Thoáng nghe tiếng vó ngựa từ xa. Đám trẻ con cùng nữ nhân trong thôn liền rối rít í ới gọi nhau, rồi cùng kéo nhau ra đầu thôn trông ngóng, chào đón đoàn người đi buôn trở về. Tịnh Nhu cũng dừng tay, bước tới bờ suối, vừa rửa tay, vừa nhìn Thanh Huyền cười nói:
- Chắc là Văn Tung ca và mọi người đã về! Chúng ta cùng ra ngoài đón họ đi!
Thanh Huyền nhìn lại bộ y phục rách bươm, chắp vá đủ chỗ của Tịnh Nhu, khẽ cười hỏi:
- Ngươi là đón Văn Tung đại ca, hay là đón y phục mới huynh ấy mua về đây?
Nghe Thanh Huyền hỏi trêu, Tịnh Nhu tự nhìn lại mình, sau đó cũng gượng cười:
- Đều đón cả, có được chưa? - Nàng nắm tay Thanh Huyền cùng bước ra.
Đến đầu thôn, mọi người vây quanh đoàn ngựa người của Văn Tung hân hoan chờ đón những món hàng hóa mà Văn Tung mang về. Văn Tung tháo hết đồ trên ngựa xuống, từng món từng món phát cho mọi người theo như yêu cầu gửi gắm của họ mà mua về. Dân làng thiếu thốn, nhận được đồ mình muốn đều rất vui mừng hớn hở. Đến lượt Tịnh Nhu và Thanh Huyền, Văn Tung vẫy Tịnh Nhu đến, nhét một túi bạc vào tay nàng, rồi chỉ lên một đống vải vóc trên lưng ngựa nói:
- Đây là tiền bán tranh của hai muội. Còn cả đó là y phục và chăn bông ta mua giúp đấy!
Y nhìn sang Thanh Huyền, mỉm cười nói:
- Hôm nay gặp được một người khách sang trọng. Ông ta rất thích tranh của muội, đánh giá rất cao và trả rất nhiều tiền. Hì hì! Thật tốt đấy! Sau này các muội cứ vẽ tranh ta mang bán giúp cho. Tịnh Nhu khỏi phải lên núi săn thú cho cực nhọc nữa!
Tịnh Nhu nghe Văn Tung nói, gượng gạo mỉm cười. Nàng bước lại chỗ y phục và chăn bông trên lưng ngựa, lấy nó xuống, vừa ôm vừa nói với Thanh Huyền:
- Nhiều vải và chăn thế này, từ nay nàng và Chu Đam không cần sợ lạnh nữa nha!
Nàng gượng cười, cầm túi bạc muốn đưa lại cho Thanh Huyền. Thanh Huyền trên tay ôm Chu Đam, mỉm cười với nàng nói:
- Chẳng phải nói Nhu nhi là chủ gia đình sao? Bạc kiếm được phải do Nhu nhi giữ. Trong nhà chi tiêu gì, cũng đều do Nhu nhi lo. Ta và Chu Đam đều phải dựa hết vào Nhu nhi đấy!
Tịnh Nhu mỉm cười, cúi người xuống hôn lên trán Chu Đam đang trong lòng Thanh Huyền. Vừa lúc đó, một tràng tiếng ngựa phi gấp tiến đến trước thôn. Tất cả mọi người giật mình kinh hoảng nhìn ra. Ngựa phi nhanh quá, làm bụi bay tung tóe một góc trời. Người dân trong làng hoảng sợ, vội nép sát vào nhau. Văn Tung và các tráng niên bước ra phía trước nhìn xem. Một hàng người ngựa khoảng một trăm người đang dừng ở trước thôn. Cả thôn kinh hoảng. Tại sao lại có nhiều người đến như vậy? Bọn họ lại mang theo vũ khí? Bọn họ muốn đánh cướp sao?
Tịnh Nhu theo bản năng liền bước lên phía trước Thanh Huyền, mắt hướng về đám người đang tiến đến gần, tư thế sẵn sàng đối mặt. Người đầu tiên bước vào chính là vị khách mà Văn Tung vừa khen ngợi là hào phóng sang trọng, Hàn Vĩnh Chung. Văn Tung nhìn thấy ông ta, cũng bớt lo lắng, bước lên chặn trước Hàn Vĩnh Chung hỏi:
- A! Thì ra là vị khách quan! Ngài đến đây là muốn mua tranh, hay có còn có điều chi?
