Edit: Ngự Chi Tuyệt
Phạn Già La xách một túi bánh mì trở lại khu đô thị Vịnh Ánh Trăng, từng bước đi lên cầu thang xoắn ốc. Tòa nhà số vào ban ngày khác hoàn toàn với ban đêm, giống như một con thú đang say ngủ, yên tĩnh đến hơi quỷ dị. Tội ác ẩn giấu trong những căn nhà ở tầng , tầng và tầng đều như chưa từng tồn tại, hoàn toàn biến mất dưới ánh mặt trời gay gắt.
Nhưng ở tầng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đang gặng hỏi người phụ nữ sống ở tầng này, một cô gái đeo mắt kính đang che chở đứa con trai của người phụ nữ đó ở phía sau, vừa cẩn thận vừa đau xót mà khẽ vuốt những vết bầm trên tay cậu bé.
Giọng của người phụ nữ ở tầng rất lớn, thái độ cũng cực kỳ tồi tệ, cứ lặp đi lặp lại: "Tôi đánh con trai mình thì sao, bộ phạm pháp chắc? Nó không nghe lời mà tôi còn không được dạy dỗ nó nữa hả?"
Cô gái đeo mắt kính tức giận phản bác: "Cô dạy đó là dạy dỗ hả? Đó là ngược đãi! Ngày nào Dương Dương cũng mang một thân đầy vết thương đi học, hôm nay còn quá đáng hơn, tấm lưng bầm tím hết, bác sĩ nói thằng bé bị đánh rất dữ, ngay cả nội tạng cũng bị chấn thương! Đây là giấy khám sức khỏe, cô xem cho kỹ đi! Cô coi con ruột của mình như kẻ thù mà đánh, cô còn xứng làm mẹ sao? Nếu tôi vẫn không báo cảnh sát bắt cô thì sớm muộn Dương Dương cũng sẽ bị cô đánh chết! Đồng chí cảnh sát, hai cô không được bỏ qua cho cô ta!"
Phạn Già La đứng lại bên cầu thang, hờ hững nhìn cảnh tượng này. Hắn biết một nữ cảnh sát bên đó, chính là Liêu Phương của đội một - đội cảnh sát hình sự trinh sát thuộc phân cục Thành Nam.
Trước nay, Liêu Phương luôn xử lý mọi việc nhanh lẹ, không nói lời nào lập tức còng tay mẹ của cậu bé lại, giao cho đồng nghiệp đưa đến cục cảnh sát, còn cô thì ở lại chờ cha của cậu bé. Cô gái đeo mắt kính là giáo viên ở trường, đợi một hồi thì đến giờ phải lên lớp, nên nói tạm biệt rồi đi trước.
Sau khi dìu cậu bé vào nhà, Liêu Phương theo thói quen nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện một dáng người cao gầy đang đứng trước cầu thang mờ tối, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm đó thật sự khiến cô khó lòng quên được.
"Phạn tiên sinh, anh về rồi à! Tôi vừa nghĩ không biết hôm nay có gặp được anh không nữa!" - Liêu Phương hết sức vui mừng mà nói.
"Ừ, đã lâu không gặp." - Phạn Già La chậm rãi đi tới bên cửa, rũ mắt nhìn chằm chằm cậu bé có vẻ mặt ủ rũ, nhưng đôi mắt to tròn vẫn sáng ngời, đang tha thiết nhìn hắn kia. Cậu bé càng ngày càng gầy, gò má hóp sâu, tay và chân đều chỉ còn lại một lớp da thịt rất mỏng, lúc đi lại thì như sẽ té gãy xương bất cứ lúc nào, những vết thương đại diện cho đau khổ và tội ác trên cơ thể ngày càng nhiều hơn. Có thể thấy, sự bạo lực trong gia đình này đang gia tăng.
Liêu Phương cũng nhận ra ánh nhìn chăm chú của hắn, nhẹ nhàng vỗ lên tóc cậu bé, thở dài nói: "Phạn tiên sinh, anh sống ở tầng mà, anh có biết hoàn cảnh của cậu nó này không? Mẹ của nó là một người tàn bạo, ngày nào cũng đánh chửi nó, không cho nó ăn cơm, thật đáng thương."
