Ngoại Cảm

chương 16: một câu trúng đích

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Ngự Chi Tuyệt

Nhà ngoại cảm là gì? Theo định nghĩa truyền thống, nhà ngoại cảm chính là người có khả năng giao tiếp với vong linh của người chết, thần thánh và ma quỷ. Bọn họ có thể sai khiến quỷ thần, thấy rõ quá khứ, biết trước tương lai. Bọn họ có thể nhìn thấu suy nghĩ của một người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, thông qua đó mà hiểu thấu cuộc đời của người nọ. Nhưng liệu các nhà ngoại cảm có thực sự sở hữu những năng lực này hay không, vấn đề này hiện vẫn đang gây tranh cãi trên toàn thế giới.

Có người cho rằng nhà ngoại cảm thực sự tồn tại, có người lại cho rằng đó chỉ là một đám lừa đảo giỏi khua môi múa mép mà thôi.

Rất hiển nhiên, các thành viên của tổ trọng án đều là những người theo chủ nghĩa vô thần ủng hộ khoa học, không tin vào cái gọi là nhà ngoại cảm. Bọn họ hăng hái chiến đấu rất lâu, vì muốn xuyên thủng phòng tuyến tâm lý của Phạn Già La mà lập ra nhiều kế hoạch như vậy, thế mà, khi bọn họ nghĩ rằng cuối cùng đã đến lúc thu hoạch, kết quả thu được lại là một đáp án hoang đường thế kia. Vậy thì hỏi sao bọn họ không tức, không giận cho được?

Tôi là nhà ngoại cảm? Có ý gì đây? Tức là bức tranh chết chóc và những dự báo cái chết trước đó đều là cảnh tượng lúc Phạn Già La ngoại cảm nhìn thấy hả? Hắn không có bất cứ liên quan nào tới những vụ án này? Càng không biết danh tính thực sự của hung thủ? Lừa quỷ chắc?

Lưu Thao tức đến bật cười, nện mặt bàn hỏi: "Cái vẹo gì? Hắn mới vừa nói cái gì? Ông đây không nghe lầm chứ?"

Hai viên cảnh sát trẻ tuổi lắc đầu, bày ra vẻ mặt lúng túng. Hỏi tới hỏi lui lại hỏi tới quỷ thần trên đầu, có lẽ đây là vụ án khó giải quyết nhất, ly kỳ nhất, và hoang đường nhất mà bọn họ từng gặp.

Trong phòng thẩm vấn, Phạn Già La đã hoàn toàn cách xa Trang Chân, ngồi về chỗ cũ, sau đó tiếp tục đùa nghịch đống hình trên bàn. Sau khi hơi thở của hắn biến mất, Trang Chân bị từ trường vô hình khống chế chặt chẽ mới có lại quyền tự do hô hấp. Cảm giác này rất vi diệu cũng rất huyền ảo, nhưng Trang Chân không muốn nghĩ sâu về nó.

Phạn Già La thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý, nói không chừng hắn đã ngầm nghiên cứu về tâm lý học, vừa rồi đã đưa ra ám thị tâm lý gì đó cho mình. Trang Chân nhanh chóng tìm được một lý do có vẻ hợp tình hợp lý, rồi kéo suy nghĩ của mình trở lại việc thẩm vấn lần nữa. Y lấy lại bình tĩnh, cắn răng nói: "Ý của cậu là cậu có khả năng ngoại cảm? Cái chết của Cao Nhất Trạch là cậu nhìn thấy trong lúc ngoại cảm?"

"Không sai." - Phạn Già La mỉm cười gật đầu.

"Cái chết của Vương Vĩ, Triệu Khai, Mao Tiểu Minh cũng giống vậy?"

"Đúng."

"Cậu nhìn thấy bọn họ chết, nhưng lại không nhìn thấy mặt mũi của hung thủ?"

"Tôi đã nói rồi, hình ảnh quá mơ hồ." - Phạn Già La trả lời với giọng điệu ôn hòa. Thái độ của hắn đã hoàn toàn thay đổi, từ lúc đầu im lặng đến hỏi gì đáp nấy hiện tại, tựa như cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp vậy.

Nhưng Trang Chân không cảm thấy vui mừng vì sự thỏa hiệp này, trái lại thở hổn hển vỗ bàn, tức giận trách mắng: "Nhà ngoại cảm, thấy trước cái chết? Những lời hoang đường như vậy, cậu nghĩ cậu có thể lừa được ai? Phạn Già La, tôi khuyên cậu đừng chống cự nữa, mau thành thật khai báo đi!"

