Ngô Gia Kiều Thê

chương 143

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Có cái gì?

Khương Lệnh Uyển đang muốn mở miệng hỏi, lại đột nhiên nghĩ tới một điểm. Gương mặt nàng thoáng chốc đỏ lên, nghiêng đầu, ngước đôi mắt vẫn còn vương vệt nước nhìn Chu thị, hơi thoáng nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Không… không thể nào?”

Chu thị thấy phản ứng của nữ nhi thì dở khóc dở cười, không biết là nên cười hay tức giận.

Chu thị duỗi ngón tay nhẹ nhàng điểm điểm vào cái trán trơn bóng của nữ nhi, nói: ” Nói gì vậy chứ? Xán Xán, con cùng Tông nhi kết hôn cũng đã ba tháng rồi, Tông nhi tuổi trẻ nóng tính, con thân thể cũng rất được, mang thai là chuyện rất bình thường.”

Kỳ thực trong lòng Chu thị cũng đang rất vui mừng. Tuy việc có hài tử là việc của đôi vợ chồng nhỏ tự quyết với nhau, nhưng nàng trước giờ vẫn ngày ngày lo lắng không yên. Lại nói Vinh Vương từ nhỏ đã coi Xán Xán như con gái, vô cùng thương yêu, nhưng Vinh Vương phủ chỉ có một nhi tử là Lục Tông, giờ tuổi cũng đã hơn hai mươi, dưới gối vẫn không có một người nối dõi, làm sao xem được?

Bây giờ Vinh Vương đối với nữ nhi không có thành kiến gì, có điều nếu sau một quãng thời gian nữa, nữ nhi vẫn chậm chạp không mang thai, bảo đảm sẽ không tránh khỏi phát sinh những ý nghĩ khác. Dù sao Lục Tông tuy đã từng nói cả đời sẽ không cưới vợ bé, nhưng những câu như vậy của nam nhân, người bên ngoài nhìn vào, đều sẽ không thấy có mấy phần tin tưởng. Chu thị đương nhiên biết rõ nhân phẩm của con rể, tuyệt đối sẽ không để nữ nhi chịu thiệt thòi, nhưng chuyện mang thai vẫn là rất trọng yếu.

Khương Lệnh Uyển ngây ngẩn đứng đó, vẫn có chút ngỡ ngàng.

Thời gian mới kết hôn, nàng phi thường cố chấp mong mỏi hài tử. Nhưng từ sau khi nổi tính náo loạn ở mã tràng bị Lục Tông “gia bạo” một trận, nàng đã không còn xoắn xuýt như vậy nữa. Buổi tối khi cùng Lục Tông làm chuyện đó cũng không quá để ý tư thế này nọ, ngược lại cuối cùng đều là Lục Tông ép nàng đến không còn chút khí lực, chỉ biết không ngừng thở dốc.

Khoảng thời gian này, tháng ngày nàng trải qua phong phú, rất nhiều chuyện nhỏ trong phủ cần giải quyết, tâm tình cũng ôn hòa hơn, chuyện có con nối dõi, liền để thuận theo tự nhiên.

Nhưng hôm nay — —

Khương Lệnh Uyển giơ tay che lên bụng dưới của mình, có cảm giác không chân thực.

Chu thị nhìn nữ nhi của mình trong ngày thường cơ linh, nhanh trí có thừa là thế, hôm nay đúng là biến ngốc. Nàng vội nói: “Con đi theo nương về viện ngồi một chút, nương cho người mời đại phu đến xem.”

Khương Lệnh Uyển tâm trạng vô cùng kϊƈɦ động, lại có chút sợ sệt, sợ nếu không phải, lại uổng công vui vẻ một hồi, trong lòng bất an, nhăn nhó nói: “Nương, hay vẫn là thôi đi. Con vẫn thấy không an tâm, nếu lỡ như không mang thai….”

Chu thị hiểu rõ suy nghĩ của nữ nhi, liền nói: “Nếu không mang thai thì xem như chúng ta chẩn mạch bình an thôi, con có gì phải vội vàng chứ?”

Cũng đúng. Nàng ngày thường tự tin bây giờ đã đi nơi nào hết rồi? Không mang thai thì không mang thai, dù sao Lục Tông chăm chỉ như thế, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Vào lúc này Chu thị cũng không dám xem nữ nhi như tiểu nha đầu nữa, kéo tay nàng cẩn thận dắt đi, sau đó dặn dò nha hoàn bên cạnh nhanh chóng đi mời đại phu.