"Đừng nói những điều như vậy trước mặt con nít." - Phạn Già La đưa bánh mì trong tay qua, rồi dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào ấn đường đầy tử khí của cậu bé một cái.
Cậu bé lập tức nhận lấy bánh mì, đôi mắt to đến bất thường phụt ra ánh sáng hân hoan. Ngọn lửa sinh mệnh của cậu bé đang dần tắt, nhưng ngọn lửa linh hồn của cậu vẫn đang dựa vào sự kiên cường ham sống và niềm hy vọng từ việc mỗi ngày được nhận một ổ bánh mì mà liều mạng bùng cháy.
Liêu Phương áy náy che miệng lại, khẽ nói: "Xin lỗi xin lỗi, là tôi vô ý quá, vẫn Phạn tiên sinh chu đáo. Để tôi pha cho Dương Dương một ly sữa bò, đợi nó ăn xong bánh mì thì sẽ dỗ nó ngủ một giấc. Tình trạng thân thể của nó rất tệ, nghe bác sĩ nói ngay cả các cơ quan nội tạng cũng bị chấn thương ở các mức độ khác nhau."
Phạn Già La không nói một lời, chỉ đứng ở cửa im lặng nhìn Liêu Phương đang lục tìm sữa bột khắp nơi. Cậu bé, cũng chính là người bạn nhỏ Hứa Nghệ Dương, sau khi nhận được bánh mì thì đang ăn từng miếng nhỏ. Không có người lớn ở nhà, nó có thể thong thả thưởng thức bữa ăn ngon này, không cần lo lắng mẹ của nó sẽ bỗng dưng từ đâu lao ra, cướp đi mọi thứ của nó.
Phạn Già La nhìn cậu bé, trong mắt lóe lên một tia u ám.
Liêu Phương không tìm được sữa bột, nên đành rót một ly nước nóng cho Hứa Nghệ Dương uống, rồi định dỗ cậu bé lên giường ngủ. Cô rất muốn ôm đứa bé đáng thương này một cái, nhưng do bị ngược đãi quanh năm, đứa bé này đã mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, từ chối sự đụng chạm của tất cả mọi người, thậm chí từ chối nói chuyện. Cậu bé đang dần biến thành một con rối không có sức phản kháng và không thể nói chuyện.
Rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD) là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây ra.
Hứa Nghệ Dương lẩn tránh khắp nơi, nhất quyết không chịu vào phòng ngủ ngủ, rồi còn leo lên leo xuống ghế đẩu mấy lượt để mở cửa tủ, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Liêu Phương lại nói với cậu bé: "Dương Dương, con xuống đây đi, con muốn tìm cái gì thì nói với dì, dì sẽ tìm cho con. Con làm vậy nguy hiểm lắm đó." - Cô không dám chạm vào đứa bé, bởi cô sợ một khi chạm vào nó, nó sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó há to miệng, làm như đang thét chói tai. Tuy nó không phát ra chút âm thanh nào, nhưng dáng vẻ khiếp sợ bị ngược đãi của nó thật sự khiến người ta đau lòng.
Liêu Phương sốt ruột đến toát mồ hôi, nhưng Phạn Già La lại không nhanh không chậm lấy một bịch khăn giấy từ trong balô ra, dọn sạch giấy gói thực phẩm và vụn bánh mì rơi dưới đất, bỏ vào túi rác, định lát nữa đem đi.
Thấy sàn nhà đã sạch sẽ trở lại, lúc này Hứa Nghệ Dương mới nhảy xuống khỏi ghế đẩu, chầm chậm đi đến trước mặt Phạn Già La, nhìn hắn với ánh mắt sáng ngời. Vừa nãy nó muốn tìm giẻ lau, nhưng mãi vẫn không tìm được.
Phạn Già La dịu dàng căn dặn: "Đi ngủ đi."
Hứa Nghệ Dương ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi vào phòng ngủ. Liêu Phương bị tính khí quái dị của cậu bé hành hạ đến sắp ngất không khỏi sững sờ. Đúng là trên đời này không có ai mà Phạn Già La không trị được!
Phạn Già La quay đầu nhìn cô, ôn hòa giải thích rõ: "Mẹ của thằng bé cấm nó ăn vụng."
