Ngộ Ma

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lăng Chiêu ở trong sơn động, mấy ngày đầu, còn nhẫn nại chờ người nọ trở về. Nhưng theo thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, dần dần không thể kiên nhẫn được nữa.

Hai mắt của hắn đã chậm rãi khôi phục ánh sáng, mặc dù đôi khi nhìn sự vật vẫn hơi mơ hồ, nhưng hành động đã không còn hạn chế, nội lực cũng khôi phục bảy, tám phần. Bấm đốt ngón tay tính, người nọ đã đi được mười ngày, tại sao giờ còn trở về? Thức ăn trong động sung túc, người nọ còn để lại cho hắn một món bảo khí, hình dạng như chén trà, chạm vào có hơi ấm, bên trong có nguồi nước vô tận. Đã nghĩ chu đáo như thế, tại sao lại đi mất tăm mất dạng? Dù có chuyện trì hoãn, cũng nên trở về báo cho hắn một tiếng mới phải.

Mỗi ngày chỉ có thể chờ đợi héo hon trong sơn động này, tính tình Lăng Chiêu vốn đa nghi, nên càng suy nghĩ nhiều, trong lòng cũng sẽ bắt đầu rối loạn. Người nọ vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hay là… y nói phải tạm thời rời đi, bất quá chỉ để dỗ dành hắn, sau khi để lại đủ thức ăn và nguồn nước, thì tính toán từ nay không gặp nhau nữa?

Chẳng lẽ vẫn để ý việc ma khí trong cơ thể của hắn không thể thanh trừ sạch sẽ?

Đợi đến ngày thứ mười hai, Lăng Chiêu rốt cuộc không thể chờ đợi hơn nữa, vốn chỉ hẹn có mười ngày, hắn lại chờ thêm hai ngày. Chẳng lẽ còn phải tiếp tục chờ đợi trong nôn nóng bất an như vậy mãi?

“Ta đã nói, nếu trong mười ngày không thấy ngươi trở về, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!” Nghiến răng nghiến lợi lầm bầm lầu bầu một câu, Lăng Chiêu chậm rãi đứng dậy, sau khi đảo mắt khắp trong động, mới khom lưng thu ‘Như ý chung’ vào trong áo, xoay người đi hướng cửa động. Bị kết giới ngăn chặn, hai mắt Lăng Chiêu nhíu lại, đột nhiên giơ tay, nội lực pha trộn với ma khí tuôn ra mãnh liệt, kết giới kia tíc tắc vỡ tan.

Hắn không muốn tiếp tục áp chế ma khí trong người nữa. Hiện tại hắn cần sức mạnh, sức mạnh đủ cường đại, có thể giúp hắn thuận lợi tìm thấy người nọ. Vô luận người nọ trì hoãn không về vì bất kì lí do gì, nhưng trước giờ hắn không phải là kẻ chỉ quen bị động chờ đợi, mặc kệ người nọ cố ý hay vô tâm, ít nhất cũng phải tìm được y, hỏi cho rõ ràng.

Lăng Chiêu rời khỏi sơn động, hai mắt nhất thời chưa thể thích ứng với ánh sáng mãnh liệt ngoài động, choáng váng một lúc, cuối cùng cũng từ từ bình phục. Lại mở mắt ra, đã có thể nhìn rõ ràng toàn bộ khung cảnh trước mắt.

Sợ lại đụng phải đệ tử Lăng môn đi tìm hắn, trên đường Lăng Chiêu luôn cẩn thận, nhưng đi hơn nửa ngày, vẫn không nhìn thấy mảy may bóng dáng đệ tử Lăng môn. Chẳng lẽ Lăng môn đã huỷ bỏ lệnh truy nã hắn?

Lăng Chiêu nghi hoặc một giây, nhưng vẫn không dám xem nhẹ, chỉ dám đi đường nhỏ hẻo lánh. Nhưng không có manh mối, cũng không biết nên đi tìm hướng nào. Lấy tình cảnh của hắn hiện giờ, theo lí thuyết nên sớm rời khỏi Thục sơn, đi sống lưu long, kẻo bị các sư huynh tìm thấy, ép buộc mang về sư môn. Nhưng hắn nhớ người nọ, không tìm được thì không cam lòng rời đi như vậy – nhưng phải tìm y nơi đâu? Ngay cả dáng vẻ người nọ thế nào hắn còn không biết, cho dù lật tung cả toà Thục sơn, sợ cũng khó tìm được.

