Địa Tàng Phủ
"Chú Địa! Năm nay, đến thời điểm này thì cháu phát hiện ra được vụ đổi số rồi! Theo lời chú nói thì cháu đã không nhúng tay vào việc này. Nhưng cháu vẫn thắc mắc! Tại sao chúng ta lại phải để yên như vậy cho giới yêu quậy phá như vậy? Cứ để vậy thì chúng ta còn uy lực gì nữa?"
"Để cân bằng tam giới, ta bắt buộc phải làm vậy! Tuy bà già đó đã dùng yêu thuật đoạt sinh mệnh của cậu ta nhưng bà ta đã làm giao ước với quỷ nên chúng ta cũng không nên xen vào. Cháu hiểu không?" Địa Tàng Vương ân cần giải thích. Ông ngồi trên chiếc ghế này mấy nghìn năm rồi, cũng đã từng gặp rất nhiều vụ như thế này rồi, nhất là thời cổ đại. Hồi mới nhận chức, nhìn thấy những vụ này, ông bất bình lắm chứ! Nhưng ai bảo thế gian này đã có thần tiên lại còn có thêm ma quỷ chứ?! Quỷ có quy tắc riêng của quỷ, tốt nhất không nên động vào!
"Chúng ta cứ để thế thật ạ?". Tịch Thế Ngôn do dự.
"Không thì làm thế nào? Thế Ngôn, ta biết cháu lo cho tôn ti trật tự của Âm Phủ chúng ta, nhưng cháu cũng biết mà, chúng ta dù thừa sức cũng không nên thách thức chúng. Hiện giờ cháu đang ghi danh vào cuộc thi tuyển chọn Diêm Vương mới rồi nên không nên để ý quá về việc này. Quỷ có giới hạn của chúng, chúng sẽ không làm gì thái quá đâu!". Địa Tàng Vương đã hơn chục nghìn tuổi rồi có khác, nói năng đều rất có lí. Tịch Thế Ngôn thấy vậy thì cũng không hỏi thêm về vấn đề này nữa.
"Theo chú thì giữa cháu và cậu ta, ai có khả năng hơn?". Tịch Thế Ngôn chợt hỏi cậu không đầu không đuôi.
"Thú thật thì chú thích cháu hơn! Cậu ta quá cực đoan. Hơn nữa, cậu ta lại là người dẻo mỏ. Nịnh hót là nghề của cậu ta. Còn cháu, quá thẳng thắn! Bây giờ cậu ta có thể nịnh nọt bất kì ai để ủng hộ cho cậu ta. Cháu thì vẫn chăm chỉ làm việc. Khả năng của hai đứa lại ngang bằng nên lần này chắc cháu phải dựa vào may mắn thôi!". Địa Tàng Vương thật lòng giãi bày. Ông thật sự cảm thấy cậu ta quá giả tạo. Nếu chức vị mà thuộc về cậu ta thì có khối người sẽ bị xử đẹp, đặc biệt là gia tộc nhà họ Tịch. Lúc đó e rằng ông cũng phải cúi mình nhường cậu ta mấy phần.
"Cảm ơn chú!". Tịch Thế Ngôn lễ phép chào rồi lui về phủ của nhà. Đây là lần thứ hai Âm Phủ tuyển chọn Diêm Vương mới. Lí do là vì Diêm Vương cũ động lòng trắc ẩn với gian khổ chốn nhân gian, muốn từ chức lên nhân gian, rơi vào vòng luân hồi, thử làm người trên đó xem có gì thú vị. Tất nhiên, ông đã đăng ký thời hạn ở nhân gian: kiếp. Nếu ở nhân gian, ông gây ra quá nhiều tội ác thì chân khí được giữ ở Diêm Vương Điện nghiễm nhiên bị huỷ hoại mãi mãi, cũng đồng nghĩa với việc chục nghìn năm tu luyện của ông bị huỷ bỏ. Còn nếu ông là người tốt, chuyên đi hành thiện thì chân khí sẽ được giữ đến khi ông quay lại. Lúc đó, ông sẽ được trở về Âm Phủ với tư cách quan lớn.
Về việc ai lên ngôi, Âm Phủ đã tổ chức cuộc thi quy mô lớn. Đầu tiên, các ứng cử viên sẽ phải bắt đầu từ công việc nhỏ nhặt là đi bắt hồn. Sổ sinh tử chỉ có duy nhất một nên họ sao ra thành vài quyển nữa rồi phát cho các ứng cử viên. Tất nhiên, ứng cử viên sẽ được chia giờ làm việc. Nếu bị tố cáo phạm một sai lầm không đáng có sẽ bị đuổi ra khỏi hàng ngũ. Đặc biệt là không tùy ý sửa sổ sinh tử (kể cả bản copy), nếu vi phạm, nhẹ sẽ bị đẩy ngay vào vòng luân hồi, số kiếp sẽ không khá khẩm gì. Còn nặng thì hồn phiêu phách tán! Sau một thời gian dài làm việc này, các ứng cử viên sẽ trải qua một buổi bầu chọn của tất cả mọi người ở Âm Phủ, bao gồm Ma lẫn quỷ sai và các quan chức ở đây. Nếu ai được chọn vào tiếp sẽ giúp Địa Tàng Vương định đoạt sinh tử của các hồn ma. Cái này sẽ tùy vào đánh giá của Địa Tàng Vương và một số vị có liên quan đến Địa Tàng Phủ. Cuối cùng là phần thi phán xử. Những người đi vào được vòng này sẽ được ra các câu hỏi từ dễ đến khó mà các hồn ma oan uổng hay hỏi. Từ từ, trình độ sẽ nâng cao cho đến khi tìm được người cuối cùng.
Tịch Thế Ngôn luôn cho rằng mình nắm chắc mọi thứ. Nhưng cái đó không quan trọng bằng quan hệ người kia có được. Người kia đã liên hôn với Tùy tiểu thư. Nhà cô ấy rất có quyền lực ở dưới này. Nhưng tâm tư của cô từ lâu đã ở trên người Diêu Dịch Tử - bạn thân Tịch Thế Ngôn nên không chấp nhận hôn sự này. Hôm đó Tùy lão gia đã cho người kia đến nhà nói chuyện với Tùy tiểu thư. Diêu Dịch Tử thấy vậy thì liền xông vào Tùy Phủ, sống chết đòi vào thăm Tùy tiểu thư. Tùy lão gia tuy cũng ưng Diêu Dịch Tử nhưng ông nếu muốn tốt cho con gái thì gả con gái cho người kia là tốt nhất. Lão đành hết mực khuyên bảo Diêu Dịch Tử, nhưng người mình yêu đang nói chuyện hôn sự với người khác, ai chịu nổi chứ?! Diêu Dịch Tử vẫn nhất quyết xông vào, kết quả là bị đánh tơi bời. Anh tuy có võ nhưng đối mặt với cả đoàn tinh anh thì thoát sao được chứ? Lúc này thì nhà họ Diêu cũng đã đến xách cổ anh về. Tịch Thế Ngôn chạy đến xem nhưng không được phép truyền nội lực cho cậu ta. Diêu Dịch Quân muốn cho cậu ta một trận nhớ đời nên mới không cho ai cứu cậu ta cả. Mẹ Diêu Dịch Tử hoảng loạn chạy đến, chửi Diêu Dịch Quân túi bụi, dọa này dọa nọ nhưng ông vẫn không cho cứu. Xem ra lần này ông quyết tâm thật rồi.