Edit: Ngự Chi Tuyệt
Lúc đám người họ Nguyễn tới gây sự, vì bảo vệ an toàn cho kỹ sư âm thanh nên sở cảnh sát đã nhốt gã vào phòng thẩm vấn. Hiện tại, người nhà họ Nguyễn đã rời đi, hai viên cảnh sát lại đưa gã ra ngoài, chuẩn bị đưa đến trại tạm giam.
Lúc đi ngang qua Tống Duệ, kỹ sư âm thanh bỗng ngẩng đầu nhìn qua đối phương, ánh mắt dữ dội, lộ chút vẻ điên cuồng, "Rốt cuộc Nguyễn Diệp sao rồi?" - Hai viên cảnh sát đẩy gã tiến về trước, nhưng gã vẫn đứng lì một chỗ, chỉ để chờ một câu trả lời.
Tống Duệ im lặng nhìn gã một lúc lâu mới nói: "Nguyễn Diệp đã điên rồi."
"Quả nhiên điên rồi." - Khóe miệng kỹ sư âm thanh dần dần nhếch lên, sau đó cười to rồi bị viên cảnh sát đưa đi. Dù đã cách rất xa, nhưng sự sung sướng và nỗi căm thù trong tiếng cười của gã vẫn khiến người khác phải run sợ.
Tống Duệ đi đến bên cửa sổ nhìn bóng lưng xa dần của gã, ánh mắt không ngừng lập lòe. Y vốn không nên trả lời vấn đề này, nó trái với đạo đức nghề nghiệp của y. Thế nhưng, không biết tại sao, khi y nhìn vào mắt của kỹ sư âm thanh, thoáng thấy được sự cố chấp và mong chờ của gã, y lại chợt nhớ đến những lời của Phạn Già La—— Công lý là gì? Công lý là thiện có thiện quả, ác có ác báo. Trước kia, y luôn khịt mũi coi thường hai chữ này, nhưng hiện tại, có lẽ y đã hiểu được một chút rồi.
Trang Chân đang nhíu mày sắp xếp lại một đống tài liệu. Vụ án đã kết thúc, y phải viết một bản báo cáo nộp lên trên, phần của kỹ sư âm thanh thì không có bất kỳ điểm khả nghi nào, nhưng phần của Phạn Già La phải viết thế nào, y vẫn chưa có manh mối. Tất cả các bằng chứng hiện đang nắm giữ đều cho thấy Phạn Già La và kỹ sư âm thanh không hề liên quan gì đến nhau, những dự báo cái chết của hắn, và cả bức tranh chết chóc nọ, đều trở thành nỗi băn khoăn canh cánh mãi trong lòng Trang Chân.
Tất cả thành viên của tổ trọng án cũng cảm thấy bối rối nghi hoặc không kém.
Lưu Thao vuốt cái đầu hói của mình, nói: "Đội trưởng, nếu thông tin của Phạn Già La không tới từ chỗ Tiếu Kim, vậy có khi nào là Cao Nhất Trạch lỡ mồm không?"
Tiểu Lý vỗ tay cái bốp, kích động nói: "A, đội phó nói rất đúng! Chắc chắn là Cao Nhất Trạch lỡ mồm. Phạn Già La từng ở chung ký túc xá với anh ta, cùng nhau sinh hoạt, có rất nhiều cơ hội hỏi thăm những chuyện năm đó."
"Đúng đúng đúng, bây giờ chỉ có giải thích như vậy là hợp lý." - Cả đám xôn xao hùa theo.
