[Tiêu đề] 人生是一场轮回: Nhân sinh thị một hồi luân hồi.
Editor: Mildrasas
________
Sau khi cúp điện thoại của Tống Ôn Noãn, anh Tống tới phòng con gái, vờ bâng quơ hỏi:
"Ni Ni, con nghĩ ba nên làm sao với chuyện của chú Du?"
Ni Ni cự nự theo tiềm thức:
"Hắn hổng phải chú Du, hắn là kẻ xấu!"
"Đúng đúng, hắn là người xấu, vậy con nói xem giờ ba nên làm gì?"
"Đương nhiên là mình phải báo cảnh sát rồi ba! Chẳng phải ba vẫn dạy con gặp kẻ xấu là báo cảnh sát hay sao?"
"Nhưng con à, nếu báo cảnh sát, chú cảnh sát sẽ hỏi tường tận từng chuyện, rồi con phải ra tòa làm chứng. Con có sợ không?"
Ni Ni lắc đầu:
"Có gì đâu mà phải sợ. Có mỗi một tên xấu xa cũng không đối mặt được, sau này con đứng trêи sân khấu, cả ngàn người xem ở dưới thì con làm thế nào?"
Nghe câu hỏi của con gái, anh im lặng một lúc lâu mới nói tiếp:
"Con phải hiểu, nếu chúng ta báo cảnh sát và cho con ra tòa làm chứng, tất cả mọi người sẽ biết những gì tồi tệ mà con trải qua, họ sẽ thôi nhìn con quý mến, không thích con và cũng không ai muốn xem con múa nữa."
Ni Ni bối rối hỏi:
"Ba ơi, sao lại thế, chẳng lẽ con làm sai gì ạ? Con không nên báo cảnh sát sao ba?"
Anh Tống lắc đầu:
"Không, con không sai gì hết."
Ni Ni bối rối thêm:
"Nếu con đã không sai, vì sao không ai thích xem con múa nữa? Vô lý quá đi à!"
Anh Tống nghe con gái hỏi, chẳng biết đáp lại thế nào, đành thở dài:
"Đúng vậy, có vài chuyện vô lý lắm con. Nhưng trêи đời này, mấy ai chịu nói lý đâu. Con có biết không?"
Ni Ni nghĩ suy với vẻ nghiêm túc chốc lát, rồi gật đầu nói:
"Con hiểu rồi, những người vô lý là sai cả. Nếu họ đã không thích con thì cứ kệ họ đi hen, chẳng sao hết, bởi vì con cũng đâu thích họ. Con có thể múa cho con xem, cho những người thích con xem, vậy là vui rồi. Ba ơi, con nói đúng chưa ba?"
Trong lòng anh Tống có nhiều cảm xúc lẫn lộn, anh có thể phủ nhận lời Tống Ôn Noãn cả ngàn câu, nhưng chẳng thể thốt nổi một tiếng trước con gái mình. Bởi vì những điều con bé nói quá dễ hiểu, nó là đúng đắn và không mấy đôi hồi để khẳng định chắc chắn.
Khi còn nhỏ, người lớn hay gieo lý đúng sai và thấm nhuần vào đầu con trẻ, nhưng khi chúng lớn lên, chính họ lại đẩy chúng bước trêи con đường ngược lại. Họ không biết trong mắt trẻ thơ, hành động của mình không là gì ngoài sự ngớ ngẩn. Tầm nhìn và hiểu biết của người lớn mặc nhiên chẳng hề mênh ʍôиɠ thêm, mà ngày càng nhỏ hẹp, thậm chí không bì được với một đứa bé. Những điều quý giá như thuở ban sơ, hẳn riêng các thiên thần nhỏ với trái tim hồn hậu mới gìn giữ được.
Khi đã dần nhận thức được chuyện này, anh đành nói lảng sang việc khác:
"Ni Ni, dì nhờ ba nói thay lời xin lỗi với con, vì dì đã không bảo vệ con cho tốt. Những chuyện xảy ra hôm nay con hãy quên hết đi."