Đang nóng ruột, đột nhiên nghe thấy sau lưng có một tiếng cười khẽ, một giọng nói mềm mại tận xương vang lên: “Lại gặp mặt, ma tôn”

Lăng Chiêu giật mình quay đầu lại, lúc thấy rõ người phía sau, hai mắt hắn đột nhiên co lại, gương mặt yêu dã diễm lệ này, váy màu đỏ hồng, đuôi rắn uốn lượn dưới cạp váy — không phải là nữ yêu đã hại hắn rơi vào ảo giác ngày đó thì là ai!

“Đến đúng lúc lắm!” Những chữ này bật ra khỏi kẽ răng, toàn thân Lăng Chiêu toát ra sát khí, quen tay tính rút kiếm ra, mới phát hiện thanh bội kiếm làm bạn với hắn nhiều năm đã mất … Lúc ấy hắn nghĩ sư huynh tin hắn, nên đã tự tay quăng xuống đất.

Nộ ý và hận ý tíc tắc trở nên càng sâu trong mắt, Lăng Chiêu gạt tay bổ qua, nữ yêu kia nhẹ nhàng bay đi, né được công kích của hắn, cười hả hê nói: “Từ từ hẵng ra tay, ta không có ác ý.”

Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng: “Không có ác ý? Ngươi hãm hại ta đến nước này, còn nói gì nữa? Rốt cuộc ngươi từ đâu đến, tại sao phải hại ta?”

Nữ yêu kia hơi hơi thở dài, ngữ khí u oán, nói: “Ta trung thành tận tâm với ma tôn, một lòng muốn ngươi sớm trở về ma vực bắc thiên. Đáng tiếc ma tôn bị đám người Lăng môn lừa quá sâu, mãi không biết được thân phận thật sự của mình. Ta đành phải làm hạ sách này, cũng đành phải cho ma tôn thấy rõ bộ mặt thật của đám người đó, sớm ngày chặt đứt niệm tưởng.”

Lăng Chiêu cả giận nói: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ai là ma tôn?”

Nữ yêu cười khẽ một tiếng, từ từ nói: “Ngươi có biết cha mẹ của ngươi là ai không? Từ đâu đến? Tại sao trong mười mấy đệ tử của Lăng môn, chỉ có mình người có ma khí trong người? Những điều này, ngươi chưa từng hoài nghi sao?”

Ánh mắt Lăng Chiêu đông cứng, từ lúc hắn có kí ức, người đầu tiên hắn nhìn thấy là đại sư huynh. Sư tôn nói hắn từng bị bệnh nặng, quên hết mọi chuyện trước đây. Quả thật hắn không biết thân thế của mình, mỗi lần hỏi sư tôn, sư tôn cũng không chịu nói rõ. Nữ yêu này, trong lời nói của nàng có ẩn ý, rốt cuộc nàng muốn nói gì?

“Ngươi nghĩ thử xem, tại sao ngày đó, mấy vị sư huynh của ngươi, nhất là đại sư huynh kia, một mực khẳng định ngươi là ma vật?” Nữ yêu giơ tay vuốt vuốt tóc, nhìn hắn ý vị sâu xa, “Bọn họ có từng nghe ngươi giải thích? Có từng thủ hạ lưu tình với ngươi? Có từng nhớ đến nửa phần tình nghĩ sư huynh đệ? Bọn họ — thật sự coi ngươi là người một nhà sao?”

Sau mỗi một câu nàng nói, bóng đen trong mắt Lăng Chiêu càng thêm u ám, hắn vẫn không muốn nghĩ đến, rõ ràng sớm chiều ở chung hơn mười năm, sư huynh đệ tình thân như tay chân, tại sao dễ dàng nhận định hắn đã nhập ma như vậy, thậm chí không cho hắn một cơ hội giải thích, đã trực tiếp hạ sát thủ — mà lúc đại sư huynh nhìn hắn bị nhốt trong hàng ma trận, ánh mắt ‘ngươi quả nhiên là ma vật’ đó, vĩnh viễn hắn không thể quên.

