Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau Dục Cảnh đế thần thanh khí sảng, hài lòng vào triều.

Trang Minh Tâm nằm trên giường bát bộ rầm rì, miệng đau nhức, tay cũng đau.

Nàng coi cái gối là Dục Cảnh đế, đạp một phát bay ra ngoài, lớp gấm bên ngoài tan vỡ, bông vải bên trong rơi đầy đất.

“A…” Quỳnh Phương kêu lên, ngược lại không phải là giật mình vì võ lực của nhị cô nương, nàng ta đã từng nhìn thấy chuyện này ở phủ rồi, chỉ là nàng ta đau lòng cho cái gối kia thôi.

Đây chính là cái gối uyên ương hí thủy mà nàng ta đã dùng bảy ngày mới thêu ra được đó, ngay cả hoàng thượng cũng từng khen ngợi, cứ như vậy mà bị đạp hỏng.

Nàng ta bị chọc tức đến giậm chân: “Nương nương, đang yên đang lành người trút giận lên cái gối làm gì? Nô tỳ khó khăn lắm mới thêu được ra.”

Trang Minh Tâm đã sớm ngứa mắt với cái gối uyên ương này rồi, uyên ương của người ta là một đôi đời một đôi người, nhưng cẩu hoàng đế kia chính là một tên trăng hoa, có quỷ mới muốn làm uyên ương với hắn.

Phải nhân cơ hội đạp nát mới được.

Nàng hừ nói: “Có gì tốt đâu, đáng để ngươi ngạc nhiên vậy sao? Không phải chỉ là một cái gối thôi hả, ngươi thêu thêm một cái cho bổn cung là được rồi, đúng lúc bổn cung cũng nhìn hình “uyên ương hí thủy” kia cũng thấy ngán rồi, lại thêu hoa văn khác đi.”

Quỳnh Phương cũng chẳng còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Trang Minh Tâm rửa mặt rồi mặc đồ, đang muốn đi đến Vĩnh Thọ cung để thỉnh an, đột nhiên những hạt mưa lớn chừng hạt đậu lại rơi xuống, một lát sau thì mưa nối thành hàng, rào rào rơi xuống.

Quả nhiên là thời tiết thất thường mà.

“Mưa lớn như vậy, cho dù là lấy ô giấy dầu che, đi đến Vĩnh Thọ cung chỉ sợ cũng sẽ bị ướt quần áo. Hay là nương nương cáo bệnh thêm một ngày nữa đi?” Quỳnh Phương âm thầm nghĩ một kế cho nàng.

“Nói bậy.” Trang Minh Tâm ngược lại cũng muốn tiếp tục cáo bệnh, nhưng hôm qua cẩu hoàng đế lại nghỉ trong cung của nàng, đây chính là nói rõ cho người ngoài biết quỳ thủy của nàng đã hết, tuy nàng nói thật cũng chưa chắc có ai sẽ tin.

Ngồi ở hành lang trong khoảng thời gian uống cạn một tuần trà cũng không thấy mưa nhỏ đi, nàng không thể làm gì khác hơn là cầm ô giấy dầu lên, ngồi kiệu, đội mưa đi đến Vĩnh Thọ cung.

Ngược lại đám thái giám khiêng kiệu vẫn còn tốt, Trang Minh Tâm ra tay hào phóng, khi mới vào cung vẫn chưa mưa, mấy ngày sau nàng đã kêu Lý Liên Ưng chuẩn bị nón lá, áo mưa và guốc mộc, bây giờ bọn họ mang hết những thứ này lên người, chẳng bị ướt chút nào cả.

Nhưng thái giám ở những cung khác thì không được may mắn như vậy.

Trên đường gặp phải mấy lượt người, vì mưa quá lớn nên không phân biệt được người ngồi trên kiệu là ai.

Nhưng những thái giám hoặc là chỉ có nón lá, hoặc là chỉ có áo mưa, cho dù là có cả nón lá và áo mưa thì cũng không có guốc mộc.

Cho nên đi trong nơm nớp lo sợ, rất sợ là không chú ý một chút sẽ làm chủ tử té ngã.