Chu thị lo lắng cho tâm tình của nữ nhi, sợ lát nữa chẩn thấy không phải là mang thai, cảm thấy chuyện này vẫn là để ít người biết thì tốt hơn, liền thẳng thắn dẫn nữ nhi một đường đi đến Ngọc Kỳ Viện.

Tuy Khương Lệnh Uyển đã xuất giá, nhưng Ngọc Kỳ Viện này vẫn được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, vẫn giống y như lúc nàng chưa rời khỏi nhà.

Khương Lệnh uyển nhìn nơi này, lòng nao nao, mở miệng nói: ” Nương….”

Chu thị viền mắt cũng nóng lên, nói: “Nuôi con nhiều năm như vậy, xuất giá ra ngoài, nương làm sao cam lòng? Mỗi lúc nhớ con liền tới nơi này nhìn một chút. Con xem, có phải là không thay đổi gì đúng không?”

Khương Lệnh Uyển nghe xong, chóp mũi chua xót, ôm chặt lấy Chu thị, yếu ớt nói: “Nương, hôm nay nữ nhi không đi nữa, con ở lại với người có được không?”

Chu thị thở dài: ” Con không được tùy hứng, gả đi rồi, chính là người của người ta. Cũng may nơi con gả đi là Vinh Vương phủ, nếu như phải đi xa một chút…….”

“….Vậy con sẽ không gả!” Khương Lệnh Uyển lập tức nói. Nếu như phải cùng cha mẹ cách xa như vậy, nàng thà rằng tùy tiện tìm một gia đình ở Tấn Thành để gả tới.

Có điều đây cũng là lời nói hờn giận thôi. Dù sao số nàng vẫn may mắn, Lục Tông cách nhà nàng gần như vậy.

Mẹ con hai người ngồi trêи giường nhỏ trò chuyện, không đến một lúc, đại phu đã được mời đến.

Chờ lúc nghe được đại phu nói “Chúc mừng phu nhân”. Khương Lệnh Uyển mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nàng thật sự đã có thai.

Hơn nữa còn đã được hơn một tháng.

Khương Lệnh Uyển nhất thời mừng đến muốn khóc, viền mắt hồng hồng dựa vào ngực mẫu thân mình. Đã sống hai đời, nàng cùng Lục Tông cũng đã kết hôn hai lần, mà nàng từ đầu tới cuối vẫn không được làm mẫu thân, bây giờ thật sự đã thuận lợi mang thai..

Nàng vẫn luôn lo lắng là thân thể mình có vấn đề, đời này sẽ lại làm hại Lục Tông không có người nối dõi.

Chu thị ôm nữ nhi, nhìn bộ dáng nàng toàn tính tình trẻ con, nửa điểm cũng không giống người sắp làm mẫu thân. Trong lòng nàng cũng rất sầu, nữ nhi của mình vẫn còn con nít như vậy, Vinh Vương phủ lại không có bà bà để giúp đỡ, ngày sau làm sao chăm sóc tốt hài tử trong bụng?

Chu thị nói: “Vừa nãy lời đại phu nói con cũng nghe rồi phải không? Tông nhi tuổi trẻ máu nóng, con không được tùy ý để nó làm bừa.”

Vừa nghe lời này, Khương Lệnh Uyển lập tức đỏ mặt, càng không dám nhìn thẳng mẫu thân của mình. Mấy ngày nay, Lục Tông đúng là có chút đòi hỏi vô độ, sức lực rất lớn, giống y như đại ác lang, đổi nhiều phương pháp dằn vặt nàng. Ngày kế tỉnh lại, hắn vẫn tinh thần thoải mái, chỉ có mình nàng mệt đến eo mỏi chân run, mấy lần đều không xuống giường được.

Rõ ràng người xuất lực chính là hắn nha.

Khương Lệnh Uyển lỗ tai có chút đỏ lên, nói: “Nữ nhi biết rồi.”

Bây giờ quan trọng thứ nhất, đương nhiên là hài tử trong bụng rồi.

Chu thị vẫn có chút không yên lòng, dù sao hai đứa nhỏ kết hôn mới được ba tháng, tân hôn nhiệt tình như lửa, nam nhân làm sao nhịn được? Hơn nữa Lục Tông còn vừa mới khai trai, lại không có thông phòng thϊế͙p͙ thất khác.