"À, thì ra là vậy! Không cho thằng bé ăn đồ của người khác đưa, nhưng lại bỏ đói nó mỗi ngày, sao trên đời lại có người mẹ như vậy chứ." - Liêu Phương lắc đầu than thở: "Phạn tiên sinh, tôi biết anh là một người tốt, anh có thể chăm sóc cậu bé này nhiều hơn không?"
Phạn Già La xách túi rác đi ra cửa, đồng thời cho cô một câu trả lời bất ngờ: "Tôi không thể chăm sóc nó."
"Hả? Tại sao?" - Liêu Phương vội nói: "Anh ở gần đây mà, ngày thường có rảnh thì tới xem nó một chút là được, sẽ không phiền lắm đâu."
Phạn Già La đã bước vào hành lang tối om, gương mặt tuấn mỹ như ẩn như hiện, nhưng đôi mắt thâm thúy lại lóe lên tia u ám: "Khi cô nhờ người khác chăm sóc đứa bé này, hình như cô đã quên mất gia đình nó vẫn còn một người cha thì phải?"
Liêu Phương tỏ vẻ chán ghét: "Nếu cha nó đáng tin thì tôi cũng không nhờ anh đâu. Tuy người bạo hành là mẹ nó, nhưng cha nó lại im lặng đứng ngoài cuộc và còn dung túng chuyện này nữa, anh ta cũng có tội. Dưới tình huống cả cha lẫn mẹ đều không tin cậy được thì chỉ có thể nhờ những người nhiệt tình giúp đỡ thôi."
Phạn Già La lắc đầu lần nữa, mí mắt hơi rũ xuống che đi ánh sáng trong con ngươi: "Xin lỗi, tôi không giúp được nó."
Liêu Phương nóng nảy: "Không đâu, Phạn tiên sinh, sao anh lại không giúp được nó? Mỗi ngày sang đây nhìn một chút cũng đâu phiền phức lắm đúng không? Tôi cũng biết việc trong cục chúng tôi vừa phá được vụ bắt cóc triệu, anh chỉ nói một câu là cứu được con gái của Thẩm tiên sinh, vậy tại sao anh không cứu Hứa Nghệ Dương? Chỉ cần anh muốn, anh nhất định sẽ giúp được nó, tôi biết anh có khả năng đó mà!"
Phạn Già La chậm rãi đi vào cổng tò vò tối đen, như thể đi vào một vực thẳm vô danh, từ tốn nói: "Tôi hỏi cô một vấn đề, nếu cô nhìn thấy một đoàn tàu đang lao về trước, có người đang đứng trên đường ray, ở nhánh ray phụ bên cạnh chỉ có một người đang đứng, mà phanh tàu thì lại không ăn, và sắp sửa xảy ra va chạm. Bên cạnh cô có một cái cờ lê, chỉ cần đẩy nhẹ cái cờ lê này là có thể thay đổi đường ray của tàu, cô sẽ chọn lựa như thế nào? Đụng năm người hay đụng một người? Vì sao?"
Giọng nói của hắn biến ảo không lường, như thể từ chiều không gian khác truyền đến vậy.
Liêu Phương đuổi theo hai bước, không chút do dự mà nói: "Đương nhiên là đẩy cờ lê, đụng một người rồi. Dưới tình huống không có sự lựa chọn thì dùng một mạng đổi năm mạng là đúng nhất mà."
Phạn Già La chậm rãi đi lên cầu thang, giọng nói dần trầm xuống: "Vậy liệu cô có từng nghĩ? Năm người đó đi vào đường ray chơi đùa, bị đụng là số mệnh của bọn họ; còn người kia vốn đang đi đúng đường, về nhà an toàn là số mệnh của anh ta. Nhưng cú đẩy nhẹ của cô đã đảo ngược số mệnh của tất cả bọn họ, người không đáng chết thì phải chết, người không đáng sống thì được sống, cô có còn thấy như vậy là công bằng không? Cô có còn thấy như vậy là đúng đắn không?"
Liêu Phương bị đoạn tra hỏi trông thì đơn giản, nhưng lại đánh thẳng vào linh hồn này khóa chặt tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người thon dài kia bước vào khúc quanh.
