Ngô Gia Kiều Thê

chương 170

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Lễ phiền não, không còn kiên nhẫn cùng nàng ta tiếp tục đôi co chờ đợi, lập tức xoay người lên ngựa, nghênh ngang rời đi.

“Lục Lễ, ngươi trở lại cho ta!”Chu Lâm Lang tức đến giậm chân, nhưng Lục Lễ một cái cũng không thèm ngoảnh lại, vẫn tiếp tục thúc ngựa.

Chu Lâm Lang hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn bảng tên trước cổng An Vương phủ, hiểu được cha vẫn còn tức giận, suy nghĩ một chút, vẫn là lên xe ngựa, dẹp đường hồi phủ.

Ở bên trong, Chu Mãn Nguyệt nhìn An Vương sắc mặt không tốt, cũng biết hôm nay An Vương không để Chu Lâm Lang cùng Lục Lễ vào phủ. Ngày đầu năm mới, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, trong phủ lại chỉ có mấy người, bầu không khí cũng có chút vắng vẻ.

Nàng hấp hấp môi, ngập ngừng nói:”Cha, thật ra…”

An Vương quay đầu nhìn nữ nhi, thấy khuôn mặt nhỏ hốc hác hẳn đi, càng ngày càng khiến người ta đau lòng. Nàng là đứa bé hiểu chuyện, cho dù trong lòng không vui, nhưng hôm nay vẫn hết sức ăn vận trang phục vui mừng một chút.

An Vương nhìn đau lòng, nói: “Mãn Nguyệt, con không cần nhiều lời. Cha tự có chừng mực.”

Chu Mãn Nguyệt cũng không tiếp tục nói thêm. Nàng quả thực không muốn nhìn thấy Lục Lễ cùng Chu Lâm Lang. Tuy rằng nàng vẫn không quên được cơn ác mộng kia, nhưng chí ít tình huống bây giờ so với nàng tưởng tượng đã tốt hơn nhiều lắm, nàng đã thấy đủ.

Chu Mãn Nguyệt loan môi mỉm cười, sau đó trở về chỗ ở của mình. Thời điểm đi tới hành lang, nàng nhìn viện tử lý mai hồng nở rộ, bông tuyết bay lượn đầy trời, khung cảnh mỹ lệ như tranh vẽ, không nhịn được đứng lại nhìn nhiều thêm một chút.

Kỳ thực, khi đó nàng đã nghĩ tới tự sát. Sau khi nàng tỉnh lại, vô cùng xấu hổ cùng giận dữ lập tức cắn lưỡi tự sát, cuối cùng vẫn bị Lục Lễ cứu trở về, ở trêи giường nhỏ nuôi mấy ngày mới ổn lại. Chỉ là sau đó, nàng không lại tiếp tục có dũng khí tự sát nữa, nàng không muốn chết. Nàng còn trẻ như vậy, làm sao cam lòng chết, để những kẻ ác thỏa mãn như vậy.

Nha hoàn nhỏ đi theo phía sau Chu Mãn Nguyệt tên là Tiểu Hà, chỉ mới bắt đầu hầu hạ vị Nhị cô nương này hai tháng. Từ sau đại thọ bốn mươi của An Vương lần trước, nha hoàn hầu hạ bên người Chu Mãn Nguyệt đều đã thay mới, từng người đều là do đích thân An Vương phi tự mình tuyển chọn tỉ mỉ.

Tiểu Hà này có được nhanh trí, biết nghe lời đoán ý, hơn nữa gương mặt nhỏ tròn tròn linh động tươi cười, nói chuyện rất được người ta yêu thích, lúc này mới được An Vương phi chọn làm thϊế͙p͙ thân nha hoàn cho Chu Mãn Nguyệt. Tiểu Hà trước đây đã biết, Đại cô nương đã lấy chồng, Nhị cô nương tuy là thứ nữ, nhưng hiện tại là cô nương duy nhất trong phủ, tất nhiên được An Vương sủng ái một chút.

Có điều hiện tại nàng mới rõ, phần sủng ái này, so với nha hoàn các nàng nghĩ thì còn muốn nhiều hơn.