Khương Lệnh Uyển vui mừng một trận, liền ngồi ở trong phòng để bình ổn lại tâm tình, thầm nghĩ lát nữa sẽ nói tin tốt này cho Lục Tông như thế nào. Mà bên này Lục Tông vừa nghe thê tử cho gọi đại phu, lo lắng đã xảy ra chuyện gì, lập tức bận bịu chạy tới.

Hắn vội vội vàng vàng vào cửa, nhìn thấy Chu thị mới dừng lại một chút, cung kính hành lễ: “Nhạc mẫu.”

Nhìn con rể mặt mày căng thẳng, Chu thị khẽ mỉm cười, sau đó thức thời đi ra ngoài, nhường chỗ cho đôi tiểu phu thê trò chuyện.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Tông mới tiến lên, cẩn thận quan sát một vòng, nhìn thê tử sắc mặt hơi tái nhợt, liền hỏi: “Nàng sao vậy, thân thể không thoải mái?” Kết hôn mấy tháng nay, thê tử vẫn luôn khỏe mạnh, không có sinh bệnh gì.

Khương Lệnh Uyển không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ thuận thế dựa vào ngực hắn, đầu nhỏ dụi dụi.

“Xán Xán?”

Lục Tông nâng mặt nàng lên, tinh tế tỉ mỉ quan sát, nhẹ giọng hỏi: ” Chỗ nào không thoải mái?”

Nhìn dáng dấp lo lắng của Lục Tông, Khương Lệnh Uyển chợt cảm thấy buồn cười, tiến lại gần cắn cắn môi của hắn.

Có điều Lục Tông này chính là không chịu nổi trêu chọc, bị nàng gặm một chút liền thuận thế ôm lấy vòng eo của nàng, há mồm ngậm môi nàng, lập tức liền hôn cho nàng thở hồng hộc. sau đó hai tay thoáng dùng sức, bế cả người nàng lên, đặt nàng ngồi lên đùi của hắn, tiếp tục sấn tới.

Khương Lệnh Uyển cũng không dám hồ đồ nữa, dùng sức đẩy mấy lần mới làm Lục Tông bình tĩnh lại.

Nàng thoáng ngẩng đầu, nhìn bên miệng Lục Tông đều dính son môi của nàng, dáng vẻ buồn cười hết sức, lúc này mới nói: “Thân thể ta không có gì đáng ngại, chỉ là– –“

Nàng giơ tay ôm lấy mặt hắn, cười khanh khách, dùng sức xoa xoa mấy lần: “Tông biểu ca, chàng phải làm cha.”

Lục Tông ngày thường núi Thái Sơn có sụp ngay phía trước cũng không chút biến sắc. Hiện tại nghe thê tử nói xong lời này, lại sửng sốt, mặt ngây ra như phỗng. Cứ thế bất động mất một một lúc, sau đó mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của thê tử, lấy tay che tới, con mắt có phần tỏa sáng: “Thật sao?”

Khương Lệnh Uyển thầm hô một tiếng đồ ngốc, sau đó mới nói: ” Đương nhiên là thật, còn đã được hơn một tháng rồi.”

Lúc trước Lục Tông xác thực trông ngóng có thể sớm ngày có hài tử, mặc kệ là khuê nữ hay nhi tử, hắn đều thương yêu. Nhưng sau đó thấy nàng áp lực quá lớn, hắn lại không đành lòng. Bây giờ nàng thật sự đã mang thai, tâm trạng tự nhiên hài lòng như kẻ ngu si.

Hắn cúi người chống đỡ trán nàng, từ từ thở ra nhiệt khí phả lên mặt của nàng, có chút ngứa. Hắn nhếch môi, cười đến vô cùng vui vẻ, nói: “Chờ hồi phủ, ta sẽ thỉnh đại phu tới xem lại cho nàng thêm một lần nữa. Đã có hài tử rồi, không cho nàng tiếp tục hồ đồ nghịch ngợm, phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thân thể thật tốt.”

Nghe Lục Tông dịu dàng nhỏ nhẹ, Khương Lệnh Uyển cảm thấy có chút được lợi. Nhưng vừa nghĩ tới phụ nữ có thai thân thể sẽ biến thành mập mạp tròn tròn, liền có chút sợ sệt. Không nói đến người khác, ngay cả Tranh biểu tỷ của nàng, trước đây cũng là một cô nương tinh tế yểu điệu, từ khi trong bụng có đôi tiểu hài tử kia, cả người đều tròn lên một vòng lớn.

Nàng giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ của mình, nghĩ đến sau này một khuôn mặt cười trương trương thịt, lông mày cũng muốn nhíu lên rồi.

