Bốn ngày sau, tướng lĩnh giữ thành Thư Châu thu giới mở cửa, mấy vị di thần tự mình ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, một mực ở ngoài ngoại thành phía đông chờ từ bình minh đến khi chính ngọ, nhưng đón tới lại là cấm quân Đại Bình minh giáp lợi thương, khí thế hung hãn.
Trước kia mặc dù đã nhận được tin báo Minh Châu thất thủ, nhưng sao có thể nghĩ đến Nhạc Lâm Tịch lại viết thư lừa gạt, một đường đưa cấm quân kim kích hoàng trượng của Đại Bình tới dưới chân thành Thư Châu?!
Khấu quân thủ thành bởi vì không phòng bị, hai ba lượt đã bị cấm quấn Đại Bình chiếm tam đạo bên ngoài cửa đông thành Thư Châu, nhưng thấy cấm quân Đại Bình cũng không có dự định mãnh công, nhân mã còn lại liền gắt tao tử thủ những nơi khác bên trong nội thành. Mấy vị di thần ra khỏi thành tiếp giá vừa nhìn thấy một màn này tất nhiên là nổi trận lôi đình, nhưng ngại đầu thành đã bị đoạt, không thể trực tiếp nổi giận với Nhạc Lâm Tịch, chỉ đành phải theo yêu cầu của cấm quân Đại Bình để cho Nhạc Lâm Tịch vào thành tế đàm.
Nhạc Lâm Tịch vừa vào trong thành, y theo lời Anh Quả mà nói với mọi người, mọi người nghe xong tất nhiên là hoảng hốt, lại nghe thấy ngự giá của hoàng đế Đại Bình cũng đã tới bên ngoài thành, càng thêm khiếp sợ không thôi.
Cả đám trong phòng trầm mặc một hồi lâu, Phạm Dụ có chút lớn tuổi đứng ra mở miệng, trầm thán nói: "Thôi đi, sáng sớm ngày mai ngươi đem hoàng tự đón vào thành, dù sao cũng phải để chúng ta gặp qua nàng ta, nghe nàng ta chính miệng đồng ý đề nghị này, mới có thể quyết định được."
Nhạc Lâm Tịch gật đầu, đáp: "Phạm công anh minh."
Phạm Dụ chân mày nhíu lại suy nghĩ một chút, mới ý bảo mọi người lui ra, lưu lại một mình Nhạc Lâm Tịch trong phòng, thấp giọng nói: "Ngươi qua đây, ta có lời hỏi ngươi."
Nhạc Lâm Tịch di tới trước người ông ta, cung kính nói: "Phạm công mời nói."
Phạm Dụ ánh mắc sáng quắc nhìm chằm chằm hắn, "Theo như lúc ngươi bị bắt nhìn thấy, Đại Bình hoàng đế đối với nàng ta quả thật vẫn còn tình xưa sao?"
Cấm quân Đại Bình đóng ở bên ngoài thành Thư Châu bao vây hơn phân nửa thành.
Gió bình nguyên nổi lên, thổi qua tầng tầng quân kỳ tinh bái, thổi tan một nửa tầng bạch vân trên bầu trời xanh, vải bố doanh trướng phần phật vang lên âm thanh 'tốc lạp lạp'.
Nàng nằm nghiêng trên giường hẹp bên trong trướng, cách một màn trướng mỏng, ở bên kia chính là hắn cùng với soái án của hắn.
Hai người cùng ở trong một trướng, này chính là yêu cầu của hắn, nàng tự nhiên không thể cãi lại, nhưng ở dưới màn đêm cực kỳ lãnh tịch chúc quang lập lòe, tình cảnh này thật khiến người khó nhịn bao nhiêu.
Lần này cấm quân kinh kỳ theo hắn ngự giá thân chinh khoảng mười ba vạn, dưới trướng của hắn ước chừng có năm vạn nhân mã, một đường từ Lâm Hoài Lộ công thành chiếm đất đến được Thư Châu Kiến Khang Lộ này, còn lại ba vạn chín ngàn người.
