"Tô Tô? À! Chị ấy nói phải có duyên mới gặp được chị, đúng không?". Giang Mộc Nhiên theo ám hiệu của Phạm Hàn Hàn, từng bước từng bước đi lên cầu thang. Tầng như đã mở ra một thế giới nghệ thuật trong lòng cô.
Đập thẳng vào mắt là bức tranh "siêu to khổng lồ" được đóng khung rất đẹp. Chỉ có điều, nội dung bức tranh đã phần nào để lộ ra tính cách kỳ quái của người vẽ. Nhìn từ trái qua là khung cảnh phù thủy thực hiện nghi thức. Có bốn người đang ngồi trong một vòng tròn hình sao năm cánh. Họ mặc quần áo đen sì, trên đó có hình sao như vòng bọn họ đang đứng. Mặt của những người đó trắng bệch, tròng mắt đều mang màu xám. Giờ cô mới để ý, trong bốn người thì có đứa trẻ tầm , tuổi. Chúng ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, mỗi đứa đều đang đốt cái gì đó lên. Hai đứa nó ngồi sau một nam một nữ đã khoảng . Người nam thì đứng, tay chắp lại để lên ngực, còn người nữ thì đang bận rộn pha chế bát nước to trong tay. Đối diện họ là gia đình người. Gia đình này mặc đồ trắng thuần, mặt ai nấy đều sáng sủa đẹp đẽ, nhưng lại hiện ra sự căng thẳng, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh bên kia. Họ bị trói, ngồi trong vòng tròn khác. Tiếp đó có một bé gái khoảng tuổi diện một chiếc váy rất đáng yêu đứng nép ngoài cửa ra vào, vừa khóc vừa nhìn vào trong nhà. Bức tranh có hai cảnh khác nhau nhưng cách chuyển tiếp lại vô cùng trơn tru. Sau lưng cô bé là một khoảng sân rộng có đài phun nước ở giữa rồi đến cái cổng trắng vĩ đại. Cả một khu rừng cây như tấm gương phản chiếu hình ảnh của ngôi nhà sang nửa bức tranh bên kia. Vẫn ngôi nhà đó, vẫn là một đêm đầy trăng và sao, nhưng không còn cô bé đứng nép trước cửa nữa. Vẫn còn hai vòng tròn, nhưng đứng bên vòng sao không còn là bốn người áo đen nữa, thay vào đó là một cô gái xinh đẹp váy trắng. Tất nhiên, trong vòng tròn còn lại cũng không phải ba người áo trắng nữa mà lại là chính gia đình áo đen kia! Họ đang quỳ xuống, gương mặt tái mét như sắp chết, ném ánh mắt tàn độc về phía cô gái. Ngược lại, gương mặt cô gái lúc này lại rất bình thản, xung quanh cũng là cả đống dụng cụ cần thiết để làm nghi lễ. Có lẽ cô ấy tự cắt cổ tay trái, máu chảy ròng xuống một cái bát trắng.
"Cứ đứng đó ngắm đến khi nào sướng mắt thì thôi cũng được." Phạm Hàn Hàn thấy cô cứ đăm đăm vào bức tranh thì bỗng bật cười. Giang Mộc Nhiên thấy người ta đã khéo léo nhắc nhở rồi thì ngượng chín mặt, dù sao cũng là nhà người ta, cứ vô duyên như này là không nên.
"À em chỉ nhìn chút thôi.". Giang Mộc Nhiên cười hì hì nói. Cô theo Phạm Hàn Hàn vào một căn phòng nào đó đang được hé mở. Căn nhà này thật sự rất gọn gàng sạch sẽ. Ngẩng đầu lên là trần nhà được sơn phối màu rất sang trọng. Màu vàng của đèn dịu dàng phủ lên từng bước chân. Lúc này cô mới chợt nhận ra, mình vẫn đang đi giày! Mà giày của cô rất bẩn do đi vào rừng nên dính nhiều bùn đất. Còn sàn nhà....sạch đến nỗi có thể soi gương! Giang Mộc Nhiên không biết giấu mặt đi đâu, tự nhiên lại làm bẩn nhà người ta thế này, mà chỗ cô đi qua cũng gọi là một diễn tích lớn. Cô bèn khẽ gọi:"Chị Phạm, em có một vấn đề muốn nhờ chị "tư vấn"".
"Ừm?". Phạm Hàn Hàn dừng bước, quay đầu nhìn cô.
"Em...giày em bẩn." Cô nghĩ nói vậy chắc chắn Phạm Hàn Hàn đủ hiểu.
Quả nhiên, Phạm Hàn Hàn bật cười, nói:"Thế thì cởi giày ra!".
Giang Mộc Nhiên như không tin vào tai mình, nhướng mày:"Không còn gì nữa ạ?"
"Nếu muốn có thể lau một lượt." Phạm Hàn Hàn mở cửa phòng ra. Giang Mộc Nhiên nhìn những dấu tích để lại trên sàn nhà sạch bóng mà thầm đau lòng...
Cởi giày ra để một chỗ, lúc này cô mới bước vào phòng. Căn phòng này có một chiếc bàn vuông và bốn chiếc ghế ở giữa. Góc bên trái để một chiếc tủ cỡ vừa. Phạm Hàn Hàn nhìn cô gật đầu ý bảo cô ngồi.
"Ngày tháng năm sinh?". Phạm Hàn Hàn vừa lấy một số giấy tờ từ trong tủ vừa nói. Giang Mộc Nhiên trả lời, có hơi hồi hộp.
Phạm Hàn Hàn nghe được câu trả lời của cô, tay hơi khựng lại một chút nhưng nhanh chóng điềm tĩnh trở lại.
"Khả năng ngoại cảm của cô xuất hiện từ khi nào?". Phạm Hàn Hàn lại mở ngăn dưới của tủ.
"Hình như là từ khi sinh ra. Nhưng em nghe nói, trẻ sơ sinh nhìn thấy ma là điều bình thường thì phải."
"Đúng thế! Trẻ sơ sinh vẫn còn nhìn thấy ma vì duyên của họ chưa dứt. Thậm chí là đến năm tuổi, khả năng đó vẫn tồn tại. Nhưng cô thì nó tồn tại từ khi có ý thức đến nay à?"
"Đúng vậy! Mẹ em kể là em thường xuyên giơ tay ra đập đập trong không khí, hơn nữa còn gào khóc. Lúc đó mẹ còn sợ em bị tâm thần, còn từng đưa em đến khám bác sỹ."
"Có nhớ chút gì về tiền kiếp không?". Phạm Hàn Hàn lấy ra trước mặt cô một chiếc khăn trắng và một vài số đồ cô không biết gọi tên.