“Ngươi tới đây tìm tứ linh?”
Mặc dù trong lòng Cố Thanh Kiều ngàn tính vạn tính, cũng không nghĩ rằng Nguyễn Tự Khung lại phun ra một câu như vậy.
Cô nhìn Nguyễn Tự Khung, lặng im không nói.
Tục ngữ nói thật là đúng, địch bất động, ta bất động, địch vừa động, ta không thể loạn động.
“Ngươi muốn thanh mộc kiếm Hình Nhân kia?” Nguyễn Tự Khung thấy cô như vậy, chỉ cười, cực kỳ vui vẻ.
“Tiểu Kiều không hiểu sư thúc đang nói gì?”
Cô ngẩng đầu trợn to mắt, bày ra vẻ mặt vô hại đã lâu không sử dụng.
Nguyễn Tự Khung nhìn về phía tay áo cô nhẹ bĩu môi: “Còn muốn tiếp tục giấu diếm? Đang đeo trên tay ngươi, không phải là Cửu chuyển thanh âm linh một trong bốn tứ linh sao?”
Thanh Kiều chỉ cảm thấy trong đầu “Bụp” một tiếng, toàn thân xụi lơ.
“Ta…..” Cô hé miệng, lời chưa nói lệ đã tuôn.
Có vô số bóng đen xẹt qua trong đầu cô—–địa lao, tiểu cường, Bạch Mi đại hiệp, độc dược, còn cả….Đoàn Ngọc luôn mỉm cười.
Cô không biết nên nói gì, đánh chết cũng không thừa nhận lai lịch cái vòng tay? Hay là giải thích nguyên nhân mình tìm kiếm tứ linh?
Mọi thứ đều tới quá nhanh, hoàn toàn làm cho cô trở tay không kịp.
Nhưng chưa đợi cô hối hận xong, đã nghe Nguyễn Tự Khung cười vui vẻ nói: “Không gạt ngươi, kỳ thực ta cũng rất muốn trông thấy thanh mộc kiếm Hình Nhân đó, không bằng, để ta giúp ngươi một tay?”
囧
Phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh. (có khả năng xoay chuyển, tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó)
Đây chính là cái gọi là xe đến trước núi ắt có đường, có đường tất có xe Toyota, Cố Thanh Kiều lại ngẩng đầu trợn to mắt, hoàn toàn nghẹn họng nhìn trân trối.
“….Thanh mộc kiếm Hình Nhân này là bảo vật trấn phái của Tây Lăng, sư thúc chỉ dưới mỗi chưởng môn, cần gì phải lừa gạt Tiểu Kiều?”
Hết nửa ngày, cô run lẩy bẩy thốt ra một câu như vậy.
Please, đừng lừa ta, ta tuy nói là phụ nữ thời hiện đại, nhưng có kiên cường cũng chịu không nổi mấy hóa thạch cổ đại các ngươi liên tục chọc ghẹo đâu!
Nguyễn Tự Khung hai tay vắt sau lưng, vẻ mặt ngươi không hiểu được nỗi đau của ta: “Cần gì phải lừa ngươi? Nguyễn Tự Khung ta không có ý làm thánh nhân, cũng không muốn bảo vệ cái gì. Chỉ cần được vui vẻ, hết thảy giáo điều đều có thể phá vỡ.”
Hắn thở dài, nghiêng mặt đi nhìn trời: “Tiểu nha đầu, chờ ngươi tới tuổi của ta, sẽ hiểu—cuộc sống không có lạc thú, là một chuyện đáng sợ cỡ nào đáng buồn cỡ nào.”
“Ngươi có biết tung tích của thanh mộc kiếm Hình Nhân không?”
Một lúc lâu sau, Thanh Kiều lần thứ hai lên tiếng, đã hoàn toàn thỏa hiệp.
“Không biết.” Nguyễn Tự Khung lắc đầu, “Nhưng có ta giúp ngươi tìm, cũng sẽ thuận lợi hơn chút.”
