Ngô Gia Kiều Thê

chương 166

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghe được tiếng của An Vương, nước mắt Chu Mãn Nguyệt nhất thời trào lên. Kỳ thực với đứa bé này, nàng đã sớm có cảm giác, nhưng trong lòng luôn sợ sệt, không dám đối mặt, cứ nghĩ sẽ có một tia may mắn.

Nàng cho rằng, cha sẽ lập tức mắng nàng không biết xấu hổ. Một cô nương chưa lấy chồng, lại cùng nam tử cấu kết, hoài ra châu thai ám kết. Mà nam tử này, không ai khác chính là tỷ phu của nàng. Bản thân nàng còn cảm thấy chính mình quá bẩn.

An Vương đỡ Chu Mãn Nguyệt ngồi dậy, đem nữ nhi ôm vào trong ngực, nhẹ giọng động viên nói: “Không có chuyện gì hết, cha sẽ giúp con. Hài tử này chúng ta không thể giữ,… nếu giữ lại, đời này của con sẽ hỏng mất.”

Nếu biến thành người khác, lúc này thứ nữ mang thai hài tử của con rể, tất nhiên sẽ trực tiếp đem người đưa tớ bên đó, giúp đỡ trưởng nữ đứng vững gót chân ở nhà chồng, chuyện này xem như là giải quyết xong. Nhưng An Vương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hồ đồ này — — hắn tin Mãn Nguyệt. Hắn biết con bé vô tội, đều do hắn đối với trưởng nữ đã quá mức dung túng.

An Vương thấy nữ nhi thân thể đang phát run, trong lòng lại càng đau xót hối hận. Hắn nói: “Mãn Nguyệt, nghe lời cha, có được hay không?”

Hắn sợ nữ nhi nhẹ dạ không nỡ. Nhưng nếu để lại đứa nhỏ này, nữ nhi thật sự chỉ có thể làm thϊế͙p͙ thất cho tên súc sinh kia.

Chu Mãn Nguyệt cũng vẫn còn lý trí, biết phải nên làm gì, gật đầu nói:”… Được.” Vẻ mặt nàng trắng bệch, run run nhìn An Vương: “Cha, hôn sự của nữ nhi cùng Bùi công tử, thì thôi thôi.”

An Vương thật vất vả mới tuyển chọn được một con rể tốt như thế. Bùi Chu nhân phẩm được, lại có lòng cầu tiến, Mãn Nguyệt chắc chắn sẽ không gả sai người.

Nhưng hôm nay—-

An Vương đến cùng vẫn tự bênh người nhà, suy nghĩ một chút, nói: “Công tử nhà họ Bùi là vị hôn phu rất tốt, cha có thể giúp con suy nghĩ một chút biện pháp, đem chuyện này giấu đi.”

Chu Mãn Nguyệt lắc lắc đầu: “Chính vì Bùi công tử rất tốt, mới càng phải lui hôn sự này. Chỉ cần cha cùng nương không chê nữ nhi, con liền ở cạnh chăm sóc hai người cả đời, có được không?”

An Vương đáng ra nên vui mừng nữ nhi còn giữ được tâm thái vững vàng như vậy. Có điều nghe giọng điệu này của nữ nhi, ngày sau sợ là sẽ không chịu thành thân với người nào nữa. Lúc mấu chốt này, hắn chỉ có thể cố gắng động viên nàng, không để cho nàng nghĩ nhiều hơn thêm phiền lòng: “Vậy được, cha đáp ứng con. Con không biết, Bùi công tử kia vô cùng hiểu lễ, hôm nay còn cố ý đưa quà chúc thọ đến cho cha. Con nếu như đã quyết, bây giờ ta liền đi nói với hắn một chút.”

Chu Mãn Nguyệt bình tĩnh gật đầu: “Vậy cha nên đi thôi.”