Khương Lệnh Uyển gật đầu nói được, sau đó lại nhắc nhở: “Đại phu nói, mang thai phải tối kỵ chuyện phòng the, cho nên…”

Vốn cho rằng hắn sẽ thất vọng, vậy mà ngược lại, Lục Tông cực kỳ tự nhiên gật đầu: “Ta biết rõ, nàng yên tâm, ta sẽ không làm bừa.”

Người phải làm cha đúng là khác hẳn, Khương Lệnh Uyển vui mừng ôm hắn, nói: “Vậy thì tốt.”

Nàng có chút thương hắn, phải nhịn nhiều năm như vậy, thật vất vả mới được ăn mấy bữa cơm no, liền lại không cho ăn nữa, đúng là đáng thương.

Lục Tông vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ, bây giờ thê tử có thai, hài tử là quan trọng nhất. Ngược lại hắn cũng không phải mới chỉ nhịn một hai ngày.

Có điều thê tử hoài thai mười tháng, khụ, ừm…. quả thật là rất lâu.

Hắn giơ tay, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của thê tử, nghĩ đến lúc trước vẫn còn là một tiểu bánh bao nhỏ non nớt, bây giờ trong bụng đã mang theo một hài tử, đúng là rất thần kỳ.

Đôi tiểu phu thê ở Ngọc Kỳ Viện một phen tình nùng ý mật, mà Nghiêm thị ở nơi này, mọi người đến thăm đều đã lần lượt ra về, sân viện thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Nghiêm thị ở cữ nằm trêи giường nhỏ, ôm Nguyên Tỷ nhi trong lồng ngực, mặt mày đều tỏa ra nét ôn hòa.

Ai làm nương mà lại có thể không thích con của mình được? Chỉ trách mỗi điểm hài tử đầu tiên lại là một khuê nữ, Khương Lộc cũng không coi trọng.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ sinh được nhi tử, cho dù Khương Lộc có sủng ái Tô Lương Thần kia, cũng không cần quá bận tâm. Nhưng bây giờ lại là một nữ nhi, nàng tự nhiên phải cố gắng suy nghĩ biện pháp.

Nghiêm thị quay sang ma ma bên người, hỏi: “Chuyện ở Phong Hà Cư kia, vẫn nhớ mỗi ngày đều đưa qua chứ?”

Ma ma gật đầu, thưa: “Phu nhân yên tâm.”

Nghiêm thị lúc này mới gật đầu, Khương Lộc vẫn còn biết đúng mực, chỉ cần Tô Lương Thần không mang thai, lại còn hành hạ như thế…. Có điều việc của nam nữ trêи giường, nữ nhân này đã muốn thấp hèn, nàng còn có thể ngăn hay sao?

Nghiêm thị tâm tình tốt lên một chút, cúi đầu nhìn Nguyên Tỷ nhi trong ngực, bé con ừ hừ hừ vài tiếng, đầu nhỏ hướng về lồng ngực của Nghiêm thị sượt sượt.

Ma ma nhìn, hiểu được Nguyên Tỷ nhi là muốn bυ" sữa, mới nói: ” Phu nhân, để nô tỳ đi gọi иɦũ ɦσα em đến đây?”

Nghiêm thị cười cười, nói không cần. Sau đó thoáng nới lỏng y phục, tự mình cho Nguyên Tỷ nhi ăn.

Ma ma nhìn cảnh này, trêи mặt cũng hiện lên ý cười. Tuy nói phu nhân sinh không được nhi tử có chút mất mát, nhưng trong lòng đến cùng vẫn rất thương yêu khuê nữ này.

Tô Lương Thần mặt mày lạnh tanh ra khỏi viện của Nghiêm thị, cũng không biết đụng phải cái gì, vừa bước ra ngoài liền gặp phải Khương Lệnh Huệ.

Khương Lệnh Huệ gả cho con trưởng đích tôn Tam phòng của Quảng Bình Hầu phủ – Ngu Thiếu Đường, lúc này hai vợ chồng đang từ trong sân đi tới.

Khương Lệnh Huệ mang theo cái bụng lớn, hai gò má hồng hào, vừa nhìn liền biết ở Quảng Bình Hầu phủ sinh sống vô cùng tốt. Lại nhìn nam tử bên cạnh Khương Lệnh Huệ, dáng dấp cũng tính là cao lớn đoan chính, chỉ là nếu đem so với nam tử như Lục Tông, Ngu Thiếu Đường này tất nhiên là không lọt nổi vào mắt.