Phạn Già La cười liếc đối phương, không trả lời.

Tống Duệ ở phòng giám sát kế bên rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa, thông qua tai nghe Bluetooth mà ngăn cản việc thẩm vấn của Trang Chân: "Lão Trang, đừng hỏi nữa, hắn sẽ không khai thật đâu. Cậu không nhận ra sao, bây giờ chúng ta đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay rồi. Đầu tiên hắn dùng sự im lặng kích thích cảm xúc của chúng ta, sau đó lại dùng những thứ không giải thích được này chọc giận chúng ta, khiến mạch suy nghĩ của chúng ta trở nên rối loạn. Kế hoạch thẩm vấn của chúng ta đã bị hắn xáo trộn triệt để, trái lại đã tiến vào vòng kiểm soát của hắn. Hỏi tiếp cũng chỉ vô ích, chúng ta không có bất cứ thông tin hữu ích nào, trừ khi tự hắn muốn kết thúc trò chơi này."

Trang Chân trầm mặc, nội tâm bị lửa giận thiêu đốt, nhưng cũng đành phải bất lực. Y không thể không thừa nhận, quả thực Phạn Già La là đang chơi tổ trọng án, từ lúc bắt đầu vụ án đến giờ, tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay đối phương. Tổ trọng án bận tới độ xoay mòng mòng, sứt đầu mẻ trán, còn hắn thì thành thục điêu luyện, thoải mái nhàn nhã.

Trang Chân vặn nắp bình giữ nhiệt ra, tu một họng đầy nước, muốn khiến bản thân tỉnh táo trở lại.

La Hồng dần dần tỉnh dậy từ trong ma lực mà Phạn Già La phóng ra, tiếp đó ngượng chín mặt. Trời ạ, sao vừa rồi mình lại thất thần chứ? Trong tâm trí ngoại trừ âm thanh cùng nụ cười để lộ lúm đồng tiền của Phạn Già La, thứ còn sót lại đều là sự trống rỗng. Cho dù người nọ không phải nhà ngoại cảm thực sự, thì cũng là một sự tồn tại rất đáng sợ. Với khả năng tẩy não người khác đó, khó trách trước kia hắn nổi tiếng nhanh đến thế!

Tống Duệ sắp xếp lại tài liệu, thận trọng nói: "Lão Trang, cậu nghỉ ngơi một lát đi, để tôi thẩm vấn thay cậu."

Thân là cố vấn, đây là lần đầu Tống Duệ tham gia thẩm vấn trực tiếp. Trước đây, y chỉ cần lập ra một kế hoạch thẩm vấn cho đội cảnh sát là có thể kết thúc vụ án, nhưng hiện tại điều đó là không thể, y gặp được một Phạn Già La, một cậu trai với tâm lý vững vàng như núi cao, có thể khống chế mọi thứ chỉ trong nháy mắt.

Trang Chân thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại không để lộ ra biểu cảm gì. Uống nước xong, y vặn chặt nắp bình giữ nhiệt rồi đặt ở góc bàn. Ngay lúc này, Tống Duệ bước vào, nở nụ cười ôn hòa với Phạn Già La.

La Hồng vội vàng nhường chỗ ngồi của mình, chuyển đến một cái ghế đẩu mà ngồi ghi chép.

Tầm mắt hững hờ của Phạn Già La quét qua người Tống Duệ, vừa định dời sang chỗ khác lại lập tức quay về, chăm chú nhìn y, sau đó mỉm cười thích thú.

Tống Duệ gật đầu chào hỏi Phạn Già La, thái độ vô cùng bình dị gần gũi, sau khi ngồi xuống thì trao đổi tài liệu trong tay với Trang Chân, rồi bắt đầu thẩm vấn: "Xin chào Phạn Già La, tôi là Tống Duệ, một nhà tâm lý học. Nghe nói cậu là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn đa nhân cách, tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này, có thể giúp cậu giải đáp một số thắc mắc về bản thân cậu. Chúng ta bỏ vụ án qua một bên, nói về bệnh tình của cậu một lát được không?"

Không có bệnh nhân rối loạn đa nhân cách nào lại không quan tâm đến bệnh tình của mình, nhất là kiểu người có dục vọng khống chế mãnh liệt như Phạn Già La. Nếu hắn là nhân cách chính, chắc chắn sẽ muốn có được phương pháp hủy diệt nhân cách phụ; còn nếu hắn là nhân cách phụ, chắc chắn sẽ muốn thăm dò cách thức để thay thế nhân cách chính. Bất kể thế nào, chỉ cần hắn chịu mở miệng, Tống Duệ sẽ lập tức có biện pháp từ moi được đồ vật từ trong miệng hắn, dù sao thì đây cũng là chuyên môn mà y thành thạo nhất.