Hao tổn không thể nói là không lớn.Những nhân mã cấm quân tinh nhuệ nhất của Đại Bình gặp phải đám khấu quân lẩn trốn giữa các sơn lâm thành trại của các châu, mà vẫn bị tổn binh chiết mã như vậy, đủ thấy được những lo lắng trước đó của hắn là đúng.Nếu có thể làm cho gần mười vạn khấu quân này cùng cấm quân Đại Bình kề vai bắc thượng, nhất định có thể tiết kiệm không ít binh mã nhân lực, cũng có thể bảo trụ tính mệnh của mấy vạn tướng sĩ, mà thời gian công chiếm đô thành Bắc Tiễn cũng có thể giảm bớt rất nhiều.Ngay cả dân chúng ở bắc tam lộ này, cũng không cần lại phải giống như những con ong cái kiến, gặp phải nước liền hốt hoảng bỏ trốn, rơi vào cảnh cửa nát nhà tan vợ con ly tán.Nàng cẩn thận cân nhắc từng chút, không khỏi xoay người, cách một tấm màn mỏng nhìn thân ảnh của hắn được ánh nến bao quanh.Cho dù kề cận như vậy, nhưng lại giống như là cách xa thiên sơn vạn thủy.Từ khi hai người gặp lại, nàng vẫn không gọi hắn một tiếng 'bệ hạ', mà hắn đối với nàng thái độ càng khác thường mà tự xưng là "trẫm", tự nhiên nảy sinh cảm giác xa cách.Lúc làm thần tử vốn nên cách xa hắn, nhưng nàng với hắn lại thân mật như vậy. Bây giờ nàng đã trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, còn không bằng lúc làm quân thần.Vừa nghĩ đến từ này, nàng liền cảm thấy vạn phần châm chọc.Bất quá là chỉ là hai người mang tâm tư lại mang quốc hận gia cừu, vì suy nghĩ tới thiên hạ thương sinh, mà cầm một tờ hoàng chiếu buộc nhau cùng một chỗ mà thôi.Nàng nghĩ xong, không khỏi hơi khép mắt lại, lần nữa trở mình.Vào đêm không bao lâu, có người vào trướng trình báo.Nàng vểnh tai, mơ hồ nghe được là tiệp báo phương bắc truyền tới, nói là Địch Niệm thống quân đoạt được hai trọng trấn, mà trước đó ở phía bắc Kiến Khang Lộ, Triệu Bình Không, Quách Minh hai quân cũng đã phụng chiếu lĩnh quân nam hạ.Nghe được tin chiến thắng của Địch Niệm, đáy lòng nàng mới thoáng tốt lên một chút. Lúc đầu mình lệnh cho cấm quân bên ngoài Kim Hạp Quan lui giữ ba mươi dặm, cơn ác mộng liên tục không biết bao nhiêu đêm, rất sợ rằng quân đội của Địch Niệm sẽ bởi vì hành động của nàng mà xảy ra sai lầm gì.May mắn, may mắn Địch Niệm vô sự.Tướng lĩnh báo xong quân tình phía bắc, lại cùng hắn báo tình hình tiễu khấu của cấm quân kinh kỳ còn lại ở tam lộ. Đại đa số thời điểm hắn đều trầm mặc lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ chen vào hỏi một hai câu, việc đàm luận đều là cơ mật trong quân, nhưng lại không chút nào cố kỵ người đang bên trong trướng là nàng.Hắn không đề phòng nàng như vậy, lại làm cho lòng nàng trở nên không chắc chắn.Nhưng là nàng không cách nào suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, chỉ lấy tay áo che mắt lại, che đi ánh nến ở bên kia truyền tới, chợp mắt lại mà ngủ.Lúc đêm khuya, tiếng sát phạt mãnh liệt đột nhiên truyền tới.Nàng sợ hãi thở gấp tỉnh lại, mới phát hiện khắp nơi đều im ắng, vừa rồi tất cả bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi.Nhưng cảnh tượng trong mộng kia lại rõ ràng như vậy, hắn ở trong mộng trì thương tung mã, máu nhuộm thiết giáp...tim nàng lập tức vô cùng đau nhức, đứng dậy một phen vén màn nhìn ra trướng ngoài.Chúc quang vẫn mờ nhạt như trước, mấy thứ trên soái án hơi có chút lộn xộn, mực đỏ trên bút đã khô, được đặt lẻ loi trên án.Hắn ngửa đầu tựa lưng vào ghé, mắt nhắm chặt, hô hấp bình hoãn, cho dù là đi ngủ, nhưng dáng vẻ vẫn là cứng rắn nghiêm nghị như cũ.Nàng ngây ngẩn nhìn hắn một hồi, thấy hắn hết thảy đều bình an, lúc này mới thu tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán.