Cung Trường Thọ.
Thái tử mỉm cười ngồi trêи ghế tử đàn, khom lưng chơi đùa với hai hài tử nằm trong nôi. Hai hài tử sinh ra chỉ cách nhau một phút, tiểu dáng dấp giống nhau như đúc, nếu không nhờ tã lót màu sắc khác nhau, có lẽ thật sự sẽ không phân biệt được.
Có điều… Thái tử cúi đầu, vươn đầu ngón tay khêu khêu bình trà nhỏ mềm oặt của tiểu Hoàng tôn một cái, đắc ý: Lúc không thể phân biệt được, vén tã lên nhìn một chút không phải xong rồi sao.
Tiểu Hoàng tôn mở to đôi mắt tròn đen láy, hiếu kỳ nhìn Phụ vương của mình, sau đó đạp đạp hai chân nhỏ, bộ dáng quẫy quẫy y như củ cải chèo thuyền.
Thái tử nhếch miệng, chê cười nhi tử ngốc. Tiểu Hoàng tôn ngơ ngác, giống như phảng phất nhận ra được Phụ vương đang cười mình, lập tức rung rung bình trà nhỏ, hướng thẳng về phía mặt của Thái tử… dội trà.
“Lưỡi Búa! Con lại nữa!” Thái tử giơ tay lau má một cái, gương mặt tuấn tú đen xì, nghiêm mặt dọa dẫm: “Cẩn thận Phụ vương đánh ʍôиɠ con.”
Tiểu Hoàng tôn hoàn toàn không sợ, a a a a vui mừng kêu không ngớt, làm cho tiểu Quận chúa vốn yên lặng ngủ một bên, cũng mở mắt ê ê a a theo đệ đệ.
“Ai muốn đánh nhi tử của ta.?”
Thái tử nghe tiếng nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tiết Tranh vừa mới tắm rửa xong bước ra.
Tiết Tranh vốn dáng người lung linh rực rỡ, hiện nay vừa mới sinh xong hài tử, vóc dáng lại đẫy đà hơn một chút, bây giờ chỉ ăn mặc một thân bạc sam hương đỏ nhạt, quần áo lỏng lỏng lẻo lẻo, phác họa ra thân thể nữ tử lung linh uyển chuển, lúc ẩn lúc hiện. Dưới chân đeo một đôi hài ngủ, cứ như thế đi tới.
Thái tử nhìn thấy, trợn cả mắt lên nhìn, lại nghiêng đầu liếc qua nhi tử, lập tức hướng về Tiết Tranh cáo trạng, ủy khuất nói: “Lưỡi Búa lại tè lên người ta.”
“… Không có tiền đồ.”
Tiết Tranh mắng hắn một chút, bước đến gần, thấy bình trà nhỏ của tiểu Hoàng tôn quả thật ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ thịt thịt trắng nõn ngậm lấy ý cười, mắt to không chớp nhìn chằm chằm vào mẫu phi.
Tiết Tranh nhìn thấy tâm đều muốn mềm nhũn, khóe miệng cong lên, tự mình thay đổi quần cho tiểu Hoàng Tôn, sau đó ôm vào ngực hôn lên mặt tiểu tử một cái.
Tiểu Hoàng tôn yêu thích náo loạn, tính tình hoạt bát, trong ngày thường có khi hắn khóc vang dội mãi đến tận buổi tối, mà tiểu Quận chúa ngược lại rất yên tĩnh, chỉ có khi đói bụng mới thoáng khóc nỉ non mấy lần. Tiểu Quận chúa hiểu chuyện, Tiết Tranh tự nhiên sẽ ôm tiểu Hoàng Tôn nhiều hơn một chút.
Tiết Tranh cúi đầu nhìn nhi tử trong lồng ngực, càng nhìn càng thấy mặt mày của hắn cực kỳ giống mình.
Cáo trạng không thành, Thái tử đành tự mình đi vào trong rửa mặt, sau đó quay lại ôm lấy tiểu Quận chúa, dựa vào bên người thê tử. Hắn cúi đầu nhìn đôi nhi nữ của mình, lẩm bẩm nói: “Đều không giống ta…”
Đúng là vậy, hai hài tử khuôn mặt tương tự, cùng với mẫu thân Tiết Tranh của chúng như đúc từ một khuôn mà ra, giống y hệt với Tiết Tranh khi còn bé, hiềm một nỗi hai tỷ đệ Tiết Tranh, Tiết Vanh dáng dấp cũng có chín phần tương tự. Tuy nói cháu ngoại trai như cậu, nhưng tâm trạng Thái tử vẫn có chút ăn ý vị không thoải mái.