Nhưng thật đáng tiếc, Phạn Già La lại không muốn dây dưa với y. Ngồi đợi trong phòng thẩm vấn hơn một giờ, hắn thật sự có hơi chán ghét rồi. Hắn đẩy đống ảnh sang một bên, khẽ cong ngón tay thon dài, gõ đều lên mặt bàn, cộc cộc cộc, cộc cộc cộc, âm thanh nhẹ nhàng lại giàu nhịp điệu như đang gõ trực tiếp vào tâm trí của mọi người, khiến bọn họ không tự chủ được mà nhìn về phía Phạn Già La, sau đó vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.

Đây chính là ma lực của Phạn Già La, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tùy ý thu hút hồn vía của bất kỳ người nào, dù đối phương có là người lòng dạ sắt đá như Tống Duệ và Trang Chân.

Trang Chân không bị khống chế mà nhìn về phía Phạn Già La, sự bức bối trong lòng lại không có chỗ trút ra.

Việc thẩm vấn của Tống Duệ cũng không thể tiếp tục tiến hành nữa, chỉ có thể đẩy đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi cao thẳng. Y định mượn động tác này để thoát khỏi sự khống chế tâm trí của Phạn Già La, nhưng lại không thành công, tâm trạng không khỏi sôi trào một trận.

Khi tất cả mọi người đều nhìn về phía mình và bày ra bộ dạng rửa tai xin lắng nghe, Phạn Già La mới chậm rãi mở miệng: "Xin lỗi, thời gian của tôi có hạn, không thể tiếp tục lãng phí với mọi người nữa. Tôi là nhà ngoại cảm, điều này không thể nghi ngờ, những lời trước đó không có câu nào là nói bừa cả." Hắn đưa tay trái ra, xòe năm ngón tay ra, lòng bàn tay đặt trước gương một chiều, nhắm mắt cảm nhận một hồi.

Trang Chân, Tống Duệ, La Hồng đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì.

Đám người Lưu Thao bị lòng bàn tay hắn bao lấy không kiềm được mà đi tới trước gương một chiều, nghi hoặc nói: "Hắn đang giở trò quỷ gì vậy?"

"Ngoại cảm chăng? Tôi thấy mấy nhà ngoại cảm trên ti vi cũng làm giống vậy."

"Khoan nói đã, bộ dạng này nhìn cũng ra trò ra vẻ lắm!"

Lúc ba người đang nói chuyện, năm ngón tay xòe ra của Phạn Già La đã chậm rãi nắm lại, ngón trỏ thon dài chỉ về phía bên trái vài centimet, từ tốn nói: "Đây là một người đàn ông, khoảng tuổi, năng lượng trong cơ thể rất mãnh liệt, vậy nên tính tình không tốt lắm."

Trang Chân nhếch mép, ánh mắt lạnh lùng xem Phạn Già La còn có thể làm ra trò gì.

Tống Duệ nghiêm túc lắng nghe, tiếp đó khẽ gật đầu, bày ra dáng vẻ cậu nói gì tôi nghe nấy.

La Hồng nửa tin nửa ngờ, mặt đầy lúng túng.

Thế nhưng, ba người Lưu Thao đứng nhìn trước gương một chiều lại bị trấn áp, bởi vì đầu ngón tay Phạn Già La đang chỉ thẳng vào chóp mũi Lưu Thao không lệch một ly, mà lời miêu tả đặc điểm người đàn ông trong miệng hắn giống Lưu Thao như đúc.

"Kiểu nói chuyện mơ hồ này ai mà chẳng nói được? Chỉ cần đưa ông đây một lá cờ Thần Toán Tử, ông đây thừa sức lừa phỉnh các người một phen." Lưu Thao vừa cố gượng cười cợt vừa né sang một bên, một giây kế tiếp, y lập tức đứng hình tại chỗ. Trong lúc y né tránh, đầu ngón tay của Phạn Già La cũng di chuyển theo y, tiếp tục chỉ thẳng vào chóp mũi của y không lệch một ly.

Thần Toán Tử: Tưởng Kính (蒋敬), bính âm Jiang Jing, là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Hoa Thủy hử. Ông xếp thứ trong anh hùng Lương Sơn và xếp thứ trong sao Địa Sát. Ông là người văn võ song toàn, có tài điều binh khiển tướng, bày binh bố trận, tính toán giỏi nên có biệt danh là Thần Toán Tử (神算子).

