“Lúc Phạm Hàn Hàn còn nhỏ, gia đình cô ấy bị bố mẹ Đàm Thi Huyền truy sát. Cô ấy may mắn trốn được. Thực ra lâu đài trắng này là của bố mẹ ấy. Năm xưa từng bị ông bà Đàm thiêu rụi, về sau được cô ấy sửa lại. Sau đó, cô ấy đi trả thù nhà họ Đàm. Tôi nhớ lúc đó vào khoảng gần năm trước, cả gia tộc Đàm đều bị đốt cháy, không ngờ lại có một đứa bé được cứu. Phạm Hàn Hàn đã cứu Đàm Thi Huyền, hơn nữa còn sống chung hơn năm.” Tịch Thế Ngôn bỗng dưng nói.
“Cái gì? Thật á?? Ơ vậy hôm trước…. Mà Đàm Thi Huyền cũng hay thật đấy, chả thèm niệm tình cũ tí nào. Chị Phạm thì quá tốt rồi.”
“Ờm, là như thế này… mấy ngày tới tôi ở nhờ được không? Cũng không chiếm là bao diện tích nhà cô mà… hơn nữa nhà cô còn rộng như thế, ở có hai người nom vẻ cô đơn lắm!”. Tịch Thế Ngôn đột nhiên ậm ừ nói.
“Á? Nhà anh đâu? Anh nói địa chỉ đi. Tôi gọi taxi tiễn anh xuống trước cửa nhà luôn”. Giang Mộc Nhiên nghĩ anh nói đùa, liền hùa theo vài câu.
“Không đùa không đùa! Đang nói thật đấy! Không muốn về. Dung chứa tôi vài hôm đi. Dưới đấy chán lắm. Hứa sẽ ngoan nè. Cơm cũng không cần ăn luôn nhé!”. Tịch Thế Ngôn vừa nói vừa nở nụ cười tươi rói, biểu thị “cô muốn từ chối cũng không từ chối được đâu”
“Thôi tùy anh đấy. Đến nhà gỗ luôn nhá?”. Sau mấy giây đấu mắt, Giang Mộc Nhiên phất tay, hỏi lại.
“Có chỗ ở là tốt rồi!”. Tịch Thế Ngôn mang bóng lưng vui vẻ tung tăng đi trước Giang Mộc Nhiên. Đột nhiên anh quay đầu lại: “Cảm ơn nhó!”
Cười sặc.
“Hôm nay anh làm cơm nhá? Hàn Thanh đi ra ngoài rồi, tôi hơi mệt chút.”. Giang Mộc Nhiên nói to vào phòng khách. Đã năm ngày anh ở đây rồi, mọi thứ đều ổn, thậm chí còn có chút hòa thuận thân thiết.
“Ok ok. Ê mà sao mệt, có sao không đấy?”
“Down”
Tịch Thế Ngôn vừa cười vừa lắc đầu, con dở hơi.
Hai tiếng sau là lúc đâu đã vào đó. Mùi đồ ăn thơm phức cứ thế bay đi khắp gian nhà. Tay nghề của anh thật không tệ!
“Con bé kia ra ăn cơm đê!”. Tịch Thế Ngôn cởi tạp dề, ngồi xuống định ăn cơm.
Mấy phút sau vẫn không ai đáp, cũng chẳng có ai bước đến phòng ăn. Tịch Thế Ngôn lại gọi tiếng nữa, đáp lại là vài tiếng chim hót bên ngoài.
“Làm gì mà ngủ khỏe thế?”. Anh chần chừ không biết có nên vào phòng gọi cô không, cuối cùng vẫn ngồi xuống ăn nốt bát cơm.
“Này, ra ăn cơm đi”. Khoảng một tiếng sau, anh đi đến trước cửa phòng cô rồi đập. Bình thường cô rất đúng giờ mà.
Im lặng.
“Này? Giang Mộc Nhiên? Giang Mộc Nhiên? Giang Mộc Nhiên! Cô có trong đó không?”
Tịch Thế Ngôn xuyên qua cửa vào phòng thấy cô đang nằm ngủ, chùm chăn gần kín mặt. Anh lại gần thấy mặt cô đỏ bừng, toàn là mồ hôi. Miệng thì cứ luôn miệng gọi bố mẹ, trông rất bất an. Chắc gặp ác mộng rồi. Anh nhẹ lay cô.
Cô đột nhiên chộp lấy tay anh.
“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ đừng đi mà…..”
“Giang Mộc Nhiên, là tôi, Tịch Thế Ngôn!”
Bàn tay đang nắm lấy Tịch Thế Ngôn có chút nới lỏng. Khuôn mặt bé nhỏ của cô vẫn đẫm mồ hôi, miệng vẫn liên tục gọi. Anh đưa tay còn lại sờ lên trán cô. Nóng ran!
Tịch Thế Ngôn vội vàng rút tay ra, nhanh chóng bế bổng cô đến bệnh viện.
- ----------------------------------------------------------------------------------
“Đỡ hơn chưa?”. Giang Mộc Nhiên vừa mở mắt ra đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của Tịch Thế Ngôn.
“Đây là đâu?”
“Bệnh viện.”
“Cho tôi đi về được không?”. Cô yếu ớt nhìn kim truyền trên tay rồi nhìn anh.
“Cô đang sốt”
“Không cần thiết. Ở thêm tí nữa là họ đuổi về đấy. Không bị gì mà chiếm hẳn một phòng.”
“Cô phải thử máu! Mùa này đang có dịch sốt xuất huyết đấy. Mà h sau sốt mới có thể thử.”
“Có dịch vụ thử tại nhà.”
“Ai chui vào rừng thử cho cô?”
“Anh là thần cơ mà?”
“Phiền tôi lắm”
“Tôi cho anh ở nhờ”
“…. Hết chai này rồi về”
- ----------------------------------------------------------------
“Lần sau sốt là phải nói, đừng có mà tự ủ, lại lăn đùng ra đấy”. Anh vừa đỡ cô lên giường vừa cằn nhằn. Hiện tại anh là một bà mẹ đúng nghĩa. Nếu cô chịu ở viện thì tốt rồi, có y tá bác sĩ cũng đỡ. Mà giờ đây, Hàn Thanh đi chơi chưa về, một mình anh làm mọi thứ. Mệt ghê á.
“Cảm ơn nhé?”. Lúc anh định ra khỏi phòng, cô bỗng dưng mở lời.
“Ơ kìa khóc gì thế! Giang Mộc Nhiên đâu, con bé bánh bèo này ở đâu ra thế??”. Tịch Thế Ngôn quay lại thấy cô đang khóc thì hoảng cả người, vội chạy lại an ủi.
“Không sao, chỉ là nhớ bố mẹ thôi.”