Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Cố Thanh Mộc, Diệp Vãn An còn phải ở lại bệnh viện điều dưỡng hơn một tháng mới về nhà. Hiển nhiên hai bảo bảo đầy tháng cũng phải chuẩn bị về nhà lần đầu tiên.
Tranh thủ khoảng thời gian này An An nằm viện, Cố Thanh Mộc đặc biệt trang hoàng lại cảnh viên 1601 một phen.
Căn phòng cạnh phòng ngủ chính trên lầu hai được đổi thành phòng trẻ em, mở cửa sổ sáng sủa thông thoáng, sơn tường màu vàng nhạt nhẹ nhàng, sàn nhà trải thảm cùng màu chất đầy đồ chơi trẻ em, trên tủ sách hoạt hình nhỏ cũng chất đầy sách báo thiếu nhi hết cuốn này đến cuốn khác.
Ngoại trừ phòng trẻ em được trải thảm ra, trên sàn gỗ nhẵn bóng loáng đều trải thảm lông mềm mại, các góc nhọn của một số đồ nội thất cũng đã được xử lý tương tự.
Mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả, chỉ còn chờ An An cùng đám nhỏ trở về.
Hôm nay Diệp Vãn An xuất viện. Ngoài bố mẹ hai nhà ra, Lâm Phiêu và Đoạn Mộ Thừa cũng tới.
Ở bên ngoài, phó tổng Lâm vẫn tương đối đoan trang, trang điểm ưu nhã tri thức, mặc trang phục OL của một người phụ nữ chức nghiệp không chút cẩu thả.
Còn Đoạn Mộ Thừa vẫn như cũ là một bộ áo gió màu đen, khuôn mặt thanh tú lãnh đạm không dậy nổi gợn sóng, chẳng qua khi nhìn thấy hai tiểu bánh bao mập mạp kia, trong đôi mắt màu xám nhạt hiện lên một tia khát khao cùng chờ mong.
"Nghe nói Giang học bá mang thai, ngày dự sinh là khi nào?"
Cố Thanh Mộc thuần thục gấp quần áo trẻ em tỏa ra mùi sữa nồng đậm, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm người vẫn luôn đứng ở bên cạnh giường em bé.
"Tháng sau." Đoạn Mộ Thừa không hề chớp mắt nhìn hai tiểu viên thịt nằm cạnh nhau, ngón tay thon gầy có chút rối rắm mà siết chặt, đôi mắt nhạt màu hiện lên tia rối rắm nho nhỏ.
"Không sao đâu. Có thể sờ. Hai tên nhóc này rất thông minh đấy."
Cố Thanh Mộc nhìn thoáng qua quan sát cô, nhìn thấu sự rối rắm trong mắt cô, thanh âm nhu hòa nói.
Tuy rằng Cố Thanh Mộc nói không sao, nhưng Đoạn Mộ Thừa vẫn cụp mắt, từ trong túi lấy khăn ướt ra cẩn thận lau sạch hai tay một lần, mới thật cẩn thận vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc ngắn tủn của tiểu Bánh Bao mập mạp.
Bánh Bao đang nhắm mắt ngủ say bởi vì bị chạm vào đột nhiên mở tròn xoe hai mắt, sau khi đảo qua một vòng, phát hiện không phải mommy của mình, cái miệng nhỏ méo một cái, khóc òa lên.
Một tiếng vang dội làm Đoạn Mộ Thừa sợ tới mức lập tức lùi về phía sau ba bước, vẻ mặt ngây ngốc mà nhìn Bánh Bao thương tâm muốn chết.
Bởi vì Bánh Bao khóc thét, làm tỷ tỷ bên cạnh cũng bị đánh thức. Bánh Trôi thấy em gái khóc, ngay sau đó cái miệng nhỏ cũng một méo, đau khóc thành tiếng.
Tức khắc, phòng bệnh liền vang lên tiếng khóc trẻ con hết đợt này đến đợt khác, Đoạn Mộ Thừa hoàn toàn thẫn thờ, hai mắt choáng ngợp nhìn Cố Thanh Mộc. Mau tới cứu tôi đi.
Đối với loại tình huống này, Cố Thanh Mộc hiển nhiên đã nhìn mãi quen mắt, tất nhiên biết phải giải quyết như thế nào. Nhanh chóng tiến lên ôm Bánh Trôi vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành.
Mà Diệp Vãn An đang ở một bên sửa sang lại bình sữa của bọn nhỏ thì thuần thục ôm Bánh Bao đang khóc đến tê tâm liệt phế vào trong lòng nhẹ giọng dỗ dành.