“Cũng phải.” Thanh Kiều gật đầu phụ họa, trong mắt lập tức dựng lên một tầng phòng bị, “Nhưng rốt cuộc là ngươi muốn lấy được cái gì từ ta?”
Nguyễn Tư Khung khinh thường cười khẽ.
“Ngoài bộ phận nào đó ra, ta thấy thứ ta có, cả đời ngươi muốn cũng đừng hòng sánh bằng.”
Thanh Kiều đỏ mặt, cả giận nói: “Ta có bệnh nấm chân, chẳng lẽ ngươi cũng có sao?”
Nguyễn Tự Khung mặt không đổi sắc, mỉm cười: “Quả nhiên không chọn sai, cùng ngươi tìm thanh kiếm kia, hẳn là một chuyện thú vị.”
Thanh Kiều ở trong lòng cảnh cáo mình ngàn vạn lần phải mặc kệ sự ngạo mạn tự đại của hắn, hạ giọng xuống, lại hỏi: “Sao ngươi biết ta sẽ đột nhập tàng kinh các đêm nay?”
Nguyễn Tự Khung nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng vung ống tay áo.
Phành phạch phành phạch, bọn vẹt cất cánh, song song đáp xuống trên cánh tay hắn.
“Ngươi đã từng nghe câu nói như vẹt?” Nguyễn Tự Khung cười cười với cô, quay đầu phân phó Mã Nạp và Đa Nạp, “Đến, hài tử ngoan, nói cho ta nghe chút.”
“……Đúng rồi, hiện giờ tàng kinh các của bản tự sắp sửa xây dựng, còn mong cô nương ban tặng tên.”
“Đại sư, ta đã vì ngài mà đề không ít chữ, bây giờ vì sao còn muốn tặng chữ cho miếu?”
“Cô nương thân phận đặc biệt, cho chữ nhiều một chút có thể phù hộ Tiễu Tiễu miếu của ta ngàn năm bình an.”
“….Đại sư nói quá rồi. Nếu là tàng kinh các của miếu, có bốn chữ rất thích hợp ——“thư viện Harvard” (Harvard phiên âm trung là cáp phật), đại sư cứ việc lấy dùng đi.”“ ‘Cáp phật’ là cái gì?”
“ ‘Cáp phật’ chính là rất thích Phật, rất thích rất thích, vô cùng thích.”
“Đại sư chậm đã! Không biết Tiểu Kiều có may mắn được bước vào Tàng kinh các hay không?”
“Đương nhiên không được. Tàng kinh các là trọng địa (nơi quan trọng) của phật môn, không phải cao tăng đắc đạo, nhất quyết không thể đi vào.”
“Ai da, nơi đó cứ giờ sửu là người qua lại rất ít, trông coi rất lỏng lẻo.”
“Đa tạ đại sư!”
Mã Nạp đóng vai nam, Đa Nạp đóng vai nữ, nhất nhất thuật lại lời nói của cô và Mãn Mãn đại sư ngày đó.
Một chữ không sai, một câu không thừa.
Thanh Kiều lẳng lặng nghe xong, lông tơ toàn thân đều dựng đứng.
“Con người của ta, nếu không thật sự nhàn rỗi đến mức nhàm chán, cũng sẽ không nuôi sủng vật.” Nguyễn Tự Khung thở dài, “Ta cũng coi như lãng phí không ít thời gian với chúng.”
Cuối cùng, không quên nháy mắt với Tiểu Kiều: “Ngươi xem, tuy rằng ta đã biết bí mật của ngươi, hiện giờ ngươi không phải cũng đã biết bí mật của ta sao? Công bằng biết bao.”
Thanh Kiều không còn lời nào để nói, đã sớm phục sát đất.
Sắp hừng đông, sau tấm màn màu lam sẫm, hai bóng dáng một cao một thấp đang từ ngoài tự đi tới.
“Thực ra, con có một câu hỏi.”
“Ngươi nói đi, nếu ta có thể giải đáp, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” (không biết không nói, biết sẽ nói hết)
“Người….rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?”
