Ngoại Cảm - dtl12484

chương 1: ngã

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chiều tà, ánh nắng thật đẹp. Giang Mộc Nhiên hít mấy hơi thật sâu, mùi hoa cúc thoang thoảng len lỏi vào từng ngóc ngách trong lá phổi. Trước mặt cô là ngôi mộ đôi của hai vị CEO nổi tiếng trong giới thương trường. Trên di ảnh, một cô gái với ngũ quan hài hoà xinh đẹp đang tựa vào vai người đàn ông bên cạnh. Vẻ mặt ngây thơ tươi cười, một chút cũng không giống hai vị danh tiếng lẫy lừng kia.

"Con đến thăm hai người rồi đây!". Vừa nói, cô vừa nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc lên mộ.

"Con sắp thi đại học rồi, thi vào Đại học y S, sau đó sẽ cố gắng dành thời gian về tiếp quản công việc gia đình. Bố mẹ cứ yên tâm nhé! Con tuyệt đối chỉ học hết chương trình thôi, sẽ không hành nghề đâu. Rảnh thì con sẽ mò đi học Kinh tế. Công ty nhà chúng ta, nhất định con sẽ quản, nhất định không làm bố mẹ thất vọng!"

Cứ thế hàn huyên vài câu cũng đã tối muộn, cô vội vã về nhanh, ở đây lâu quá vào buổi tối cũng không tốt. Đang đi qua một dãy mộ gần mộ bố mẹ cô, bỗng bên cạnh có một cái gì đấy xổng ra làm cô giật bắn người. Cô ngã vào phần mộ của một người đàn ông. Vì đang là tối nên cô nhìn không rõ khuôn mặt ấy. Nhưng cô chợt nhận ra, tay cô đang đập lên di ảnh của người đấy, đặc biệt là vào gò má như đang tát người ta vậy. Cô.... đang ngồi trên phần mộ của anh ta, bát hương đã bị cô hất đổ hết! Ôi cmn chứ! Mạo phạm đến người chết rồi...! Cô luống ca luống cuống, vội vàng đứng dậy cầm bát hương lên đặt lại vào chỗ, nhưng nó đã tung tóe lên hết cả rồi nên cô đành vơ gọn nó vào một chỗ, cắn chảy máu tay rồi ghi xuống dưới ngôi mộ:"Xin lỗi đã làm phiền! Ngày mai tôi sẽ quay lại để cúng bái cho anh! Thực sự xin lỗi!". Sau đó, cô lễ anh ta cái rồi đi về. Mong là anh ta không để bụng.

Sáng hôm sau, cô dậy sớm mời một ông sư giỏi trên chùa đến để bốc lại bát hương. Vừa may hôm nay cũng là ngày tốt. Cô và thầy sư vác cả đống đồ cúng bái đến ngôi mộ kia. Bây giờ cô mới có cơ hội nhìn rõ mặt anh ta, đẹp trai ấy chứ, chắc chết trẻ. Lại nhìn xuống dòng chữ hôm qua của cô, máu đã biến mất. Có khả năng: Thứ nhất, anh ta chê máu cô bẩn nên xóa đi. Thứ hai, anh ta không quan tâm chuyện hôm qua. Còn khả năng nữa là người nhà đến lau dọn nhưng chắc không thể vì sáng giờ chưa ai đến đây cả, cô hỏi bảo vệ nghĩa trang rồi. Thầy sư rải chiếu ra, bắt đầu làm một số thủ tục tất yếu.

Gió nổi lên, thổi mạnh, mạnh như muốn thổi bay cô đi. Giấy lá của thầy bay hết đi, cô vội chạy ra vơ lại. Nhưng như kiểu có người đùa cô ấy, cứ sắp bắt được tờ giấy thì nó lại bay ra chỗ khác. Cô bực tức nhưng chẳng còn cách nào ngoài đuổi theo. Kết quả là... cô ngã liên hoàn nhưng vẫn chưa bắt được mấy tờ sớ.

Cô ngẩng đầu lên, bỗng dưng cảm thấy gì đó lạ lạ. Cô cố làm rõ cảm giác của mình nhưng nó vẫn rất mơ hồ. Chưa bao giờ trải qua cảm giác mơ hồ không rõ này, cô tức không chịu nổi. Cố vành to mắt ra, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của một người đàn ông cao ráo. Mùi của anh ta ngày càng gần, cô bắt đầu nhìn thấy anh ta rõ hơn. Là anh ta?! Người bị cô làm phiền? Cô vội đứng dậy, nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt chân thành nói:"Xin lỗi, xin lỗi anh rất nhiều! Thật đấy! Tại tối qua mắt tôi nhìn nhầm tưởng bên cạnh có chó nên mới hoảng sợ ngã vào mộ anh thôi nhé! Tôi không cố tình đâu. À... hôm nay tôi mời cả thầy sư về đây cho anh nữa này! Xin đừng giận tôi!".

Cô nói xong mới thấy mình ngu, bao lâu nay luôn muốn che giấu khả năng này đi để khỏi bị ám rồi mà giờ lại lỡ miệng thế này?! Quay sang thì thấy thầy sư đang nhìn tôi bằng ánh mắt kì dị như:"Con bé này bị tự kỉ à" làm cô cảm thấy kì lạ vô cùng. Sao thầy sư kia không thấy anh ta? Cô gắng sức mãi mới nhìn thấy được chứng tỏ anh ta không phải là ma bình thường đi. Lần này không ngờ lại đắc tội với người bối cảnh lớn thế này, chết chắc rồi!

Đột nhiên anh chàng kia nhếch mép cười:" Cô nhìn thấy được tôi?". Cô bắt đầu luống cuống, quyết định như không nhìn thấy ai, nhặt mấy tờ sớ kia đưa cho thầy sư rồi bảo thầy tiếp tục. Nhưng anh ta đâu có ngu, liền lập tức nói:"Không cần giả vờ".

Cô vẫn cố chấp ngồi xuống chắp tay nhẩm đi nhẩm lại câu "Nam mô a di đà phật". Anh ta cười lạnh, giọng nói không mấy vui vẻ:"Cô được lắm. Tối qua cô không những lợi dụng cơ hội ngồi lên đùi tôi mà còn tát tôi cái rõ đau. Món nợ không ít đến nỗi cô mời sư đến là được đâu". Nghe giọng nói anh ta, cô bắt đầu run rẩy. Không ngờ cô... còn ngồi lên đùi người ta nữa, mạo phạm quá rồi!

Truyện Chữ Hay