" Tiểu Đằng Tử của chúng ta thật là giỏi a~" mẹ Tử Đằng ôm nó hôn hôn hít hít như nó là con nít lên ba ko bằng...
Ba Tử Đằng lại chêm vô " Ta tự hào về con!"
Tử Đằng lại một mặt ủ dột, chẳng thèm nói chi...
" hiếm khi cả nhà ta sum họp như vậy, hôm nay cả nhà mình đãi tiệc nho nhỏ đi... " ông Dương lên ý kiến
" ông xã à, hay đó để mừng Tử Đằng tốt nghiệp nhưng sau đó chúng ta phải chiêu đãi linh đình cho nó lên chức tổng tài luôn mới được... " bà Dương nhiệt liệt hưởng ứng
" đúng đó, lúc đó hai vợ chồng mình thoải mái đi chơi rồi, có hai đứa con giỏi như vậy mà... "
Hai ông bà ko thèm để ý tới cảm giác của nó, nắm tay nhau vào bếp nấu nướng.
Để hai ông bà đi rồi, Tuệ Lâm mới bắt chuyện Tử Đằng bằng cái đạp chân vô người nó
" nè, nè đừng có mà giỡn kiểu đó nghe... " Tử Đằng nhăn nhó, ôm cái gối hơi cuộn chân lên sofa.
" hai đứa giận nhau à!" Tuệ Lâm nghiêm túc hỏi Tử Đằng...
Nó im lặng, ko thèm trả lời bà chị đang tò mò
" này!!!" Tuệ Lâm lại dùng chân khều khều nó...
" này, đã bảo thôi đi mà!!!...." nó bực dọc hất chân chị ra, " đã bảo đang khó chịu muốn chết!"
" ngốc lắm cưng ạ, có giận dỗi kiểu gì cũng chạy đi mà năn nỉ người ta biết chưa?" Tuệ Lâm liếc Tử Đằng... " nếu ko có ngày mày mất " zợ" đừng khóc vớ chị nghe chưa!"
Tử Đằng nghe câu mất nàng lại đâm hoảng, ngồi nhổm dậy nhìn Tuệ Lâm...
" thế giờ em phải làm sao?" nó nhăn nhó hỏi
" thì mày phải cho chị biết chuyện gì mới có cách mà gỡ... " Tuệ Lâm nhướn mày.
Tử Đằng lại đem đầu đuôi câu chuyện ra kể cho chị gái nghe. Nó đâu mà ngờ có ngày lại đi nhờ bà chị hắc ám này bày mưu chuyện tình cảm.
" uhm huh... Ngốc quá! Người ta tới như vậy là đã có ý tha thứ em rồi! Chưa thấy ai ngốc như em á~"
" Thật á!" mắt nó sáng rực lên
" đồ đầu đất....đi tới gặp người ta ngay đi, có khi người ta đang nằm đợi mi ở nhà ko chừng!" Tuệ Lâm nháy mắt vớ Tử Đằng.
Nó tươi tỉnh hẳn, bật dậy phóng ra cửa,
" nè, nè không thay đồ à, định mang bộ đồ ngủ đó ra đường à?"
"ha ha," Tử Đằng cười trừ chạy lên phòng phút đã chạy xuống còn hỏi vặn lại " chị có chắc là em tới được chứ?"
" đồ ngốc đi mau đi... " Tuệ Lâm cười đánh đầu nó.
" moa... Cảm ơn bà chị!" Tử Đằng hôn má Tuệ Lâm rồi lao đi...
Tuệ Lâm lắc đầu, " đúng là yêu có khác... "
.
.
..
Yên Đan nghe tiếng chuông cửa, nàng khấp khởi chắc mẩm là Tử Đằng. Nàng làm mặt băng lãnh ra mở cửa
" Dạ, em chào cô!!!" Á Trung đứng trước cửa với ly mattcha cười tươi với Yên Đan...
Nàng ngạc nhiên " ơ, là em à? Có việc gì ko em?"
Á Trung cười trừ, bối rối mặt lại đỏ gay... " dạ... Dạ thực ra thì em chỉ là tiện đường qua đây.. Biết cô thích uống cái này nên em mua cho cô... " Á Trung giơ ly nước cho nàng...