Ni Ni ngạc nhiên hỏi:
"Sao tự dưng dì lại xin lỗi con? Dì đã từng dạy con phải bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối không được để cho ai cởϊ qυầи áo và chạm vào người con trong tình huống không có gia đình và người giám sát. Con vẫn luôn nhớ lời dì dạy, con đã bảo vệ bản thân rất tốt mà, sao tự dưng dì lại xin lỗi con?"
Câu hỏi đó khiến anh Tống á khẩu, giật mình một lát, rồi cất giọng khó khăn:
"Vì bảo vệ con là trách nhiệm của dì, cũng là trách nhiệm của ba mẹ. Khi con gặp nguy hiểm, mọi người đã không ở bên cạnh con, nên ai cũng sai."
Ni Ni vội xua tay an ủi:
"Không đâu mà, ba mẹ không sai, dì cũng không sai, chẳng ai sai hết. Sau này rồi con sẽ trưởng thành, ba mẹ làm sao bảo vệ con mãi được, con phải học cách tự bảo vệ bản thân mình chứ. Thật ra hôm nay con không sợ chút nào luôn ấy, con còn cảm thấy rất tự hào, vì con đã không bị hắn lừa. Ba có thấy con mạnh mẽ không? Lớn lên rồi con sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa, mọi người đừng lo lắng nha."
Dù còn nhỏ nhưng cô bé đã thấu hiểu cho tâm trạng mẹ cha, cũng rõ cái ác ngoài kia. Bé không phải người hèn nhát, bởi từ lâu khi rèn những bước múa ngày đêm, bé đã học được sự kiên cường và dũng cảm. Nhìn nụ cười tươi tắn và đôi mắt trong veo của con gái, đáy lòng anh Tống trào lên một niềm hãnh diện khó tả. Đây là con gái anh, cứng cỏi dũng cảm, như ánh mặt trời tỏa sáng.
Bấy lâu nay do công việc bận rộn, anh và vợ không có nhiều thời gian bầu bạn với con, đành gửi gắm cho em gái mình. Con bé lớn lên cạnh dì nó, mà quả thật, Tống Ôn Noãn đã chăm sóc Ni Ni tốt hơn cả bậc sinh thành là họ. Bởi thế, con gái anh học theo sự quả cảm của dì. Cơn ác mộng giày vò những đứa trẻ khác, nhưng con gái anh đủ khôn ngoan để lợi dụng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình. Bé biết cách giữ gìn bản thân, đây là phẩm chất hiếm thấy ở những cô gái cùng tuổi.
Tống Ôn Noãn không hề sơ sảy khi chăm sóc Ni Ni, ngược lại, cô dồn rất nhiều tâm huyết và tình cảm để con bé lớn lên một cách khỏe mạnh và tích cực. Ni Ni như bộ rễ của cây cổ thụ, dù mưa rền gió dữ cũng không trù dập chồi non mong manh của bé được.
Thử hỏi có nào cha mẹ sẽ không tự hào khi có đứa con như vậy? Tống Ôn Noãn từng nói Ni Ni cần một đôi chân thà gãy chứ không chịu cong, một tấm lưng dù bị đè ép cũng phải thẳng, như thế bé mới có thể tỏa sáng trêи sân khấu. Nhưng thật ra, Tống Ôn Noãn đã sớm đem những điều quý giá ấy đặt vào trong tay con bé rồi.
Nghĩ đến đây, những giận dữ và hiểu lầm trước kia đối với em gái mình biết mất, đáy lòng anh Tống chỉ còn niềm biết ơn và hối hận khôn xiết. Anh không nên nặng lời với em gái như vậy, ang đã sai ngay từ đầu rồi!
Chị Tống đứng ở cửa một lúc lâu, bấy giờ mới đi vào, giọng khàn khàn bảo:
"Mình à, chúng ta nên cảm ơn em Noãn mới phải, dì ấy đã giáo ɖu͙ƈ con mình rất tốt. Hôm nay vợ chồng mình không phải rồi. Con trẻ như tờ giấy trắng, người cầm bút vẽ cái gì thì nó sẽ biến thành như thế. Chúng mình cứ dạy nó phải giấu vết thương đi, nó sẽ nghĩ rằng việc bản thân bị thương là đáng xấu hổ, sai trái, trở nên tự ti yếu đuối. Còn nếu mình dạy con không được phản kháng, phải chờ sự cứu giúp, nó sẽ mãi mềm yếu, mất khả năng tự bảo vệ bản thân. Nhưng cha mẹ có thể bảo vệ cho con cái bao lâu?"