Đêm thu vô cùng lạnh lẽo, trong trướng càng thêm âm triều phát hàn.Nàng nhẹ tay nhẹ chân bước trên mặt đất, cầm một áo khoác lông cừu bên cạnh đến gần hắn, cẩn thận từng chút đắp lên người hắn.Nhưng nàng chỉ vừa chạm vào hắn, hắn liền trợn mắt, tựa như kinh mộng, sau đó một phen nắm chặt bàn tay nàng đang khẽ chạm vào đầu vai hắn.Lực đạo của hắn vô cùng nặng, nàng đau đến không chịu nổi, nhưng lại cắn môi không có lên tiếng, để mặc cho hắn nắm chặt.Một hồi sau, hắm mới chậm rãi buông tay ra, lệ khí trên người cũng thu lại, ánh mắt thẳng tắp thăm dò ánh mắt của nàng, là sợ hãi, là ôn tồn, là lưỡng lự không quyết."Mạnh Đình Huy."Thanh âm khàn khàn trầm thấp gọi tên nàng, hơi thở ấm áp phất qua cổ tay nàng.Thân thể nàng nháy mắt run rẩy, tư vị này thật quá quen thuộc, cũng chỉ có hắn mới có thể khiến nàng cảm thấy run run tê dại như vậy.Ánh nến nhấp nháy, một khắc này nàng phảng phất như quay lại lúc trước.Nửa đêm trong Tây Hoa Cung hắn dựa vào án, nàng vì hắn khoác áo, hắn ôm nàng hôn nàng, nàng cười khẽ một trận.Ký ức quá mức tốt đẹp, nhưng cũng quá tàn nhẫn, khiến khóe mắt nàng ẩm ướt.Hắn thoáng nhìn thấy hơi nước trong khóe mắt của nàng, bỗng dưng rũ cánh tay xuống, sau đó khép mắt lại, không lên tiếng nữa.Rốt cuộc cũng không phải là trước đây.Nàng thu tay về, chậm rãi xoay người vén màn, nằm lại trên giường, mặt hướng vào bên trong, gắt gao nhắm chặt mắt lại.Bình minh ngày hôm sau, nàng một thân một mình đi cho Thanh Vân ăn cỏ, bàn tay vuốt ve bộ lưu kim bảo yên được ngự tứ kia, yên lặng hồi lâu.Lúc phải trở về, đã thấy có binh sĩ vội vàng đến tìm nàng, nói là Nhạc Lâm Tịch từ trong thành Thư Châu trở về đại doanh, mời nàng vào thành.Nàng tùy tiện đem hai tay lau bên sườn váy, rồi vội vàng theo binh sĩ trở về đại trướng trung quân, chỉ thấy Nhạc Lâm Tịch ở một bên, đang cùng hắn nói gì đó.Nhóm di thần trong thành Thư Châu đều đã đồng ý, chỉ là yêu cầu gặp nàng một lần, điều này quả thật cũng hợp tình hợp lý.Hắn hỏi qua một lượt, liền bảo Nhạc Lâm Tịch ra bên ngoài trướng đợi, sau đó lại nhìn về phía nàng, "Chọn người cùng nàng vào thành, trẫm ở trong doanh chờ nàng."Nàng gật đầu, nghĩ một chút nói: "Cứ để Lư Đa của Điện Tiền Tư theo ta đi là được." Dứt lời, liền xoay người muốn đi.Nhưng hắn ở phía sau gọi nàng, "Mạnh Đình Huy."Nàng quay đầu, chỉ thấy ánh mắt thanh nhuệ của hắn nhìn chằm chằm nàng, lặp lại một lần nữa: "Trẫm ở trong doanh chờ nàng."Tim của nàng vô cùng chua xót, nhẹ giọng đáp: "Biết rồi.""Đi đi." Hắn thấp giọng nói.Nàng từng nợ hắn một lần trở về, nợ hắn một cái hài tử, nợ hắn tương thủ dĩ cộng nhất sinh nhất thế. Nàng từng không chút lưu tình cùng hắn sinh ly, cũng từng nghĩ muốn tùy hứng ngang ngược mà cùng hắn tử biệt.Nàng nợ hắn nhiều lắm, nhiều lắm.Chỉ là lúc này đây, hắn nhất định sẽ không lại để cho nàng rời khỏi hắn, lại càng không cho phép nàng vừa đi liền không quay đầu lại.Giang sơn thiên hạ này nếu như không có nàng, đối với hắn mà nói chính là không còn hoàn chỉnh nữa.