Ngô Gia Kiều Thê

chương 89

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Tiểu Huân

Beta: Mira

Xe ngựa ngói phỉ thúy châu anh dừng lại bên ngoài phủ công chúa.

Khương Lệnh Uyển nhấc váy xuống xe, nhìn một đoàn xe ngựa tụm năm tụm ba bên ngoài, cũng biết nàng đến đây không tính quá sớm.

Nàng vừa muốn đi vào, liền thấy xe ngựa của Vinh Vương phủ tiến đến.

Khương Lệnh Uyển đứng chờ một lát, nhìn thấy hai thiếp thân nha hoàn của Lục Bảo Thiền nâng nàng ấy xuống xe, lại không thấy Lục Tông, lúc này mới đi tới chào hỏi, “Thiền tỷ tỷ.”

Lục Bảo Thiền hôm nay mặc một bộ trang phục rất đẹp, bộ trang phục hồng nhạt thêu hoa sen, khuỷu tay khoác hờ một chiếc khăn lụa màu xanh lam, búi tóc tinh xảo, cài một chiếc trâm ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thủy nộn, mắt to nhìn nàng một cái, theo bản năng hơi né tránh, có chút chột dạ.

Khương Lệnh Uyển biết trong lòng nàng nhớ cái gì, liền nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Thiền tỷ tỷ, mấy ngày trước nương của muội còn nhắc đến tỷ, nói có phải muội chọc tỷ không vui hay không…”

Lục Bảo Thiền chột dạ vô cùng, vội vàng lắc đầu: “không phải, ta chỉ là —— "

Nàng chỉ là cái gì?

Chỉ là có chút tư tâm, bởi vì yêu thích ca ca của Xán Xán, cho nên mới nghĩ cách phá hoại việc hôn nhân của muội ấy và ca ca? Câu nói này, sao nàng có thể nói ra được? Lục Bảo Thiền hạ mắt, nhẹ nhàng cắn môi, nàng nhớ tới ca ca của mình, cũng biết tiểu cô nương trước mắt là một người tâm địa thiện lương. Nhưng có một số việc, trong lòng nàng còn khúc mắc không thể đối mặt, cần một chút thời gian để thích ứng.

Lục Bảo Thiền nói, “Xán Xán, tỷ có chút không thoải mái, tỷ vào trước.”

Kim Kết và Sơn Trà không biết nội tình, trong lòng cũng cảm thấy Lục Bảo Thiền hôm nay có chút kỳ quái, Sơn Trà nhìn bóng lưng của Lục Bảo Thiền, nhíu mày nói: “Hôm nay tiểu quận chúa bị sao vậy? Bình thường không phải rất hoạt bát đáng yêu hay sao? Luôn luôn nói cười với tiểu thư nhà chúng ta, hôm nay tiểu thư chủ động tiếp lời, quận chúa lại không lạnh không nhạt, thật khiến người khác tức giận.”

Khương Lệnh Uyển có chút thất lạc, lại nói: “Thôi, chúng ta cũng vào đi thôi.” Tính tình của nàng chính là như vậy. Nàng không thể ép buộc Lục Bảo Thiền, từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt. Dù sao, sau này mọi người cũng là người một nhà.

Lục Bảo Thiền cắn môi, để người hầu của phủ công chúa dẫn tới hậu viện, lúc này mới thấy Chu Lâm Lang lẻ loi đứng một mình trong chòi bát giác cách đó không xa. Nàng giương mắt lên nhìn, chợt nhớ tới lời ca ca nàng… Tuy nàng ngốc nghếch, nhưng sao không thể thấy được rằng Chu Lâm Lang cũng có ý với ca ca mình? Chu Lâm Lang lợi dụng nàng, làm bằng hữu nhiều năm như vậy, lòng nàng đương nhiên cũng rất khó chịu. Nhưng mà chuyện bản thân nàng làm, còn ác liệt hơn Lâm Lang rất nhiều.

Nàng có lỗi với Xán Xán.

Trong lúc Lục Bảo Thiền đang suy nghĩ, nha hoàn của Chu Lâm Lang đã qua đây, khách khí hành lễ với nàng, “Quận chúa, tiểu thư mời quận chúa đến trò chuyện.”

Tuy đã quyết định không kết giao, tuy nhiên không thể không nể mặt mũi như vậy. Lục Bảo Thiền gật gù, bước chân khoan thai tiến về phía chòi bát giác. Nàng đi tới trước mặt Chu Lâm Lang, mới phát hiệnthiên chi kiêu nữ thường ngày luôn luôn chói lóa ánh mắt mọi người, nụ cười luôn xinh đẹp rạng rỡ, nhưng khí sắc hôm nay lại không tốt, cho dù đã tỉ mỉ trang điểm, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự tiều tụy.