Nhưng Trang Chân lại lắc đầu phủ định: "Các cậu cảm thấy Cao Nhất Trạch sẽ lỡ mồm sao? Các cậu hãy xem tài liệu điều tra đi, rồi phân tích tính cách của cậu ta. Cậu ta và Nguyễn Diệp qua lại năm, nhưng chưa từng nói một lời nào với đối phương ở trường, không một ai biết mối quan hệ của bọn họ. Một đứa trẻ mới mười mấy tuổi đã có thể thận trọng đến mức này, các cậu nghĩ xem cậu ta có bao nhiêu tâm cơ, có bao nhiêu thủ đoạn. Cậu ta cũng chưa từng để người khác nhìn thấy mình ở nơi công cộng với những tên côn đồ như Triệu Khai và Mao Tiểu Minh, bởi cậu ta biết đó là chuyện mất mặt, cậu ta phải giữ hình tượng học sinh xuất sắc của mình. Sau này lại debut, rồi thành danh, đáng lẽ những ánh mắt soi mói cậu ra phải ngày càng nhiều, nhưng các cậu xem bản ghi chép này đi, kỹ thuật hack của Tiếu Kim có trâu bò không? Nhưng anh ta thầm điều tra Cao Nhất Trạch năm, cố tìm ra tin hắc để lật đổ cậu ta, nhưng trước sau vẫn không thể thành công. Cao Nhất Trạch còn tự biết lưu những tấm ảnh và video xấu xa đó vào thẻ nhớ, chứ không phải môi trường Internet rộng mở, làm hại Tiếu Kim tìm suốt năm ròng cũng không tìm được gì. Cậu nói xem Cao Nhất Trạch này có đáng sợ hay không? Cậu ta đã mục rửa tận xương tủy từ lâu, nhưng hình tượng bên ngoài lại hoàn mỹ không tì vết, ngoại trừ bốn người Nguyễn Diệp, còn ai biết được bộ mặt thật của cậu ta đây? Cậu ta đã khắc sâu hai chữ "Thận trọng" vào máu thịt, các cậu nói xem khả năng cậu ta lỡ mồm là bao nhiêu?"
Viên cảnh sát phụ trách đi dò hỏi điều tra bối cảnh xã hội của Cao Nhất Trạch tỏ vẻ đồng ý sâu sắc với những lời này. Không sai, quả thật Cao Nhất Trạch đã phát huy câu "Thận trọng từ lời nói đến việc làm" đến mức cao nhất. Toàn bộ mấy trăm người ở trường THPT, vậy mà không một ai biết mối quan hệ giữa cậu ta và Nguyễn Diệp, thế nên công tác điều tra cứ trì trệ không có tiến triển. Nếu người này không chết, thành tựu trong tương lai thật sự khó mà tưởng tượng.
Tống Duệ nghĩ ngợi chốc lát, bổ sung: "Xem như Cao Nhất Trạch lỡ mồm đi, nghe vào tai của Phạn Già La cũng chỉ xem như scandal thôi, sao cậu ta biết được Tiếu Kim sẽ giết người? Tiếu Kim vốn chỉ muốn bắt cóc Cao Nhất Trạch, đẩy cậu ta đẩy xuống lầu là do bị kích thích, nhất thời xúc động, các vụ án còn lại thì đều là ý định đột xuất. Ngay cả bản thân Tiếu Kim cũng không biết mình sẽ giết người, thì sao Phạn Già La lại biết được?"
Vấn đề này rất đáng suy ngẫm, các thành viên tổ trọng án tức khắc đần người ra.
Qua rất rất lâu, tiểu Lý mới ôm cái đầu đau muốn nổ tung mà hét lên: "Đội trưởng, anh đừng suy nghĩ chuyện này nữa, cứ viết đại vài câu vào bản báo cáo đi. Đây thật sự là bí ẩn thiên cổ á!"
Cả đám tấm tắc bảo lạ xong ai về chỗ nấy, bỏ lại Trang Chân cười khổ với đống tài liệu.
Tống Duệ vỗ vỗ bả vai y tỏ vẻ an ủi, nhưng chân mày của mình lại trước sau không thể giãn ra.
Ngay tại lúc này, phòng hòa giải cách vách chợt phát ra tiếng ồn dữ dội, chỉ vài giây sau, đội trưởng của đội cảnh sát hình sự số hai chạy đến, hét với Trang Chân: "Lão Trang, mau đưa đội viên của cậu đi đi, đừng gây thêm chuyện cho tôi nữa!"
"Sao vậy?" - Trang Chân vội bước tới.
Trong phòng hòa giải là một mớ hỗn độn, hai phe nạn nhân và thủ phạm lôi kéo đánh nhau túi bụi, mà Dương Thắng Phi lại nằm trong số đó. Y dùng đầu gối đè chặt lưng của một người đàn ông cao lớn, trói quặt tay của đối phương ra sau lưng, bẻ thật mạnh, cơn đau bị trật khớp khiến người đàn ông hét thảm liên tục, nước mắt nước mũi giàn giụa. Một người đàn ông trung niên khác nhắm vào hạ bộ của người đàn ông nọ mà đạp mạnh, chợt bị một người phụ nữ trung niên ôm lấy chân, cao giọng tức giận, mắng: "Mày thử động vào con trai tao đi, tao lập tức cắn đứt gân chân mày! Người đâu, cảnh sát giết người rồi! Tôi muốn khiếu nại, tôi muốn tìm phóng viên vạch trần các người! Lũ khốn các người chỉ biết ức hiếp dân chúng nhỏ bé không tiền không thế chúng tôi!"