Lý Liên Ưng đội nón lá trên đầu, người khoác áo tơi, chân đi guốc mộc, trong tay cầm ô giấy dầu, đi theo bên cạnh kiệu của Trang Minh Tâm, âm dương quái khí mượn cơ hội giáo huấn người khác: “Nhìn một chút trên người bọn họ, rồi lại nhìn trên người các ngươi xem, các ngươi đó, phải tu tám đời mới có thể tới Chung Túy cung để phục vụ Uyển phi nương nương! Gặp được chủ tử tốt như vậy, nếu như các ngươi còn không biết quý trọng, dám có tâm tư ăn cây táo rào cây sung, tạp gia sẽ lột da của các ngươi làm quần áo cho Tướng Quân.”

Trang Minh Tâm: “…”

Dùng da người làm quần áo? Tướng Quân bày tỏ cự tuyệt.

“Ai ya!” Phía sau truyền tới một tiếng thét kinh hãi, tiếp theo đó là âm thanh của mấy người hô to gọi nhỏ.

Lý Liên Ưng nhanh chóng quay đầu lại, híp mắt quan sát một hồi, sau đó cười trên sự đau khổ của người khác mà bẩm báo: “Nương nương, phía sau có người té ngã.”

Hai bên không tính là cách quá xa, nếu mà làm như không thấy rồi rời đi, chỉ sợ sẽ bị nói là máu lạnh ích kỷ, nàng không thể làm gì khác hơn là phân phó nói: “Đi qua đó nhìn một chút.”

“Quay đầu!” Lý Liên Ưng vung tay lên, thái giám khiêng kiệu vội vàng phối hợp quay đầu kiệu.

Bởi vì có tấm gương này ở phía trước nên bốn người tuy đã đi guốc mộc, nhưng cũng tự giác mà thả chậm tốc độ, một hồi lâu mới đi tới chỗ xảy ra chuyện.

Trang Minh Tâm thò đầu ra quan sát, thấy Lương quý nhân cả người ướt đẫm, bẩn thỉu ngồi dưới đất, biểu cảm trên mặt có chút vặn vẹo, một cung nữ xoa xoa chân giúp nàng ta, bốn tên thái giám quỳ dưới đất dập đầu xin tha không ngừng, một thái giám trong đó che lấy tay, hình như cũng bị thương.

“Hạ xuống.” Nàng phân phó một tiếng.

Bọn thái giám vội vàng đặt kiệu xuống, Trang Minh Tâm đi xuống từ kiệu, che dù đi tới bên cạnh Lương quý nhân, ngồi xổm xuống, một tay sờ mắt cá chân nàng ta, rồi lại bấm lên ngũ căn ở ngón chân.

Thở dài nói: “Chỉ sợ là bị thương đến xương rồi.”

“Tần thiếp ra mắt Uyển phi nương nương, nương nương cát tường an khang.” Lương quý nhân ngồi dưới đất, miễn cưỡng khom người hành lễ, sau đó mới hỏi với vẻ mặt đưa đám: “Vậy thì phải làm sao đây?”

Trang Minh Tâm suy nghĩ một chút, nói: “Trước mắt chính là Vĩnh Thọ cung rồi, ngươi ngồi lên kiệu của bổn cung mà đi qua đó đi, tường trình với Trương đức phi nương nương, để cho nàng ta mời thái y chữa trị giúp ngươi.”

Nhưng là thương gân động cốt cũng một trăm ngày, trong thời gian ngắn chỉ sợ là Lương quý nhân cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi cung Thừa Càn.

Nói ra thì, gần đây hình như phong thủy của cung Thừa Càn rất kém, trước thì có Dụ mỹ nhân ở điện Tây Phối bị người ta hạ độc làm cho câm, sau lại có Lương quý nhân ở điện Đông Phối bị ngã gãy xương ngón chân.

“Tần thiếp đa tạ Uyển phi nương nương cứu giúp.” Lương quý nhân mặt đầy cảm kích nói tạ ơn, lại lo lắng nói: “Tần thiếp ngồi kiệu của nương nương, vậy nương nương phải làm sao?”

Thái giám trong cung của nàng ta quá nhỏ, lỡ như là làm Uyển phi nương nương nữa, vậy thì lại gây đại họa rồi.

Trang Minh Tâm nhấp nhấp môi, cười nói: “Bổn cung đi bộ tới cũng được, muội muội không cần lo lắng, mau lên kiệu đi.”

Chân Lương quý nhân đau dữ dội, cũng không kiên trì nữa, dưới sự giúp đỡ của cung nữ Quỳnh Phương của nàng, ngồi lên kiệu của Trang Minh Tâm, được thái giám của Chung Túy cung khiêng đi.