Đối với Chu Lâm Lang, đến cùng nàng vẫn có chút cảm tình, kinh ngạc hỏi: “Lâm Lang, ngươi sao vậy?”

Chu Lâm Lang giương mắt nhìn Lục Bảo Thiền, đôi mắt mời sáng, giống như nhìn thấy được người mà nàng có thể tin cậy, lúc này mới để cho bọn nha hoàn lui ra. Nàng nói: “Bảo Thiền, ta… nương ta về nhà mẹ rồi.”

Lục Bảo Thiền ngạc nhiên, vừa định hỏi tại sao, nhưng lời đến miệng, may là không hỏi ra, “Sao có thể chứ? Cha ngươi không phải luôn rất tốt với nương ngươi hay sao?” Chu Lâm Lang hạ mắt, mi mắt rất thấp, sạch sẽ đáng yêu, thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, nói: “Chuyện này, ta không biết nên nói với ai, nhưng mà, lòng ta thật khó chịu. Bảo Thiền, hai ta từ nhỏ đã là bằng hữu tốt nhất, ở trong lòng ta, ngươi đã là tỷ muội ruột, cho nên ta mới nói chuyện này cho ngươi.”

Lục Bảo hiền nói: “Lân Lang, người cũng đừng quá khổ sở, kỳ thực… Tuy rằng ta không quá hiểu rõchuyện của cha mẹ ngươi, nhưng mà ta cảm thấy, cha người đối xử với mẹ người rất tốt. Nếu như tính tình của nương ngươi có thể buông lỏng đi một chút, cha người nhất định sẽ nhẹ dạ, Lâm Lang, ngươi đi khuyên nhủ mẹ ngươi đi.”

Chu Lâm Lang lại lắc đầu, thở dài nói: “Sao ta có thể chưa khuyên nương? Nhưng mà… Nhưng mà ngươi cũng biết tính khí kia của nương ta, tuyệt đối sẽ không cúi đầu.” Chu Lâm Lang lau nước mặt, nửa thật nửa giả, chờ khi nhìn thấy Khương Lệnh Uyển ở cách đó không xa, lúc này nàng mới khóc càng thêm thương tâm, cả người tựa vào lòng Lục Bảo Thiền, trầm thấp nức nở.

Lục Bảo Thiền sợ hết hồn.

Hai người tương giao nhiều năm, nàng chưa từng thấy bộ dáng thương tâm như vậy của Chu Lâm Lang. Dù là quyết định ngày sau sẽ ít đi lại với nàng, nhưng khi thấy tình cảnh này, nàng lại nhịn không được có chút nhẹ dạ. Lục Bảo Thiền nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Chu Lâm Lang, từ trong lòng lấy ra khăn tay lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Ngươi đừng khóc…”

Vai Chu Lâm Lang hơi rung động, nói : “Bảo Thiền, có một số việc, ta vẫn chưa nói cho ngươi biết. Trong lòng ta đã nghẹn rất lâu, bây giờ vô cùng khó chịu… Kỳ thực, kỳ thực ngày ấy ta khi nghe ngươi nói ngươi thích Dụ biểu ca, ta muốn giúp ngươi, nhưng trong lòng cũng tồn tại tư tâm.”

Lục Bảo Thiền nói : “Lâm Lang, ngươi…”

Chu Lâm Lang nói: “Quên đi, không nói cũng được. Ta chỉ cảm thấy thua thiệt trong lòng, nhưng mà mọi ngươi đều ích kỷ, không phải sao? Bảo Thiền, ngươi có thể tha thứ cho ta không?”

Lục Bảo Thiền trầm mặc.

Chu Lâm Lang tự giễu cười, “Tông biểu ca thông minh như vậy, khẳng định là huynh ấy đã nghĩ đến. Tông biểu ca không thích ngươi lui tới với ta, đúng hay không?”

Lục Bảo Thiền không ngờ Chu Lâm Lang lại thông suốt như vậy, nhất thời không biết nên làm sao nóichuyện với nàng. Lúc này nàng nhẹ dạ, nhưng mà mấy ngày nay, cũng làm cho nàng hiểu rõ ràng, kỳ thực nàng nhìn thấy Chu Lâm Lang, chỉ là bề ngoài thôi. Những năm nay, nàng luôn coi Chu Lâm Lang là bằng hữu tốt nhất, trong lòng nàng, thậm trí còn quan trọng hơn Xán Xán, nhưng khi nghĩ lại thật kĩ càng, Xán Xán đối với nàng quả thật là tốt đến móc tim móc phổi…

“Lục tiểu thư, kia không phải là quận chúa sao?” Kim Kết nhắc nhở.