Hàn Vĩnh Chung không nhìn đến Văn Tung mà đưa mắt lướt một lượt hết tất cả mọi người trong thôn làng. Lão dừng trước một nữ nhân tay đang ôm con nhỏ. Cạnh bên còn có một nữ nhân khác, tư thế thủ bị, như sắp muốn đánh nhau. Hàn Vĩnh Chung mỉm cười, bước thẳng đến trước mặt Thanh Huyền rồi chắp tay, cúi đầu xuống nói:
- Hàn Vĩnh Chung tham kiến Huyền Bảo công chúa! Đã lâu ngày không gặp, công chúa, thần đến để đón người hồi cung!
Tịnh Nhu liền lập tức lấn lên bảo hộ trước Thanh Huyền, trừng mắt nhìn Hàn Vĩnh Chung nói:
- Không. Hàn Vĩnh Chung, ông đi đi. Tiểu Huyền...Công chúa sẽ không đi với ông đâu!
Hàn Vĩnh Chung quay sang Tịnh Nhu trừng mắt, chỉ vào nàng quát:
- Phạm Tịnh Nhu, ngươi phản nghịch! Bổn quan còn chưa hỏi tội ngươi dám tự ý bắt cóc công chúa, ngươi còn dám lên tiếng với ta sao? Người đâu...
- Vĩnh Chung thái phó, xin khoan đã!
Thanh Huyền lên tiếng. Nàng mỉm cười, đưa Chu Đam cho Tịnh Nhu ôm rồi bước lên phía trước nàng, nhìn Hàn Vĩnh Chung nói:
- Huyền Bảo công chúa đã không còn trên đời nữa. Ta bây giờ chỉ là một nữ nhân tên gọi Thanh Huyền. Xin ngài mở rộng lòng thương, để cho ta và Tịnh Nhu được bình an yên ổn ở lại nơi đây có được không? Đại nhân! Thanh Huyền cầu xin người!
Thanh Huyền nói xong, nàng quì xuống trước mặt Hàn Vĩnh Chung. Hàn Vĩnh Chung hoảng sợ vội đỡ nàng dậy. Ông ta thở dài lắc đầu nói:
- Công chúa! Người sao có thể...sao có thể cùng nữ nhân này một chỗ?
Ông nhìn một lượt hoàn cảnh quanh thôn rời lại thở dài:
- Công chúa, người là vạn kim chi nữ. Người vì cơ nghiệp của hoàng triều mà hi sinh. Nay đại sự đã thành, hoàng thượng và thái hậu đều mong nhớ người. Thái hậu còn vì người mà lâm bệnh rất nặng. Công chúa, người không lẽ cả tình mẫu tử cũng không màng? Người ở lại đây trong khi thái hậu vì mong nhớ người mà tâm thần bất an, suy kiệt cùng cực, không thể dậy nổi rồi.
Hàn Vĩnh Chung dùng hết những lời thâm tình để khuyên nhủ công chúa. Thanh Huyền nghe đến thái hậu vì mong nhớ nàng mà lâm bệnh kiệt thân. Nàng nén lại một cổ đau lòng, xót xa cắn môi giấu lại lệ. Một lúc sau, nàng lại khẽ thở dài, nhìn Hàn Vĩnh Chung nói:
- Thật thứ lỗi! Ta đã nói rất rõ ràng. Ta chỉ là nữ nhân tầm thường tên gọi Thanh Huyền. Xin đại nhân nói lại với thái hậu và hoàng thượng, công chúa Huyền Bảo vốn đã không còn nữa. Xin mọi người đừng lưu luyến chi! Quên tên đó đi, và hãy cho ta và Tịnh Nhu một con đường sống!
Hàn Vĩnh Chung biến sắc mặt, nhìn sững công chúa và Tịnh Nhu một hồi. Ánh mắt từ bi thương liền chuyển sang lạnh lùng giận dữ. Ông ta đanh giọng nói to:
- Được. Bổn quan đến là phụng mệnh phải đưa được công chúa trở về. Dù bất cứ bằng giá nào, ta cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Người đâu! Gϊếŧ hết người của cả thôn này cho ta!
Tịnh Nhu trừng mắt, bước lên nghênh mắt với Hàn Vĩnh Chung, căng giọng nói:
- Ông dám? Hàn Vĩnh Chung, ông dám đụng đến người ở đây, ta liều mạng với ông?
Hàn Vĩnh Chung nhếch môi cười khinh bỉ nàng:
- Dựa vào ngươi sao? Đừng quên tay của ngươi đã từng bị ta phế một lần rồi. Huống hồ chi hiện tại bên cạnh ta có hơn một trăm thủ hạ đều là dũng sĩ. Còn dân làng ở đây không đến một trăm người. Ngươi có bản lĩnh bảo vệ được họ hay sao?