Giọng nói biến ảo khôn lường như một cơn mưa lạnh từ trên cao rơi xuống, lộ ra vẻ bất lực và tịch mịch: "Nếu là tôi, tôi sẽ tránh xa cái cờ lê đó, để số phận quyết định. Bởi ở trước mặt số phận, mỗi chúng ta đều bình đẳng, không có cao thấp sang hèn, không có ai xứng đáng, ai không xứng đáng. Khi cô mưu toan thay đổi số mệnh, thứ cô phải gánh vác không chỉ là chuyện sống chết của một người hay năm người, mà là sức nặng của toàn bộ nhân quả trên thế giới. Cô có biết điều đó có nghĩa là gì không? Tức là cô sẽ không bao giờ có thể đối đầu với nó, cuối cùng nó sẽ khiến cô tan xương nát thịt. Nếu chỉ cần khua môi múa mép một chút là cứu được một người, vậy nếu tôi khua môi múa mép suốt ngày thì sao đây? Nhưng rất tiếc, không một ai có thể thay đổi số mệnh. Điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ chỉ là khẽ kích thích căn huyền của số mệnh, rồi cẩn thận theo dõi bước ngoặt đó, tôi không hùng mạnh như cô tưởng đâu."
"Hãy chú ý kỹ người cha."
Bỏ lại câu này xong, giọng nói của thanh niên hoàn toàn biến mất giữa không trung, bấy giờ Liêu Phương mới bước vội hai bước, ngước mặt nhìn lên cầu thanh tối đen, sợ hãi bất an mà hỏi: "Phạn tiên sinh, cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cha của thằng bé cũng có vấn đề? Cậu không giúp được Hứa Nghệ Dương, chẳng lẽ nó sẽ tiếp tục bị ngược đãi sao? Số mệnh của nó không thể thay đổi được sao?"
Tuy là hỏi như vậy, nhưng Liêu Phương biết rõ, chuyện ngược đãi là chắc chắn, bởi người bạo hành là mẹ của đứa bé, pháp luật sẽ xét tình hình cụ thể mà xử nhẹ, lại càng không đưa đứa bé đi. Đến khi mẹ nó được thả ra, nhất định sẽ trút hết sự tức giận và nỗi oán hận lên con mình, sự tàn bạo của cô ta sẽ không được kiềm chế, trái lại còn không ngừng gia tăng.
Liêu Phương đã từng xử lý rất nhiều trường hợp tương tự, nhưng những đứa trẻ thật sự có được cuộc sống mới nhờ sự giúp đỡ của cô lại không được bao nhiêu, trái lại còn rơi vào tình cảnh bi thảm hơn. Cô không thể thay đổi hiện thực, nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Phạn tiên sinh, nhưng lời ám chỉ của Phạn tiên sinh càng khiến cô thêm bất an.
Người mà ngay cả Phạn tiên sinh cũng không giúp sẽ ra sao? Liêu Phương nắm chặt tay vịn cầu thang, nội tâm chợt rét lạnh.
Sắp đến chạng vạng, cha của đứa bé rốt cuộc cũng trở lại, anh ta trông rất lịch sự, nói chuyện cũng hết sức nhã nhặn, thuộc nhóm người có tư chất khá cao. Anh ta mang cơm hộp đến cho Liêu Phương và con trai, còn mua một đống thực phẩm chức năng cho trẻ em, luôn miệnh sám hối nhận tội thay vợ.
"Cô ấy bị trầm cảm nặng, tôi cũng mới biết hôm nay thôi. Là tôi sai, công việc của tôi quá bận rộn, không chú ý đến tới cô ấy và con." - Anh ta ăn năn mà vỗ tóc mình.
Liêu Phương không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể xin người cha này chăm sóc đứa trẻ thật tốt. Cô nhìn ra được, đối phương thật lòng ăn năn chứ không phải đang diễn trò, hơn nữa Hứa Nghệ Dương cũng không quá chống cự cha mình, lúc bị cha nó vỗ đầu, nó không tránh né mà chỉ cứng đờ trong chốc lát, rồi lại tiếp tục ăn.
Liêu Phương yên tâm, nói tạm biệt hai cha con họ rồi ra khỏi tòa nhà số , nhưng vẫn chưa rời đi, cô ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn tầng cao nhất. Trong tâm trí cô như có một đoàn tàu đang chạy băng băng trên đường ray, một người, năm người, bọn họ đang đứng ở hai đầu quỹ đạo của số mệnh, chờ đợi vụ va chạm sắp xảy đến. Luôn có một lúc, số mệnh sẽ đưa tất cả bọn họ đi, nhưng cô lại mưu toan đẩy cờ lê để quyết định sống chết của bọn họ!