Nhìn Đoạn Mộ Thừa vẻ mặt ngơ ngác, Cố Thanh Mộc xoa xoa trán, có lỗi nói.
"Quên nói với cậu, Bánh Bao rất sợ người lạ, ngày thường chỉ muốn An An bế, người con bé không quen thuộc chạm vào một chút đều không được. Bánh Trôi dễ hơn một chút."Đoạn Mộ Thừa bị dọa đến không nhẹ, đôi mắt xám nhạt phức tạp liếc nhìn Cố Thanh Mộc đang bế đứa bé.
Vậy cậu nói sớm đi chứ, thiếu chút nữa không đem tôi hù chết. Trẻ con khóc lên quá kh ủng bố rồi.
Chỉ là đột nhiên nghĩ đến hai tháng sau, cô phải thường xuyên đối mặt với loại tình huống này. Khuôn mặt xinh đẹp vốn trắng nõn bỗng nhiên thoáng một cái đã trắng bệch, bước chân như đi trên mây mà dựa vào tường.
Cô sợ cô không chịu nổi.
Diệp Vãn An trong bộ váy trắng chiết eo, an ủi hôn lên khuôn mặt nhỏ ú của Bánh Bao. Nhìn đôi mắt đen sáng rõ của con gái tràn đầy ủy khuất, trái tim không khỏi mềm nhũn, nhẹ giọng nói.
"Bảo bảo đói bụng rồi sao? Muốn uống sữa sao?"
Bàn tay lấy bình sữa mẹ đựng trong hộp giữ ấm ra, ôn nhu mà đút núm v* cao su vào trong miệng Tiểu Bảo.
Đã có sữa mẹ an ủi, lại có mommy ôm. Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo vừa rồi còn đang khóc than trong nháy mắt chợt tươi tỉnh lên. Đôi tay bé nhỏ mập mạp ôm chặt lấy bình sữa, mở miệng lớn nhanh chóng m út vào núm v* cao su, đôi mắt đen bóng tròn vo vui vẻ thỏa mãn mà nhìn người phụ nữ ôn nhu đang bế mình.
"An An. Bớt cho Tiểu Bảo ăn một chút, cậu xem con bé bây giờ béo đến thế nào rồi, Bánh Trôi đều gầy vì nó."
Cố Thanh Mộc tức giận bất bình nói, thuần thục cầm sữa mẹ mà bé nào đó yêu nhất lên đút cho Bánh Trôi trong lòng ngực.
Cô thương Bánh Trôi, hơn một tháng nay tuy rằng trông cao hơn một chút nhưng mà thịt trên mặt cũng không nhiều thêm tí nào.
Bởi vì sữa mẹ của An An phải đồng thời nuôi nấng hai đứa nhỏ không đủ. Cho nên cần phải dùng thêm sữa bột để uống cùng. Nhưng mà mỗi lần đổi đến Bánh Bao uống sữa bột, cô bé liền gào khóc, làm thế nào cũng không chịu uống, sau đó An An liền mềm lòng, hơn nữa Bánh Trôi cũng không chọn, liền đem sữa mẹ của Bánh Trôi cho Bánh Bao, làm cho bé nào đó béo đến y như quả bóng vậy, so sánh với nhau, Bánh Trôi liền gầy.
Bánh Trôi mở đôi mắt to tròn màu hổ phách, tay nhỏ mũm mĩm cũng ôm bình sữa, khuôn mặt non nớt tò mò mà nhìn Cố Thanh Mộc đang vô cùng tức giận bất bình, lại liếc nhìn Diệp Vãn An đang ôm Bánh Bao, đôi mắt đạm nhiên an tĩnh hiện lên một tia mất mát cùng khát khao.
"Bảo bảo muốn mommy ôm sao?" Vẫn luôn quan sát con gái uống sữa, Cố Thanh Mộc dĩ nhiên là chú ý tới biểu cảm nhỏ của Bánh Trôi. Trong lòng đồng thời lại có một tia chua xót, Bánh Trôi ngày thường biểu hiện quá ngoan ngoãn, An An tự nhiên đem phần nhiều lực chú ý đặt vào Bánh Bao.
Cố Thanh Mộc lấy đi bình sữa Bánh Trôi đã nút cạn, động tác nhẹ nhàng mà đặt Bánh Trôi ở ga giường bên cạnh An An, sau đó nhân khoảnh khắc Bánh Bao uống xong sữa đang sững sờ, trực tiếp bế Bánh Bao liền đi ra bên ngoài.