Trang Minh Tâm đi guốc mộc vào, cầm ô giấy dầu lên, trải nghiệm cảm giác bước chầm chậm dưới mưa.

Vừa đi vừa tán gẫu với Lý Liên Ưng: “Dựa theo cung quy, chủ vị một cung mới có kiệu, Lương quý nhân cũng chỉ là một quý nhân mới nhập cung, tại sao lại có kiệu ngồi?”

Lý Liên Ưng cười nói: “Là hoàng thượng đặc chuẩn.”

Trang Minh Tâm nhếch mép lên, phòng bếp nhỏ của Hân quý nhân Trần Ngọc Thấm là do cẩu hoàng đế đặc chuẩn, phòng bếp nhỏ của Hòa quý nhân Trình Hòa Mẫn cũng là cẩu hoàng đế đặc chuẩn, kiệu của Lương quý nhân cũng là do cẩu hoàng đế đặc chuẩn, trong mắt cẩu hoàng đế cung quy chính là được sinh ra để phá bỏ sao?

Còn hại Trương đức phi suốt ngày cung quy với cung quy, nào ngờ cung quy chỉ là một chuyện cười mà thôi.

Lý Liên Ưng nhỏ giọng nói: “Lương quý nhân chính là nữ nhi ở phu gia của thái phi nương nương.”

“Ngươi không nói thì bổn cung cũng không nhớ ra đâu.” Trang Minh Tâm bừng tỉnh hiểu ra, sau đó không kiềm được mà cảm khái một câu: “Cái vòng quyền quý thật là loạn.”

Mẫu thân của Lương quý nhân chính là vị em vợ ở góa ban ngày tuyên dâm với tiên hoàng nên bị viết vào khởi cư trú, bào muội của Trịnh thái hậu, Tiểu Trịnh thái phi bị đày đi canh giữ hoàng lăng sau khi tiên hoàng tạ thế.

Lương quý nhân là nữ nhi sở xuất của Tiểu Trịnh thái phi và chồng trước, chính là biểu huynh muội nhà dì của Dục Cảnh đế.

Trịnh thái hậu hận Tiểu Trịnh thái hậu như vậy, không tiếc gánh cái danh xấu hà khắc với thân muội cũng phải đuổi Tiểu Trịnh thái phi đến canh giữ ở hoàng lăng, lần này tuyển tú lại đưa nữ nhi của Tiểu Trịnh thái phi vào, cũng không biết là có ý đồ gì đây.

Nếu như nàng mà là Lương quý nhân, nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để trốn tránh tuyển tú, nếu như không tiến cung thì há chẳng phải là sẽ không bị Trịnh thái hậu gây khó dễ sao?

Bàn về âm mưu một chút, lần này Lương quý nhân bị ngã gãy ngón chân, chưa chắc là không phải là do con người gây ra.

Dĩ nhiên, những chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Trang Minh Tâm cả, nàng chỉ là tiện tay hỗ trợ đưa Lương quý nhân bị thương đế Vĩnh Thọ cung thôi, nghĩ đến hẳn là thái hậu cũng không đến nỗi giận nàng vì chuyện này đâu.

Lôi lôi kéo kéo, cuối cùng đoàn người của Trang Minh Tâm phải dùng thời gian hai chung trà mới đi đến Vĩnh Thọ cung.

Bởi vì đã đoán được là sẽ làm ướt quần áo, nên Quỳnh Phương đã chuẩn bị một bộ xiêm áo cho vào tay nải rồi đeo trên người, cho nên sau khi vào Vĩnh Thọ cung, Trang Minh Tâm đã đi đến nhĩ phòng thay quần áo trước, lúc này mới khoanh hai tay xuôi theo hành lang đi vào chính điện.

Có không ít phi tần đã đến chính điện, nhưng lúc này lại đang vây quanh Lương quý nhân “ân cần hỏi han.”

Chỉ sợ là nội tâm đang không ngừng cười trên sự đau khổ của người khác, dẫu sao thì Lương quý nhân cũng chưa từng thị tẩm, thương gân động cốt một trăm ngày, sau một trăm ngày thì chỉ sợ mọi thứ đã nguội lạnh rồi.

Bởi vì trời đang mưa, thái y viện lại cách xa Vĩnh Thọ cung, tuy đã phái người đi mời thái y, nhưng sợ khi mời tới được cũng phải mất nửa canh giờ.