“Việc này sao, hẳn là phải lớn hơn ngươi hơn một giáp.”
“Oa, già như vậy sao!”
“Thế nào thế nào, nam nhân ba mươi, chính là thời kì hoàng kim.”
“Ta cũng có một câu hỏi.”
“Người nói đi.”
“Ngươi không phải là thực sự bị bệnh nấm chân đó chứ?”
“…….”
“Không cần mắc cỡ, thiếu nữ xuân xanh luôn mơ mộng, ngại ngùng cũng là chuyện thường…..”
“Con không bị!”
Cố nén tức giận, vội vàng ngắt lời.
Một hồi trầm mặc, hai người đã ra ngoài được khá xa, đảo mắt đã tới cửa Tây Lăng phái.
“Chân thành nói một câu, nhất đinh phải chú ý vệ sinh cá nhân….”
Trước khi tạm biệt, lời khuyên nhủ lộ vẻ xúc động thình lình vang lên.
Phựt!
Cố Thanh Kiều thầm nghĩ rằng đây nhất định là tiếng đứt gân sau ót mình.
Đảo mắt đã qua bảy ngày, dưới sự trị liệu tỉ mỉ của Nguyễn Tự Khung, thương thế của cô dần chuyển biến tốt hơn, diện tích máu ho ra đã từ lúc ban đầu là bánh Roti prata () biến thành bánh nướng vừng (). Nguyễn Tự Khung ngập tràn tin tưởng nói, chờ tới khi máu ho ra co lại còn bằng mấy hạt tiêu trên bánh nướng thì Cố Thanh Kiều coi như khỏi hẳn.
Trong thời gian trị liệu, đệ tử các đường lấy đủ mọi loại cớ tới hỏi thăm vị sư muội may mắn trong truyền thuyết này—-vì bị thương mà được hưởng thụ Nguyễn Tự Khung mỗi ngày một mình triệu kiến, đây là cơ hội cỡ nào may mắn mà không thể cầu chứ! Tất cả mọi người đều muốn chiêm ngưỡng dung nhan, đồng thời được hưởng một chút vận may.
Bởi vì mỗi ngày người đăng môn bái phỏng thật sự rất nhiều, Thanh Kiều bất đắc dĩ xin sơn của Lỗ Hoa Hoa viết một tấm bảng treo ở cửa: “Mỗi ngày chỉ gặp khách vào giờ Thân, thời gian giới hạn một nén nhang, tới trước gặp trước, quá hạn không hầu (quá tgian thì k gặp nữa).”
Tấm bảng vừa treo, cô nhất thời vang danh Tây Lăng, tốc độ nổi lên không ai sánh kịp.
“…..Aiz, sau khi từ biệt danh hiệu Quan Thế Âm trong giới thịt heo, đã rất lâu ta không được nở mày nở mặt như vậy…..”
Hôm nay chữa thương xong, Nguyễn Tự Khung bỗng nhiên nghe thấy Cố Thanh Kiều ngồi bên giường lẩm bẩm.
Cô dường như là nhớ đến chuyện gì đó, nhìn ngoài cửa sổ, bộ dạng có chút thất thần.
“Hưởng thụ sao?” Hắn sải bước xuống giường, bắt đầu chậm rãi rửa tay, “Hiếm khi được thành danh nhân nhỉ. (người nổi tiếng)”
“Hoàn toàn ngược lại.” Thanh Kiều thản nhiên lắc đầu, “Theo con thấy, danh nhân là một trong những loại người đáng thương nhất, việc riêng tư đều bị phơi bày trước mắt bao người, mỗi bước đi đều khó khăn, thì có gì vui vẻ chứ?”
“Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết.” Nguyễn Tự Khung lấy khăn lụa chà lau bàn tay, động tác nhẹ nhàng.