Chẳng lẽ.. trong lòng đại sư huynh, đã sớm nhận định hắn là ma vật?

“Rốt cuộc ngươi biết những gì?” Lăng Chiêu không thể không bắt đầu hoài nghi thân phận của nữ yêu này, tại sao phải nói những chuyện này với hắn? Dường như nàng rất hiểu hắn, rốt cuộc nàng có mục đích gì?

Nữ yêu cười xinh đẹp: “Ta chỉ biết từng đó thôi. Không bằng ta mang người đi gặp chủ nhân của ta, tất cả nghi hoặc trong lòng ngươi, thân thế của ngươi, lai lịch của ngươi, hắn đều sẽ giải thích cho ngươi nghe.”

Nàng vươn tay về phía Lăng Chiêu, Lăng Chiêu lùi lại một bước, sát khí trong mắt rộ lên: “Tại sao ta phải tin ngươi?”

Hắn tuyệt đối không tin nữ yêu này có thiện ý, nếu không đã không hại hắn suýt mất mạng trong hàng ma trận

“Ngươi không tin ta, vậy vĩnh viễn sẽ không thể biết được chân tướng sự thật. Huống chi –” Nữ yêu cười cười, đột nhiên co người bắn lên, đuôi rắn cuốn lấy thắt lưng của Lăng Chiêu, ma khí nồng đậm thoáng chốc quét đến, Lăng Chiêu càng không thể phản kháng lại. Nàng kề sát tai lăng Chiêu, thổ khí như lan, “Ta muốn giết ngươi, dễ như trở bàn tay. Ngươi nói xem, ta lừa người làm quái gì?”

“Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc”. Xuất xứ từ bài “Đinh yên tiểu lục – Nhuận tương cư sĩ tự” của Trần Bùi Chi thời nhà Thanh, dùng để hình dung hơi thở thơm như hương lan của mỹ nữ. (Thuỷ nguyệt viên) Thân thể Lăng Chiêu tíc tắc cương cứng, nữ yêu này, không, không phải là yêu, đây là một ma vật. Một ma vật thuần chủng, Lăng Chiêu thậm chí có thể cảm nhận được ma khí khát máu mãnh liệt tản ra từ trong cơ thể nàng.

Đây tuyệt đối không phải là một ma vật hạng thấp, cho dù đại sư huynh gặp được, sợ cũng không dễ dàng đối phó.

Sự thù địch trong mắt chợt loé, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được. Thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng nói: “Buông ra, ta đi theo ngươi”

Ma vật này nói không sai, nếu muốn giết hắn, quả thật không cần phải phí nhiều công sức như vậy. Huống chi, nàng đã nói muốn dẫn hắn đi gặp chủ nhân của nàng, có thể thấy ma vật này quả nhiên bị sai phái đến, một lần không được, tất sẽ có lần sau, chi bằng hắn đi theo nàng một chuyến, xem xem kẻ đứng sau cánh gà rốt cuộc là ai.

Ma cơ kia nghe vậy, vẻ mặt rất tự mãn, nàng thả lỏng đuôi rắn, cười nói: “Nỗi khổ tâm của ta, không lâu nữa ma tôn sẽ hiểu”

Nói xong, hoá thành một làn khói hồng, phủ lên Lăng Chiêu, lập tức biến mất dạng.

Lăng Chiệu bị làn khói hồng đó bao phủ, không nhìn rõ cái gì, suốt đường như cưỡi mây đạp gió, chỉ khoảng nữa khắc, rốt cuộc rơi xuống đất. Mở to mắt nhìn, hoá ra đang ở ngoài cấm địa sau núi của Lăng môn.

Chẳng lẽ… vị chủ nhân mà ma cơ muốn hắn gặp, chính là ma vật viễn cổ bị phong ấn trong sơn động?