Nếu như chỉ là trật khớp thì chỉ cần lấy đá chườm lạnh lên ngay lập tức là được, có thể giảm bớt chứng bệnh, tốc độ khôi phục nhanh hơn, nhưng Lương quý nhân lại ngã gãy ngón chân thì không thể làm thế nào được.

Trang Minh Tâm cũng chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể chờ đợi thái y tới xử lý.

Cũng trong thời gian này, Trương đức phi còn không quên dò xét: “Uyển phi, chuyện Dụ mỹ nhân bị độc câm ngươi có biết không?”

Trang Minh Tâm nhàn nhạt nói: “Thần thiếp vốn dĩ cũng không biết, nhưng lúc xế chiều hôm qua Dụ mỹ nhân đã tới tìm, lúc đó thần thiếp mới biết chuyện này.”

Trương đức phi nhíu mày, không nói lời nào đã đổ oan cho nàng: “A? Dụ mỹ nhân tới tìm ngươi sao? Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới ngươi nên Dụ mỹ nhân mới đến trước để đòi lại công đạo cho bản thân sao?”

“Nương nương nói đùa.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, trên mặt là vẻ thẳng thắn vô tư, nói dối mà cũng không chớp mắt: “Dụ mỹ nhân nghe nói thần thiếp giỏi nghiệm thi xử án, nên đã chạy tới Chung Túy cung cầu xin thần thiếp tra rõ hung thủ hạ độc hại nàng ta, thần thiếp vốn cũng không muốn quan tâm, nhưng nàng ta lại khóc rất thương tâm, thần thiếp lại là người mềm lòng nhất, nên cũng chỉ có thể gắng gượng mà đáp ứng nàng ta.”

Trương đức phi nhíu chân mày lại, hỏi tiếp: “Vậy ngươi đã tra được cái gì chưa?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Không phải là thần thiếp tra, mà là Thận Hình Ti tra.”

Ngừng lại một chút, nàng lại ngấm ngầm hại người mà nói: “Nương nương cũng đừng gấp gáp, hoàng thượng đã lệnh cho Thận Hình Ti phải kết án trong ba ngày, chắc hẳn là rất nhanh sẽ có kết luận thôi.”

Trương đức phi lập tức phủi sạch nói: “Bổn cung không gấp, chỉ là bổn cung gấp thay Dụ mỹ nhân mà thôi. Một giọng hát hay có thể hát ra được âm thanh của thiên nhiên, cứ vậy mà bị phá hủy, quả thực là có chút đáng tiếc. Sớm ngày tra rõ chân tướng cũng dễ ăn nói với nàng ta.”

Từ quý nhân lập tức nhảy ra nịnh bợ: “Đức phi nương nương nhân từ.”

Đang muốn khen Trương đức phi mấy câu nữa, chợt nghe Trình Hòa Mẫn “Khụ” một tiếng, Từ quý nhân lập tức không dám lên tiếng nữa.

Trần Ngọc Thấm bĩu môi một cái, thầm mắng Từ quý nhân chân chó.

Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp cũng nghĩ như vậy, chỉ mong sao Thận Hình Ti sớm ngày tra rõ chân tướng.”

Tốt nhất là đừng để cho nàng biết chuyện này là do Trương đức phi gây nên, nếu không thì sẽ cho nàng ta đẹp mặt.

Lại có không ít phi tần lục tục đội mưa chạy tới, có kiệu thì còn không nói, nhưng tất cả chủ tớ các quý nhân đều chật vật không chịu nổi, váy ướt đẫm, giày thêu sũng nước, lại không mang theo xiêm áo để thay, không lâu sau thì người này tiếp người kia hắt xì liên tục.

Trang Minh Tâm nhíu mày.

Vệ hiền phi bỗng nhiên mở miệng: “Đức phi tỷ, dù sao cũng không có chuyện gì quá quan trọng, cho các nàng ta giải tán đi, nên uống canh gừng thì uống canh gừng, nên thay xiêm áo thì thay, cẩn thận lại nhiễm phong hàn.”

Trương đức phi như cười như không nói: “Hiền phi muội muội nói có lý, chỉ là Lương quý nhân bị thương ở chân, thái y còn chưa tới, hiện tại lại để cho chư vị muội muội giải tán hết, cũng biết là hiền phi muội muội quan tâm các nàng ta, nhưng ai không biết còn cho rằng các nàng ta lãnh tâm lãnh phế, mặc kệ sống chết của Lương quý nhân nữa đó.”