Khương Lệnh Uyển nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy Lục Bảo Thiền dang ở cũng với Chu Lâm Lang, hơn nữa —— Chu Lâm Lang còn khóc vô cùng thương tâm, mà Lục Bảo Thiền thì đang an ủi nàng. An Vương phi bị hưu, Chu Lâm Lang phải xa nương đương nhiên là vô cùng thương tâm, chỉ là… Khương Lệnh Uyển liếc mắt nhìn, liền hạ mắt. Đời trước nàng chưa từng dụng tâm để kết giao với một người như vậy, tìm mọi cách để tốt với nàng, nhưng hôm nay nàng mới phát hiện, cho dù bản thân có chủ động dán lên, thì ở trong lòng người ta, nàng cùng không trọng yếu ngang bằng như vậy. Lục Bảo Thiền kiếp trước, và Lục Bảo Thiền kiếp này, đến cùng là vẫn giống nhau…

Thôi.

Khương Lệnh Uyển vẫn không đi về phía trước, mà nghe thấy một tiếng cười lanh lảnh vô cùng dễ nghe, lúc này mới đi về phía viện.

Nàng nhìn thấy một ma ma ôm một nõa oa béo trắng trong ngực, ngồi trên băng đá, bên cạnh là mộttiểu nam hài bốn, năm tuổi, đang nói chuyện với tiểu oa nhi. Nhưng tiểu oa nhi này lại là một đứa nhỏkhó hầu hạ, quệt miệng phun bong bóng, sau đó “Oa” một tiếng khóc lên. Ma ma vội vàng dụ dỗ, nam hài kia giống như bị dọa sợ, ngơ ngác đứng một bên, bộ dáng có chút oan ức.

Khương Lệnh Uyển thấy vậy, mím môi cười, đi tới.

Thấy trang phục của tiểu hài tử, có thể thấy được là một bé nam, đôi mắt đen to tròn đang đong đầy nước, nhưng cũng chỉ mở to miệng gào, nước mắt lại không hề rơi xuống một giọt, một đức hạnh giống như nàng khi còn bé. hắn ngẩng đầu nhìn nhìn, nháy mắt một cái, lúc này mới a a a a mở cánh tay mập ra.

“Có thể để ta ôm một cái sao?”

Nghe thấy giọng nói, ma ma mới ngẩng đầu.

Thấy tiểu cô nương trước mắt, nàng mới mười hai mười ba tuổi, đôi mắt linh động, bộ dáng thủy linh, khuôn mặt khi cười còn dễ nhìn hơn các vị chủ nhân trong cung.

Ma ma là người rất có nhãn lực, đương nhiên cũng biết được vị trước mắt này hẳn là danh môn khuê nữ nhà vị đại nhân nào, lại cúi đầu xem xét hài tử vẫn khóc ồn ào trong ngực, đành nói: “Tiểu chủ nhân rất khó hầu hạ, nô tỳ sợ tiểu thư…”

“Y y y…” Tiểu tử kia nhanh chóng vươn cánh tay mập ra, ánh mắt lấp lánh nhìn Khương Lệnh Uyển. Ma ma không còn cách nào, đành nói: “Vậy được rồi, phiền toái tiểu thư.” Ma ma sợ tiểu thư này còn nhỏ, không có kinh nghiệm ôm hài tử, đành cẩn thận từng li từng tí giao vào tay nàng, không ngờ tiểu cônương ôm hài tử vô cùng thành thạo, khiến nàng có chút giật mình. Khương Lệnh Uyển ngửi mùi sữa thơm của hài nhi trong lòng ngực, yêu thích không buông tay, quay về phía ma ma hỏi: “không biết hắntên là gì?”

Lúc này, tiểu nam hài nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh không nói gì mới mở miệng, nghiêng đầu nhỏnói: “Đệ đệ tên là Thập Nhị, còn đệ là Thập Nhất.” Tiểu nam hài dừng một chút, thanh âm giòn giòn nói, “Tỷ tỷ, tỷ tên là gì? tỷ thật xinh đẹp, còn dễ nhìn hơn mẫu phi của đệ.”