Dường như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn, ma cơ cười nhẹ một tiếng: “Vào đi, chủ nhân của ta đã chờ ngươi rất lâu. Kết giới này ta phá không được, chỉ có thể kính mong ma tôn, mang ta vào.”

Vừa dứt lời, làn khói hồng kia liền tản ra, nhập vào trong cơ thể của Lăng Chiêu. Lăng Chiêu thoáng phân tâm một chốc, liền cảm thấy một sức mạnh cường đại tíc tắc kéo hắn vào trong động.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tiến vào trong động.

Vừa đứng vững, làn khói hồng kia lập tức tràn ra khỏi cơ thể của hắn, tụ lại thành hình người. Lăng Chiêu vừa quay đầu, đã thấy ma cơ quỳ rạp xuống trước mặt ma vật bị nhốt trong trận pháp, vẻ mặt kích động, thanh âm run run: “Ma tôn… ta cuối cùng đã được gặp ngài… bọn chuột nhắt Lăng môn đáng hận, dám đối xử với ngài như thế!”

Đôi mắt ám vàng của ma vật hơi hơi hé mở, tầm mắt rơi lên người nàng, chậm rãi mở miệng: “Xích tiêu?”

Ma cơ tên Xích cơ run bật lên, ngẩng đầu nức nở: “Ma tôn còn nhớ tên của tiện thiếp… không uổng tiện thiếp đi vạn dặm xa xôi, tìm kiếm hơn mấy trăm năm, cuối cùng đã tìm được ma tôn. Ma tôn…”

Ma vật khe khẽ gật đầu, ngắt lời của nàng: “Cực khổ cho ngươi rồi. Những việc còn lại, cứ để cho bổn toạ”

Xích Tiêu dường như còn muốn nói, nhưng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn lui sang một bên.

Ma vật kia quay đầu lại, nhìn về phía Lăng Chiêu, khoé môi hơi hơi cong lên: “Hình như ngươi chịu không ít khổ sở a”

Sắc mặt Lăng Chiêu lạnh lùng, nhìn chằm chằm mặt ma vật, thật lâu sau, mới gằn từng chữ một: “Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với ta?”

Hắn sớm nên phát giác rằng gương mặt của ma vật gần như giống hệt mặt của hắn.

Chỉ là mấy lần trước, bởi vì trong lòng sợ hãi, không dám nhìn kỹ mặt của ma vật. Mà trên gương mặt kia bị chú văn màu đỏ phủ lên, che lấp ngũ quan, chỉ có đôi tròng mắt màu vàng là dị thường chói lọi. Sinh vật mĩ lệ khiến người ta sợ hãi… Đây là cách nghĩ duy nhất của hắn.

Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn kĩ càng gương mặt của ma vật – sau đó hắn giật mình nhận ra, hắn đã đến gần ma vật như vậy, vươn tay là có thể chạm vào.

“Quan hệ giữa ta và ngươi?” Ma vật chậm rãi cười, mị hoặc vạn phần, “Người còn chưa đoán ra? Ta, chính là ngươi”

Lăng Chiêu giật mình lùi về phía sau một bước

“Ngươi… nói bậy!”

“Ma khí trong cơ thể ngươi tương đồng với ta. Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. Toàn bộ sức mạnh của ta, đều là của người…” Ma vật vươn hai tay về phía hắn, giọng nói như thôi miên, vang lên bên tai Lăng Chiêu, “Không phải ngươi muốn trở nên mạnh hơn sao? Ngươi đến tìm ta, không phải để có được hết thảy của ta sao?”

Hai mắt Lăng Chiêu mờ mịt, không tự chủ vươn tay về phía trước, ngay lúc sắp chạm vào ma vật, lại đột nhiên tỉnh táo, thân mình lùi lại, gầm lên giận dữ: “Không phải ta đến tìm ngươi! Là ngươi, là ngươi lệnh cho ma cơ kia cố ý hãm hại ta! Là ngươi hại ta bị sư huynh hiểu lầm, là ngươi khiến cho ta rơi vào bước đường này!”