Hàn Vĩnh Chung quay sang Thanh Huyền hỏi lại:
- Công chúa, sự sống hay chết của cả thôn này, dựa vào một quyết định của công chúa!bg-ssp-{height:px}
- Hàn Vĩnh Chung! Ông...
Tịnh Nhu tức điên lên trừng mắt hét. Thanh Huyền cản nàng lại. Nàng ấy bước lên, nhìn Hàn Vĩnh Chung và đám võ sĩ rồi cười nhẹ, quay sang nựng bé con Chu Đam trong lòng Tịnh Nhu, nói:
- Được thôi. Nếu Vĩnh Chung đại nhân nhất quyết ép người đến như vậy, cả nhà chúng ta theo ngài về thôi Nhu nhi nhỉ?
Nàng đón lấy Chu Đam ôm lại vào lòng, tay kia dắt tay Tịnh Nhu cùng bước đi đến giữa đoàn người của Hàn Vĩnh Chung, vừa nói:
- Dù ta có là Huyền Bảo công chúa hay không cũng không bao giờ muốn nhìn thấy dũng sĩ Đại Hùng của ta lại cậy thế hiếp người, ra tay với những người dân thường vô tội. Vĩnh Chung đại nhân, ngài đúng là khiến ta hoàn toàn thất vọng! Tịnh Nhu, chúng ta đi! Dù bất cứ nơi đâu, chúng ta cũng sẽ cùng nhau, chết không chia cắt!
- --------------
Đến bờ sông, Thanh Huyền vẫn nắm chặt tay Tịnh Nhu, cùng bước lên thuyền nhỏ. Hàn Vĩnh Chung đi phía sau nhìn các nàng. Lão thật sự rất chướng mắt, nhưng chẳng dám nói tiếng nào với Thanh Huyền. Công chúa rõ ràng chính là lơ lão đi, xem thường không thèm nhìn đến lão. Lại nhìn thấy đứa nhỏ người Chê Pa trong lòng công chúa. Thỉnh thoảng công chúa và Tịnh Nhu còn nựng nịu nó, gọi nó là con cưng. Hàn Vĩnh Chung cuối cùng không nhịn nổi, lên tiếng hỏi:
- Bẩm công chúa, đứa nhỏ này là...
Thanh Huyền vừa nựng con, vừa thản nhiên trả lời:
- Là con của ta và Tịnh Nhu! Thế nào, Vĩnh Chung đại nhân không lẽ với cả một đứa nhỏ một tuổi cũng muốn ra tay lấy mạng nó sao?
Khẩu khí của công chúa cực kì châm biếm. Hàn Vĩnh Chung nghe mà chua xót, không dám nói thêm tiếng nào nữa. Mọi người lên thuyền nhỏ, Hàn Vĩnh Chung mới lệnh cho phu thuyền khởi hành, hướng về thuyền lớn đang neo đậu chờ ở bên ngoài biển.
Chiếc thuyền vừa lướt đi, ở trong một bụi lau sậy gần đó, cũng có mấy chiếc thuyền khác nhìn theo. Trên thuyền chính là tùy tướng Bố Thạch của Chu Chí. Bố Thạch nhìn theo thuyền nhỏ của Hàn Vĩnh Chung và mọi người, quay sang bảo thuộc hạ:
- Thông báo với đại hoàng tử, tất cả sẵn sàng!
Trên thuyền nhỏ, Thanh Huyền cố ý ngồi tựa sát vào Tịnh Nhu. Nàng hết ôm tay, lại dựa vào vai Tịnh Nhu nũng nịu, cố ý khiêu khích làm cho Hàn Vĩnh Chung nhìn thấy. Hàn Vĩnh Chung chỉ thở dài, lắc đầu không biết nói làm sao. Công chúa muốn làm thế nào thì cứ thể hiện đi. Dù sao thì về đến kinh thành Đại Hùng quốc rồi thì dù không cần đến lão, Phạm Tịnh Nhu cũng đừng hòng đứng gần được công chúa nữa.
Thuyền nhỏ vượt khỏi sông hướng ra biển lớn. Sóng biển dập dờn nhấp nhô, Thanh Huyền và Chu Đam bị say sóng rất mệt mỏi. Tịnh Nhu liền ôm lấy thê tử và con nhỏ áp vào lòng mình, ở bên tai nàng dịu dàng trấn an:
- Không sao đâu. Ra đến thuyền lớn sẽ đỡ hơn nhiều.
Thanh Huyền được người yêu dỗ dành, trong lòng rất ấm áp. Nàng đưa ngón tay vẽ nhẹ một vòng lên môi Tịnh Nhu, mỉm cười nói nhỏ:
- Nhu nhi, ta yêu ngươi!