Trang Chân đến gần mới phát hiện, người bị Dương Thắng Phi đè trên mặt đất cũng không phải đàn ông gì cả, mà là một cậu thiếu niên, mặt mũi còn non nớt, nhưng dáng người lại cao lớn hơn đa số người trưởng thành. Có vẻ thiếu niên đang đau rất dữ, nước mắt nước mũi vãi đầy đất, gào khóc kêu cha gọi mẹ.
Trang Chân không có thời gian hỏi nguyên do, lập tức chạy đến lôi Dương Thắng Phi ra. Người bên đội hai cũng tách hai phe đang đánh nhau ra, tiến hành hòa giải riêng từng người. Đội trưởng đội hai ném Trang Chân và Dương Thắng Phi ra khỏi phòng hòa giải, cảnh cáo: "Đừng có vào nữa! Vụ án này vốn không có manh mối, không thể làm lớn chuyện thêm nữa!"
Cánh cửa đóng sầm lại, nhưng Dương Thắng Phi vẫn xông lên hung hăng đạp cửa, trạng thái hết sức kích động. Lực tay của Trang Chân vốn kinh người, nhưng cũng suýt không cản được y. Thành viên đội một vội vàng xông tới hỗ trợ, nài ép lôi kéo một hồi, cuối cùng cố định Dương Thắng Phi trên ghế.
"Mẹ nó, cậu điên à? Còn quậy nữa thì ông đây lập tức đình chỉ công tác cậu!" - Trang Chân nện một quyền vào bụng Dương Thắng Phi.
Dương Thắng Phi ói ngay tại chỗ, nôn mửa rất lâu mới ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt và mồ hôi lên, sầu thảm mà nói: "Đội trưởng, anh đình chỉ tôi đi, tôi không muốn làm nữa. Một cô bé tuổi bị hủy hoại cả cuộc đời, tại sao phải chấp nhận giải hòa? Anh có biết không? Mới nãy thằng tạp chủng đó còn hỏi tôi chừng nào nó có thể về trường học tiếp. Loại cặn bã như vậy, anh để nó về trường được sao? Anh dám cho con anh học chung lớp với nó sao? Chúng ta làm cảnh sát chẳng phải để chiến đấu với tội phạm sao? Tại sao lại hòa giải giúp loại cặn bã đó, còn ép người nhà của nạn nhân ký biên bản hòa giải nữa chứ? Sự tồn tại của chúng ta rốt cuộc có ý nghĩa gì chứ?"
Trang Chân đã nắm được đầu đuôi câu chuyện từ đôi ba câu của y, nhưng không thể đáp lại một lời nào. Quả thật, cảnh sát bọn họ tồn tại là để chiến đấu với tội phạm, thế nhưng, có một số tội phạm lại hết lần này tới lần khác được pháp luật bảo vệ, không một ai có thể thay đổi điều này. Pháp luật vẫn chưa hoàn chỉnh, hiển nhiên sẽ có những nơi nằm ngoài tầm kiểm soát của nó, hai chữ công lý viết thì rất dễ, nhưng khi thi hành lại khó khăn biết nhường nào.
Trang Chân trầm mặc, tất cả mọi người trong đội đều trầm mặc. Tội phạm đang ở đó, bạn biết rất rõ, nhưng lại không thể đưa gã ra trước công lý, đây thật sự là điều khiến người ta bất lực nhất.
Dương Thắng Phi lau sạch sự chua chát nơi khóe miệng, chậm rãi nói rõ: "Chị tôi cũng chết như vậy, bị hãm hiếp rồi giết chết."
Lời vừa ra khỏi miệng, cả văn phòng lập tức chết lặng.