Khương Lệnh Uyển ôm tiểu oa nhi lật người, cúi đầu nhìn tiểu hài tử nằm nhoài trên vai nàng, miệng nhỏ mềm mềm gặm gặm mặt nàng, dính một ngụm nước. thì ra trong lòng nàng là Thập Nhị hoàng tử, còn người trước mặt chính là Thập Nhất hoàng tử. Khương Lệnh Uyển ôm hài tử có chút không tiện, chỉ hơi chúi người, “thì ra là Thập Nhất hoàng tử.”

Thập Nhất hoàng tử nói: “Thập Nhị đệ thích nhất những cô nương xinh đẹp, dung mạo của tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tỷ nhìn đi, tỷ vừa ôm đệ ấy, đệ ấy lập tức liền không khóc.”

Khương Lệnh Uyển tạm thời coi lời này là lời khích lệ nàng, nhất thời nhịn không được cong khóe miệng. Thấy vị Thập Nhị hoàng tử này vươn bàn tay nhỏ mập mạp víu lấy cổ nàng, đối với nàng vô cùng thân cận. Nàng vẫn rất yêu thích hài tử, cho dù là nam oa hay nữ oa, khẳng định đều là những tiểu tử đáng yêu ngọc mài.

Nàng hôn gương mặt mềm mềm thịt thịt của Thập Nhị hoàng tử một cái nói: “thật ngoan.”

Ở hanh lang cách đó không xa, Thái tử đang nói chuyện với Lục Tông, “... Mấy ngày trước đây cô đã nóivới phụ hoàng, lần tới nếu Thuần Vu quốc còn xâm phạm biên giới nước ta, cô sẽ tự xuất trinh ra trận, đánh cho bọn họ tơi bời hoa lá, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra… Uy, Lục Tông, cô đang nóichuyện, ngươi có nghe không?”

Lục Tông chỉ nhàn nhạt “Ân” một tiếng.

Thái tử xoay người nhìn theo tầm mắt hắn, thấy ánh mắt của Lục Tông hướng đến tiểu cô nương cách đó không xa. Tiểu cô nương búi hai búi tóc giống như nụ hoa nhỏ, mặc một bộ y phục màu phấn nhạt, trước ngực đeo một khóa trường mệnh, vừa nhìn liền biết là tiểu thư nhà quý tộc. Tiểu cô nương tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng môi hồng răng trắng, xinh dẹp kinh người. Thái tử bỗng nhiên mỉm cười, đương nhiên cũng nhận ra người kia là ai, lời nói không khỏi có chút trêu ghẹo: “không ngờ, bản thân ngươi loại mãng phu này, da dày thịt chắc, nhưng đôi mắt chọn nương tử lại không tệ, đưa bé mập mập ngày xưa sau khi lớn lên, quả thật rất xinh đẹp…”

Thái tử thấy tiểu cô nương ôm Thập Nhị đệ trong ngực, nụ cười long lanh, đang nói chuyện với Thập Nhị đệ, có cảm giác như đại hài tử đang dỗ dành tiểu hài tử, rất buồn cười, “Thê tử của ngươi đúng là rất yêu thích hài tử.”

Lục Tông lẳng lặng nhìn tình cảnh này, thấy nàng cười vui vẻ như vậy, đúng là rất yêu thích hài tử. Có điều, chuyện này hắn đã sớm biết.

Thái tử nói: “Nếu đã nhìn thấy, có muốn đến trò chuyện không?”

Lục Tông suy nghĩ một chút, lại nói: “không cần.” Hôm nay phủ công chúa mời quá nhiều người, nàng rất sĩ diện, nếu bị người khác nhìn thấy, sợ là sẽ lại tức giận. Sau này muốn gặp mặt cũng khó khăn.

Thái tử nhún nhún cai. Tiểu thê tử ở ngay trước mặt, nhưng lại không có dũng khí đi gặp, hắn muốn gặp còn không gặp được đây.

