Chớp mắt một cái, tuần lễ đã trôi qua. Kết quả thi đang ầm ầm trên mạng. Trong đó, Giang Mộc Nhiên là người được xướng tên nhiều nhất. Kết quả này, Giang Mộc Nhiên đã sớm đoán ra được. Toán và hóa, cô làm vợ cùng chắc chắn, không để lọt tí điểm nào. Môn sinh, cũng vì có sự "giúp đỡ" của Trương Mộ Thần mà cô đã giật được cái danh "thủ khoa" mà bao sinh viên mong ước.
"Giang Mộc Nhiên này cũng giỏi thật đấy! Xuất thân từ cái trường tồi tàn đấy mà điểm thi lại cao như vậy. Hơn nữa, đây còn là một người con gái! Ban giám khảo, mấy người có nhầm lẫn gì không vậy?! Theo tôi được biết, hình như cô ta là cô chủ nhà họ Giang, biết được đề và đáp án chắc chỉ là chuyện nhỏ thôi nhỉ?!"
"Này lầu trên, ghen ăn tức ở à? Ngay đến giáo viên lớp người ta còn không biết cô ấy là tiểu thư, chứng tỏ lòng khiêm tốn của cô ấy luôn có. Hơn nữa, không chỉ giáo viên, các bạn học của cô ấy cũng luôn miệng khen cô ấy chăm chỉ, não luôn chạy nhanh, thì một người ngoài như ông có quyền gì mà nói thế? Ông đừng tưởng cứ nhà giàu là có thể dùng quyền thế chèn ép người khác! Tôi thấy, có khi ông mới là người không biết tiến thủ, thấy người khác thành công thì lại lấy hết cớ này đến cớ kia để phỉ báng!". Cuộc chiến trên mạng bùng nổ. Ai ai cũng biết, cuộc thi lần này gắt gao vô cùng, một mảnh giấy thi cũng không cho ai động vào. Vậy là, mấy cậu ấm cô chiêu cũng không thể gian lận.
Sau các tin như Thần Chết đang "ngụ" tại trường Best, làm một số lượng học sinh lớn rời đi, trường Best cuối cùng cũng có cơ hội trở mình. Giang Mộc Nhiên đã trở thành một công thần vô cùng lợi hại. Từ thành tích của cô và một số học viên chăm chỉ khác, trường Best đã được tiếp nhận không ít buổi phỏng vấn. Liên quan đến vấn đề thủ khoa nghành y, nghe nói chính phủ cấp cao đã phê duyệt cho Giang Mộc Nhiên trở thành đối tượng bồi dưỡng đặc biệt. Vì thế, việc ra nước ngoài học hỏi là điều không tránh khỏi, hơn nữa còn phải đi thời hạn dài ít nhất năm! Sau khi tin này chính thức được tung ra, đám phóng viên trước cửa nhà họ Giang đã đông lại càng thêm đông. Họ ngồi ngay trước cửa nhà không kể ngày đêm, lại còn thay nhau trực. Bảo vệ đã không ít lần phải đuổi họ đi, nhưng vì miếng cơm to, họ làm sao có thể dễ dàng từ bỏ. Giang Mộc Nhiên chưa từng tiếp nhận buổi phỏng vấn nào cả, cũng như chưa từng trả lời phóng viên câu nào cả. Vậy nên, người nào cạy được miệng cô ra, người đó y như rằng sẽ được trọng thưởng.
"Dì! Cháu không ở đây nữa! Cháu muốn về nhà gỗ! Ở đây không an toàn bằng ở đó.". Từ khi tin tức bùng nổ, Giang Mộc Nhiên không thể ra ngoài dù chỉ một chút. Nếu là bình thường thì không sao, nhưng giờ cô đang gánh trên mình một mạng người! Cô tức tốc thu dọn một số đồ cần thiết, bỏ hết vào một cái vali. Ngày mai là ngày An Cảnh chết rồi, cô phải nhanh chóng đi lấy thuốc cho cậu ta.
"Nhưng ở đó chẳng có gì cả, con sống kiểu gì đây?". Đường Khiết vô cùng do dự. Nếu Giang Mộc Nhiên đi lúc này, nhỡ đâu bị phóng viên bắt gặp thì sao? Đám phóng viên này cũng đủ ác độc, họ lôi hết quá khứ đau khổ của cô ra để lấy được mấy đồng nhuận bút. Bố mẹ Giang Mộc Nhiên luôn là đề tài cấm kị nhất với cô. Thế mà đã có bài viết nói về cái chết của họ. Cái gì mà làm ăn thất đức, làm những người đã từng bị họ chèn ép nổi lên ép chết họ. May mà có cô em gái Đường Khiết chống đỡ nên công ty vẫn đang phát triển vững mạnh đến bây giờ. Đường Khiết là người thông minh, chắc chắn đã đập tan hết những tin đồn đó, thậm chí còn phong sát mấy tòa soạn đã viết linh tinh. Mấy bài báo đó tuy đã biến mất trên mạng, nhưng số người đọc được nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Nhờ vào sức mạnh của các "Anh hùng bàn phím", những tin này vẫn lan truyền. Nhưng sau đó, các blogger này lần lượt bị khởi kiện. Từ đó những netizen cũng không dám mở miệng nói nhiều về chuyện này.
"Chẳng phải bố mẹ cháu đã từng sống ở đó sao? Về khoản đồ ăn, dì không cần lo. Cháu đã mang đồ cần thiết đi rồi.". Giang Mộc Nhiên tay kéo một chiếc vali đi dần về phía cửa sau.
"Hay con tiếp nhận phỏng vấn đi! Những vấn đề con không muốn trả lời thì đừng trả lời."
"Cháu không thích bị bới móc đời tư! Cháu chào dì!". Giang Mộc Nhiên quay đầu, hơi cúi người rồi rảo bước ra ngoài.
- ----------------------------------------------------------------------------------
"Mệt chết tớ rồi!". Giang Mộc Nhiên vừa vào phòng đã tung mình lên giường. Trên đường đi đã phải kéo vali lại còn phải tránh phóng viên. Có lần cô suýt bị phát hiện, may mà có Hàn Thanh ở đằng sau cứu cô. An Cảnh ngược lại chẳng làm được gì, chỉ biết theo đuôi.
"An Cảnh, bây giờ cậu theo tôi đi lấy thuốc rồi đến bệnh viện. Cậu đã báo mộng cho bố mẹ chưa?"
"Đương nhiên là rồi! Họ không tin nhưng người họ đều có giấc mơ giống nhau nên chắc cũng khóc hết nước mắt rồi. Nếu bây giờ cậu phối hợp với tôi, đến đó một cách quang minh chính đại, nói với họ cậu là cô gái mà tôi đã báo mộng, chúng ta sẽ dễ hành động hơn.". Bốn người An Cảnh nói là bố mẹ và hai người em gái của cậu.
"Nhỡ họ vẫn không tin thì sao? Thấy có người đến tiêm chất gì đó vào người con trai, sau đó con trai tắc thở, cậu định cho tôi vào tù đấy à?"
"Thì cùng lắm cậu vào tù là được mà? Lúc đấy tôi cũng chết, cậu cũng yên lòng chứ?". An Cảnh nửa đùa nửa thật.