Tịnh Nhu vui đến ngất ngây. Nàng phì cười, lại cúi đầu xuống hôn nhẹ lên mái tóc công chúa, mặc kệ là ở phía sau còn có Hàn Vĩnh Chung và phu thuyền đang đứng nhìn.
Hàn Vĩnh Chung thật chịu không nổi với hai nàng này. Lão thở dài, cúi đầu nhìn xuống chân. Thật là quá sức tưởng tượng. Đều là hai nữ nhân, có thể thế nào mà thể hiện quá đáng như vậy? Hàn Vĩnh Chung oán ghét khinh thường trong lòng. Chợt nghe phía xa có tiếng reo hò. Nhìn sang phía sau, một đoàn thuyền chiến của Chê Pa ùn ùn kéo đến. Hàn Vĩnh Chung cả kinh, lão vội chỉ đạo thuộc hạ:
- Mau, chèo nhanh lên! Còn những kẻ kia, lập tức dàn thuyền cản bọn người Chê Pa lại, yểm hộ cho chúng ta! Mau lên!
Đám thủ hạ đi các thuyền phía sau quay đầu thuyền cản trở chiến thuyền của quân Chê Pa, yểm trợ cho đoàn thuyền của Hàn Vĩnh Chung đưa công chúa đến thuyền lớn. Tình hình rất khẩn trương, quân Chê Pa kéo đến rất đông, chiến thuyền được trang bị đầy đủ, nhất định muốn tiêu diệt cả đoàn của Hàn Vĩnh Chung mới chịu. Hàn Vĩnh Chung thấy tình thế không ổn, liền quát to, bảo thủ hạ gấp rút đến kéo giúp cho thuyền này nhanh hơn. Quân Chê Pa thấy thuyền của Hàn Vĩnh Chung sắp đến thuyền lớn ngoài biển, Chu Chí đứng trên chiến thuyền nhìn xem, liền phán:
- Gϊếŧ cho ta! Gϊếŧ sạch cho ta! Dùng tên và tên lửa đốt cả chiến thuyền kia của bọn Đại Hùng đấy! Hừ! Dám cướp người ở chỗ ta! Làm loạn trên đất nước của ta sao? Chu Chí ta cho các ngươi đến được mà không bao giờ đi được!
Một lời đã phán, hàng loạt mũi tên từ chiến thuyền của Chu Chí phóng thẳng vào các dũng sĩ người Đại Hùng. Đám dũng sĩ liều mình yểm hộ cho thuyền của Hàn Vĩnh Chung, lấy thân mình làm bia bao vây cản bước của đoàn thuyền người Chê Pa đều bị đánh hạ, bỏ mình giữa biển. Tình hình quá sức khẩn cấp, cả chiếc thuyền của Hàn Vĩnh Chung và mọi người cũng bị phóng tên. Phu thuyền tử nạn. Hàn Vĩnh Chung quýnh quáng, một bên dùng kiếm gạt đỡ tên, một bên quát gọi thuộc hạ:
- Mau, bảo hộ công chúa! Tăng tốc chèo thuyền!
Tịnh Nhu nhìn từng người từng người các dũng sĩ vì bảo hộ các nàng mà trúng tên ngã xuống biển. Nàng nóng ran cả người liền gỡ tay công chúa, đứng dậy nói:
- Công chúa, nàng ở đây, ta phải giúp bọn họ!
Tịnh Nhu dứt lời, liền giật lấy một thanh kiếm trên tay một dũng sĩ gần đó, bước đến đuôi thuyền cạnh bên Hàn Vĩnh Chung, cùng ông ta gạt tên của địch. Hàn Vĩnh Chung quay sang nhìn Tịnh Nhu, lại nhìn sang Thanh Huyền đang lo lắng dõi mắt nhìn theo từng động tác của Tịnh Nhu. Tự nhiên ông ta thu chiêu, đi trở lại mũi thuyền, đến bên cạnh Thanh Huyền, nói to với Tịnh Nhu:
- Tịnh Nhu, ngươi yểm hộ chúng ta!