Thần sắc ma vật biến đổi, nhìn về hướng Xích Tiêu. Xích Tiêu sợ run bần bật, vội vàng giải thích: “Tiện thiếp chỉ giết vài người… Nếu không làm thế, sao ma tôn có thể hết hi vọng với Lăng môn? ”

Nàng vội vàng giải thích rõ ràng với ma vật, ma vật nghe xong, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta hiểu rồi, người làm tốt lắm, Xích Tiêu” Quay đầu nhìn về hướng Lăng Chiêu, “Bọn họ đối xử với ngươi như thế, ngươi còn không nhìn rõ sao? Người cho rằng trên dưới Lăng môn đều thật sự coi người là đệ tử Lăng môn? Bọn chúng sợ sức mạnh của ngươi, kiêng kị thân phận của ngươi. Người và ta vốn là cùng một thể, tên sư tôn kia của người, còn có sư huynh của ngươi, đã sớm biết thân phận của ngươi, chẳng qua là chờ thời cơ, luôn thể trừ khử ngươi thôi”

Lăng Chiêu run giọng nói: “Không, không thể nào! Nếu sư tôn muốn giết ta, sao phải chờ đến giờ …”

“Bởi vì bọn chúng cũng muốn có sức mạnh của ngươi!” Hai mắt ma vật đột nhiên toát ra hận ý sâu đậm, “Chẳng qua là muốn lợi dụng ngươi bán mệnh cho Lăng môn! Một khi phát hiện ra ma khí trong cơ thể của ngươi chưa trừ sạch, thì muốn mau chóng diệt trừ hậu hoạ. Ngươi tưởng Xích Tiêu giết chết sư huynh của ngươi, một lòng muốn báo thù cho bọn chúng, nhưng bọn chúng có thật sự quan tâm đến ngươi không? Lại dùng hàng ma trận đối phó ngươi, chẳng lẽ ngươi không hận?”

Sắc mặt Lăng Chiêu trắng bệch, tình cảnh lúc đó phản chiếu vào trong mắt, hận ý trong lòng hắn, càng lúc càng sâu sắc theo mỗi câu hỏi của ma vật.

“Ta…”

“Đừng do dự.” Ma vật chậm rãi tới gần hắn, “Ta sẽ không hại ngươi. Ngươi chính là ta, chỉ lấy lại sức mạnh ban đầu của ngươi thôi. Làm ma vật có chỗ nào không tốt? Ngươi mạnh hơn bất kì ai trong bọn chúng, sau này sẽ không có ai dám đối xử với ngươi như vậy …”

Trong đầu Lăng Chiêu rối loạn, thầm thì: “Không, ta không muốn thành ma vật.. ta đã đáp ứng người nọ, tuyệt đối không nhập ma…”

Hai mắt ma vật co rụt lại, sự bạo ngược dâng lên: “Ngươi đáp ứng ai?”

Lăng Chiêu không chịu trả lời.

“Hừ, hứa hẹn tẻ nhạt” Ma vật lạnh lùng nói, “Hiện tại ngươi có thể làm được gì? Ngay cả Xích Tiêu ngươi cũng đối phó không nổi, ngươi nghĩ xem ngươi có thể trốn được sự truy sát của Lăng môn không? Chẳng lẽ ngươi tính trốn tránh cả đời, làm con rùa đen rụt cổ sao? Chỉ lấy lại sức mạnh thuộc về ngươi mà thôi, có chỗ nào không tốt với ngươi?”

Lăng Chiêu đấu tranh dữ dội, chần chờ nhìn hướng ma vật: “Ngươi… ngươi tính đưa sức mạnh cho ta như thế nào? Có phải chiếm lấy thân thể của ta, từ nay về sau thay thế ta…”

Ma vật mỉm cười: “Không đâu. Ta nói rồi, ta và ngươi vốn là một thể, sao có thể nói là thay thế?” Lại vươn hai tay về phía Lăng Chiêu, “Lại đây, ngươi chỉ cần nắm tay ta, tất cả của ta, sẽ thuộc về ngươi”

Lăng Chiêu khép hờ mắt, có một giọng nói không ngừng vang lên trong đầu: Giơ tay ra, ma vật này có sức mạnh to lớn mà người không thể tưởng tượng được, có được tất thảy của hắn, sẽ không sợ Lăng môn truy sát, ngay cả đại sư huynh, cũng không còn là đối thủ của ngươi nữa

Vậy, còn lời hứa tuyệt đối không nhập ma với người nọ?

