Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

chương 61

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 61. Ân Duyệt vừa mới đánh chết nó: Tôi lại ăn được thứ gì đó kinh khủng!

Kỷ Vũ Hành sợ đến mức tay run lên, kiếm Thiếu Hoa lại đâm xuyên qua cơ thể người ngoài hành tinh, một lần nữa ghim chặt nó xuống đất khi nó đang vùng vẫy đứng dậy.

Sau khi xong việc, cậu nhanh chóng lùi lại vài bước, trực tiếp trốn sau lưng Lục Thiệu Vũ: "Anh, anh Lục! Chúng ta nên làm gì bây giờ!"

Lục Thiệu Vũ liếc cậu một cái, đi về trước vài bước.

Một tia sáng bạc lập tức bao trùm lấy Lục Thiệu Vũ, tạo thành một tấm khiên bảo vệ mỏng manh, Lục Thiệu Vũ không quay đầu lại, một tay rút kiếm Thiếu Hoa ra, trước khi mọi người kịp phản ứng, thanh kiếm đã đâm mạnh vào cơ thể người ngoài hành tinh.

Bộp!

Máu màu xám phun ra, lại bị tấm khiên bảo vệ màu bạc chặn lại, lúc nãy quái vật ngoài hành tinh màu xám còn đang nhảy nhót trên mặt đất giờ đã bị đẩy vào trong hố sâu trên mặt đất, không còn động tĩnh gì nữa.

Lục Thiệu Vũ thuận tay vẩy máu trên kiếm, ném trả kiếm vào ngực Kỷ Vũ Hành, lúc này y mới quay đầu lại nhìn đồng đội của mình: "Đánh chết là được."

Đồng đội: "..." Cảm giác có chút sợ hãi.

Kỷ Vũ Hành vội vàng ôm kiếm vào trong lòng, nhìn hố lớn trên mặt đất, cậu hít sâu một hơi, không dám nói gì.

Carrey đứng ở một bên, không có phản ứng gì với chuỗi quá trình này, cho đến khi người ngoài hành tinh cuối cùng cũng đã chết hoàn toàn, anh ta mới lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm: "Cảm ơn chúa, cuối cùng nó cũng chết!"

Tần Lê Ca thu hồi ánh sáng bạc trước người Lục Thiệu Vũ, nói với Carrey: "Tiếp tục dẫn đường đi."

Carrey vội vàng đi trước, dẫn đường cho bọn họ.

Trên đường đi, ngoại trừ người ngoài hành tinh thì bọn họ cũng không còn gặp phải bất kỳ sinh vật nào khác, bao gồm cả hai đội thi khác mà hệ thống đã đề cập trước đó, cả nhóm nghi ngờ dần trở nên cảnh giác.

Đi bộ khoảng một giờ, Carrey cuối cùng cũng nói: "Chúng ta sắp đến nơi rồi, trước đó chúng tôi đã tách nhau ra trong một cái hố, cái hố đã được chúng tôi dọn sạch, tôi trở lại phi thuyền để đợi những người cứu hộ, bọn họ thì ở bên kia, nghỉ ngơi ở đó."Nói cách khác, yếu tố kích hoạt cốt truyện cũng sắp tới.

Ân Duyệt dựng tấm chắn bảo vệ cho đồng đội, cẩn thận đi theo họ về phía trước.

Tuy nhiên trước khi đến đích, Lục Thiệu Vũ đột nhiên quay đầu lại, cầm một khẩu súng trong tay, bắn chính xác vào bụng Carrey.

Đoàng!

Một lượng lớn máu chảy ra, Carrey không dám tin nhìn y: "Anh, anh..."

Anh ta còn chưa nói xong, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, khi anh ta nhìn xuống, chỉ thấy bụng mình có một cái lỗ lớn, một con quái vật ngoài hành tinh màu xám trúng đạn từ trong bụng anh ta chui ra, còn đang giãy dụa bò ra ngoài.

"Tôi, tôi bị ký sinh, đúng... Tôi bị ký sinh!" Carrey đau đớn cong người, một lượng máu lớn theo động tác của người ngoài hành tinh phun ra: "Cứu, cứu tôi! Tôi không muốn chết! Cứu tôi với!"

Lục Thiệu Vũ hạ nòng súng xuống, liên tục bắn mấy phát vào người ngoài hành tinh, gần như biến người ngoài hành tinh thành cái sàng, cuối cùng y mới dừng lại.

Y thờ ơ nhìn người ngoài hành tinh ngừng giãy dụa, lại nhìn Carrey hoàn toàn tắt thở mới thu súng về nhẫn không gian, một lần nữa đứng dậy: "Muốn làm hại người khác thì đừng mong có người cứu mình.''

Ngay từ đầu Carrey không có ý định nói ra sự thật mình bị ký sinh, nếu thật sự chỉ là lính đánh thuê bình thường đi theo anh ta thì nhất định sẽ bị quái vật ngoài hành tinh bò ra từ bụng anh ta giết chết.