Liêu Phương chợt run lên bần bật, lúc này mới cảm thấy sợ hãi một cách sâu sắc. Người quyết định sống chết chỉ trong một câu nói vừa nãy là cô sao? Tại sao cô dám cuồng vọng như vậy, ngạo mạn như vậy chứ? Cô dựa vào đâu mà cho rằng năm mạng người quý giá hơn một mạng người? Phải chăng mọi người trên đời đều sẽ có một giây quên hết tất cả như vậy? Phải chăng tất cả bọn họ đều cho rằng giá trị quan của mình cao hơn người khác?
Dường như chỉ có Phạn Già La là vẫn luôn tỉnh táo mà tồn tại, và cũng luôn cô độc mà tồn tại. Liêu Phương cúi đầu, bước từng bước rời khỏi nơi này, cô không hề hay biết, ở khoảng trời trên đầu mình, có một cơn lốc vô hình màu đen đang điên cuồng gầm rú, càn quét và cuốn sạch tiểu khu này ——
Để duy trì trạng thái tốt nhất, Phạn Già La đã ngủ suốt ngày trước khi bị chuông điện thoại đánh thức. Tào Hiểu Huy dùng giọng điệu tranh công nói với hắn, đã nhận tham gia chương trình chân nhân, giờ tối nay bắt đầu ghi hình chính thức, quy trình khá tương tự những cuộc thi truyền hình, trước hết là thi tuyển, trúng tuyển thì sẽ tiến vào đấu vòng loại, cuối cùng là thi chung kết.
"Đợt đăng ký thi tuyển đã kết thúc lâu rồi, tôi lợi dụng quan hệ của Tinh Huy lấy cho anh một chỗ. Chủ đề của mùa này là người thông linh, rất hợp với anh." - Tào Hiểu Huy tràn đầy tự tin mà nói: " triệu tệ đó nhất định là của anh!"
"Được, đúng giờ tôi sẽ đến đài truyền hình." - Phạn Già La nhìn giao diện điện thoại, thấy không còn nhiều thời gian thì lập tức đứng dậy khỏi bồn tắm, những giọt nước màu đen chảy xuống dọc theo làn da tái nhợt của hắn, dường như cơ thể của hắn đã mềm dẻo hơn một chút, mọi độ cong và mọi đường nét đều hoàn mỹ tựa như một tạo vật của thượng đế, những hoa văn thần bí dày đặc trên cơ thể hắn lóe lên ánh xám trắng rồi dần lụi tắt.
Hắn mặc áo sơ mi đen và quần tây đen được cắt may khéo léo vào, chậm rãi đi xuống cầu thang, đúng lúc gặp được Hứa Nghệ Dương vừa tan học về nhà.
Cậu bé trông mập lên một chút, vết bầm trên người cũng tan đi rất nhiều, có thể thấy đã được cha chăm sóc rất tốt. Nhìn thấy Phạn Già La, ánh mắt nó không khỏi sáng rực, nhưng miệng nhỏ cứ mấp máy, không biết nên chào hỏi như thế nào.
Phạn Già La đứng bên cầu thang chăm chú nhìn nó hồi lâu, trong mắt lộ ra vẻ giãy giụa. Bên ngoài tòa nhà gió thổi vù vù, giống như một đoàn tàu đang lao tới với tốc độ cao, đâm thẳng vào mọi chướng ngại vật. Rầm một tiếng, đó là tiếng cửa sổ của gia đình nào đó bị gió lớn đập trúng.
Phạn Già La cất bước, chậm rãi đi tới bên cạnh cậu bé, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào ấn đường của nó, thì thầm: "Hãy tránh xa cha em ra."
Cậu bé há to mồm ngơ ngác nhìn hắn, dường như không rõ lời hắn nói. Tại sao phải tránh xa cha chứ? Cha không đánh nó cũng không mắng nó, còn mang đồ ăn về cho nó nữa, cha tốt hơn mẹ nhiều lắm.
Phạn Già La rút đầu ngón tay về, đoạn khẽ thở dài.