Thân phận của Lương quý nhân phức tạp, thái độ của Trịnh thái hậu lại làm cho mọi người có chút đoán không ra, nghe Trương đức phi nói vậy thì nào có người nào còn dám cáo lui trước nữa chứ?

Trương đức phi đổ thêm dầu vào lửa mà cảm khái: “Aiz, các ngươi cũng thật là, có phần suy nghĩ không chu toàn, Uyển phi muội muội cũng không giống như các ngươi, người ta sáng sớm đã chuẩn bị xong xiêm áo để thay rồi, bây giờ lại vô cùng dễ chịu nhẹ nhàng thư thái, còn không phải là làm ngươi ta ghen tị sao?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Nếu mà nói đến người làm người khác hâm mộ nhất thì phải là đương kim đức phi nương nương đây, người đó, chỉ cần chờ ở Vĩnh Thọ cung là được rồi, cho dù có mưa to gió lớn, sấm chớp rền vang, hay là tuyết rơi phủ kín đường, toàn bộ đều chẳng ảnh hưởng gì đến người cả.”

“Hoàng thượng giá lâm!”

Đột nhiên bên ngoài truyền tới giọng nói của Cao Xảo.

Chúng phi tần đều lấy làm kinh hãi, hôm nay cũng không phải hưu mộc, không phải là hoàng thượng nên thượng triều ở điện Kim Loan hả, tại sao lại đột nhiên tới Vĩnh Thọ cung?

Dục Cảnh đế đầu đội kim quan, người mặc thường phục màu vàng sáng chói chắp tay sau lưng đi tới, mọi người lập tức quỳ xuống hành lễ, đồng thanh nói: “Cung thỉnh hoàng thượng thánh an.”

“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế khoát tay nói: “Tất cả đứng lên đi.”

Hắn ngồi lên cái ghế địa bình mà Trương đức phi đã nhường ra, giương mắt nhìn quanh điện một vòng, lông mày lập tức nhíu lại, nói với Trương đức phi: “Trên người các nàng ta cũng ướt thành như vậy rồi, tại sao còn không cho giải tán đi?”

Sau khi nói xong lại bồi thêm một câu: “Trẫm cũng đã cho triều thân giải tán rồi, ngươi còn bận rộn hơn cả trẫm nhỉ.”

Đây chính là lời chỉ trích rất nặng nề, Trương đức phi lập tức quỳ xuống, sợ hãi nói: “Cũng không phải là thần thiếp hà khắc, mà là Lương quý nhân té ngã bị thương ở chân, chúng tỷ muội không an tâm, muốn chờ thái y tới chữa trị cho Lương quý nhân rồi mới đi.”

“Lương quý nhân té ngã bị thương ở chân?” Dục Cảnh đế ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Lương quý nhân.

Lương quý nhân tủi thân đáp: “Trời mưa đường trơn trượt, bọn thái giám khiêng kiệu bị ngã, chân tần thiếp đau vô cùng, Uyển phi nương nương nói tần thiếp đã bị thương đến xương cốt…”

Dục Cảnh đế mặt không biến sắc liếc nhìn Trang Minh Tâm, sau đó nói với Trương đức phi: “Từ nay về sau những ngày mưa hay tuyết không cần bảo các nàng ta tới thỉnh an nữa.”

Trương đức phi vội nói: “Dạ, thần thiếp tuân chỉ.”

Nàng ta nào dám không tuân lệnh, nàng ta cũng chẳng phải là hoàng hậu, thỉnh an này vốn dĩ đanh danh không chính, ngôn không thuận rồi, cũng chỉ là do nàng ta tay cầm phượng ấn nên hoàng thượng và thái hậu mới không so đo thôi.

“Tất cả giải tán đi, cẩn thận đừng để nhiễm phong hàn.” Dục Cảnh đế khoát tay, mọi người nào dám không tuân theo, lập tức quỳ xuống cáo lui.

Trang Minh Tâm cũng đi theo mọi người ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã bị Dục Cảnh đế gọi lại: “Uyển phi ở lại.”

“Uyển phi tiếp xúc với người chết, hiểu biết rõ về xương hơn thái y mấy phần, vẫn nên để nàng ở lại đi, nhìn xem có thể giúp đỡ gì không.” Hắn “Khụ” một tiếng, cũng không biết là giải thích cho ai nghe, tóm lại chính là giải thích.

Người ngoài thì không nói gì, chỉ có mỗi Lương quý nhân nghe xong lời này mà tủi thân đến sắp rơi nước mắt.

