Phan trắc phi nói: ” A Nhạn, dì chỉ hỏi con, con rốt cục có nguyện ý giúp gì một chút hay không?”
Minh Nhạn nghe xong, trong lòng thầm cười lạnh: Thế này sao gọi là cầu nàng? Rõ ràng là đang ép buộc nàng thì có.
Minh Nhạn nhìn Phan trắc phi, ánh mắt rơi vào vùng bụng được áo ngủ bằng gấm che lấp của nàng..
Vì địa vị và tiền đồ của hài tử còn trong bụng này, dì nàng liền đem cháu gái ngoại nhét vào làm thϊế͙p͙ cho Vinh Thế tử…
Minh Nhạn cố nén bất mãn, trong mắt hiện ra lệ quang, nói: ” Dì, A Nhạn…. A Nhạn không dám đòi hỏi đến Thế tử gia.”
Phan trắc phi mỉm cười, nói: ” Con dung mạo xinh đẹp, cũng là đại gia khuê tú, có tri thức hiểu lễ nghĩa, có điểm nào không sánh bằng Thế tử phu nhân? Bây giờ trong bụng dì đang mang hài tử, nếu lần này là nhi tử — –“
Nàng dừng một chút, nghĩ tới lời vừa rồi Vinh Vương nói, ý cười trêи mặt ngày càng sâu: “Vừa mới rồi con cũng nghe được, Vương gia đã nói sẽ không bạc đãi ta. Thân phận của ta hiện tại, lên làm chính phi cũng là hợp tình hợp lý. Vương gia nhiều năm vẫn không có nữ nhân khác bên cạnh, không có đạo lý nào lại vẫn để trống vị trí Vinh Vương phi, sau ngày cũng có ngày quyền hành to lớn trong Vương phủ sẽ rơi vào tay ta. Nếu ta trở thành chủ mẫu của Vương phủ, con đi theo Thế tử, dì tự nhiên sẽ trông nom con được nhiều hơn. A Nhạn, đừng xem bây giờ Thế tử đối tốt với nha đầu kia bao nhiêu, ngày sau vẫn chưa thể biết trước được. Nếu ta là nam tử, khẳng định sẽ yêu thích cô nương hiểu chuyện như A Nhạn, chứ không phải vị Thế tử phu nhân bị nuông chiều từ bé kia.”
Minh Nhạn không ngốc, đương nhiên biết, bà căn bản không phải vì mình mà suy nghĩ như vậy.
Nếu dì thật sự sinh ra nhi tử, Vương gia đưa nàng đỡ thẳng. Đến lúc đó vì đứa con trai này, khẳng định là sẽ ngầm hạ độc thủ với Vinh Thế tử. Nàng nếu thật sự theo Vinh Thế tử, cũng chỉ là để trở thành công cụ hại Vinh Thế tử của dì mà thôi.
Nàng không đạo lý nào lại phải tự hy sinh hạnh phúc của chính mình để làm vậy.
Lại nói, nàng căn bản không thích vị Vinh Thế tử lạnh như băng kia, người nàng yêu thích chính là….
Có điều nàng không thể nói ra lời thật lòng được.
Nếu như bị dì biết được người nàng thương nhớ là Vinh Vương, chỉ sợ dì sẽ tức giận đến hỏng. Thật ra, nàng hình như cũng có chút kỳ vọng muốn nhìn thấy dáng vẻ dì bị mình chọc cho nổi giận.
Nếu như…. nếu như Vinh Vương có thể không chỉ xem nàng như tiểu bối, thì tốt rồi.
Minh Nhạn suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: ” Dì suy nghĩ vì A Nhạn suy nghĩ như vậy, A Nhạn nên cảm kϊƈɦ mới đúng, chỉ sợ– — chuyện này có liên quan đến chung thân đại sự của A Nhạn. Dì hãy để A Nhạn trở về suy nghĩ thật kỹ, có được không?”
Đến cùng vẫn là cháu gái ngoại của mình, Phan trắc phi cũng là người từng trải, hiểu được chuyện như vậy xác thực không thể lập tức đưa ra quyết định.
Nàng nhìn cháu gái ngoại sinh đẹp như hoa trước mắt, nói: ” Dì không ép buộc con, chỉ là– –, nếu con nghe dì, sau này dì nhất định sẽ cố gắng giúp con giữ vững gót chân ở Vinh Vương phủ.”