Cho dù Carrey chỉ nhắc nhở thì vẫn tốt hơn là không nói gì cả.

Tần Lê Ca phía sau định ngăn cản thì bị hành động kiên quyết của Lục Thiệu Vũ chặn lại, hắn dừng một chút, đổi ý nói: "Đi thôi, tiếp tục đi về phía trước, có lẽ phía trước vẫn còn nhiều NPC khác."

Lục Thiệu Vũ lên tiếng, không phát hiện có gì không ổn, đi về phía trước, tiếp tục dẫn đường.

Vừa rồi Thích Linh muốn ngăn cản nhưng không kịp lên tiếng: "..." Được rồi, dù sao NPC cũng đã chết, giờ đã muộn rồi.

May mắn sau khi đi được vài bước, bọn họ lại gặp một NPC khác cách đó không xa, là một người phụ nữ mặc áo choàng trắng với mái tóc dài.

Người phụ nữ không tùy tiện cầu cứu, sau khi nhìn một lúc lâu, cô dường như cũng nhận ra thân phận của họ, sau đó giơ tay cầu cứu.

"Các anh có phải là lính đánh thuê mà chúng tôi đã thuê phải không?" Người phụ nữ hỏi: "Tôi tên là Reese, một trong những người thuê các anh lần này."

Cùng lúc đó, trên đầu người phụ nữ cũng xuất hiện danh hiệu: NPC Reese trung lập.

"Ừ." Lục Thiệu Vũ gật đầu, thấy toàn thân cô bị thương, lại hỏi: "Tiến sĩ Bailey không sao chứ?"

"Tiến sĩ Bailey còn sống." Reese vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi muốn hỏi nội dung nhiệm vụ có thể điều chỉnh được không? Tôi sẵn sàng thêm tiền, chỉ cần các anh bảo vệ tôi là được."

Thật khó để nhận lời, mọi người quay lại nhìn quân sư Tần Lê Ca, Tần Lê Ca gật đầu nói: "Có thể, nhưng cô phải dẫn chúng tôi đến gặp tiến sĩ Bailey."

Reese nhìn hắn một cái, cau mày nói: "... Được rồi, vậy các anh phải bảo vệ tôi, hơn nữa tôi cũng không xác định được địa điểm cụ thể, chỉ có thể đưa các anh đi một đoạn."

Tần Lê Ca nhìn cô một cái, mỉm cười làm động tác mời: "Được."

Reese chậm rãi đứng dậy, khi cô đứng dậy hoàn toàn, mọi người mới phát hiện chân cô có một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, nhưng cô dường như không cảm thấy gì, khập khiễng đi về phía trước cùng họ.

Vừa đi, cô vừa nói với giọng lạnh lùng: "Tôi và các thành viên gặp phải rất nhiều người ngoài hành tinh ở đây, để trốn thoát, lính canh Andy dẫn tiến sĩ Bailey chạy trước, còn tôi, Arthur, Barrow và Ben đều vội vàng chạy trốn, không biết tình hình của họ bây giờ ra sao."

Có vẻ Reese ban đầu là một đại mỹ nhân, dù hiện tại cô đang trong tình trạng chật vật, mái tóc vàng rực rỡ có rất nhiều vết bẩn nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp trước kia của cô.

Quý ông duy nhất ở đây, Kỷ Vũ Hành, nhìn cô bị thương như vậy, còn miễn cưỡng dẫn bọn họ đi, cảm thấy không đành lòng nói: "Ân Duyệt, sao em không giúp cô ấy chữa trị một chút?"

Ân Duyệt nhìn cậu một cái, lại nhìn Lục Thiệu Vũ, cô bé còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nói: "Không cần lãng phí."

Kỷ Vũ Hành hiểu ý y, không nói gì, Tần Lê Ca thuận tay xoa đầu cậu: "Hãy bỏ đi sự đồng cảm mãnh liệt của cậu đi, chị Thích của cậu còn cần cậu quan tâm hơn."

Thích Linh ở phía sau: "?" Liên quan gì đến tôi?

Kỷ Vũ Hành gãi đầu, lỗ tai bỗng đỏ lên, mím môi: "Anh Tần, em biết."

Hai mắt Ân Duyệt lập tức mở to, ánh mắt cô bé nhìn qua nhìn lại giữa Kỷ Vũ Hành và Thích Linh hồi lâu, sau đó bị Tần Lê Ca vỗ vào sau đầu, ép cô bé bình tĩnh lại.

Người đẹp Reese hoàn toàn bị phớt lờ vẫn đang cố gắng nói: "Mặc dù tôi đã thoát khỏi sự tấn công của người ngoài hành tinh, nhưng tôi không thể chắc chắn liệu cơ thể mình có bị ký sinh hay không, nếu như các anh phát hiện tôi có gì bất thường..." Sắc mặt Reese hơi trầm xuống, nói: "Đừng cần do dự gì cả, hãy giết tôi."