Uyển phi người đẹp, tâm thiện không sai, nhưng nàng ta vẫn còn là một người sống sờ sờ ra mà, sao hoàng thượng có thể so sánh nàng ta với người chết chứ?

Trang Minh Tâm cũng vô cùng cạn lời, ngã gãy xương là bệnh thường gặp, các thái y tất nhiên sẽ có phương pháp trị liệu, chẳng cần nàng phải nhúng tay vào.

Xuất thân của Lương quý nhân cẩu hoàng đế hiểu rõ hơn bất kỳ ai, vậy mà cứ nhất định phải kéo nàng vào, đúng thật là tìm phiền phức cho nàng mà.

Nhưng hắn cũng đã lên tiếng rồi, nàng cũng không tiện làm hắn mất mặt, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi xuống lại: “Thần thiếp tuân lệnh.”

Lại đợi thêm thời gian hai khắc, cuối cùng thái y cũng lững thững tới muộn.

Hơn nữa còn là một người quen, đó chính là Lý thái y trước kia đã chữa trị cho Trình Hòa Mẫn.

Trang Minh Tâm hừ một tiếng, nói với Lý thái y: “Hoàng thượng cũng ở đây, Lý thái y nhất định phải chữa trị cẩn thận đó, đừng có mờ mắt mà chẩn sai.”

Lý thái y mới khoảng ba mươi tuổi, cách mắt mờ còn rất xa.

Ngược lại hắn ta cũng không ngu xuẩn, biết Uyển phi nương nương đang mượn cơ hội này để châm biếm chuyện lúc trước hắn ta che giấu cho Hòa quý nhân giả bệnh, hắn ta vội vàng chắp tay nói: “Tuân chỉ Uyển phi nương nương, vi thần nhất định sẽ tận trách chữa khỏi cho Lương quý nhân.”

Thật ra thì cũng không cần Uyển phi nương nương chỉ điểm, hoàng thượng còn đang ở đây, thân phận Lương quý nhân lại phức tạp, dù có như thế nào thì hắn ta cũng không dám thờ ơ.

Hắn ta kêu y đồng mở rương thuốc ra, lấy một đôi bao tay bằng bông trắng như tuyết ra đeo lên tay, sau đó ngồi xuống, cẩn thận xoa bóp chân Lương quý nhân.

Quỳnh Phương cũng nhìn chằm chằm, chỉ vào tay Lý thái y, nói với Trang Minh Tâm: “Nương nương, găng tay kia…”

Trang Minh Tâm cười một tiếng, nói với vẻ không rõ ý tứ: “Thái y viện mấy năm trước đã làm được bao tay giống của muội muội bổn cung, có cái gì mà phải ngạc nhiên? Lần trước khi hắn ta chữa trị cho Hòa quý nhân cũng đã đeo rồi, chỉ là lúc đó ngươi không để ý mà thôi.”

Trước kia Quỳnh Phương ở cùng với Trang Tĩnh Uyển, tất nhiên là nàng ta sẽ không biết những chuyện bên ngoài này.

Lý thái y đứng dậy, cởi bỏ bao tay ra, giao cho y đồng, sau đó chắp tay nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, đức phi nương nương, Uyển phi nương nương, ngón chân thứ hai ở chân trái của quý nhân tiểu chủ bị gãy xương, vi thần sẽ bôi thuốc cho nàng ta trước, sau đó sẽ dùng thanh nẹp gỗ cố định lại… Chỉ là ngón chân lại không giống ngón tay, sợ là quý nhân tiểu chủ phải chịu đau chút rồi.”

Dục Cảnh đế gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Trang Minh Tâm: “Uyển phi cảm thấy thế nào?”

“Phương pháp của Lý thái y vô cùng tốt.” Trang Minh Tâm tán dương một câu.

Lý thái y âm thầm thở phào một cái, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.

Sau đó lại nghe được Uyển phi mở miệng nói: “Nhưng mà, nếu có thể cải thiện thêm thì càng tốt hơn.”

Lý thái y: “…”

Hắn ta chắp tay, khiêm tốn thỉnh giáo: “Xin nương nương chỉ bảo.”

Trang Minh Tâm cũng không làm bộ làm tịch, nói thẳng: “Sau khi dùng nẹp gỗ cố định xong, bên ngoài lại bó thêm một tầng bột thạch cao thật dày, như vậy sẽ không sợ xương bị lệch nữa. Nhưng cũng không cần bó quá lâu, sau một tháng tháo ra là được rồi.”