Có điều, dung mạo theo người cậu Tiết Vanh này cũng coi như thôi, tính tình tuyệt đối đừng như hắn.
Tiết Vanh chính là một cái nữ nhân mang bình trà đó a.
Thái tử mặt mày ủ rũ, dỗ xong hai hài tử rồi mới hướng Tiết Tranh nói: “A Tranh, tóc của nàng vẫn còn ướt, ta lau giúp nàng.”
Kể cả những đôi phu thê tầm thường, đều là thê tử hầu hạ phu quân, huống chi Thái tử lại còn là con cháu hoàng gia. Nhưng Thái tử lại cứ cố chấp hiền lành, đem thê tử hầu hạ đến vô cùng nhuần nhuyễn, dù Hoàng hậu đã mấy lần trách cứ, Thái tử chỉ cần quay đầu lại liền lập tức hùng hục đi chăm sóc thê tử. Lâu dần, Tiết Tranh cũng quen thuộc, ngay cả Hoàng hậu cũng mệt không thèm nhắc tới nữa. Quá phiền lòng.
Tiết Tranh “Ân.”một tiếng, để ma ma bế hai hài tử ra ngoài, sau mới đi tới ngồi bên giường, tùy ý để Thái tử lau tóc.
Thái tử cầm trong tay một chiếc khăn mỏng, động tác ôn ôn nhu nhu chăm sóc thê tử. Hắn vóc dáng cao, bây giờ ngồi cùng môt chỗ, tự nhiên là vị trí ở trêи cao nhìn xuống, một đôi mắt nhìn thẳng vào hai đám phình lên trước ngực thê tử, trong lòng có chút ngứa ngáy, không nhịn được sáp tới gần, ở phía sau Tiết Tranh sượt sượt: “A Tranh…”
Tiết Tranh cảm giác được vật kia, gò má nóng lên, có điều vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.
Nàng thùy thùy hạ mắt: “Mẫu hậu không phải đã an bài người cho chàng rồi sao?”
Thái tử vội nói: “A Tranh, nàng cũng biết, ta chỉ cần nàng.” Hắn đem khăn gác qua một bên, sau đó dựa vào vai Tiết Tranh, lẩm bẩm nói: “Ta đã nói với mẫu hậu rất nhiều lần, nhưng mẫu hậu vẫn một mực không nghe, ta cũng không có cách nào khác. Có điều A Tranh, ta thật sự không có chạm vào những nữ nhân kia…”
Gương mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, ngượng ngùng thành thực khai báo: “Ta chỉ là tự mình…tự mình xử lí vài lần, nhưng A Tranh, ta khi đó trong đầu đều là nàng.”
Ai cần hắn khi đó nghĩ đến nàng.
Tiết Tranh biết Thái tử da mặt dày không địch nổi, lúc này mới dùng cùi trỏ đè lên đầu hắn một hồi, nghe hắn bị đau kêu rêи, mới nghiêng đầu nói: “Vậy chàng rốt cục có muốn hay không?”
Muốn cái gì?
Thái tử sững sờ, sau mới bừng tỉnh vội vàng gật đầu.
Muốn muốn muốn!
Đúng là đồ ngốc. Tiết Tranh nhíu nhíu mày nhìn Thái tử, cũng biết một năm này chính mình xác thực để hắn chịu thua thiệt, nói: “Vậy còn không mau cởi y phục.”
Thái tử nghe xong, lập tưc nhổm dậy, lưu loát đem xiêm y thoát sạch sành sanh, sau đó thân mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ “oạch” một cái chui vào ổ chăn, đỏ mặt nhìn Tiết Tranh ngồi bên giường, nháy nháy mắt: “A Tranh, ta chuẩn bị kỹ càng rồi.” Vẻ mặt đúng là mừng rỡ, không nhịn được nhếch môi lên.
Tiết Tranh mặt không hề cảm xúc, không nhanh không chậm cởi vạt áo bạc sam, sau đó hướng người trêи giường che kín đi tới.