Nàng giơ tay, cách áo ngủ bằng gấm vuốt ve bụng dưới, nói: “… Thói đời mà, kẻ sống đến cuối cùng mới là doanh gia. Con theo Vinh Thế tử, ngày sau nếu như không còn Thế tử phu nhân, không phải là không thể đỡ thẳng.”
Minh Nhạn mờ mịt một trận, càng nghe càng như nhìn rõ hơn bộ mặt đáng ghét của dì.
Dì đây chính là đang nguyền rủa Thế tử phu nhân chết sớm!
Một gia đình đang yên lành êm ấm, phàm là người có chút lương tri, đều sẽ không đi phá hoại.
Nhân gian nam tử si tình có ít, người đối với bên ngoài lãnh lãnh đạm đạm, nhưng đối với thê tử lại đau lòng sủng nịnh như Vinh Thế tử, lại càng hi hữu.
Minh Nhạn không dám nói gì, chỉ trò chuyện qua loa thêm một lúc, sau đó đứng lên trở về phòng.
———————–……———————–
Khương Lệnh Uyển trở về Long Ngọc Viện, lúc này Sơn Trà mới bất mãn nhỏ giọng: ” Phan trắc phi này cũng thật là tự mãn, trong bụng vừa có một hài tử, con mắt liền để lên tận đỉnh đầu. Phu nhân đã cố ý đi thăm, bà ta còn tỏ vẻ lãnh lãnh đạm đạm, bày sắc mặt cho ai xem chứ?”
Có gì quý giá, một cái danh tiếng trắc phi, nói trắng ra, chính là thϊế͙p͙ thất mà thôi!
Khương Lệnh Uyển vẫn là không lên tiếng. Không quan tâm là Vương phủ hay là gia đình bình thường, trong bụng chỉ cần có hài tử, địa vị tự nhiên sẽ không giống nhau. Huống hồ Phan trắc phi nhiều năm chưa mang thai, đương nhiên sẽ càng trân trọng.
Chỉ là Vinh Vương lần này, làm nàng có chút thất vọng. Khương Lệnh Uyển nhíu nhíu mày lại– — chẳng lẽ nếu Phan trắc phi sinh được con trai thì Vinh Vương sẽ thật sự đưa nàng đỡ thẳng? Chưa nói tới thâm tình đối với Vương phi đã qua đời, cũng nên nghĩ một chút tới cảm thụ của Lục Tông cùng Bảo Thiền mới đúng.
Khương Lệnh Uyển phiền muộn cả buổi trưa, mãi đến khi Lục Tông trở về, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Nàng đem chuyện buổi sáng Phan trắc phi suýt chút nữa sẩy thai nói cho Lục Tông, Lục Tông nghe xong, chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Nàng hiểu được trong lòng hắn cũng không thích Phan trắc phi, liền ngồi tới gần một chút, giơ tay sờ sờ mặt hắn, nói: ” Ta thấy cha đối với hài tử của Phan trắc phi có vẻ rất coi trọng, hơn nữa… trong lời nói có ý tứ muốn đem Phan trắc phi đỡ thẳng.”
Lục Tông lúc này mới có phản ứng. Hắn thoáng nhấc mắt, đôi con ngươi đen đậm lẳng lặng nhìn nàng, cầm lấy tay nhỏ của nàng, nói: ” Yên tâm, việc nội viện của Vinh Vương phủ này, sẽ vẫn do nàng làm chủ.”
Nàng không phải lưu ý cái này!
Khương Lệnh Uyển lắc đầu một cái, nói: ” Ta không phải có ý này, chẳng lẽ Tông biểu ca cảm thấy ta chỉ để ý đến chính mình thôi sao.” Có làm chủ nội viện hay không, đối với nàng không phải chuyện quan trọng nhất.
Nàng tiếp tục nói: ” Thật ra– — nói lời thật lòng, cha đối với nương dù tình cảm có sâu hơn đi nữa, đến cùng cũng chỉ là nam nhân, ngày sau Bảo Thiền xuất giá, bên cạnh người cũng phải có một người ân cần hỏi han. Coi như là thật sự muốn tái giá, cũng là hợp tình hợp lí, chỉ là…về Phan trắc phi…”
Nàng không thích Phan trắc phi cho lắm, luôn cảm thấy nội tâm người này có phần rất xấu xa.
Nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lục Tông, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng thử dò xét hỏi: ” Chàng sẽ không tức giận chứ?”
Nàng chỉ nói lời nói thật lòng thôi.
Lục Tông cầm tay nàng, nói: ” Không đâu.”
Khương Lệnh Uyển thở dài một hơi, lại nói: “Ta dù sao cũng mới gả tới, hơn nữa thân là con dâu, chuyện như vậy cũng không thể quản nhiều. Nhưng ta không muốn chàng không vui.”
Nàng tuy là có chút đồng tình với Vinh Vương, nhưng trong lòng nàng để ý nhất, vẫn là cảm thụ của Lục Tông.
Biết trong lòng nàng cũng xoắn xuýt, Lục Tông đem người kéo vào ngực, để nàng ngồi trêи đùi mình. Hắn nâng khuôn mặt nhỏ của nàng, bàn tay lớn ở trêи mặt nàng nhẹ nhàng vuốt ve, lúc này mới nói: ” Nàng yên tâm, sẽ không lại có thêm Vinh Vương phi.”
Khương Lệnh Uyển không biết vì sao Lục Tông lại chắc chắn như vậy, nhưng cũng không hỏi lại, chỉ lẳng lặng ngồi cùng hắn, sau đó cùng nhau dùng ngọ thiện.
Sau khi cùng thê tử dùng ngọ thiện xong xuôi, Lục Tông đi thư phòng xử lí sự vụ, Khương Lệnh Uyển cũng bận bịu đi làm việc của mình.
Mãi cho đến chạng vạng, Khương Lệnh Uyển vẫn không thấy Lục Tông trở về. Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, liền tự mình đi thư phòng nhìn một chút.
Không ngờ Lục Tông đúng là không ở đây, trong thư phòng chỉ có một mình Đỗ Ngôn. Hắn nhìn Thế tử phu nhân, hành lễ rồi mới nói: ” Phu nhân, Thế tử gia đi tới chỗ của Vương gia.”
Khương Lệnh Uyển nhíu nhíu mày lại, chuyện này ngược lại có chút kỳ quái, bình thường Lục Tông rất ít khi đi gặp Vinh Vương. Có điều… dù sao cũng là cha con, nói chuyện một chút cũng tốt. Khương Lệnh Uyển không làm khó Đỗ Ngôn nữa, chỉ gật đầu nói: ” Được, ta biết rồi.”
Lúc này ở sương phòng, Vinh Vương cùng Lục Tông đang ngồi trong sân uống rượu.
Vinh Vương sắc mặt đã hơi đỏ, nhìn nhi tử ngồi bên cạnh, lúc này mới nói: ” Tông nhi, con có phải là… oán cha?”
Hắn tự xưng đối với thê tử thâm tình, nhưng đến cùng vẫn không có làm được chỉ có một mình nàng. Bây giờ đối mặt với nhi tử, đúng là có chút chột dạ.
Lục Tông hai mắt hoàn toàn thanh tỉnh, không nhanh không chậm uống một chén rượu, mùi rượu cam liệt lan tràn ở trong khoang miệng, mới nhìn về phía Vinh Vương: ” Người muốn đem người kia đỡ thẳng?”
” Người kia” ở đây là ám chỉ ai, tất cả đều hiểu được.
Vinh Vương nhất thời sững sờ, sau mới nói: ” Tông nhi, ta…”
Lục Tông không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Vinh Vương nhìn nhi tử của mình, lại nghĩ tới nữ nhi cùng hắn giận dỗi mấy ngày nay, vội giải thích: ” Sẽ không đâu.” Hắn có thể dùng phương thức khác bồi thường Phan trắc phi, thế nhưng không thể dùng phương thức này.
Nếu như hắn thật sự đem Phan trắc phi đỡ thẳng, một đôi nhi tử nữ nhi của hắn, chắc chắn sẽ ngày càng sinh ra khoảng cách với hắn.
Loading...