Bột thạch cao không tính là thứ gì hiếm lạ, một tiệm thuốc bất kỳ nào cũng bán, thái y viện chắc chắn là cũng có không ít hàng tích trữ.

Lý thái y nghĩ thầm, dù sao nẹp gỗ cũng có thể cố định ngón chân rồi, phương pháp của Uyển phi tuy cực kỳ có ích nhưng nếu không dùng thì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, vì vậy hắn ta cũng không phản bác, lập tức nói: “Đa tạ nương nương chỉ giáo, vi thần sẽ kêu y đồng trở về thái y viện lấy bột thạch cao.”

Đợi y đồng lấy bột thạch cao tới, Trang Minh Tâm tận mắt nhìn thấy Lý thái y đeo bao tay rồi nẹp thanh gỗ và bó thạch cao cho Lương quý nhân xong, sau đó lại lấy kiệu của mình đưa nàng ta đi, lúc này mới đứng dậy nói: “Thần thiếp cáo lui.”

Dục Cảnh đế buồn cười nói: “Kiệu của nàng đã cho Lương quý nhân mượn rồi, bên ngoài trời mưa to như trút nước, nàng định cứ vậy mà trở về sao?”

Trang Minh Tâm nhướng mày nói: “Có gì mà không thể? Thần thiếp trên có ô giấy dầu che mưa, dưới có guốc mộc chống trơn trượt, nhiều nhất là cũng chỉ bị ướt váy, trở về thay một cái khác là được rồi.”

“Thôi vậy, không có đạo lý mà người làm việc tốt mà lại bị thiệt thòi, trẫm đưa nàng về.” Dục Cảnh đế đứng dậy, biết lắng nghe mà đi ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới Trương đức phi đang giương mắt nhìn hắn.

Trang Minh Tâm: “…”

Bản lĩnh kéo thù hận cho nàng đúng là giỏi, chỉ trong chốc lát mà đã khiến cho nàng thường ngày khiêm tốn làm người, cố gắng cóp nhặt hoàn toàn tan thành mây khói.

Cứ đợi ở Dưỡng Tâm điện của ngươi phê duyệt tấu chương không phải là tốt sao? Lại cứ chạy tới Vĩnh Thọ cung một cách khó hiểu, chính sự thì không làm, lại cứ quan tâm đến việc gây thù chuốc oán cho nàng.

Trang Minh Tâm tức giận lên ngự liễn, ngự liễn giống như một cỗ kiệu lớn vậy, không giống kiệu chỉ có một ghế ngồi, bây giờ bốn phía được che phủ bằng vải dầu, giọt nước không lọt, chỉ ngoại trừ là hơi bức bối đôi chút.

Sau khi rời khỏi Vĩnh Thọ cung, nàng liếc mắt, tức giận nói: “Người không trở về Dưỡng Tâm điện sao?”

“Không trở về.” Dục Cảnh đế trả lời dứt khoát, nghiêng người dựa lên đệm ở giữa ngự liễn, đắc ý nói: “Tấu chương mà chúng triều thân mang đến đều bị mưa làm ướt hết rồi, trẫm cho bọn họ trở về để bọn họ viết lại, ngày mai là có thể đưa tới.”

Chẳng trách lại không lo lắng như vậy, lại còn nhàn rỗi mà lởn vởn đến Vĩnh Thọ cung.

Hắn không ở yên, lại ngồi dậy, dựa đầu lên người Trang Minh Tâm, cánh mũi ghé sát vào cần cổ nàng, khẽ ngửi mùi thơm như có như không ở đó.

Một hồi lâu sau mới cười nói: “Trẫm đã cho người đưa thứ tốt tới Chung Túy cung rồi, một lát nữa kêu phòng bếp nhỏ làm chút thức ăn, chúng ta thưởng thức cùng nhau.”

Trang Minh Tâm có chút hiếu kỳ, đợi khi trở lại Chung Túy cung mới phát hiện thứ tốt trong miệng hắn là hai vò rượu nho.

Đây cũng là chuyện vui bất ngờ.

Ở kiếp trước, nàng chỉ thích uống một ly rượu vang giúp ngủ ngon trước khi đi ngủ, cho nên cũng có chút am hiểu với rượu vang, thậm chí còn lên mạng mua nho xích hà châu dùng để làm rượu vang để tự mình chưng cất.