" oh, cảm ơn em..." nàng nhậny nước cũng hơi khó hiểu một chút,
" em có muốn vào nhà một chút..." nàng thật sự là ko muốn gặp ai khác lúc này ngoài Tử Đằng nhưng vì lịch sự nên...
" ủa? Trung, sao cậu lại ở đây???" Tử Đằng chau mày nhìn Á Trung...
Yên Đan nghe giọng nó tim lại đánh rộn ràng, rõ ràng nàng nhớ nó chết đi được... Nàng cố nén nụ cười, phớt nó.
" a~ thực ra thì..." Á Trung mặt lại đỏ hơn như người ăn trộm bị bắt quả tang...
" tôi nhờ Á Trung mua nước ko được à?" Yên Đan cố tình trêu tức Tử Đằng.
Tử Đằng chau mày " mua nước... " nó liếc ly nước nàng cầm trên tay mà hơi khó chịu với Á Trung..." em cũng có thể mua được mà!" nó nói bất mãn..
Nàng phớt nó đi " A Trung em vào nhà chơi đi!" nàng nói như thể đúng rồi, nhưng thực lòng A Trung mà vào, Tử Đằng mà ngu ngốc bỏ về nữa là nàng "hận" nó suốt đời luôn...
" a thôi ạ, em về... " Á Trung từ chối, khiến Tử Đằng hớn hở ra mặt...
Giằng co cuối cùng là cả ba cùng vào nhà, chẳng ai nói nhau câu gì!
Cuối cùng Tử Đằng lên tiếng trước, " e hèm! Tớ ko biết rốt cuộc cậu có chuyện gì Trung a, mà cậu có thể cho tớ với cô Chương đây một cuộc nói chuyện riêng được ko?"
" a, tất nhiên rồi tớ sẽ về ngay... Cô em xin phép về... " Á Trung đứng dậy ngượng ngùng
Tử Đằng khoanh tay trước ngực, mặt hầm hầm...Mặc nàng đang cố gọi Á Trung ở lại...
Á Trung đi rồi, nàng lườm Tử Đằng phát... " người ta đi rồi, ai đó cũng nên về giùm đi... Tôi ko rảnh tiếp chuyện đâu"
Tử Đằng nhìn Yên Đan mà tan nát cõi lòng, nó nhớ nàng đến như vậy mà nàng sao ko hiểu cho nó một chút...
Từ hôm đó đến giờ, nó ko được nói một câu tử tế với nàng, ko được chạm tới nàng một phút giây nào...
Yên Đan thấy nó im lặng, nàng cũng thôi ko muốn nói nữa.. Nàng rõ ràng hết giận nó rồi. Biết nó ko có lỗi mà, sao cứ muốn hờn dỗi nó mãi... Nàng nhìn nó, nó lại cứ nhìn nàng mãi.
Ánh mắt nó chân ái nhìn nàng, ở khoảng cách vừa đủ đau. Nó ở sofa phòng khách nàng đứng ở gần bếp... Cứ nhìn nàng mãi.
Ánh mắt chứa cả bầu trời thuơng nhớ, nàng cũng ko nhìn nó mãi đâm ngượng lại cúi mặt xuống, chân di di sàn gỗ... Nàng thở dài...
Tử Đằng cũng thở dài đánh thược, nó bước tới gần nàng... Yên Đan tim càng đập nhanh hơn khi nó càng tới gần nàng...
Tử Đằng mặc kệ nàng đó, bây giờ có đánh chết nó cũng quyết ôm nàng cho thỏa nỗi nhớ thuơng...bg-ssp-{height:px}
Nhưng không, nàng chỉ đứng đó im lặng... Tử Đằng tới bên nàng, nắm tay Yên Đan đưa lên hôn...
Nàng ko phản ứng, Tử Đằng biết nàng đã chấp nhận nghe nó nói
" mama,... " nó nâng cằm nàng Yên Đan lại ngoan ngoãn nhất mực ngước lên nhìn nó... " mama,... " Tử Đằng nghiêng đầu chân ái ấn lên môi nàng nụ hôn rất nhẹ...