Lục Tông nghe xong, trêи mặt cũng không có bao nhiêu biểu tình, chỉ lẳng lặng đem bình rượu rỗng đã uống hết đặt lên bàn đá, mở miệng nói: ” Người muốn có bao nhiêu nữ nhân, ta sẽ không quản. Chỉ là ít nhất… người phải đem vị trí này thay nương giữ lại.”
Vinh Vương tự biết lúc trước vì sự nhẹ dạ của mình làm thua thiệt vợ cả, những năm gần đây, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tái giá.
Thời điểm thê tử vừa mới qua đời, hắn vừa vặn là tuổi ngựa non háu đá, nhưng đối với chuyện nam nữ cũng không có chút nào để ý. Bây giờ thời gian đã qua rất lâu, hắn cũng đã đến tuổi bốn mươi, đúng là muốn có người bồi chính mình.
Hôm nay, hắn xác thực có nghĩ tới tâm tư đem Phan trắc phi đỡ thẳng, nhưng ý nghĩ này chỉ là nhất thời, chờ hắn nghĩ tới các con của mình, cũng đã bỏ đi.
Đúng vậy. hắn sao có thể phụ lòng thê tử, dù thế nào cũng phải đem vị trí Vương phi này giữ lại cho nàng. Dù sao, nàng đời này đi theo mình, đã mang tất cả những gì tốt đẹp nhất của một nữ nhân đều cho hắn.
Nàng tuy hiểu chuyện, nhưng nếu hắn đem vị trí Vinh Vương phi này cho Phan trắc phi, chờ sau này hắn sau trăm tuổi cố gắng tới tìm, nàng cũng sẽ không nguyện ý gặp lại hắn.
Lục Tông khởi thân đứng dậy, một bộ cẩm bào xanh ngọc càng làm cho cả người hắn thêm vẻ cao to tuấn dật, Vinh Vương nhìn nhi tử của chính mình, cả vóc dáng đều muốn cao to hơn hắn một chút.
Nghĩ tới tình cảm của nhi tử đối với con dâu, Vinh Vương thầm tự giễu: nếu so sự trung thành đối với thê tử, hắn đúng là không đáng nhắc tới.
—————–……….————————–
Khương Lệnh Uyển không muốn quấy rối hai cha con bọn họ, liền chống cằm ngồi ở bàn cơm chờ. Nhưng Lục Tông thật lâu vẫn chưa trở lại, cơm nước đều đã có chút nguội.
Nhìn sắc trời đã tối, nàng tâm trạng lo lắng, vẫn là quyết định đi ra cửa tìm.
Vinh Vương phủ đã thắp đèn tử sớm, đèn đuốc sáng trưng, nhưng có vẻ hơi yên tĩnh. Mưa đêm rơi lất phất, cây cối phát ra tiếng vang rì rào xao động, bên ngoài viện tử là một mùi hoa mẫu đơn.
Khương Lệnh Uyển vốn muốn đi Cẩm Hoa Cư nhìn một chút, đoạn vừa mới ra sân, liền nhìn thấy trong lương đình cách đó không xa, Lục Tông cứ như thế lẳng lặng ngồi.
Nàng hiểu được hắn tính tình trầm ổn, ở bên ngoài càng là biểu hiện âm thầm. Bây giờ cô đơn ngồi một mình ở chỗ đó, lòng nàng lập tức tê rần, sau đó vội vàng đi tới.
” …Tông biểu ca”
Khương Lệnh Uyển kêu một tiếng, ngồi vào bên cạnh hắn, lúc này mới thấy hắn chậm rãi quay đầu nhìn mình.
Nàng nhìn hai con mắt hắn có chút ʍôиɠ lung, tới gần một chút, mới ngửi được mùi rượu trêи người hắn. Nàng giơ tay sờ sờ mặt hắn, nhíu mày nói: “Chàng uống rượu?”
Nam nhân uống rượu là điều bình thường nhất, Lục Tông tửu lượng rất tốt, nhưng là người không mê rượu. Ngày hai bọn họ thành thân, Lục Tông uống nhiều như vậy, nhưng đến cùng vẫn là chưa say.
Nàng vuốt mặt hắn, sau đó xoa xoa đầu của hắn, ngữ khí sủng nịnh: ” Được rồi, lúc này không trách chàng. Theo ta trở về.”
Lục Tông không lên tiếng, nhưng cực nghe lời, tùy ý để nàng nắm tay dắt đi, ngoan ngoãn như đại cẩu, cứ thế cùng với nàng trở về viện.