Khương Lệnh Huệ mặc một bộ cẩm phục vân nhạn văn rộng rãi, trang dung tinh xảo, đúng là có mấy phần dáng dấp của quý phụ, bây giờ đang được phu quân cẩn thận dìu đỡ, hai mắt đều hiện lên ý cười.

Tô Lương Thần cứ thế đứng một chỗ nhìn phu thê Khương Lệnh Huệ. Ngoại trừ Khương Lệnh Dung ra, Khương Lệnh Huệ này, Khương Lệnh Đề cùng Khương Lệnh Uyển, mỗi một người đều trải qua vô cùng tốt. Khương Lệnh Huệ và Khương Lệnh Đề đều đã mang thai hài tử, có thể thấy phàm là cô nương đi ra từ Vệ Quốc Công phủ, đều có phúc lớn.

Còn nàng….. Tô Lương Thần nghĩ tới mỗi ngày buổi tối đều bị Khương Lộc dằn vặt, khởi đầu nàng còn có thể cố gắng hầu hạ Khương Lộc, nhưng sau đó khẩu vị của hắn càng lúc càng nặng. Mấy ngày nay, còn lôi kéo cả Đan Quế đồng thời hầu hạ.

Tô Lương Thần không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Khương Lệnh Huệ.

Khương Lệnh Huệ cũng nhìn thấy nàng, nghĩ đến từ khi sắp xuất giá nàng đối với Tô Lương Thần lạnh nhạt, có chút chột dạ, có điều Khương Lệnh Huệ bản tính vẫn tính là lương thiện đơn thuần, chỉ có đôi lúc không phân biệt được thị phi, dễ bị người ta lợi dụng làm chuyện xấu.

Nàng suy nghĩ một chút, liền đẩy Ngu Thiếu Đường ra, muốn cùng Tô Lương Thần nói chuyện riêng.

Tô Lương Thần nhìn cái bụng lớn của Khương Lệnh Huệ, hỏi: ” Đã hơn sáu tháng rồi?”

Khương Lệnh Huệ gật gù, vuốt ve bụng, sau mới nói: “Đã gần bảy tháng…. Gần đây, tỷ có khỏe không?”

Nàng thấy Tô Lương Thần sắc mặt vẫn rất tốt, khí sắc cũng không tồi, nghĩ chắc cũng không phải chịu oan ức gì quá lớn. Hơn nữa nàng nghe nói, ca ca vẫn rất sủng Tô Lương Thần. Chỉ có điều cho dù sủng hơn nữa, vẫn là thϊế͙p͙ thất.

Khương Lệnh Huệ cắn cắn môi, lại nói: “Xin lỗi, hồi đó ta sợ chính mình gặp phiền phức, cho nên mới– — “

“Đều đã qua rồi. Chúng ta vẫn là tỷ muội tốt.” Tô Lương Thần hơi loan môi, mỉm cười nhìn Khương Lệnh Huệ.

Khương Lệnh Huệ nghe có chút kϊƈɦ động, nhất thời gương mặt được dưỡng đến đầy đặn có chút mập mập ngậm lấy ý cười, nói: “Có thật không?”

Tô Lương Thần gật đầu: “Đương nhiên là thật.”

Khương Lệnh Huệ lúc này mới an tâm, nhỏ giọng nói: “Thật tốt, ta còn sợ tỷ sẽ không để ý đến ta nữa…..”

Hai người lại nói chuyện một lúc, phảng phất như trở về thời chưa xuất giá, vô cùng hòa hợp. Một lát sau, Đan Quế mặc một bộ nhu quần màu xanh biếc đi tới, nhìn Khương Lệnh Huệ cũng ở đó, liền đứng im lặng không nói gì.

Tô Lương Thần lại nói: “Ngươi nói đi, Huệ biểu muội không phải là người ngoài.”

Nghe thế, ý cười trêи mặt Khương Lệnh Huệ lại càng sâu hơn một chút.

Đan Quế cũng không để ý nữa, khuôn mặt nhàn nhạt nói: “Vừa rồi Quốc Công phu nhân cùng Lục cô nương đến Ngọc Kỳ Viện ngồi một lúc, Phu nhân có mời đại phu đến bắt mạch cho Lục cô nương. Tuy không lộ ra ngoài, nhưng nô tỳ vẫn hỏi thăm được — — Lục cô nương đã có thai hơn một tháng.”

Cũng có thai..