Phút giây đôi môi hai người chạm nhau, trái tim nàng như vỡ ra... Cả người Yên Đan như nhũn ra... Đã lâu rồi nàng chưa lại được nó hôn...
" mama... Em yêu cô!" Tử Đằng ấn sâu môi mình lên môi nàng lần nữa, lần này sâu hơn, ngọt ngào hơn... Bao nhiêu xúc cảm tất cả hòa quyện trong nụ hôn phút giây này.
Bao nhiêu giận hờn, xa cách, nhớ nhung đều trút đổ trong cái hôn này!!!
Tưởng chừng như nữa thế kỷ trôi qua, Tử Đằng chủ động rời nụ hôn nó dụi dụi trán nàng mắt nàng vẫn nhắm hờ hững. .." tha thứ cho em..." hôn nhẹ lên mắt nàng... " đừng rời bỏ em... Xin cô,... Ko có cô em chết mất!!!"
Nàng chỉ im lặng, nó gục vào vai nàng " nói gì với em đi... Đừng im lặng mãi như vậy... Em phải làm sao?"
Yên Đan cười nhẹ, vòng tay quanh eo Tử Đằng...cắn vành tai Tử Đằng... " người ta ko tha thứ mà thế này á... Đồ ngốc..."
Tử Đằng vẫn giữ yên tư thế gục trên vai nàng mà cười khúc khích... " mama, đừng thế nữa Đằng Tử sợ lắm lắm..."
Yên Đan dây dây trái tai nó, luồn tay vào lưng nó gãi nhè nhẹ...
" ...nếu hối lỗi thì chuộc lỗi đi... " Yên Đan mặt đỏ hồng khi Tử Đằng bật dậy nheo mắt nhìn nàng
" ý mama là sao?" Nó ranh mãnh trêu nàng, Yên Đan choàng cổ nó " đừng có giả vờ nữa... Biết bao lâu rồi chưa trả bài chưa hả?"
" Yes Madam!" Tử Đằng mắt long lanh, bế thốc nàng trên tay đi thẳng lên phòng...
.
.
.... " mama cô sao lại gầy đến vậy?" Tử Đằng nhìn cặp bánh bao của nàng trêu ghẹo " nó nhỏ đi phần a~"
Yên Đan nhăn nhó, dùng hai tay sờ sờ ngực mình " nhỏ thật à, thấy vẫn bình thường mà"
" ừ, nhỏ xíu... Bóp ko có thích như mọi khi a~" Tử Đằng tỏ vẻ ko hài lòng
Nàng bí thế đâm dỗi " hứ, ko thích chứ muốn tìm đến cô ta phải ko?" kéo áo che ngực lại
" không không, đừng có nghĩ như thế mà!".... Nó gỡ tay nàng ra, kéo áo vứt xuống sàn nhà... " người ta cả đời chỉ có một tình yêu duy nhất là mama thôi.. "
Tử Đằng bóp mạnh bên ngực nàng, hôn hôn bên còn lại... Chiếc lưỡi thần kì lại đá đá vòng vòng trên đầu nhũ hoa... Khiến Yên Đan đứng ngồi ko yên,
Tử Đằng lại càng làm tới trêu ngươi nàng, biết nàng nhạy cảm một bên lại se se nó một bên lại mút chùn chụt... Cứ thế thay phiên nhau qua lại, mắt lại đưa lên theo dõi sắc mặt nàng...
Yên Đan lim dim hờ hững rên từng chút một theo các động tác cương như của nó...
" trời sinh ra phụ nữ thật chỉ là để quyến rũ nam nhân mà... " Tử Đằng liếm môi nuốt nước bọt nhìn cơ thể nàng.
Yên Đan kiêu hãnh tự hào cơ thể mình, đồng thời trêu chọc Tử Đằng... " có nam nhân nào đang ở đây hả?" nàng cười giòn tan
" á ha, trêu em á hả? Được sẽ cho cô nếm mùi... " Tử Đằng bị chọc đúng chỗ nổi trận...
" để xem được tới đâu, mấy lần trước quá lắm là được hai lần chứ mấy~ yếu thì nhận mình yếu đi mà... " nàng cắn cắn ngón tay mình châm chọc...