Đã là phu thê, Khương Lệnh Uyển cũng không có gì cần ngần ngại, liền mang hắn đi tịnh thất tắm rửa một phen. Hắn đã hầu hạ nàng tắm rửa qua mấy lần rồi, nhưng hôm nay nàng hầu hắn tắm rửa, lại là lần đầu tiên.
Trong ngày thường nàng yếu ớt, mọi thứ đều muốn Lục Tông nhân nhượng nàng, nhưng so với đời trước, nàng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều. Việc tắm rửa thay người khác như thế này, nàng cũng là lần đầu tiên, nhưng lại cực kì chăm chú.
Lục Tông kỳ thực cũng không có say thật. Trong ngày thường hắn không muốn nàng động thủ, bao dung nàng như bao dung một hài tử vậy. Hiện tại, hắn nhìn nàng nghiêm túc cẩn thận chăm sóc mình, lại phát hiện thật ra nàng rất ngoan ngoãn.
Khương Lệnh Uyển đã nhiều lần nhìn qua thân thể to lớn cường tráng của Lục Tông, nhưng hôm nay nhìn lại, mặt vẫn có chút nóng.
Nàng phiền phiền nhiễu nhiễu thay hắn cọ sạch sẽ trêи người, sau đó mới cúi đầu tiếp tục sát xuống.
Người đã say rồi, vậy mà chỗ ấy không có chút nào ngoan ngoãn, mới đầu còn mềm oặt, vừa thấy nàng, lại giống như nhìn thấy chủ nhân, lập tức ngẩng đầu lên cùng nàng chào hỏi.
Nàng đỏ mặt, cảm thấy nó quá mức nghịch ngợm. Nàng vốn là không muốn cọ rửa, nhưng không có lý nào lại bỏ qua mình nơi này. Hơn nữa vốn nam nhân và nữ nhân, vị trí này rất trọng yếu, đương nhiên là phải tẩy sạch.
Khương Lệnh Uyển nhắm mắt thay hắn chùi rửa sạch sẽ xong, lúc này mới giúp hắn mặc một thân tẩm y bạch trù, dẫn hắn đi ra ngoài.
Nàng là người mới học nghề, thời điểm tắm rửa không cẩn thận làm cho tóc của hắn đều ướt nhẹp, hai người đi ra ngoài, nàng liền cầm lên một cái khăn sạch sẽ, giúp hắn lau khô tóc.
Lục Tông nhìn nàng, sau đó cả người nghiêng nghiêng lại gần xuống, gối đầu lên bắp đùi của nàng.
Khương Lệnh Uyển hơi khựng lại, cúi đầu nhìn mặt của hắn. Nàng giơ tay sờ sờ, nhéo nhéo mặt hắn: ” Lục Tông?”
” …Ừ.” Lục Tông đáp một tiếng, vẫn gối lên trêи đùi của nàng nhắm hai mắt lại, mi mắt dài ngả xuống dưới, vẽ ra hai đường dày đặc bóng tối.
Khương Lệnh Uyển cười cười, cảm thấy Lục Tông lúc này có chút tính tình trẻ con. Nàng vỗ về mặt hắn, tinh tế miêu tả ngũ quan một lượt, cảm thấy quá mức đẹp đẽ, sau đó mới cúi người, hôn một cái lên môi mỏng của hắn.
Nàng bỗng nhiên rõ ràng, đây mới chính là hình thức chung sống của phu thê chân chính. Thời điểm hắn đau nàng, sủng nàng, nàng có thể tùy hứng, yếu ớt. Đến thời điểm hắn khó chịu, nàng cũng có thể chăm sóc hắn, làm bạn với hắn.
Hiện tại nàng vẫn chưa được xem là một thê tử hiểu chuyện thành thục, nhưng nàng vẫn còn thời gian cả đời, có thể chẫm rãi học hỏi, chậm rãi tiến bộ.
Nàng nặn nặn sống mũi anh tuấn của Lục Tông, lại bị hắn nhanh tay giữ lại, sau đó nắm tay nàng, cứ thế cầm đưa đến bên mép, há mồm cắn nhẹ vào ngón tay nàng.
” Ai, đừng cắn….”