Lão nói xong, dùng mắt ra hiệu. Đám thủ hạ hiểu ý, dàn các thuyền cạnh bên thành hàng, bắt đến chỗ thuyền lớn ngoài kia. Hàn Vĩnh Chung tay ôm lấy hông Thanh Huyền, cắp cả nàng và bé con Chu Đam trong lòng nàng dùng khinh công đạp lên từng chiếc thuyền nối dẫn mà phi thân lên thuyền lớn. Lúc Hàn Vĩnh Chung bình an đáp xuống thuyền lớn, Thanh Huyền còn chưa hết kinh hoảng. Nàng cũng không dám tin mình vậy nhưng vừa bị ông ta cắp đi một đoạn đường trên biển. Đến lúc nhìn thấy Ngọc Thúy gọi nàng. Nàng giật mình, nhìn lại Tịnh Nhu còn ở phía xa. Nàng liền trao Chu Đam vào tay Ngọc Thúy, chạy ra bên mạn thuyền, nhìn đến chỗ Tịnh Nhu hét thật to gọi:
- Tịnh Nhu! Cẩn thận!
Tịnh Nhu đang một mình chống đỡ với hàng bạn mũi tên của quân Chê Pa phóng tới. Nàng nhìn thấy Thanh Huyền đã bình an lên được thuyền lớn, trong lòng cũng an tâm rất nhiều. Nàng định cũng khinh công, theo đường của Hàn Vĩnh Chung vừa đi đạp lên các thuyền nối để lấy đà lên thuyền lớn. Nào ngờ Hàn Vĩnh Chung lên được thuyền xong, đám thủ hạ của lão liền tản thuyền ra, bỏ lại một mình Tịnh Nhu trơ trọi trên chiếc thuyền nhỏ giữa biển. Ách! Khoảng cách giữa thuyền của nàng và thuyền lớn rất xa, nàng dù có giỏi khinh công cũng không thể phi thân tới. Rõ là là Hàn Vĩnh Chung cố ý muốn bỏ lại nàng giữa biển đây! Tịnh Nhu oán thầm trong bụng. Còn đang suy nghĩ không biết nên làm sao đuổi kịp chiếc thuyền kia thì nhân lúc nàng phân tâm, hai mũi tên từ chiến thuyền của Chu Chí cắm thẳng vào lưng nàng. Nàng còn chưa kịp phát hiện thì lại thêm ba mũi nữa cắm thẳng vào trước ngực nàng. Tịnh Nhu choáng váng, không kịp trở tay đã ngã nhào xuống biển. Ở trên thuyền lớn, Thanh Huyền nhìn thấy Tịnh Nhu trúng liên tiếp năm mũi tên. Nàng gào lên hoảng loạn, liền cố hết sức muốn nhảy xuống biển tới chỗ của Tịnh Nhu. Hàn Vĩnh Chung hết sức kéo giữ nàng lại. Giây phút nhìn thấy Tịnh Nhu từ trên thuyền nhỏ ngã xuống biển. Máu ở ngay vị trí nàng ngã xuống loang một góc rộng trên mặt nước. Trái tim Thanh Huyền hoảng đến tột cùng. Nàng thét một tiếng kêu kinh hoàng, rồi tự rút lấy cây trâm trên tóc mình, cắm mạnh vào tay của Hàn Vĩnh Chung, buộc lão phải buông tay thả nàng ra. Nàng thật nhanh, hướng đếm mặt nước biển, vị trí rơi của Tịnh Nhu mà miệng gào lên thật to:
- Nhu nhi! Chờ ta với!
Nàng lao ùm xuống mặt biển, mất hút trong dòng nước mênh mông.
Trên thuyền, Hàn Vĩnh Chung bàng hoàng không dám tin nổi. Lão ôm bàn tay bị công chúa đâm trúng, vừa quát to chỉ đạo đám thủ hạ:
- Mau, lặn xuống, cứu công chúa! Cứu lấy công chúa!
Ngọc Thúy cũng nhìn theo chỗ rơi của công chúa mà quì xuống khóc thật to. Chu Đam trong tay Ngọc Thúy thấy nàng khóc to quá, cũng hoảng sợ khóc theo. Hơn chục dũng sĩ lập tức nhảy xuống biển tìm kiếm tung tích công chúa. Đám chiến thuyền của Chu Chí vừa định tiếp cận tấn công thuyền lớn của Hàn Vĩnh Chung thì vừa vặn thuyền yểm trợ của phó tướng Đặng Thông đến kịp. Quân Đại Hùng xông lên áp đảo, chiến thuyền của Chu Chí thấy tình hình không ổn liền rút lui. Đến lúc quân địch rút đi hết, mặt biển lại trở lại bình yên tĩnh lặng. Thế nhưng không còn tìm thấy dấu vết của công chúa Huyền Bảo được nữa. Hàn Vĩnh Chung đau lòng quì xuống ngay mạn thuyền ngay vị trí mà công chúa nhảy xuống đau xót rơi lệ.
- Công chúa, đến cuối cùng, người vẫn không trở về!