Dương Thắng Phi nhắm mắt lại, bi thương mà nói: "Vào một đêm mưa, không biết bị ai kéo ra ngoại ô... Giết chết. Mưa lớn rửa trôi tất cả chứng cứ, cảnh sát điều tra tháng, không có kết quả, không giải quyết được gì. Hôm chôn cất chị ấy trời đã mưa, để trấn áp oán khí của chị, huyệt mộ được đào rất sâu, chứa đầy nước. Mẹ tôi mua một bó hoa bách hợp rất lớn, đặt trên quan tài của chị, còn ba thì cho tôi mua một bó hoa hồng vàng, để tôi ném xuống lúc chôn cất. Đó là loài hoa mà chị tôi thích nhất. Người lớn thì bàn tán nói chị ấy chết rất thảm, tuy tôi mới có tuổi, nhưng tôi đã hiểu hết mọi chuyện. Người ta lấp đất lên quan tài của chị, hoa bách hợp và hoa hồng vàng đều bị dập nát, cánh hoa rách thành từng mảnh, trong lòng tôi vừa tức vừa vội, vừa kêu chị vừa bổ nhào về trước, suýt nữa thì cắm đầu xuống huyệt mộ. Từ ngày đó trở đi, tôi đã thề, mai sau tôi nhất định phải bắt được hung thủ, báo thù cho chị tôi..."
Toàn bộ thành viên của đội một đều nghe đến sững sốt, chỉ thấy rét run cả người. Những lời Dương Thắng Phi nói hiện giờ, quả thật là bản sao của những lời Phạn Già La đã nói lúc độc tâm hôm đó. Nhưng đó thực sự là độc tâm sao? Thông qua biểu cảm, động tác, vẻ ngoài, quần áo, thật sự có thể đọc được những hình ảnh rõ ràng và chính xác đến vậy sao?
Dương Thắng Phi liếc nhìn mọi người, trực tiếp giải đáp thắc mắc trong nội tâm của bọn họ: "Không phải độc tâm, Phạn Già La thật sự có thể nhìn thấy. Không thể nào điều tra được những chuyện này đâu, chỉ có mình tôi biết thôi. Quê tôi ở Mạc Bắc, hoang vu, hẻo lánh. Sau khi chị bị giết hại, gia đình tôi trở thành đề tài chỉ trích của mọi người ở trấn trên. Ông bà nội của tôi cảm thấy không thể ngóc đầu lên được, nên đã mang chúng tôi đi, cả nhà tôi cứ rày đây mai đó, không có nơi ở ổn định. Lúc tôi tuổi thì họ qua đời, lúc tôi tuổi thì ba của tôi cũng không chịu đựng được, đi trước một bước. Mẹ tôi trở nên rất trầm lặng, vừa nhắc tới chị tôi thì lập tức cuồng loạn thét chói tai, từ đó về sau, tên của chị tôi trở thành điều cấm kỵ, tôi cũng chôn thật sâu những chuyện cũ kia dưới đáy lòng. Tôi không nói, mẹ tôi cũng không nói, Phạn Già La đi đâu điều tra đây? Dân số Mạc Bắc đột ngột giảm mạnh, trấn nhỏ quê tôi đã trở thành thị trấn ma từ lâu, chuyện của năm trước, cậu ta có thể hỏi thăm ai đây?"
Dương Thắng Phi cởi cảnh phục ra, tháo súng xuống, nói với giọng khàn khàn: "Tôi tin cậu ta thật sự thấy được. Đội trưởng, tình trạng hiện giờ của tôi rất tệ, muốn xin tạm đình chỉ công tác. Xin lỗi, đã gây phiền phức cho anh." - Y vội vàng bước đi, để lại một đám người trố mắt nhìn nhau.
Tiểu Lý khó nén khiếp sợ mà lẩm bẩm: "Cảnh tượng mà Phạn Già La miêu tả không sai lệch với ký ức của tiểu Phi chút nào! Độc tâm thuật căn bản không làm được đến mức này đúng không?" - Cậu giương đôi mắt trông mong nhìn Tống Duệ, Tống Duệ lắc đầu, nỗi băn khoăn dưới đáy lòng lập tức biến thành một cục rối không thể gỡ.
Tiểu Lý hít hà một hơi, giọng điệu gấp rút, nói: "Nói vậy, Phạn Già La thật sự có khả năng ngoại cảm hả? Chẳng lẽ Tiểu Phi xin tạm đình chỉ công tác là muốn đi tìm cậu ta hỏi chuyện xảy ra năm đó? Cậu ấy muốn tự điều tra vụ án của chị mình sao?"
Vừa nói xong những lời này, tim của tất cả mọi người trong đội đều lệch một nhịp.
_______________________________
Ngự Chi Tuyệt: Cảm ơn những cmt động viên của các cô nhiều lắm, tôi sẽ cố gắng ra chương mới đều đặn:">