Chị Tống ôm chặt con, ngậm ngùi nói:
"Ni Ni, hôm nay con làm rất đúng. Gặp người xấu là phải báo cảnh sát, chứ không được im lặng. Nếu con bị thương thì phải học cách phản kháng, không được trốn tránh. Con không sai, con gái mẹ đúng lắm! Đừng bao giờ đợi người khác tới giúp đỡ con, con phải tự học cách bảo vệ bản thân mình. Ni Ni, ba mẹ rất tự hào vì con!"
Tống Bối Ni lúc này mới hết băn khoăn, cười năn nỉ hỏi:
"Vậy ba mẹ còn trách dì con nữa không? Ba mẹ đừng mắng dì nữa mà..."
"Ba mẹ không mắng dì nữa, mà phải cảm ơn dì con rất nhiều. Lát nữa ba mẹ sẽ gọi điện xin lỗi dì."
Chị Tống bảo đảm với con gái.
Lời nói và cử chỉ của các bậc phụ huynh là lớp học đầu tiên của con cái, là những tấm gương phản chiếu lại tương lai của chúng. Cha mẹ dũng cảm thì con cái mạnh mẽ, tiến thẳng không lùi. Cha mẹ lạc quan thì con trẻ cũng luôn tin tưởng vào tương lai phía trước. Nếu cha mẹ gieo vào lòng những đứa trẻ một hạt mầm tốt, thì khi nở hoa sẽ là đóa hoa rực rỡ nhất trần đời. Nên tất cả các bậc phụ huynh đều phải chú trọng ảnh hưởng ngôn hành.
Anh Tống và chị Tống rất may mắn đã chưa chọn sai đường, đã không bóp nghẹt sự quả cảm cương quyết của con gái, không khiến cho linh hồn rực lửa bốn phương trở thành một ngọn đèn leo lắt. Con bé có gan đối mặt với suy sụp hôm nay, thì chắc chắn sẽ có đủ mạnh mẽ để chiến thắng mọi khó khăn sau này.
Anh Tống bước nhanh ra khỏi phòng, gọi điện cho ông Du, yêu cầu ông đưa đứa cháu tài hoa của mình tới Mỹ ngay lập tức, nếu không nhà Tống sẽ dùng biện pháp mạnh. Thế lực của nhà Du làm sao sánh được với họ Tống, đành phải đồng ý, huống chi đưa Du Vân Thiên ra nước ngoài tránh đầu ngọn gió cũng là kế hoạch của họ.
Sau khi cúp điện thoại, anh Tống thở dài bảo vợ:
"Khi Du Vân Thiên bị xét xử tại Mỹ, tôi với mình sẽ đưa con gái đến đó xem. Chúng ta phải giúp con bé biết cách phản kháng với những vụ thế này. Mai sau trưởng thành, nó càng đối mặt với nhiều khó khăn hơn, càng phải học cách bảo vệ bản thân cho tốt."
"Mình nói đúng, trước kia chúng ta sai rồi. Rõ là cha mẹ mà còn kém hơn cả dì nó."
Chị Tống vừa lau nước mắt vừa đồng ý. Trước đó, chị và anh chưa từng nghĩ nếu con gái rời vòng bao bọc của họ thì sẽ ra sao. Thành thử hai người cứ nuôi con như một bông hoa trong nhà kính, rồi lại toan thả nó vào thế giới đầy bão táp mưa sa, quả là điều đáng sợ.
Bấy giờ, vợ chồng hai người đã thấy rõ, con gái họ phải trở thành một thân cây đĩnh bạt, có vậy mới tiến bước xa trêи sân khấu được.
_______
Tống Ôn Noãn và thám tử tư đã ngồi trong phòng chờ một lúc. Khi Tống Duệ đến thì tâm tình cô tốt lên đôi phần, nhưng lòng hoài rầu rĩ. Trước khi lên máy bay, cô lấy điện thoại ra nhìn, không chờ mong mấy, nhưng bất ngờ thấy anh trai gửi một tin nhắn rất dài trêи WeChat.
