Phạm Hàn Hàn vung tay một cái, cây đũa phép tinh xảo hiện ra. Nó được làm từ thủy tinh, trên đó khắc một vài kí tự cổ. Chiếc đũa rất mỏng, trong suốt như không hề tồn tại.
"Lam Khiết? Hahahaha..... Cứ tưởng năm xưa, khi người nào đó quyết định về vườn đã tự tay hủy nó đi rồi chứ? Đúng là đồ không biết tự trọng!". Đàm Thi Huyền cười lớn, mặt nạ trên mặt bà ta càng u ám.
"Nó không chịu đi. Dù sao cũng là đũa phép truyền đời, nó không muốn, tôi cũng đành chịu". Phạm Hàn Hàn nở nụ cười nhẹ, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hẳn. Một tay cầm, một tay vuốt nhẹ thân đũa phép.
Đàm Thi Huyền tiếp tục cười khẩy, búng tay một cái, âm binh lập tức nhào vào Giang Mộc Nhiên và An Cảnh. Phạm Hàn Hàn chĩa đũa phép vào chỗ của hai người kia, một vòng bảo vệ màu lam nhạt nhanh chóng hiện lên. Âm binh không kịp dừng bước, bộ phận nào chạm vào vòng liền bị đóng băng ngay tức khắc. Bọn đằng sau nhìn vậy thì biết điều, nhanh chóng lui về. Mặt nạ Đàm Thi Huyền vặn vẹo một cách kỳ lạ, bà ta điên cuồng thét lên những câu thần chú chói tai, như muốn thật nhanh kết thúc hết mọi thứ.
Vòng bảo vệ của Giang Mộc Nhiên biến mất. Âm binh mau chóng lao vào. Phạm Hàn Hàn liên tiếp tạo ra mấy cái vòng bảo vệ nữa, nhưng đều bị sự tức giận tột độ của Đàm Thi Huyền và chiếc mặt nạ quỷ phá đi. Lúc Phạm Hàn Hàn đang dùng sức xây dựng lên vòng có sức chịu đựng tốt nhất cho cả ba, bỗng nhảy đâu ra mấy tên quỷ mặt lợn. Cô không mấy ngạc nhiên, chỉ cười nhạt trong lòng một tiếng rồi nhanh chóng "bày binh bố trận". Mấy tên âm binh choáng váng rồi biến mất, thay vào đó là càng nhiều những tên quỷ dữ tợn đến giúp đỡ chúng.
"Giang Mộc Nhiên!!! Hơi ngửa đầu lên cho tôi!". Không hiểu thế nào, đúng lúc này cô lại bị chảy máu cam, máu rất thuận lợi mà nhỏ vài giọt xuống mặt đất. Cô luống cuống bịt vết máu lại, đầu hơi ngửa lên, miệng lẩm bẩm xin lỗi. Theo vị tanh ngọt của máu, mấy tên quỷ càng điên cuồng, âm binh dần trở lại. Gay go hơn nữa, từ dưới đất ngoi lên hàng đống quỷ cấp thấp. Phạm Hàn Hàn cuối cùng cũng nổi giận, bùng phát gạt hết đống quỷ đang bâu xung quanh vòng ra, lại xây thêm một lớp vòng nữa, cứ từng bước từng bước như vậy.
Đàm Thi Huyền thấy nhiều tên quỷ đến giúp mình thì càng vui mừng, bắt đầu công cuộc phá vòng. Đáng tiếc, cái vòng nào mới được Phạm Hàn Hàn lập ra đều rất vững chắc, có thể trụ đến , tiếng nữa trong tình hình bị tàn phá kiểu này. Huống chi còn là mấy cái vòng chồng chất nhau, muốn giải được chắc cũng phải sáng hôm sau. Lúc này cô mới thả lỏng, chậm rãi ngồi xuống tùy tiện vẽ vẽ mấy cái:"Chán vậy. Thì ra cũng chỉ có thế!"
Đàm Thi Huyền liếc mắt thấy đã muộn, lại còn nhìn thấy dáng vẻ thong dong gợi đòn của Hàn Hàn, bà ta điên cuồng niệm chú, kêu gọi mọi thế lực bà ta có thể điều khiển tới. Mấy con rắn rết trong rừng lọ mọ bò ra, ngoe nguẩy xông đến giúp. Bầu trời ngày càng đen, mấy con rắn rết kia tuy không làm được gì nhưng đều là nguồn năng lượng dồi dào cho bà ta. Chiếc vòng thứ ở ngoài cùng bị phá vỡ, bà ta nhoẻn miệng cười. Tiếp tục phá chiếc vòng thứ , nó nhanh chóng biến mất.
"Ồ? Cũng được! Phá tiếp đi! Sắp đến giờ rồi nhỉ". Phạm Hàn Hàn cười, không tạo thêm vòng nữa, chỉ gia cố vững chắc cho chiếc vòng từ trong vị trí của người đổ ra, tay còn biến ra chiếc đồng hồ cát nho nhỏ để ngay trước mặt.
Đàm Thi Huyền tăng thêm lực, một phát đánh vỡ chiếc vòng thứ và thứ . Trận chiến này xảy ra thực sự rất lâu rồi, không nhanh chính bà ta cũng mất mạng. Nhưng đến chiếc vòng thứ lại là một vấn đề lớn, nó thực sự rất vững chắc.
"Tiếp đi?". Phạm Hàn Hàn chế giễu.
"Tại sao? Tại sao lại giúp chúng? Cô đi đường cô tôi đi đường tôi, nước sông không phạm nước giếng, tại sao phải như thế này?!". Đàm Thi Huyền gào lên, sức lực lại càng bùng phát. Ngay lúc chiếc vòng thứ chuẩn bị nổ tung, Phạm Hàn Hàn lại gia cố cho nó.
"An Cảnh có liên quan đến cô không, giết cậu ta làm gì? Đấy không phải là nước sông và nước giếng à?"
"Thả An Cảnh ra! Chúng ta có thể thương lượng! Coi như là tôi xin cô!"
"Ồ? Tại sao phải thả? Tại sao phải thả, dâng cậu ta cho người đã bán mình cho quỷ? Còn lừa dối chúng nữa cơ à? Cô sống cũng đủ rồi nhỉ?"