Cho dù biến thành ma vật, tâm của hắn vẫn sẽ không thay đổi. Nếu người nọ thật sự thích hắn, nhất định cũng sẽ tha thứ cho sự lựa chọn của hắn… Cho dù không tha thứ, cũng không sao. Sau này có thời gian, tìm được người nọ, giữ chặt hắn bên người.

Hắn chỉ muốn trở nên mạnh hơn.

Nếu ngay cả bản thân còn không bảo vệ được, tương lai sao có thể cùng người kia nắm tay bên nhau cho đến bạc đầu? Cũng không thể để người nọ bảo vệ hắn cả đời?

Không tự chủ, Lăng Chiêu giơ hai tay ra, ngay khoảnh khắc ngón tay của hắn chạm đến pháp trận, ánh mắt của ma vật đột nhiên thay đổi, ngón tay tíc tắc xuyên qua vách trận, kéo Lăng Chiêu vào trong pháp trận.

“Cuối cùng bổn toạ cũng đợi đến ngày này, ha ha ha …”

Cùng với tiếng cười cuồng vọng, quang hoa trong pháp trận loé lên, hai bóng người dần dần hợp thành một thể, lập tức, ầm vang một tiếng, pháp trận vỡ tan, ma vật trọng sinh đạp bước ra, da thịt vốn phủ đầy chú văn, nay đã biến mất không thấy.

Khuôn mặt kia, vẫn cuồng quyến mà xinh đẹp, là Lăng Chiêu, nhưng khí thế đã hoàn toàn khác biệt.

Xích Tiêu đứng một bên vui mừng chạy đến: “Chúc mừng ma tôn đã trọng sinh!” Lại nhào đến tranh công, “Ma tôn phải biết, vì giải hận cho ma tôn, tiện thiếp đã giết sạch mấy đệ tử Lăng môn đã lập trận đối phó ma tôn hôm trước. Tiếc là không tìm thấy kẻ chủ trận…”

Lời còn chưa dứt, thân mình đột nhiên run lên, thấp đầu nhìn lại, trước ngực đã bị xuyên thủng một lỗ lớn, đối diện là, tầm mắt lạnh như băng của ma tôn: “Xích Tiêu, bổn toạ có từng nói, hận nhất bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay, lại hận nhất thuộc hạ tự tiện làm chủ?”

Xích Tiêu trợn to hai mắt, đôi môi vô lực mấp máy: “Tiện tiếp… chỉ vì ma tôn…”

“Người bổn toạ muốn đối phó, lúc nào đến lượt ngươi nhúng tay vào?”

Không lưu tình buông lỏng tay, thân thể mềm nhũn kia đổ oặt xuống, lập tức biến thành làn khói hồng, tan biến không còn.

Dám lập kế hãm hại hắn lần nữa bị nhốt trong hàng ma trận, nếu lúc đó hắn không thể may mắn thoát ra, chẳng phải bị nàng ta hại chết rồi? Còn nữa, lại tự tiện đi Lăng môn, giết mấy đệ tử lăng môn phụ trận ngày đó – bọn chúng thật là đáng chết, nhưng không đến lượt nàng ta động thủ

Lấn lướt như thế, cho dù từng là sủng cơ của hắn, cũng không có giá trị giữ lại bên người.

“Lăng Hoa” Lạnh lùng phun ra hai chữ, sự thù địch loé lên trong mắt Lăng Chiêu, khoé môi nổi lên một nụ cười âm lãnh, bóng người cử động, phá tan kết giới của động, hoá quang bay đi.

Mấy trăm năm trước là ngươi, mấy trăm năm sau vẫn là ngươi, thù mới hận cũ, cuối cùng có thể thanh toán một lần.

Sư huynh, đến lúc gặp lại ngươi sẽ có vẻ mặt nào đây?

Truyện Chữ Hay