Anh Tống thuật lại cuộc trò chuyện giữa mình với con gái, cuối cùng viết một cách chân thành:
"Noãn Noãn, khi nghĩ con gái anh giống như em - hơi liều lĩnh nhưng chẳng bao giờ sợ sệt, hấp tấp mà vẫn dũng cảm chịu trách nhiệm, có thể sẽ bị tổn thương song luôn học được cách chống trả, dù bật khóc nhiều lần nhưng mãi can đảm, dạn dĩ, anh thấy vui lắm, em à. Bởi vậy, sau này khi con bé trưởng thành, anh và chị sẽ không cần lo lắng quá nhiều cho nó. Khi anh bận làm việc, em đã thay anh dạy dỗ con, giúp nó nên ưu tú. Nếu là anh, có lẽ Ni Ni chỉ ví như một bông hoa yếu ớt, mà vì có em nên con bé đã sánh ngang cổ thụ. Mỗi người thành công ít nhiều đều do cách giáo ɖu͙ƈ, nhưng tính kiên trì là không thiếu được. Anh phải thừa nhận rằng, mình khá thất bại trong việc làm cha. Em đã đúng.
Chuyện em nhờ anh, anh hoàn thành xong rồi. Noãn Noãn, người nên nói xin lỗi không phải em mà là anh. Anh nghe rằng em đi Mỹ, đợi khi em trở về, anh sẽ tự mình nói lời xin lỗi với em.
Noãn Noãn yêu thương, anh tự hào về em lắm."
Đọc dòng cuối cùng, những áp lực trong lòng Tống Ôn Noãn cũng hóa thành nước mắt trào ra. Cô ngồi xổm trêи mặt đất, hai má áp vào điện thoại, òa khóc như một đứa trẻ bị bắt nạt, nhưng cô vừa khóc vừa cười. Người chung quanh đi ngang phải nán lại nhìn, họ phỏng đoán phải chăng chồng và "vợ bé" đi du lịch cùng nhau rồi cùng bị tai nạn chết?
Tống Duệ vỗ nhẹ đầu Tống Ôn Noãn, bất đắc dĩ nói:
"Đừng khóc, bong bóng nước mũi kia kìa."
Tống Ôn Noãn trừng mắt, bong bóng nước mũi vỡ ra. Thám tử tư vội quay đầu sang một bên, cố nén tiếng cười đang chực chờ trong họng.
Hai ngày sau khi Tống Ôn Noãn đến nước Mỹ, Du Vân Thiên cũng tới, bị FBI bắt ngay khi vừa xuống máy bay, đối mặt với tội danh, bị kết án hơn năm trong tù, và không được phép tại ngoại. Các phương tiện truyền thông bên đó đưa tin rầm rộ, song trong nước không có được một tin tức xác thực nào.
Ở ngục giam nước Mỹ, ấu ɖâʍ là những tên tù nhân bị ghét nhất, phải chịu sự khinh bỉ và nạt nộ khủng khϊế͙p͙. Bởi thế Du Vân Thiên đã bị thương nặng chỉ trong vòng mấy ngày, xương tay dập nát, từ đây không cầm bút vẽ được nữa. Ấy là đả kϊƈɦ nặng, khi vào viện, tinh thần anh ta đã trở nên bất thường, còn những gia đình có trẻ con bị xâm hại thì thở phào nhẹ nhõm. Không có đôi tay tội ác kia, anh ta sẽ không bao giờ gây tổn thương cho trẻ nhỏ được nữa.
Trước lúc về nước, Tống Ôn Noãn còn chịu khó dành thời gian đến bệnh viện thăm Du Vân Thiên. Hắn bị trói ở trêи giường, mồm kêu thét không ngừng, nỗi uất ức bị đè nén trong lòng cô cũng biến tan hết cả. Còn Jinna, dưới sự trị liệu của Tống Duệ, con bé có những chuyển biến tốt đẹp.