An Vương thấy nữ nhi thái độ quyết liệt, liền để An Vương phi lưu lại chiếu cố nàng, mình thì đứng dậy ra ngoài tìm Bùi Chu.

An Vương đi tới viện tử lý, lập tức nhìn thấy Lục Lễ đang cùng Chu Qúy Hành đi song song tiến lại đây. An Vương vốn dĩ yêu thích hài tử Lục Lễ này từ nhỏ, nhưng hôm nay quả thật là đã nhìn nhầm. Coi như mắt hắn bị mù mới đi thưởng thức nó.

Mà Lục Lễ lúc nãy nghe được tin tức từ trong miệng Chu Lâm Lang, Mãn Nguyệt hiện mang thai, hắn mừng rỡ như điên, hiện nhìn sắc mặt âm trầm của An Vương, liền biết việc này An Vương chắc chắn sẽ phải răn dạy nặng nề một phen.

Có điều cũng không mấy liên quan, việc đã đến nước này, Mãn Nguyệt ngoại trừ đi theo hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Mà An Vương dù sao cũng là người sáng suốt, buồn bực một trận, chỉ cần qua đi sẽ biết đây mới là an bài hợp lý, tốt nhất cho Chu Mãn Nguyệt.

Lục Lễ tiến đến, chắp tay hành lễ: “Nhạc– –“

Vừa mới mở miệng nói ra được một chữ, An Vương con ngươi đỏ đậm, đột nhiên nhấc chân, mạnh mẽ hướng về bên ngực trái của Lục Lễ đá tới. Lục Lễ lúc này bất ngờ không kịp phòng bị, một đại nam nhân sống sờ sờ, cứ thế bị đạp chật vật ngã lăn quay xuống đất.

Một cước này của An Vương đạp đến vô cùng tàn nhẫn.

Lục Lễ cảm thấy trong miệng trào lên vị tanh ngọt, sau đó được Chu Qúy Hành một mặt khϊế͙p͙ sợ bên cạnh đỡ đứng lên.

Chu Qúy Hành hiện tại cũng không dám mở miệng nói chuyện. Từ nhỏ đến lớn, hắn còn chưa bao giờ thấy cha phát hỏa lớn như vậy.

Lục Lễ hít sâu một hơi, nhìn An Vương: “Nhạc phụ, xác thực là tiểu tế có lỗi trước, nhạc phụ sinh khí cũng là phải, chỉ là– — xin cho phép tiểu tế vào thăm Mãn Nguyệt.”

An Vương nhìn Lục Lễ trước mắt, thừa biết trong lòng hắn nghĩ như thế nào, mới mở miệng nói: “Xem ra ngươi thật cho rằng, cứ như vậy, ta sẽ để Mãn Nguyệt đi theo ngươi? Lục Lễ, ngươi đừng có nằm mơ. Hiện tại lập tức mang theo thê tử của ngươi biến trở về Lương Vương phủ, đừng đứng đây làm ô uế viện tử của Mãn Nguyệt.”

Lời nói đến bậc này, Lục Lễ nghe thực sự chói tai, lông mày không nhịn được nhăn lại.

Lục Lễ suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy bản thân cũng cần có thời gian để tỉnh táo một chút, đến thời điểm suy tính rõ ràng, hắn mới có thể đến đón Mãn Nguyệt trở lại. Lục Lễ nói: “Vậy hôm nay tiểu tế liền mang Lâm Lang hồi phủ. Có điều… nhạc phụ yên tâm, chỉ cần nhạc phụ giao Mãn Nguyệt cho tiểu tế, con đảm bảo đời này sẽ chăm sóc nàng thật tốt.” Nàng mang thai con của hắn, hắn tự nhiên sẽ xem nàng như châu như bảo.

An Vương con mắt cũng không thèm liếc hắn một cái, quát: “Cút ra ngoài.”

Lục Lễ coi như bụng chân thành đụng phải một chảo mũi hôi, Lúc này mới phẫn nộ lui ra ngoài.