Tiểu Hà nói: “Nhị cô nương, bên ngoài gió lạnh, chúng ta vẫn là nên vào trong thôi.” Nàng biết Nhị cô nương tính tình rất tốt, lớn lên cũng rất xinh đẹp, có điều thân thể không được tốt lắm, hơn nữa cũng rất ít cười. Nhưng mỗi lần nàng nói gì, Nhị cô nương đều sẽ tiếp thu, hơn nữa đặc biệt yêu quý thân thể mình. Cho nên những ngày gần đây, thân thể đã tốt hơn nhiều lắm.

Chu Mãn Nguyệt gật đầu, thoáng thu lại tầm mắt, trở về viện tử của mình.

Một lát sau, Tiểu Hà tay cầm một nhành mai hồng, cười tủm tỉm chạy vào.

Chu Mãn Nguyệt còn tưởng rằng Tiểu Hà hái cho nàng, sau một khắc lại nghe nàng nói: “Nhị cô nương, Trường Thanh đại ca bảo nô tỳ phải đem cành mai này giao tận tay cho Nhị cô nương… Nói là có người đưa cho cô nương, cũng không biết là ai.” Trường Thanh là tên một gã sai vặt trong phủ.

Chu Mãn Nguyệt sững sờ.

Nàng giơ tay tiếp nhận càng mai hồng, lẳng lặng nhìn hồi lâu, sao đó nhợt nhạt nở nụ cười.

Tiểu Hà vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô nương nhà mình cười, trong lòng không nhịn được khen ngợi: Nhị cô nương cười lên thật đẹp mắt. Nếu mỗi ngày đều có thể cười như thế, thật tốt biết bao.

Bên ngoài An Vương phủ, tuyết lớn đầy trời, màn tuyết trắng xóa dày đặc tích lại một chỗ.

Nam tử một thân áo bào xanh sẫm, đeo ngọc quan cùng màu lẳng lặng đứng trong gió lạnh, hoa tuyết rơi lả tả đậu vào trêи tóc, trêи người hắn cũng không hề để ý, chỉ đứng bất động, chờ thấy gã sai vặt áo xanh nhạt chạy tới, mới mở miệng hỏi: “Đã đưa tới chưa?”

Gã sai vặt gật đầu, đáp: “Bẩm Nhị công tử, đã đưa đến.” Đưa một lúc mười lạng ngân lượng, chỉ vì gửi vào một cành hoa mai, đừng nói vị tiểu ca Trường Thanh kia không tin, ngay cả hắn cũng khó có thể tin được. Nhưng đây là chủ nhân giao cho, hắn nào dám không theo.

Nam tử nghe nói, vầng trán mới nhu hòa lên một chút.

Gã sai vặt nhìn công tử nhà mình, thật sự cảm thấy công tử càng ngày càng khiến người ta nhìn không thấu. Trước kia công tử cả người nho lễ nhã nhặn, nhưng cũng thích nói thích cười, hiện nay lại biến đổi đến mức dị thường trầm ổn.

Có lẽ là bởi vì phải cùng Nhị cô nương của An Vương phủ giải trừ hôn ước, nhưng công tử nhà hắn tuấn lãng hào hoa, làm sao sợ không cưới được tức phụ? Chuyện đã lâu như vậy rồi, còn ghi nhớ mãi làm gì đây?

Hắn nói: “Nhị công tử, người xem tuyết rơi càng lúc càng nhiều, chúng ta vẫn nên sớm chút trở về đi thôi. Hôm nay là mùng năm mới, nếu phu nhân biết người chạy đến đây, lại muốn mạng nhỏ của tiểu nhân mất.” Công tử nhà hắn là con thứ trong phủ, phu nhân đối với công tử tất nhiên là cưng chiều sủng ái từ bé, coi như có phạm lỗi lầm, người chịu tội cũng là bọn hạ nhân.

Nam tử ngước mắt nhìn tường viện cao cao trong An Vương phủ một chút, lúc này mới xoay người lại.