“Làm chuyện lớn gì chứ? Có chuyện lớn nào thành đâu?” Thanh Kiều thở dài, che chăn lên mặt, “Con chỉ muốn làm một cây cải thìa tắm mình dưới ánh mặt trời~~” (tên mà bạn Kiều tự chọn là Tiểu Bạch Thái, nghĩa là cây cải thìa)
Nguyễn Tự Khung thấy cô ai oán như vậy, không khỏi cười khẽ: “Ta thấy tướng mạo ngươi thật không giống người bình thường.”
Lời này vừa vặn đâm trúng vào nỗi đau của Thanh Kiều, cô nhảy dựng lên, lấy gối đầu ném về phía hắn: “Ăn nói lung tung, thầy bói lởm!”
Nguyễn Tự Khung nhẹ nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát công kích.
“Tướng mạo quả thật chưa hẳn đã chuẩn, không bằng, để ta giúp ngươi xem tay?” Hắn không cáu không giận, đưa ra ý kiến mang tính chất xây dựng.
Thanh Kiều ngẩn ra, nghĩ lại, đến thần tiên sống như Không Không kia ta cũng đã từng gặp rồi, chắc ngươi cũng không nói được nhiều hơn bao nhiêu so với ông ấy.
Vì thế chìa một tay ra, hung dữ nói: “Nam trái nữ phải, không được nhầm!”
Nguyễn Tự Khung cầm tay cô, đầu ngón tay chậm rãi trượt dọc theo đường viền năm ngón tay, xẹt qua ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, cuối cùng dừng lại trong lòng bàn tay.
Hắn trầm mặc một chút, rồi bắt đầu di chuyển dọc theo đường vân tay, móng tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay cô.
Thanh Kiều mặc dù cảm thấy ngứa, nhưng lại không dám kêu, chỉ có thể cố nén cắn môi dưới.
Thật lâu sau, hắn rút tay về, nghiêng mặt nhìn về phương xa, thở dài một hơi.
“Thế nào?”Thanh Kiều bị hắn dọa không nhẹ, chẳng lẽ vận mệnh của mình rất ngang trái?
“Nói thật, ta rất thất vọng, cực kỳ thất vọng.”
Nguyễn Tự Khung quay đầu lại, vẻ mặt đau lòng không dấu được: “Ta sờ soạng ngươi lâu như vậy, chẵng lẽ ngươi vẫn không phát hiện ra là ta đang chiếm tiện nghi của ngươi?!”
——————–đường phân cách quái thúc cây kê————————–
Hôm nay, cuối cùng đã kết thúc “Quái thúc cây kê đại chiến ngụy Loli” mỗi ngày một lần, Cố Thanh Kiều hữu khí vô lực đi bộ trở về.
Dọc theo đường đi phần đông đệ tử Tây Lăng nhận ra cô, nhát gan thì lui vào một góc chỉ trỏ cô, lớn gan thì trực tiếp lên chào hỏi cô.
“Chữa thương về rồi sao? Sư muội vất vả!” Ba phần hâm mộ bảy phần ghen tị.
“Đâu có đâu có.” Cô vội vàng cẩn thận đáp lời, “Vì Tây Lăng phục vụ!”
Tiến vào Li Tam đường, trong viện chật ních người, tiếng nói ồn ào, dọa cô nhảy dựng.
“Có chuyện gì vậy?” Cô tinh mắt, túm được Thất sư tỷ đang vội vàng chạy qua, “Hay là sư phụ bỗng nhiên phát hiện trên mặt mình mọc thêm mấy vết rỗ?”
“So với chuyện này còn nghiêm trọng hơn!” Thất sư tỷ vừa thấy là cô, mặt tươi như hoa, “Là chưởng môn lão nhân gia ngài không biết bị chập dây thần kinh nào, lại quyết định công khai chiêu mộ đệ tử trong dân chúng! Lần này toàn phái bày thế trận chờ quân địch, phái đi đều là tinh anh, Li Tam đường của chúng ta cũng được hai suất, hiện tại tất cả mọi người đang xếp hàng báo danh đó!”
“Chuyện này thì có gì mà ngạc nhiên?” Thanh Kiều quệt miệng, “Không phải là xuống núi chọn người thôi sao, đâu cần đến nỗi căng thẳng như vậy?”