Đã nói tới mức này, Chu Qúy Hành đương nhiên cũng nghe ra được là chuyện gì xảy ra. Trong lòng hắn, thân muội muội tóm lại vẫn được lưu ý hơn thứ muội, nhưng Mãn Nguyệt dù sao cũng là muội muội của hắn, bị Lục Lễ khi dễ, hắn thân làm ca ca, sao có thể không phân rõ thị phi?

Hắn ngẩng đầu nhìn An Vương, hỏi: “Cha, Mãn Nguyệt muội ấy…”

An Vương không trả lời, chỉ nói: “Sau này không cho phép cùng súc sinh kia lui tới—” Hắn dừng một chút, con ngươi chìm xuống, đạo: “Nếu như hắn lại dám đến, gặp một lần đánh một lần cho ta!”

Chu Qúy Hành gật đầu, nói: “Con đã biết.”

An Vương hỏi: “Công tử Bùi gia còn ở đây chứ.”

Chu Qúy Hàng ngẩng đầu, trả lời: “Vâng, Bùi huynh hắn… rất lo lắng cho Mãn Nguyệt.”

An Vương trong lòng thở dài một trận. Con rể hắn vừa ý, tự nhiên là vô cùng tốt đẹp. Vậy mà hôm nay, hắn phải dứt ruột tự mình lui hôn sự này.

An Vương bước đến tiền thính, thấy Bùi Chu một bộ dáng đứng ngồi không yên, thậm chí có chút không nhìn nổi ra dáng vẻ trầm ổn nhã nhặn thường ngày, hiển nhiên là đã sốt ruột đến quên cả hình tượng.

Bùi Chu nhìn thấy An Vương, vội vàng hành lễ, sau đó khẩn trương hỏi: “Vương gia, nhị cô nương không sao chứ?”

An Vương chỉ cần nghĩ tới khuôn mặt trắng xám đáng thương của nữ nhi, trong lòng liền thấy đau, nhưng ngoài mặt chỉ nói: “Không có gì đáng ngại, hiền chất không cần lo lắng.” Hắn thấy Bùi Chu vẻ mặt nhẹ nhõm một chút, lại nói: “Bản vương hiện tại muốn cùng ngươi nói một chuyện,”

Biết được vị hôn thê không sao, Bùi Chu tất nhiên là yên tâm, có điều nhìn ngữ khí của Vương gia, không hiểu sao lại có chút lo lắng, bất quá trêи mặt vẫn là khiêm tốn giữ lễ: “Mời Vương gia cứ nói.”

An Vương trầm mặc chốc lát, mới mở miệng: “Hiền chất, việc hôn nhân của ngươi cùng Mãn Nguyệt, hôm nay liền coi như thôi đi.”

Bùi Chu ngẩn ra, có chút hoài nghi lỗ tai của chính mình, nhưng nhìn sắc mặt của Vương gia, có thể nhìn ra được việc này không phải chuyện cười. Hắn vội hỏi: “Vì sao? Có phải Nhị cô nương nàng…”

An Vương nói: “Hiền chất, đây là ý tứ của Mãn Nguyệt, cũng là ý tứ của Bản vương.”

Bùi Chu nhất thời liền rõ ràng. Hắn suy nghĩ một chút, mới đưa ra một yêu cầu lớn mật: “Vương gia, có thể hay không cho con gặp Nhị cô nương một lần?” Hắn dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt An Vương, nói: “Con biết như vậy là đường đột, nhưng nếu cứ như thế mà giải trừ hôn ước, đời này con đều không cam lòng. Chỉ mong muốn được nói rõ ràng với Nhị cô nương mấy lời, mong Vương gia tác thành.”

Nếu là thường ngày, yêu cầu này An Vương chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng hôm nay là đặc thù. An vương suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.

Bùi Chu chắp tay hành lễ: “Tạ Vương gia.”

Truyện Chữ Hay