Diệp Vãn An mắt đẹp thanh lãnh có chút lo lắng nhìn Bánh Bao trong tay cô, muốn nói lại thôi, nhưng vẫn là không nói gì, ôm Bánh Trôi có vẻ vô cùng ngoan ngoãn ở trên giường vào lòng, ngón tay mảnh khảnh chơi đùa móc ngoéo tay ú của Bánh Trôi, đôi mắt đẹp đẽ tự nhiên lộ ra một loại dịu dàng cùng tia hào quang mà chỉ có người làm mẹ mới có được.
Chỉ là Cố Thanh Mộc chân trước còn chưa ra khỏi cửa, Tiểu Bảo lập tức nhận ra mình bị đánh tráo liền lên giọng gào khóc thành tiếng, náo động đến ba người còn lại trong phòng đều run cả người.
Đoạn Mộ Thừa vừa nãy vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng bảo bảo uống sữa ấm áp, ánh mắt lập tức kinh sợ, vội vàng bước nhanh hơn chen trước Cố Thanh Mộc một bước rời khỏi cái nơi thị phi này.
Diệp Vãn An ôm Bánh Trôi ánh mắt lo lắng, nghe Tiểu Bảo khóc tê tâm liệt phế như vậy, trái tim không khỏi bị nắm chặt, giọng có chút sốt ruột nói.
"A Mộc. Cậu vẫn là đưa Tiểu Bảo cho mình đi."
Chỉ là Cố Thanh Mộc phảng phất như không nghe thấy vậy, kiên quyết ôm Tiểu Bảo ra khỏi phòng bệnh.
Vừa đến hành lang trước cửa phòng bệnh VIP, tiếng khóc trẻ con to lớn vang dội nhanh chóng hấp dẫn đám người chung quanh. Trong đó bao gồm cả vợ chồng Cố gia đang đứng trước cửa trò chuyện với Lâm Phiêu.
"A Mộc. Đây là làm sao vậy? Tiểu Bảo sao lại khóc đến lợi hại như vậy? Đây là làm sao vậy?"
Vừa nghe thấy tiếng khóc thê thảm của cháu gái, Cố Anh Lan vội vàng đi theo sau, trong đôi mắt có hơi vẩn đục tràn đầy khó hiểu và lo lắng.
"Mẹ. Không có việc gì, để con bé khóc, tính tình của Tiểu Bảo phải sửa đổi tử tế mới được." Tiểu Bảo quá dính An An rồi, làm cho Bánh Trôi đều có chút khuyết thiếu tình thương của mẹ.
Đối lập với tiếng khóc thê lương của Tiểu Bảo, giọng nói Cố Thanh Mộc rất là bình tĩnh.
"Tiểu Bảo bây giờ còn nhỏ.." Cố mẹ cau mày ngăn cản Cố Thanh Mộc, đang muốn khuyên Cố Thanh Mộc đôi câu, đã thấy cháu gái bảo bối của mình khóc đến ói sữa.
Nhìn lại Cố-thờ ơ-Thanh Mộc thêm cái nữa, Cố mẹ lập tức hỏa cao vạn trượng, vươn tay đoạt lấy đứa nhỏ đi về phía phòng bệnh, lạnh lùng nói.
"Đợi lát nữa mẹ lại xử lí con."
Trong phòng bệnh, Diệp Vãn An đang chơi đùa với Bánh Trôi tuy mặt mày ôn nhu, nhưng lại mang theo nồng đậm lo lắng, hiển nhiên là rất không yên tâm Bánh Bao bị Cố Thanh Mộc bế đi.
Đang lúc ngẩn người, liền thấy Cố mẹ hùng hổ ôm Bánh Bao còn đang khóc ói sữa đi tới, kinh ngạc đồng thời cũng là đau lòng khó che giấu.
Đặc biệt là nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Bánh Bao dính đầy sữa và nước mắt, lại càng đau lòng khó nhịn.
"Tiểu An. Con trước chăm sóc Tiểu Bảo một chút, còn Bánh Trôi, mẹ ở đây trông giúp con."
Cố Anh Lan cẩn thận giao đứa bé trong lòng ngực cho nàng, sau đó tiếp nhận Bánh Trôi đang xoay chuyển đôi mắt tròn xoe.
Vừa đến trong tay mommy, Bánh Bao liền ngừng khóc, chỉ là vẫn như cũ méo cái miệng nhỏ, đôi mắt tròn vo lại càng phủ đầy khổ sở cùng ủy khuất.
Diệp Vãn An bỗng cảm giác giống như tim bị đâm một cái, rất là tự trách cùng khó chịu. Động tác ôn nhu mà giúp Bánh Bao lau sữa bên khóe miệng, còn có khuôn mặt nhỏ khóc đến đầy mặt đều là nước mắt, vuốt v e đầu nhỏ mập mạp rậm tóc an ủi Bánh Bao. Nhẹ giọng dỗ dành.