“Tiểu sư muội a, muội quá đơn thuần! Quá vô tri!”
Thất sư tỷ dùng sức lay bả vai cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Muội có biết quan chủ khảo là ai không? Là Nguyễn sư thúc đó Nguyễn sư thúc! Muội có biết lần này đi bao lâu không? Hai tháng, hai tháng, suốt hai tháng đó! Vừa nghe nói người xuất mã, toàn phái trên dưới đều phát cuồng, ai cũng đều mong đợi trông ngóng có thể đi cùng người!!”
“Khoa, khoa trương thế sao….” Thanh Kiều bị cô lắc đến đầu váng mắt hoa chỉ còn thiếu nước miệng sùi bọt mép.
“Ai da, Tiểu sư muội đến đây.” Tiếng của Lỗ Hoa hoa đúng lúc vang lên, cứu cô từ trong cơn nước sôi lửa bỏng.
“Lỗ sư huynh….” Thanh Kiều quay đầu nhìn hắn, không khỏi lại thêm kinh hãi: “Sao huynh lại thay đổi kiểu tóc?” Giống như cây nấm hương ý!
“He he, cá nhân ta cảm thấy, như vậy sẽ nổi bật hơn một chút trong lúc lựa chọn.” Lỗ Hoa Hoa có chút ngượng ngùng gãi đầu.
Ực, Thanh Kiều miễn cưỡng nuốt xuống một ngụm nước miếng.
“Đúng rồi, Tiểu sư muội còn không mau đi báo danh? Hiện tại Li Tam đường ngoài sư phụ cũng chỉ còn lại muội chưa báo danh thôi!” Lỗ Hoa HOa đưa tay kéo cô.
“Muội không…..” Không đợi Thanh Kiều nói xong, Lỗ Hoa Hoa đã dắt cô một đường chen lên phía trước.
“Đại sư huynh, ta đưa người đến rồi!” Lỗ Hoa Hoa vui mưng phấn khởi báo với người đang vùi đầu tốc ký trước bàn.
Người nọ ngẩng đầu.
Vừa đối mặt, Thanh Kiều nhất thời cảm thấy bụng kêu vang ùng ục ùng ục một trận.
—-a, đó là một gương mặt giống bánh bao cỡ nào a!
“Muội chính là Cam Tiểu Kiểu đó sao?”
Có lẽ là bị chen chúc quá lâu, bánh bao sư huynh đầu đầy mồ hôi, trước trán mơ hồ bốc hơi.
—–OMG, một cái lồng hấp nóng hôi hổi hiện ra!
“…..Phải.” Thanh Kiều còn chưa ăn điểm tâm, lúc này hai mắt nhìn thẳng bánh bao sư huynh ngẩn ra.
“Tốt tốt, này muội cầm đi, mặc vào.” Banh bao sư huynh vung bàn tay to, từ trong bàn lấy ra một bao đồ.
Thanh Kiều nhận lấy nhìn, là một bộ áo sam màu xanh biếc.
“A a a!” Những người khác bắt đầu hét chói tai, lòng đầy căm phẫn, “Vì sao? Vì sao nàng có bộ này?! Không công bằng!”
“….Xin hỏi, đây là cái gì?” Thanh Kiều không rõ nội tình, ngây ngốc hỏi sư huynh.
“Thấy màu này không?”
Bánh bao sư huynh giơ hai đầu ngón tay chọc chọc bao đồ kia, lười biếng giải thích: “Màu xanh lục, màu đại diện cho Tây Lăng phái—–chúc mừng, muội trực tiếp thăng cấp!”
“Nội tình đen tối! Tuyệt đối có nội tình đen tối!”
Người bên cạnh sụp đổ, lại bắt đầu một vòng kêu trời gọi đất mới.
Thanh Kiều há mồm đang muốn giải thích, đã thấy bánh bao sư huynh ném vài ánh mắt sắc như đao ra bốn phía.