Lưu Thao:...

Hai viên cảnh sát trẻ tuổi vừa ngạc nghiên vừa nghi ngờ, nói: "Hắn, hắn có thể nhìn thấy chúng ta hả?"

Phạn Già La nhắm mắt lắng nghe âm thanh từ hư không vọng về, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, giọng điệu hài hước: "Cá béo? Biệt danh gì đây?"

Đôi mắt lạnh lẽo của Trang Chân lãnh chợt mãnh liệt chớp một cái, bởi vì cá béo quả thực là biệt danh thân mật mà mẹ của Lưu Thao đặt cho y, kêu từ nhỏ đến lớn, mà hiện giờ đối phương đang đứng phía sau tấm gương một chiều này.

Các thành viên khác trong tổ trọng án đều biết biệt danh của Lưu Thao, hơn nữa còn nhiều lần trêu chọc đối phương. Theo lý mà nói, Phạn Già La hẳn là không thể biết điều này, hắn đã lấy thông tin từ đâu? Chẳng lẽ trong sở cảnh sát có người quen của hắn, đã tiết lộ chuyện này với hắn?

Những thành viên tham gia thấm vấn ai cũng đầu óc quay cuồng, sợ hết hồn hết vía.

Người có tim đập nhanh nhất không ai khác ngoài Lưu Thao. Y đứng chết trân tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Phạn Già La, trong ánh mắt ngập tràn những cảm xúc như không dám tin, sửng sốt và nghi ngờ.

"Là giả, là giả đúng không?" - Lưu Thao líu ríu thì thầm, nhưng khi vừa dứt lời, Phạn Già La lại chậm rãi mở miệng: "Phía Bắc, một ngôi nhà thôn quê, trên tường rào tre phủ đầy dây nho, trên dây nho nở đầy những đóa hoa nhỏ đủ màu sắc, có đỏ, có trắng, có hồng phấn, có tím. Hm, để tôi nhìn một chút, những đóa hoa đó dường như là hoa ông lão (). Có một bà cụ đang đứng dưới bức tường hoa trông về phía thủ đô Bắc Kinh này, bà ấy hy vọng anh có thể đưa vợ con về, bà ấy rất nhớ anh."

"Nhà thôn quê, tường rào tre phủ đầy hoa ông lão, đây không phải là quê của tôi sao? Hắn nhìn thấy mẹ tôi? Không, không đúng, chắc chắn là trước đó hắn đã điều tra tôi!" Lưu Thao bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, mái tóc vốn không còn bao nhiêu lại bị y bứt rụng mấy cọng.

"Này không phải quá mơ hồ hả? Tôi không tin!" Hai viên cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh Lưu Thao lắc đầu liên tục, vẻ kiên định đã có phần hơi rạn nứt.

Đúng vào lúc này, bên trong phòng giám sát chợt vang dội tiếng điện thoại di động. Ba người xém bị đoạt mất hồn vía vội vàng tỉnh táo lại, lục lọi hơn nửa ngày mới phát hiện là điện thoại của Lưu Thao đang reo, trên màn hình hiện lên một chữ —— Mẹ.

Lưu Thao sợ khiếp vía mà bắt máy, còn chưa kịp nói một câu "A lô", đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói oang oang của bà Lưu: "Cá béo, lúc tết con bận rộn tra án nên không thể về, mẹ thật sự nhớ con muốn chết. Không phải con nói qua tết sẽ xin nghỉ về quê hả? Khi nào con mới rảnh? Nhớ đưa Thiến Thiến và cháu nội ngoan của mẹ về đó, mẹ sẽ nấu cho các con một bữa ngon!"

Lưu Thao vâng vâng dạ dạ đáp ứng, sau khi cúp máy lại nhìn Phạn Già La đang đứng trước gương một chiều, chợt nảy sinh một cảm giác kính sợ từ tận đáy lòng.

_____________________________

() Hoa ông lão (Clematis florida): Các cây hoa ông lão thường là cây leo thân thảo hóa gỗ, có nhiều cành nhánh. Thân cây mềm mại, nhỏ nhắn, có màu nâu. Chúng cũng thể là cây bụi không leo. Lá mọc có thể là lá đơn hoặc lá kép hình lông chim hoặc kép . Các clematis vừa và lớn có thể vươn tới từ tới m. Chúng là cây luôn xanh hoặc rụng lá. Một số loài hình thành thân củ dài.

Truyện Chữ Hay