Tiểu Bảo khóc mệt, dưới cái vuốt v e ôn nhu của mommy, chép cái miệng nhỏ chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Mà Diệp Vãn An trái tim vẫn luôn bị treo lên cũng chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bộ dáng ói sữa vừa nãy của Tiểu Bảo thiếu chút nữa hù chết nàng.
Mà Bánh Trôi vẫn luôn được bà nội trông nom sau khi nghe được em gái không khóc nữa, giãy giụa thân hình nhỏ chậm rãi bò về phía Diệp Vãn An, tự nhiên cũng được Diệp Vãn An ôm vào trong lòng.
Nhìn Diệp Vãn An mỗi tay ôm một đứa, Cố Anh Lan nhanh chóng lấy một cái gối dựa để cho nàng kê, giảm bớt cho cánh tay không quá đau nhức. Sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, giúp đỡ trông nom hai bảo bảo.
"Tiểu An à, con nói với Tiểu Mộc câu, Tiểu Bảo hiện tại còn nhỏ như vậy, coi như muốn sửa tính tình này, thì cũng phải chờ Tiểu Bảo lớn hơn một chút rồi nói sau."
Cố Anh Lan ngữ trọng tâm trường* (đưa ra lời khuyên chân thành), nói.
"Mẹ, con biết rồi ạ. A Mộc lần này thật quá đáng. Con sẽ nói với cậu ấy."
Nghe được Diệp Vãn An nói như vậy, Cố Anh Lan cũng đã yên tâm, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, tiện thể giáo dục Cố Thanh Mộc trước một phen.
Phòng bệnh yên tĩnh rộng rãi như vậy, chỉ còn lại Diệp Vãn An cùng Bánh Trôi mắt to đối mắt nhỏ, còn có Bánh Bao ngủ say ở bên cạnh.
Diệp Vãn An ra vẻ nghịch ngợm dùng trán nhẹ nhàng cụng cái trán mềm mịn của Bánh Trôi một cái, lúc nhìn thấy Bánh Trôi cười híp mắt, cũng không tiếng động mà cười ôn nhu với Bánh Trôi. Dù sao bên tay trái nàng còn có một Tiểu Bảo ngủ say.
Trẻ con hơn một tháng tuổi vẫn là rất thích ngủ, Bánh Trôi cùng mommy vui đùa mấy hiệp sau, liền đánh một cái ngáp nho nhỏ, có chút không nỡ mà khép mắt lại, chỉ là tay nhỏ mũm mĩm nhẹ nhàng nắm lấy cổ áo nàng. Còn Diệp Vãn An ôn nhu hôn lên khuôn mặt nhỏ mềm mịn của cô bé, xem như nụ hôn chúc ngủ ngon.
Sau khi bị Cố mẹ dạy dỗ một trận, Cố Thanh Mộc cũng rón rén đẩy cửa đi vào. Có chút lúng túng mà đứng ở một bên giường bệnh.
"An An. Mình sai rồi."
Biết rõ phải sớm nhận sai, Cố Thanh Mộc tiên phong mở miệng nói.
Chỉ là Diệp Vãn An ôm đứa nhỏ vẻ mặt hơi lạnh, tạm thời không nghĩ để ý đến cô.
"Mình không nên đối với Bánh Bao như vậy."
Thấy An An không để ý tới mình, Cố Thanh Mộc tự mình nói.
"Mình cũng là sốt ruột mà. Bởi vì Bánh Bao, cậu đều rất ít ở bên Bánh Trôi, Bánh Trôi tuy là chị, nhưng cũng cần sự quan tâm."
"Điểm này có lẽ mình cũng có làm sai, nhưng mà Cố Thanh Mộc, mặc kệ thế nào, Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, cũng là con gái của cậu, cậu cũng phải đối xử bình đẳng, coi trọng như nhau biết không?"
Diệp Vãn An nghiêm mặt nói, giọng điệu lại càng hết sức nghiêm túc.
Từ sau khi các bảo bảo sinh ra, nàng liền phát hiện vấn đề này, vốn tưởng rằng Cố Thanh Mộc sẽ từ từ sửa đổi, không nghĩ tới người này vẫn là một cây gân.
"Được. An An, đừng giận, mình biết rồi."
Vợ đều đã ra lệnh như vậy rồi, cô nào còn dám liều lĩnh không theo.
_______________________________
Editor: Xem World Cup mê mệt quá nên chậm chương. Chị em thông cảm:v