Mọi người đều biết, Tống Duệ là một trong những nhà tâm lý học tốt nhất trêи thế giới, hắn có các liệu pháp chuyên môn nhằm vào bệnh nhân có khuynh hướng tự sát. Thấy hắn, hai ông bà Baker vui mừng khôn xiết, vừa khóc vừa cười tại sân bay.
Sau chuyến đi này, Tống Ôn Noãn hiểu thêm chút về ông anh họ của cô. Anh cũng như Phạn Già La, sự tồn tại của họ để rọi sáng cõi đời này.
Trong phòng chờ, Tống Duệ dùng khăn giấy tiệt trùng lau tay tỉ mẩn. Vì lúc trước ra về, hai ông bà Baker và nhân viên FBI cứ bắt tay hắn không ngừng, khiến hắn rất khó chịu.
Tống Ôn Noãn mở điện thoại ra xem, cười tủm tỉm:
"Đêm qua 《Thế giới kỳ nhân》 đã phát sóng trêи mạng, anh có muốn xem không?"
Thói ở sạch của Tống Duệ tức thì mất tăm, hắn lấy điện thoại ra coi.
Chắc chắn chương trình đang hot hòn họt. Chỉ sau nửa giờ phát sóng, ratings đã tăng mạnh, một số khán giả thì chưa tin Phạn Già La là nhà ngoại cảm, bởi tài khoản Sao Băng Mã Phố Nông kia có bằng chứng vạch trần anh dối trá. Nhưng điều này chẳng trở đậu cho việc mấy người yêu mặt hít hà sắc thơm của Phạn Già La.
Sau mấy tháng vắng bóng, nét anh không thay đổi gì nhiều, nhưng toàn thân lại toát ra vẻ huyền bí. Như viên đá quý, dù anh có ngồi ở nơi góc khuất thì vẫn thu hút được mọi ánh nhìn. Dẫu nhiều người cho rằng anh không có năng lực thông linh, thì lòng khoan dung còn luôn dành:
"Ảnh cứ làm màu thoải mái, tụi tui nguyện ý xem! Tên nào muốn coi thì tới, không thì phắn đi. Phạn Già La làm màu đỉnh voãi, kịch bản huyền huyễn nhất cũng không dám viết như vậy, tui phải lạy biên kịch nhà này ngay thôi!"
Tống Ôn Noãn bật cười, nhưng không thể giải thích với họ được.
Tất nhiên, cũng có người bày tỏ sự ngờ vực với tính chân thật của chương trình, yêu cầu đổi thành phát sóng trực tiếp, nhưng bị nhân viên quản lý thẳng tay xóa bình luận. Phía trêи đánh tiếng, chương trình này không cần lo khâu kiểm duyệt, nhưng cấm được đổi cách quay chụp. Bởi nếu phát sóng trực tiếp, khán giả sẽ tin, nhưng dư luận thì mất kiểm soát. Cứ như bây giờ là tốt nhất, người muốn tin thì tin, không tin cũng không sao, mọi chuyện đều sóng yên gió lặng.
Tống Ôn Noãn lướt khu bình luận ở Weibo của Phạn Già La, cau mày khi đọc phải bình luận mắng anh vờ vịt, mỉm cười khi thấy có người gọi anh là "thầy bự", và rồi sững mình khi thấy dòng rằng:
Sao tiến sĩ Tống cứ nhìn chằm chằm Phạn Già La bằng mọi cách ấy, đã nói đỡ giúp ảnh còn trộm luôn ảnh chụp của vậyyyyy? Có khi nào Tống Duệ làrắm cầu vồng(để nói về fan với thần tượng, ý bảo đến cái rắm thần tượng thả ra fan cũng khen thơm. =^)))của Phạn Già La không? Ôi ôi cái CP này tôi chọn rồi nha!
"Há!" Tống Ôn Noãn bật cười, sau đó cô chững lại vì nhớ ra ông anh họ cô đúng là thế, khen ngợi Phạn Già La chẳng tiếc lời, nào là không ở cùng đẳng cấp, không thể đánh đồng, rồi sự tồn tại không thể tin nổi...
Rắm cầu vồng? CP? Cái này biết đâu chừng...
_______
Lời của Editor: Chúng ta đã biết anh công là ai rồi.