Tần Lê Ca nghe vậy, ngẩng đầu nhìn biểu tượng trung lập về trên đầu Reese, trầm ngâm nói: "Nếu tôi đoán không lầm, hình như tiến sĩ Bailey có biện pháp giải quyết vấn đề ký sinh, đúng không? Vì sao muốn chúng tôi trực tiếp giết cô?"

Reese ngạc nhiên nhìn hắn: "Anh cũng biết đều này sao, anh từng gặp qua ai? Carrey?"

Tần Lê Ca gật đầu, Reese nhíu mày, dừng lại một lúc mới nói: "... Không ai có thể chắc chắn liệu có thể giải quyết được hay không."

"So với những người khác, hình như cô không có lòng tin với cô ấy lắm?" Tần Lê Ca hỏi.

"Tôi là trợ lý của cô ấy." Reese nói: "Nếu trên thế giới chỉ có một người có thể giải quyết vấn đề ký sinh trùng, tôi tin rằng người đó nhất định là tiến sĩ Bailey, nhưng thuốc của tiến sĩ Bailey không phải thuốc vạn năng, có lẽ có hiệu quả đối với người ngoài hành tinh trong vòng một giờ, ba giờ, nhưng ai có thể đảm bảo nó có hiệu quả trong thời gian dài hơn? Tôi là người muốn sống hơn bất kỳ ai khác, nhưng tôi không thể mạo hiểm được, nếu tôi bị ký sinh, mọi người trên hành tinh mẹ sẽ vì tôi mà gặp nguy hiểm."

Trong trường hợp này, với tư cách là trợ lý của tiến sĩ Bailey, tại sao ngay từ đầu Reese không chủ động dẫn đường cho họ, thậm chí khi họ nhờ Reese dẫn đường thì thái độ của cô cũng không tình nguyện?

Tần Lê Ca vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, cho đến khi sức mạnh tâm trí của hắn xuất hiện dao động kỳ lạ, hắn mới đột nhiên nói: "Nó tới rồi."

Gần như cùng lúc, khi hắn nói xong câu này, một người ngoài hành tinh màu đen chui ra khỏi mặt đất trước mặt bọn họ.

Người ngoài hành tinh này khác hoàn toàn với người ngoài hành tinh màu xám trước đó, nó giống như phiên bản tiến hóa của người ngoài hành tinh màu xám, cao khoảng ba mét với vỏ ngoài màu đen cứng rắn, phía sau còn có một cái đuôi dài đầy gai nhọn.

Cái đầu khổng lồ của người ngoài hành tinh kéo dài đến tận lưng, miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn đáng sợ, miệng há to hét lên với họ, nước bọt chảy xuống hàm dưới.

Tần số tiếng hét của nó cao đến nhức cả tai, nhưng mọi người có mặt không có thời gian để ý đến điều đó, Ân Duyệt sửng sốt nuốt nước miếng, run rẩy nói: "Thật đáng sợ..."

Kỷ Vũ Hành nuốt nước miếng, đứng trước mặt hai cô gái trong đội, nắm chặt kiếm trong tay, buộc mình phải bình tĩnh lại: "Anh, anh Lục, làm, làm sao bây giờ..."

Trước khi câu hỏi của cậu được trả lời, một bóng đen đột nhiên tiến về phía cậu, một chiếc lưỡi dị hình đầy gai nhọn.

Đầu óc Kỷ Vũ Hành trống rỗng, trơ mắt nhìn chiếc lưỡi lao về phía mình nhưng cơ thể lại không thể cử động được.

Nhanh lên, mau di chuyển... Nếu không di chuyển sẽ... Sẽ ngủm đó!

Cậu mở to mắt, cố gắng phản ứng nhưng cơ thể như bị cứng lại, dù cố gắng thế nào thì cậu vẫn không thể khống chế được cơ thể mình.

Vào thời khắc mấu chốt, cậu cảm nhận được một sức mạnh từ bên hông truyền đến, cậu bị đá bay, xoay tròn trên trời rồi trực tiếp rơi vào người Reese, cùng cô lăn thành một quả bóng.

Lưỡi của người ngoài hành tinh không đánh trúng, nhanh chóng lại vươn ra, sau khi Lục Thiệu Vũ đá nó một cái, y xoay người ôm lấy Tần Lê Ca, tránh đi cái lưỡi của người ngoài hành tinh, đồng thời hét lên: "Nằm xuống!"

Sự hiểu biết ngầm giữa mọi người được hình thành qua nhiều ngày huấn luyện từ lâu đã ăn sâu trong lòng, mọi người đều quỳ xuống đất không chút do dự.

Cùng lúc đó, Thích Linh đã chuẩn bị xong vũ khí hạng nặng, cô quỳ một gối ở phía sau, nheo mắt nhắm vào cái miệng đang há to của người ngoài hành tinh rồi bóp cò.

Viên đạn cỡ lòng bàn tay bắn thẳng vào miệng người ngoài hành tinh, người ngoài hành tinh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thích Linh.

Giây tiếp theo, có một tiếng nổ lớn.

Truyện Chữ Hay