Khương Lệnh Uyển ôm Thập Nhị hoàng tử một chút mà tay đã hơi mỏi, lúc này mới trả Thập Nhị hoàng tử lại cho ma ma. Thập Nhất hoàng tử đang chơi thả diều ở bên cạnh, nhưng thả một hồi lâu mà diều vẫn không bay lên, liền buồn bực trách cứ chúng nha hoàn. Khương Lệnh Uyển chuyện khác nàng không biết nhiều, nhưng nói đến chơi đùa thì không gì không giỏi, cho dù là đá cầu, nhảy dây hay chơi diều, trốn tìm, nàng chưa từng sợ bất kì ai, ngay cả bắn cung, nàng đã đặc biết trốn đi học với Tiết Tranh. Khương Lệnh Uyển liền đi qua, giúp Thập Nhất hoàng tử chơi diều. Dù so cũng là tay già đời, tuy đã lâu ngày chưa thả diều, nhưng nàng vẫn rất quen cửa quen nẻo kiến con diều uy phong này thả bay lên trời. Thập Nhất hoàng tử đứng ở một bên, con mắt sáng lấp lánh, vỗ tay nói: “Tỷ tỷ không chỉ xinh đẹp mà chơi diều cũng rất lời hại.”

Khương Lệnh Uyển là người rất tự phụ, rất thích được khen, tiểu nam hài vừa khen, nhất thời đuôi nàng đều đã vểnh lên tận trời rồi. Nàng nhoẻn miệng, nhanh chóng chuyển động que gỗ trong tay, thả mộtchút, diều không cẩn thận đã bị mắc lên cây, con diều cứ như vậy nằm chết cứng trên ngọn cây.

Vẻ mặt Thập Nhất hoàng tử liền trở nên ảm đạm: “Đây là con diều mấy ngày trước Thái tử ca ca tự mình làm cho đệ.”

Khương Lệnh Uyển lè lưỡi một chút, sắc mặt lúng túng.

Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người nào, lúc này mới giơ tay, nhón chân lên. Đáng tiến vóc người nàng thấp, căn bản là không chạm đến được.

Khương Lệnh Uyển một tay nhấc váy, ra sức nhảy một cái, vẫn kém một chút.

Mặt nhỏ của nàng hơi rũ xuống, đúng là không có cách cào.

Lúc này, lá cây vang lên tiếng rì rào. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy có người nâng tay lên, sau đó rất dễ dàng lấy con diều kia xuống.

Khương Lệnh Uyển nhanh chóng đứng thẳng, nghiêng đầu nhìn Lục Tông, ánh mắt sáng lên, gọi mộttiếng: “Tông biểu ca.”

Hai người cách nhau rất gần, nàng chỉ đến ngực của hắn, hắn ở trên cao nhìn xuống nàng, có thể nhìn thấy rõ xương quai xanh xinh đẹp trong cổ áo nàng, còn có hai nơi hơi nhô lên. Lỗ tai của Lục Tông nhất thời đỏ lên, nhanh chóng dời mắt, nhét diều vào trong ngực nàng, nói: “Bản thân cũng chỉ là nửa hài tử, còn dám ở trước mặt Thập Nhất tỏ vẻ uy phong.”

Lời này nàng không thích nghe.

Khương Lệnh Uyển phồng quai hàm, bất mãn nói: “Sao chứ? Muội đã lâu chưa được chơi diều, ngượng tay mà thôi, nếu so thật, chưa chắc huynh có thể thắng muội đâu.”

Lục Tông, nghĩ một chút, cũng biết từ nhỏ nàng đã chơi diều.

hắn cũng từng làm cho nàng mấy con diều, nhưng chưa từng thả chung với nàng.

Lục Tông muốn dẫn nàng đi chỗ khác trò chuyện, nhưng Khương Lệnh Uyển lại lưu luyến không rời, lấy một bông hoa cài trên đầu xuống đau cho Thập Nhị hoàng tử, lại hôn lên gương mặt nhỏ một cái. Lục Tông nhìn có chút ước ao.

Thập Nhất hoàng tử cúi đầu nhìn diều, lại nhấc mắt nhìn thấy hai người đã đi xa, vào lúc này Thái tử mới bước ra ngoài. Thập Nhất hoàng tử nhìn về phía Thái tử nói: “Tỷ tỷ vừa rồi thật xinh đẹp. Sau khi Thập Nhất lớn lên, sẽ cưới tỷ ấy làm nương tử.”

Thái tử nghe xong sang sảng cười to, nhẹ nàng vỗ vỗ đầu nhỏ của tiểu Thập Nhất, nói: “Dám cướp nương tử với biểu ca đệ, có tiền đồ!”

đi mấy bước, Lục Tông mới hỏi: “Có thích phấn hương không?”

nói đến phấn hương, Khương Lệnh Uyển lai không nhịn được bĩu môi, dừng bước chân lại oán giận nói: “Tông biểu ca, huynh phá sản đi là vừa, có bạc cũng không thể tiêu như huynh được, nương muội đãgiáo huấn muội một trận.”

