần nặng nề, lồ ng ngực cũng ngày càng yếu đi, xem ra thật sự không thể kiên trì được nữa.
Trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, bất giác mím môi, vết thương ở môi truyền đến cho hắn một cảm giác đau đớn.
Lục Thiệu Vũ ở bên cạnh cảm nhận được sự lo lắng của Tần Lê Ca, lập tức nắm chặt tay hắn, cố gắng giúp hắn bình tĩnh lại.
Thời khắc này, ngoại trừ Tần Lê Ca tự mình suy nghĩ hướng giải quyết thì không một ai có thể giúp hắn.
Tần Lê Ca nhìn hai người hô hấp yếu ớt trên mặt đất, đau đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên nảy ra ý tưởng.
Hắn hít một hơi thật sâu, ôm lấy Ân Duyệt đang bị thương tích đầy người, nhẫn tâm dùng sức mạnh tâm trí đánh thức cô bé.
Lúc Ân Duyệt tỉnh lại, vết thương làm cô bé đau đến mức hận không thể tiếp tục ngất thêm lần nữa, nhưng Tần Lê Ca ghì chặt lấy vai Ân Duyệt, nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Đôi mắt Ân Duyệt ngấn lệ, cô bé vẫn đang trong trạng thái mơ màng, nghe thấy Tần Lê Ca gằn từng tiếng: "Ân Duyệt."
Tai của Ân Duyệt không nghe được, nhưng đại khái vẫn có thể nhìn khẩu hình của Tần Lê Ca mà đoán ra được hắn đang nói gì, Ân Duyệt nhịn cơn đau xuống hỏi hắn: "Anh đang gọi em sao?"
Tần Lê Ca lấy giấy bút từ trong nhẫn không gian, viết vài dòng chữ:
[Tôi và đồng đội đều bị thương rồi, trong vài phút nữa sẽ rơi vào hôn mê, không thể hành động. Nhóc có thể đưa bọn tôi tới chỗ lá cờ nhiều màu phía trước để bọn tôi nhanh chóng chữa trị không?]
Đôi mắt Ân Duyệt đầy nước mắt nhìn thấy dòng chữ hắn viết, cô bé có chút bối rối: "Em sao? Nhưng mà em không làm được, vết thương trên người em vẫn còn đau, em cũng không thể di chuyển các anh được..."
Dáng người Ân Duyệt cũng chỉ tầm 1m5, các thành viên khác đều cao hơn cô bé, thậm chí Lục Thiệu Vũ còn cao tới 1m9, có thể di chuyển được mới lạ.
Trong lòng Tần Lê Ca cũng hiểu, nhưng ngoài Ân Duyệt ra, hắn không còn nghĩ ra được cách nào cả.
Tuy rằng Thích Linh cũng bị mất trí, nhưng tai của cô không có bị thương, nghe Kỷ Vũ Hành giải thích một chút là có thể hiểu được tình huống hiện tại, chỉ có Ân Duyệt là hoàn toàn không hiểu.
Trong số các thành viên, chỉ có Ân Duyệt có khả năng không có h@m muốn rời khỏi nơi này.
Tần Lê Ca hít một hơi thật sâu, tiếp xúc trong thời gian dài như vậy, hắn đã hiểu rõ được tính cách của Ân Duyệt, cũng vô cùng hiểu rõ phải làm thế nào để cô bé có thể miễn cưỡng bản thân.
Hắn tiếp tục viết vài dòng trên giấy:
[Chỉ có nhóc mới có thể hoàn thành việc này. Bọn tôi rất cần nhóc, nhóc có thể giúp đỡ bọn tôi không?]
Quả nhiên Ân Duyệt trầm lặng đi vài giây.
Cô bé đã bị thiếu tình thương từ nhỏ, cũng đã quen với việc phải ở một mình, nhưng cô bé cũng khao khát cảm giác được ai đó cần đến.
Ân Duyệt cúi xuống nhìn mảnh giấy hồi lâu, lại ngước lên nhìn Tần Lê Ca.
Cô bé từ lâu đã trở nên nhạy cảm với cảm xúc của người khác, lúc này lại nhìn ra được đôi mắt đang tự trách của Tần Lê Ca, nhưng cũng nhìn ra hắn thật sự cần sự giúp đỡ của mình.
Không biết Ân Duyệt lấy sức mạnh từ đâu, cô bé cắn môi, duỗi thẳng cơ thể gầy gò, gật đầu với Tần Lê Ca: "Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng, chỉ cần đưa các anh đến trước mặt lá cờ sặc sỡ kia là được đúng không?"
Kỷ Vũ Hành nhìn trên người cô bé không còn chỗ nào nguyên vẹn, định mở miệng ngăn cản, nhưng cổ họng lại khô đến mức không phát ra được âm thanh nào.
Đạt toàn bộ tính mạng của đồng đội vào một cô bé đang bị thương nặng quả thật là tàn nhẫn.
Lục Thiệu Vũ ngồi xổm xuống, nhìn theo phương hướng, đặt tay lên đầu Ân Duyệt một lúc lâu rồi nói: "Đúng vậy."
Ân Duyệt nhắm mắt, xoa xoa hơi ấm trên đầu, sau đó đi vài bước về phía lá cờ, lại quay đầu nhìn bọn họ.