Bóng người cao to lạnh lẽo, dần dần mất hút ở trong màn tuyết lớn mênh ʍôиɠ.

Vừa qua năm mới một thời gian, thương thế của Lục Tông gần như khỏi hẳn, lại bắt đầu mỗi ngày đi quân doanh bận việc.

Khương Lệnh Uyển mang bụng lớn, không thể làm gì nhiều, chỉ có thể bé ngoan ở trong phủ chờ sinh. Cho dù nàng muốn ra ngoài, Lục Tông cũng tuyệt đối không cho phép.

Khương Lệnh Uyển đương nhiên cũng biết đúng mực, chỉ là ngoài miệng làm nũng nhắc tới một chút, cũng không thực sự có ý định chạy lung tung, trong lòng ngóng trông hài tử có thể bình an, sớm chút sinh ra. Lúc này mặc kệ sinh một đứa hay hai đứa, nàng đều muốn nghỉ ngơi một thời gian, lấy sức lại muốn lần thứ hai. Nếu lần này là nam oa, vậy nàng sẽ có thể nghỉ ngơi nhiều một chút.

Ngày hôm đó đầu tháng hai, Lục Tông giống như ngày thường từ sớm ở thao trường luyện binh.

Thái tử hiện tại cuộc sống có chút nhàn đến hoảng, chỉ cần rảnh rỗi liền chạy đến chỗ của Lục Tông. Khương Lệnh Uyển tuy là thê tử của Lục Tông, nhưng Tiết Tranh xem tiểu biểu muội này như muội muội ruột, Thái tử yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên cũng quan tâm nhiều hơn mấy phần.

Thái tử biết Khương Lệnh Uyển sắp đến ngày lâm bồn, tất nhiên là ngày ngày đều chạy tới nơi này của Lục Tông để tìm hiểu, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn biết lúc này Khương Lệnh Uyển sẽ sinh nam oa hay nữ oa.

Nếu không phải cùng họ không được kết thân, hắn thật muốn cùng Lục Tông định thông gia từ bé cho hài tử. Ngược lại lúc này Lục Tông là ôm nhi tử hay ôm khuê nữ, hắn đều thành a.

Hắn là cha của hai hài tử đấy.

Nhi tử, khuê nữ hắn đều có a.

Thái tử khóe miệng vểnh lên, đắc ý cực kỳ.

Lục Tông tuy đã quen tính tình của Thái tử, nhưng cứ như vậy một thời gian dài, khó tránh khỏi cũng cảm thấy chướng mắt. Vậy mà Thái tử không chút nào thèm để tâm, ở bên tai Lục Tông cả ngày lải nhải nhắc tới, hôm nay tiểu Quận chúa cười với hắn, ngày mai tiểu Hoàng tôn sẽ bò…

Dù là Lục Tông một thân tính tình trầm ổn, lúc này cũng hận không thể đem miệng Thái tử đánh cho phồng lên, có điều thân phận Thái tử vẫn còn đó, trong quân doanh này cũng không có ai dám động đến hắn– — dù sao tuy rằng Thái tử tính tình hiền hòa không tính toán, nhưng Hoàng hậu kia lại không phải kẻ tầm thường.

Lục Tông chậm rãi rút ra một nhánh mũi tên.

Đúng lúc này, Đỗ Ngôn chính là thở không ra hơi chạy tới.

Lục Tông sắc mặt không gợn sóng, đem mũi tên khoát lên cung tên, dùng sức kéo dây cung về phía sau, lạnh nhạt mở miệng: “Nói.”

Đỗ Ngôn thở hổn hển, đứt quãng nói: “Thế tử gia, Vương phủ vừa mới đưa tin đến, nói phu nhân… phu nhân muốn sinh!.”

Lục Tông mũi tên vừa mới bắn ra, nghe được tin tức này, tướng quân trẻ tuổi xưa nay lạnh nhạt bình tĩnh hai tay run lên. Trong ngày thường Lục Tông bách phát bách trúng, không trượt một tên, mà lúc này mũi tên bắn ra, đến cả rìa bia ngắm cũng không đụng tới.

Truyện Chữ Hay