"Nhiên Nhiên, tớ phải làm thế á?! Cậu tin tưởng tớ ư?". Sau khi Giang Mộc Nhiên trình bày từ đầu đến cuối cách làm, Hàn Thanh sốt sắng hỏi. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến mạng sống một người, cô cũng không thể làm một cách đối phó.
"Cực cho cậu rồi!". Giang Mộc Nhiên không phủ nhận.
"Không sao không sao! Tớ chỉ sợ mình run tay làm hỏng chuyện thôi."
"Này này đừng có run nhé! Cậu mà run là tôi giết cậu đấy!". An Cảnh nghe thấy thế liền nhảy vào với giọng như mấy bà tám.
"Này! Tôi đang cứu cậu đấy! Với lại, giờ cậu người chả ra người, ma chả ra ma thì giết tôi thế quái nào?! Hơn nữa, tôi chết rồi thì giết gì nữa? Tôi chưa giết cậu là nể Nhiên Nhiên thôi đấy nhé!". Hàn Thanh trừng mắt lên nhìn cậu ta. Ba giây sau, cô dứt khoát quay mặt đi, khoác tay Giang Mộc Nhiên rồi thơm má cô một cái. An Cảnh đứng đó nhìn hai người với ánh mắt khó xử:"Hai người như thế này thì con trai chúng tôi còn vị trí không?".
Đi một lúc lâu sau, ba người họ gặp phải người tai to mặt lớn. Tịch Thế Ngôn thấy họ thì vô cùng ngạc nhiên, nhất là khi thấy An Cảnh đang vừa đi vừa lải nhải với Giang Mộc Nhiên. Tên này... sao lại bám theo cô ấy? Một suy nghĩ chợt nảy lên trong đầu anh, anh lập tức chặn Giang Mộc Nhiên lại. Cô đang mải nghe hai bên nói chuyện với nhau nên không để ý lắm. Chỉ biết là đang đi thì đập vào một vật gì đó rất rắn chắc. Phản ứng đầu tiên của cô là ngẩng lên xin lỗi liên tục. Ai ngờ phản chiếu vào mắt là một khuôn mặt điển trai góc cạnh của người nào đó.
"Sao cô lại đi với cậu ta?". Tịch Thế Ngôn không màng tới gương mặt ngỡ ngàng của cô, mắt vẫn nhìn về phía An Cảnh.
"Anh là ứng cử viên sáng giá của Diêm Vương đúng không?". Giang Mộc Nhiên thật sự rất nghi ngờ vấn đề này. Nếu thực sự là người lợi hại như vậy, tại sao ba lần bảy lượt gây chuyện với cô. Ờ thì... cũng không nhiều như thế. Nhưng tại sao vụ thi đại học anh ta lại nhúng tay vào chứ?! Ngứa tay thôi à?
"Tin hay không thì tùy. Trả lời câu của tôi đi đã! Cô nên biết, chuyện này tôi đã không được đụng đến rồi, sao cô còn cứ thả tay xuống bể cá sấu thế? Ngứa tay hay gì? Ngứa tay mà cho vào đấy là hết ngứa cả người luôn đấy!". Ô chà chà, cách dùng từ của anh ta giống cô kìa! Đây là thiên ý à? Chính mình cũng thích lo chuyện bao đồng mà còn muốn lên mặt dạy đời người khác.
"Xin lỗi nhưng chuyện này không liên quan đến Ngài thì phải?". Cô cố tình nhấn mạnh từ "Ngài", tỏ ý quan to không cần lo chuyện bệnh tật nhà nông dân. "Chẳng phải Ngài rất bận hay sao? Kính mời Ngài đi làm việc ạ!"
"Cô! Tôi có quyền được biết! An Cảnh sắp là đối tượng bị tôi bắt đi, tôi phải quan tâm đến tình hình của cậu ta.". Tịch Thế Ngôn mặt không đổi sắc đáp lại.
"Thưa Ngài, khi chết cậu ta muốn tôi đốt cho thật nhiều vàng mã, quần áo và xe hơi để cậu ta đi. À, còn cả điện thoại nữa. Cậu ta nói sống trên này chưa đủ, xuống dưới kia phải ăn chơi xả láng, không lo nghĩ gì cả."
"Cô có chắc chắn là cậu ta được xuống dưới không?"
"Tôi không chắc chắn. Có nghĩa là chưa chắc Ngài là người đưa cậu ta xuống. Thế nên, chuyện này tính ra cũng chả liên quan gì tới Ngài cả!". Giang Mộc Nhiên nói xong cúi đầu chào một cái rồi đi thẳng.
"Hậu quả cô tự nhận! Đừng trách tôi không nhắc nhở!". Tịch Thế Ngôn cũng không thèm đuổi theo mà chỉ nói một câu như thế từ đằng sau. Tiếc là, câu nói này chẳng có chút hiệu lực nào cả, mọi việc vẫn diễn ra.
Hàn Thanh nhanh nhảu vào phòng bệnh của An Cảnh. Trong này quả thực rất ngột ngạt. Mùi thuốc khử trùng luôn luôn lấp đầy khoang mũi. Vừa nãy cô vào phòng còn phải tìm cách dụ vệ sĩ đi để mở cửa vào phòng. Phòng của con nhà giàu có khác, chỉ là một cái phòng thôi mà vệ sĩ lực lưỡng đứng trông như không tri giác.
Theo một số phim và truyện tớ từng xem, ma có thể đi xuyên tường nếu trước khi chết chỗ đó không tồn tại bức tường nào cả, về sau mới mọc lên và ngược lại.
Hít sâu một hơi, cô từ từ bỏ băng dán cố định kim truyền với tay ra, sau đó dứt khoát giật kim truyền ra. Lấy bông đè lại chỗ máu chảy ra, một lúc sau thì bắt đầu tiêm lại vào chỗ đó.
"Ba...hai...một!". Cô đếm ngược, đến thì cậu ta chính thức tắc thở.