Trong mắt họ đều tràn đầy sự đau lòng, thậm chí hai mắt của Kỷ Vũ Hành cũng đã đỏ lên, Ân Duyệt nhìn bọn họ, cơ thể như được tiếp thêm sức lực.
Ân Duyệt nghĩ, đám người này thật ngốc, rõ ràng là cầu xin cô bé, nhưng khi thấy cô bé dừng lại cũng không một lời thúc giục.
Nhưng cô bé cũng thật ngốc, rõ ràng bản thân đau đến chết đi sống lại, lại còn muốn giúp bọn họ hoàn thành nguyện vọng.
"Em sẽ cố gắng hết sức." Ân Duyệt nhìn bọn họ nở nụ cười: "Cứ yên tâm giao cho em! Em nhất định sẽ đưa mọi người trở về trị liệu!"
Đám người phía sau im lặng nhìn cô bé, Kỷ Vũ Hành cúi đầu lau nước mắt, Tần Lê Ca nhìn đôi mắt kiên định ấy, nhẹ nhàng nói: "Tôi đương nhiên tin tưởng nhóc."
Cả một đoạn đường Ân Duyệt và bọn họ đi cùng nhau, có khổ có mệt cỡ nào cũng không một lời oán trách, ở vô số thời khắc nguy hiểm, cô bé cũng chịu đựng nỗi đau để chữa trị cho người khác.
Tuy cô bé là người nhỏ tuổi nhất nhưng so với những người khác thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tần Lê Ca bước tới, đặt cơ thể Thích Linh lên vùng tím, những người khác cũng tự tìm vị trí, tự làm mình hôn mê bên cạnh vùng tím.
Các thành viên đội S ngã xuống đất, cánh tay và chân của Ân Duyệt đều là vết thương, cô bé cắn răng, từng bước từng bước kéo Thích Linh ra khỏi vùng tím.
Lá cờ cách vùng tím một khoảng, cô bé cố gắng chầm chậm kéo Thích Linh qua, đến khi xong việc, các vết thương trên người Ân Duyệt gần như rách ra hết, cô bé như sắp biến thành một người máu.
Thao tác của cô bé rất chậm, bước qua rồi lại trở về, nắm lấy cơ thể của Lục Thiệu Vũ, từng chút từng chút kéo y qua chỗ lá cờ.
Cô bé cứ như một cái máy lặp lại động tác này, cuối cùng cho đến khi kéo Tần Lê Ca, đầu cô bé gục xuống, trực tiếp ngã xuống đất.
Cú ngã này khiến Ân Duyệt choáng váng, cô bé lắc đầu cố gắng làm mình tỉnh táo, nhưng mất máu quá nhiều khiến tầm nhìn cô bé bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ân Duyệt có chút hoảng loạn, cô bé dần dần không nhìn rõ, đến vị trí của lá cờ cũng dần không thấy, cô bé cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mình đang bị hao mòn dần, nếu kiên trì đi tiếp, dường như sẽ như vậy mà chết đi.
Nhưng lời hứa với nguyện vọng của Tần Lê Ca còn chưa hoàn thành.
Cố gắng thêm chút nữa, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi, đi thêm vài bước là đến đích rồi.
Không được từ bỏ.
Ân Duyệt nghĩ thầm trong lòng, cô bé nỗ lực chống tay trên mặt đất, đứng dậy.
Th@n dưới đã ướt đẫm một mảng, không rõ là máu của chính mình hay của những người được kéo khi nãy, Ân Duyệt nắm lấy tay Tần Lê Ca, mơ mơ màng màng tiến về phía trước.
Đội Z đứng ở vùng chàm bất giác im lặng, lúc đầu Tống Thành còn chế giễu Ân Duyệt không biết tự lượng sức mình, bây giờ lặng lẽ nhìn cô bé đi về phía trước.
Đi được vài bước, Ân Duyệt loạng choạng ngã xuống đất lần nữa, nhưng cô bé dùng một tay chống xuống đất, lảo đảo đứng lên, kéo Tần Lê Ca đi tiếp.
Con đường tưởng chừng như dễ dàng thực hiện, bây giờ lại trở nên xa vời chỉ trong vài bước, Ân Duyệt liên tục ngã xuống đất ba lần, cuối cùng cũng kéo được Tần Lê Ca về đích.
Hệ thống: "Đội chiến thắng: đội S. Đội S được khen thưởng điểm chiến tích 1000 điểm."
Khi âm thanh hệ thống vang lên, đội Z im lặng một lúc lâu.
Vài giây sau, cuối cùng Tống Thành khàn giọng nói: "... Tôi rút lại lời nói vừa rồi. Cô nhóc đó cũng không phải không biết tự lượng sức mình."
Cô bé quả thật rất kiên cường.
Viên Lễ cắn viên kẹo kêu một cái rắc, hiệu lực của quy tắc biến mất khỏi người cậu nhóc từ khi nào, cậu nhóc lẩm bẩm: "Được rồi, tôi nhận thua, lần trước thua, lần này cũng thua, hai lần này tôi đều phục, cô bé đó..."
"Người trong đội S đều là quái vật sao?"
Hệ thống: "Đếm ngược thời gian trở về không gian, năm, bốn,... Một."