“Rống cái gì mà rống?! Muội ấy thân chịu trọng thương, mỗi ngày phải nhờ Nguyễn tiên sinh vận công trị liệu, lần này không đi theo, chẳng lẽ các ngươi muốn muội ấy ở trên núi chịu chết sao?!”
Cỡ nào bưu hãn, cỡ nào sâu sắc, bốn phía nhất thời lặng ngắt như tờ.
“….Nhưng mà, chúng ta cũng rất muốn đi mà, vô duyên vô cớ như vậy lại ít một suất…” Thanh âm ủy khuất yểu điệu của Cửu sư tỷ mơ hồ vang lên.
“Không ầm ĩ nữa!” Bánh bao sư huynh vẻ mặt không kiên nhẫn, “Nguyễn tiên sinh nói, Cam Tiểu Kiều là khách quý đặc biệt, không tính vào số suất, các ngươi đã vừa lòng chưa?”
Ầm ầm, trong viện lại lần nữa sôi trào, reo vui rộn rã.
Thay xong lục sam, chuyện đầu tiên Cố Than Kiều làm trước mắt bao người chính là chạy tới phòng bếp.
Thất tiết là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn, trải qua một hồi phong ba vừa rồi, cô vô cùng muốn ăn bánh bao.
Từ trên kệ lấy ra vài cái bánh bao, cô cảm thấy mỹ mãn, vừa gặm vừa đi về.
Bên ngoài ánh mặt trời chói lòa, rải khắp mặt đất.
Ăn hai cái, thở dài.
Aiz, Nguyễn sư thúc, tuy nói con rất muốn làm cải trắng, nhưng người cũng không cần phải để trang phục của con thành xanh biếc thế này đâu! Chẳng lẽ người đã quên, cải trắng không chỉ có lá cây, nó còn có cái mõ?! ( )
() nguyên văn là 梆子 có nghĩa là cái mõ dài ( Cái mõ dài, đục thủng lưng cây gỗ để ở các nhà quan để làm hiệu gọi là bang. Trong khúc nhạc cũng có thứ đánh thanh tre làm dịp, tục gọi là bang tử xoang 梆子腔. )
Tiểu Kiều nói cái mõ ở đây là để chỉ phần thân củ cải, cả cây cải ngoài lá màu xanh ra thì phần thân có màu trắng chứ k phải cả cây màu xanh. Tiểu Kiều k muốn mặc bộ đồ màu xanh đc phát ấy mà :v
Đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên thấy Lỗ Hoa Hoa đang ngồi ven đường cắn bánh mì khô.
“Ý? Sao huynh cũng chưa ăn điểm tâm?” Cô kinh ngạc.
“He he, buổi sáng mới dậy đã đi làm tóc này, không cẩn thận bỏ lỡ thời gian bữa sáng.” Lỗ Hoa Hoa vuốt cái mái bằng dày, lộ ra hai hàm răng chắc khỏe.
“…..”
Thanh Kiều yên lặng liếc hắn một cái, nhét cái bánh bao cuối cùng cầm trên tay vào tay hắn, “Ăn cái này đi.”
“Tiểu sư muội!”
Lỗ Hoa Hoa cảm động, không nghĩ Tiểu sư muội bình thường coi thức ăn là trời hôm nay lại rộng lượng như thế! Chẳng lẽ mặt trời mọc đằng Tây?
“…..Sư huynh không cần kinh ngạc.”
Thanh Kiều xua tay, ngắm nhìn quả đầu của hắn, thần thái vô cùng điềm tĩnh: “Đây chẳng qua là tình nghĩa của cải xanh dành cho nấm hương thôi.” ( một cây cải xanh và một cây nấm hương :v , các bạn biết kiểu tóc của Lỗ Hoa Hoa rồi chứ =]] )
Chú giải:
() Roti prata: là một trong những điểm tâm phổ biến nhất Singapore, là một loại bánh mì dẹt mỏng như bánh kếp có thể dùng làm món khai vị hoặc tráng miệng.