Lục Tông là người biết sai liền sửa, hắn nói : “Được ròi, vậy sau này ta sẽ mua ít một chút.” Sau đó lại nói, “Lần trước muội nói với ta, chờ ta từ Lạc Châu trở về, muội sẽ tặng ta một món lễ vật.”

Khương Lệnh Uyển đột nhiên đã quên mất. Lúc trước xác thực nàng muốn đưa cho hắn một cái hầu bao, nhưng hôm nay nương nàng đang chuẩn bị làm mai cho nàng, thời điểm mấy chốt như vậy, nếu nàng đưa hầu bao cho Lục Tông, không phải nói rõ muốn Lục Tông tới cửa cầu hôn sao? Nàng đương nhiên là vừa ý hắn, nhưng cũng không phải tự đưa mình tới cửa, nếu nhận được quá dễ thì sẽ khôngbiết quý trọng, đạo lý này nàng vẫn hiểu, Bây giờ Lục Tông còn đang thích nàng, tình cảm của hắn còn nóng, nhưng sau này nàng không thể chắc chắn. Chờ khi thành thân được mấy năm, Lục Tông hắn lại nghĩ: Nga, lúc trước bản thân nàng nhất định muốn gả cho hắn. Như vậy, chẳng phải nàng sẽ chịu thiệt rồi sao?

Suy nghĩ hồi lâu, Khương Lệnh Uyển quyết định giả khờ, nháy mắt mấy cái: “Có sao? Muội quên mất rồi.”

Lục Tông hơi nhíu mày lại, giống như có chút thất vọng, sau đó “Ừm” một tiếng, lại không có sau đó.

Phủ công chúa có nhiều người, nàng và Lục Tông không nên ở cùng một chỗ quá lâu, sau đó liền tách ra. Khương Lệnh Uyển đi mấy bước, nhớ tới ánh mắt thất lạc của Lục Tông, nàng vẫn không đành lòng. Sờ sờ hầu bao đã sớm chuẩn bị trong ngực, quyết định đi tìm Lục Tông.

Kim Kết và Sơn Trà cũng biết quan hệ giữa tiểu thư nhà mình và Vinh Thế tử, nhìn tình huống này, trong đầu liền nhận định, Vinh Thế tử sau này sẽ là cô gia, bây giờ hai người qua lại thân cận, chỉ cần không khiến người khác chú ý, vậy thì không có gì phải vội vàng. Khương Lệnh Uyển quay lại tìm kiếm, liền thấy Lục Tông đang ở khúc quanh bên hành lang.

Nàng vừa định đi qua, đã thấy Thái tử cũng ở, không khỏi dừng bước chân lại, dự định chờ Thái tử đirồi nàng sẽ qua.

Thái tử vòng tay đứng bên cạnh Lục Tông, vóc dáng thấp hơn hắn nửa cái đầu, gương mặt của hắncũng rất tuấn tú, hắn nói: “Thấy ngươi chịu khổ như vậy, bản Thái tử đúng là không đành lòng, nếu coi trọng tiểu cô nương người ta, vậy vì sao không định ra sớm? Được rồi, coi như ngươi vì Đại Chu chúng ta lập công lao lớn như vậy, cô sẽ thay ngươi nghĩ chút biện pháp —— được rồi, thế này, trong phủ Tiểu Cửu có một con tuấn mã vừa được Tây Khương tiến cống, dáng dấp không sai, rất được tiểu cô nương yêu thích, chờ lát nữa cô sẽ nghĩ cách để Tiểu Cửu nhờ nương tử ngươi lên thử mã, chờ đến khi tình cảnh không thể khống chế, ngươi chạy qua anh hùng cứu mĩ nhân. Ừm… tiếp xúc da thịt trước mặt mọi người, ngày mai người liền tới quý phủ cầu hôn, cha mẹ người ta đương nhiên sẽ đồng ý gả nữ nhi cho người… Như thế nào? Có phải thấy cô rất đầy nghĩa khí?”

Lục Tông nghe xong, chỉ trầm mặc một lúc, sau đó dứt khoát trả lời: “không cần.”

Khương Lệnh Uyển sững sờ đứng tại chỗ, nghe Thái tử nói, ký ức của nàng cũng dần dần trở nên trùng hợp.

Đời trước, Lục Tông xác thực cũng cứu nàng trong tình huống này.

Đời trước nàng không thích cưỡi ngựa, nếu không phải Cửu công chúa tự mình mở miệng, nàng tuyệt đối sẽ không trèo lên lưng ngựa.

Truyện Chữ Hay