Đại sư huynh chặn chiêu kiếm đó rồi tiến lên dồn dập đối phương bằng các đường kiếm hiểm.
Nàng nhìn động tác cách ra chiêu chắc hẳn Luân Bằng chỉ cần một chiêu là đủ nhưng huynh ấy không muốn đối thủ mất mặt nên mới làm vậy. Nàng hò reo trong sự vui sướng.
"Đại sư huynh giỏi quá. Đỉnh quá tiếp, tiếp đi."
Hạo Khiêm thì không la hét được vì đã bị nàng uy hiếp cho nàng trèo lên lên vai để quan sát trận đấu rồi. Hạo Khiêm cũng muốn cổ vũ nói.
"Ta cũng muốn cổ vũ đại sư huynh nữa."
Nàng cúi đầu nét mặt buồn man mác nói.
"Hả, nhưng muội vẫn còn chưa xem xong mà."
Hạo Khiêm đành nhường nàng nói.
"Thôi muội cổ vũ luôn phần của ta đi."
Nàng vui vẻ mà tiếp tục cổ vũ.
"Hạo Khiêm nói là đại sư huynh đánh đỉnh quá."
Đại sư huynh ngượng ngùng nhìn về phía nàng. Hạo Khiêm không biết giấu mặt vào đâu chỉ có thể trút giận lên nàng bằng cách cắn luôn vào chân nàng. Uyển Như thế mà đập vào đầu ca ca mình một cái nói.
"Muội đang cổ vũ dùm sư huynh đó."
"Giờ thì ta không cần nữa."
Đại sư huynh cứ thế thuận lợi vào vòng trong. Đại sư huynh đấu xong một hiệp liền đi đến chỗ Uyển Như và Hạo Khiêm nói.
"Sư đệ, sư muội có thấy sư phụ đâu không?"
Uyển Như mải xem đại sư huynh đấu quá mà quên mất sự hiện diện của sư phụ nói."Sư muội cũng không biết nữa."
Có tiếng người lớn tuổi nói ở xa.
"Ta đây ta đây. Ở chỗ này đông quá nên ta qua chỗ khác xem."
Sư phụ quay ra chỗ đại sư huynh đặt tay lên vai nói."Đúng là cao đệ của ta của khác. Trận sau cứ thế mà phát huy."
Liếc mắt thấy Hạo Khiêm vẫn phải cực khổ cõng nàng lên vai nói.
"Trời trời Hạo Khiêm con đang tập luyện ở thế mới à. Trông có vẻ hiệu quả đó."
Hạo Khiêm liền bế nàng xuống nói.
"Làm gì có tất cả tại sư muội bắt đồ đệ bế sư muội ấy lên đó."
Sư phụ đi đến chỗ nàng xoa đầu nàng nói. "Nếu sư huynh không bế được con, ta sẽ giúp con được không nào?"
Nàng nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc nói.
"Liệu cái lưng của sư phụ có ổn không?"
Đại sư huynh đập nhẹ vào lưng của sư phụ, tiếng "cách" của xương sườn khi bị đại sư huynh đập giòn tan, Luân Bằng nói.
"Vẫn còn sài được."
Sư phụ tức giận đánh bôm bốp vào lưng của đại sư huynh nói.
"Này thì còn sài được này."
Đại sư huynh muốn chống cự nhưng không thể làm trái ý của sư phụ chỉ có thể cái che đầu của huynh ấy.
"Con con biết lỗi rồi mà. A a đừng đánh con nữa. Thầy không định để con nghỉ ngơi để thi trận tiếp theo sao?"
Tiếng người chủ sàn nói.
"Thụy Luân Bằng đến từ phái Trọng Hạ sẽ tỷ khí với Trường Tự Hạo đến từ phái Đại Từ An."
Nàng thúc dục nói. "Đại sư huynh lên đi."
Sư phụ dừng tay vẫy vẫy đuổi đi nói.
"Lên đi."
Hạo Khiêm nắm chặt tay trái đấm vào không trung, làm động tác cổ vũ của riêng sư huynh tự tạo nói.
"Cố lên. Sư đệ tin vào đại sư huynh."
Đại sư huynh thấy mọi người ai cũng ủng hộ hết mình liền cười rạng rỡ nói.
"Được ta sẽ lấy được Thiên Sơn Tuyết Liên."
Thiên Sơn Tuyết Liên là phần thưởng cho người thắng. Nàng bàng hoàng há hốc mồm định nói nhưng đại sư huynh đã quay bước đi lên phán đài.
Bây giờ tất cả đang hướng mắt nhìn về đại sư huynh vì vừa nãy chính huynh ấy đã tuyên bố mình sẽ là người chiến thắng cuộc thi này. Có ánh mắt thể hiện sự khinh thường và cũng có ánh mắt là sự ngờ vực.