Ở thời đại này, rượu nho vô cùng quý giá, chỉ có Lương Châu hàng nằm sẽ vượt ngàn dặm xa xôi mà tiến cống lên một chút, ở những vùng lân cận cũng có một số vùng đất để trồng nho, mặc dù cũng có người trồng, nhưng người biết ủ rượu thì không có nhiều.

Tổ phụ là nội các thủ phụ hàng năm cũng có thể được phân cho một hai vò, nhưng lại không đến được miệng của nàng.

Cho nên đã khoảng mười sáu năm trời rồi nàng chưa từng được nếm vị của rượu vang.

Cũng không thèm để ý tới thời gian, Trang Minh Tâm lập tức kêu Chung Đại, Tiền Hỉ xào mấy món để nhắm, tự mình bỏ lớp bùn đậy kín vò rượu ra, rót ra hai chén cho mình và Dục Cảnh đế.

Nàng bưng chén lên, uống một ngụm lớn.

Sau đó “Phụt” một tiếng phun ra ngoài.

Thứ gì đây?

Đây mà là rượu nho sao? Không phải là thuốc độc chứ?

Vừa cay vừa đắng vừa ngọt là chua, uống xong một ngụm mà giống như là đã trải qua đủ vị của đời người.

Nàng nhận lấy chung trà Quỳnh Phương đưa cho, súc miệng nhiều lần, lúc này mới bên cầm khăn tay lau nước mắt, bên hỏi Dục Cảnh đế: “Rượu nho này được chưng cất như thế nào vậy, tại sao lại khó uống như thế?”

“Có chỗ nào khó uống đâu? Đây chính là rượu nho ngon ngàn vàng khó mua, một ngụm mà nàng phun ra này cũng đáng giá mấy chục lượng bạc đó.” Dục Cảnh đế liếc nàng một cái, mặt đầy đau lòng nhìn rượu thấm trên đất.

Trang Minh Tâm tức giận nói: “Thứ này mà gọi là uống rất ngon sao? Đầu lưỡi của người bị hỏng rồi sao?”

“Nàng cũng chưa từng được uống rượu nho mà, đâu có hiểu được cái gì gọi là uống ngon hay không chứ?”

Dục Cảnh đế bưng chén lên nhấp một ngụm, hưởng thụ đến híp mắt lại, lười biếng nói: “Kinh rượu Bắc Sơn” nói rằng: “Cho gạo lên men vào nồi chưng, chưng lên, dùng năm lạng hạnh nhân, hai cân rưỡi nho, cho hạnh nhân và ô sa vào trong chậu, dùng ba đấu tương đã nấu chín, nghiền nhỏ tất cả ra, lấy lụa để lọc qua. Đổ đấu tương đã nấu chín lên gạo mềm, hồi lâu sau thì rải gạo lên bàn, lên men rượu ở nhiệt độ ấm theo phương pháp thông thường, rượu nho Lương Châu tiến cống chính là được làm theo phương pháp này.”

“Dùng nho trộn với gạo, cho thêm men rượu để ủ? Chẳng trách lại khó uống như vậy, phí cả nho tốt.” Trang Minh Tâm đấm ngực dậm chân, thứ này và rượu vang ở hiện đại nhất định chính là hai khái niệm khác nhau.

“Nghe vậy thì hẳn là nàng có thể ủ ra rượu nho còn ngon hơn cả cống phẩm Lương Châu?” Dục Cảnh đế ngồi thẳng người dậy ngay tức khắc, trong con ngươi có ánh sáng lóe lên.

Trang Minh Tâm tràn đầy tự tin gật đầu: “Đó là dĩ nhiên.”

“Rất tốt.” Dục Cảnh đế lập tức thuận theo nói: “Đúng lúc mấy ngày nữa là nho cống phẩm của Lương Châu sẽ đến kinh, đến lúc đó trẫm sẽ phân cho nàng một nửa, nàng ủ rượu nho cho trẫm.”

Trang Minh Tâm âm thầm mừng rõ, nhưng trên mặt lại dẩu môi, không vui nói: “Hoàng thượng người nói sai rồi, nên là thần thiếp tự ủ rượu nho để uống, thuận tiện cho hoàng thượng một phần.”

Dục Cảnh đế cũng chỉ cần có uống là được, những thứ này có hay không cũng không quan trọng, lập tức nhượng bộ nói: “Ái phi nói đúng, là trẫm nhờ nàng mới có cái uống.”

Truyện Chữ Hay