" A~ sao cứ thích nói như vậy... " Tử Đằng chau mày nhìn nàng cười, khiêu khích quả là tiếp lửa a~
Nó ko thèm nhẹ nhàng với nàng nữa, tiến thẳng tới thâm cung luôn...
Nó cho tay luồn vào trong quần lót nàng... Áp tay lên hạ bộ, lướt ngón tay giữa khe đào rồi đâm mạnh vào bên trong đang ướt át..
" a~,ai cho thô bạo vây a~" Yên Đan bặm môi bấu vai Tử Đằng... Tử Đằng nhếch mép cười đắc chí, bên dưới tay nó ra vào liên tục " mama... Cô nhạy cảm quá nha! Chưa chi đã ướt đến như vậy... "
Yên Đan, phớt lời nó nói đi nàng nghiêng mặt sang bên tránh ánh nhìn nó... Nàng bấu chặt hơn, hông nàng nhấc cao hơn... Rõ ràng cố nén tiếng rên sắp thoát ra khỏi cổ...
" mama, thư giãn đi cô khít như vậy a~... Rên thì rên đi, nén làm gì" nó kề sát môi hôn hôn nàng. Yên Đan trả đũa, nàng cắn môi nó ko chịu buông, đến khi Tử Đằng phải rên lên một tiếng than đau đau nàng mới cười khúc khích nhả ra...
Cũng là lúc, nó cảm nhận bên dưới nàng đang chuyển động, Yên Đan nâng hông cao hơn, lại ko kiềm chế được.. Nàng nhấc nhấc mông mình theo nhịp ra vào của Tử Đằng..
Tử Đằng nhìn biểu cảm quằn quại trên gương mặt nàng mà nhăn theo, gia tăng tốc độ mỗi lúc một nhanh...
Nó cảm nhận cô bé của nàng đang ôm chặt hai ngón tay mình, nàng đồng thời rên dữ hơn,dồn dập... Yên Đan chịu ko được lại cắn vai Tử Đằng...
" hơ... Hơ..." Yên Đan ngửa cổ ra mà thở, Tử Đằng rút tay ra...
Nó đâu để nàng hưởng thụ dễ vậy! Nó trườn xuống bên dưới nàng, giữ hai chân nàng sang bên lại chúi mặt vô ngay động đào.
Bao nhiêu tình yêu nó liếm sạch hết,
" a~ đừng mà, ko biết bẩn à.. " Yên Đan đưa tay kéo nó lên, nàng xong rồi thấy như thế chỉ xấu hổ thôi...
Xong á, Tử Đằng cười thầm, em sẽ cho cô biết Tử Đằng này như thế nào...
Nó đưa lưỡi quét dọc hang động, rồi đá đá lên hạt đậu của nàng... Nó ngước nhìn thấy nàng nhăn mặt, nấc theo mỗi động tác của nó..
Nó lại dùng lưỡi điêu luyện như vậy, thọc sâu vào bên trong lúc nhanh lúc chậm, nó lật nàng lại...
Nhìn cái mông trắng hếu mà phát ghét, nó đánh cái chát để dấu ngón tay...
" làm gì vậy a~" nàng giật mình nhăn nhó
Tử Đằng chỉ cười, " nó chồm lên bóp bóp cặp ngực tròn lẳng đong đưa của nàng, rồi cho ngón tay vào bên trong nàng... Rất thành thục, " Đừng chối từ em... " nó thều thào... "
phút sau nàng gồng mình xuất tinh lần , không biết là mệt mỏi hay sảng khoái...nàng nằm sấp mắt lim dim nhìn nó... " em là đồ hư hỏng a~..."
Tử Đằng vuốt dọc sống lưng nàng cười cợt.... " vẫn chưa mà, em còn chưa cảm thấy gì hết mama... "
Tử Đằng ko để nàng nói thêm gì nữa, nó lại nằm đè lên cơ thể mỹ miều của nàng mà ngấu nghiến như con hổ đói...
" ây da... Ai nhạy cảm thì bỏ quá cho nhé!!! Tại vốn bản chất các gei là gần nhau ko H ko được... Huống chi lâu ngày sáp lại >_