Tô Lương Thần lúc này mới không nhịn được cười cợt, than thở: “Đúng là phúc lớn, thật khiến cho người ta ước ao.”

Buổi trưa là lễ tắm ba ngày của Nguyên Tỷ nhi, Khương Lệnh Uyển lúc này cũng không cần muốn ăn trứng gà đỏ nữa. Nàng vốn là không thích ăn, bây giờ có thai, lại càng thấy không thích vị của trứng gà kia.

Lục Tông không tiếp tục lại chiều theo nàng, mang thai càng cần phải chú ý bồi bổ thân thể mới đúng, liền tự mình bóc một quả, khuyên can đủ đường mới dỗ được nàng đem lòng trắng trứng nuốt vào.

Khương Bách Nghiêu nhìn con rể sủng thê so với hắn còn muốn sâu hơn, đúng là vui mừng không ngớt. Việc nữ nhi có thai, Chu thị đương nhiên đã nói cho Khương Bách Nghiêu biết… vào lúc này, ông chỉ hận không được lập tức lên làm ngoại tổ phụ.

Với bên ngoài, Chu thị cũng không muốn nói nhiều. Gia đình giàu có có nhiều quy củ, ba tháng đầu mang thai là quan trọng nhất. Đợi trăng tròn ba lần qua đi, thai nhi coi như ổn định, lúc đó đem tin tức tốt này nói cho người bên ngoài cũng không muộn.

Khương Lệnh Huệ được Ngu Thiếu Đường thương yêu, bây giờ kiên trì cái bụng lớn, mọi người tự nhiên cũng để ý trông nom nhiều hơn. Nàng nhìn Khương Lệnh Uyển, lúc này mới lên tiếng: “Lục muội muội, chúng ta cũng đã lâu không cùng nhau ra ngoài. Ta đang có dự định đi bái Bồ tát cầu bình an cho hài tử trong bụng, Lục muội muội mấy ngày tới có thể không, chúng ta cùng nhau đến Tương Nguyên Tự một chuyến?”

Khương Lệnh Uyển đúng là hơi kinh ngạc, chỉ nghiêng đầu, nhìn Khương Lệnh Huệ một chút, lại nhìn Ngu Thiếu Đường bên cạnh.

Ngu Thiếu Đường mặc một bộ trường bào cổ tròn màu trúc xanh, lông mày rậm mắt to, cũng có thể coi là một nhân tài, nhưng hôm nay lại không dám nhìn thẳng vào vị tiểu di tử đối diện, dù sao phu quân Lục Tông của vị tiểu di tử này, là thủ trưởng của hắn.

Ngu Thiếu Đường hiểu được thê tử cùng Vinh Thế tử phu nhân tuy là biểu tỷ muội ruột, nhưng từ nhỏ quan hệ không tốt, tự nhiên cũng không dám cùng Lục Tông bấu víu quan hệ gì. Chỉ thầm mong Lục Tông sẽ không vì giúp thê tử hả giận mà làm khó dễ hắn, đã là rất tốt rồi.

Khương Lệnh Uyển bây giờ có thai, cũng muốn đi Tương Nguyên Tự cảm tạ thần linh. Nhớ tới lúc nàng còn nhỏ đến bây giờ, mỗi lần đi tương nguyên tự đều là vì cầu tử, Bồ tát chắc cũng đã bị nàng nhắc tới phát phiền, đời này mới cho nàng một hài tử sớm như vậy, đỡ phải lại bị nàng đi quấy rầy.

Có điều nàng không muốn cùng Khương Lệnh Huệ đi a.

Chỉ là, hiện tại ngay trước mặt mọi người, lão tổ tông cũng ở đây, hôm nay một nhà hoan hoan hỉ hỉ vui mừng tụ tập ở cùng một chỗ, Khương Lệnh Huệ có thịnh tình mời như vậy, nếu nàng không đáp ứng, khó tránh khỏi có chút quá không nể mặt.

Khương Lệnh Uyển lúc này mới mỉm cười, trước tiên đáp ứng, lại tiếp tục nói lát nữa muốn bàn một chút chuyện cùng Khương Lệnh Huệ.

Khương Lệnh Uyển nói: “Đợi chúng ta nói chuyện xong, Tam tỷ tỷ, chúng ta lúc đó lại hẹn ngày cụ thể.”

Khương Lệnh Huệ sờ sờ cái bụng tròn vo, nhếch miệng lên, nói: “Được.”

Truyện Chữ Hay