Nàng còn cảm thấy những ánh mắt đó đang nhìn vào nàng sư phụ và sư huynh họ như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Trong lúc còn đang mải nghĩ thì Hạo Khiêm nhấc bổng nàng lên đầu. Hình ảnh nàng nhìn thấy là đại sư huynh nhảy lên cao đá đi thanh kiếm của đối thủ rồi đánh văng hắn ta khỏi phán đài.
Nàng không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này che miệng để giấu đi sự bất ngờ của nàng.
Người ở trên phán đài cùng là một đại sư huynh nàng thường quen biết giờ đây đã trở lên khác lạ. Ánh mắt của Luân Bằng đầy sát khí nhưng khi nhìn về phía nàng. Nàng dường như cảm nhận được cả ánh mắt trời chiếu qua đôi mắt ấy, nụ cười tươi tắn đó như chỉ dành cho nàng.
Nàng cúi đấu xuống chỉ tay về Luân Bằng nói với Hạo Khiêm.
"Đó là đại sư huynh sao?"
Hạo Khiêm ngẩng lên biểu cảm trên khuôn mặt điềm nhiên nào nói.
"Ừm."
Nàng vẫn chưa tìm được câu trả lời từ sư huynh quay sang phía sư phụ định nói thì nàng thấy sư phụ chỉ trầm ngâm nhìn về phía sư huynh. Điều này khiến nàng không muốn hỏi bất cứ gì nữa.
Nàng lặng yên nghe những lời bàn tán về mấy người xung quanh.
"Đó chẳng phải là người mạnh nhất nhì trong số đồ đệ ở Đại Từ An sao?"
"Sao có thể vậy chứ."
"Thật ngờ rằng Nhất Giả lại có đồ đệ giỏi đến như vậy?"
"Hay là ăn may?"
Nàng cảm nhận được có ai đó nhìn nàng bằng căm phẫn nàng ngẩng đầu lên thấy chủ tử tên bắt nạn nàng ở phái Đại An Từ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng nhanh chóng né ánh mắt đó đi.
Các trận sau đại sư huynh cũng đều thắng hết. Người ta nói chẳng có chỗ sơ hở nào từ đại sư huynh.
Đại sư huynh phải đấu liên tục nên trên trán đã đổ màn mồ hôi mỏng. Luân Bằng đi xuống phán đài, nàng liền đưa khăn tay cho đại sư huynh.
Hạo Khiêm khoác vai đại sư huynh nói.
"Đại sư huynh đỉnh quá."Nàng cứ nhìn chằm chằm đại sư huynh khiến cho Luân Bằng hơi khó xử, sư huynh định nói gì đó. Thì nàng lại đột nhiên quay ra chú ý đến một người.
Hắn ta mặc y phục mặc tuyền từ đầu đến chân nghe nói đến từ môn phái Sắc Sơn Thử. Nhìn phong thái của tên đó nàng cũng biết hắn ta là đối thủ khó nhằn. Mọi người xung quanh đều nói rằng hắn rất lợi hại đã thắng liên tiếp mười trận không thua kém gì đại sư huynh.
Hạo Khiêm thấy nàng chú ý đến tên đó nói.
"Muốn ra đó bắt chuyện sao?"
"Muội không có ý định đấy."
Đại sư khều tay nàng nói. "Chúng ta có thể ra đó hỏi chuyện người ta mà."
"Đại sư huynh lo cho mấy trận sau của huynh đi."
Sau đó tiếng gọi người phán đài lại cất lên đại sư huynh lại lên đó. Trước khi đi còn chưa trả khăn tay cho nàng.
Nàng từ nãy chưa xem được tỷ khí nào của người mặc y phục mặc tuyền kia nên rất tò mò về người ấy nhưng Uyển Như lại chẳng có dũng khí đến gần thì làm sao bắt chuyện được.
Nàng chỉ nghĩ rằng: Công nhận mình dễ chú ý bởi mấy người mạnh ghê. Mà không biết đại sư huynh có đánh thắng nổi người ta không?
Đến chung cuộc, ai cũng biết một điều rằng Luân Bằng và người mặc y phục mặc tuyền đó sẽ đấu với nhau trận cuối cùng.
"Thụy Luân Bằng đến từ phái Trọng Hạ sẽ tỷ khí với Huyền Vi Liên đến từ phái Sắc Sơn Thử."
Nàng chăm chú nhìn về phái bên phải phán đài: Người tên Huyền Vi Liên cũng lên rồi."
Một người thân y bạch, một người thân y mặc tuyền làm cho người ta có cảm giác như đã rạch ròi thiện ác và thắng thua vậy.
Sau khi hành lễ chắp tay đại sư huynh chưa kịp nói gì thì Vi Liên đã xông lên quay tròn một chiêu chém chéo xuống đường từ vai.
END