Edit: Thanh Hưng
"Mẹ chồng tương lai của tớ tìm được bố chồng tương lai của tớ rồi." Nguyên Vi duy trì tư thế ngồi, đôi tay bưng cái ghế dịch đến bên cạnh Đinh Lạc Lạc. Tạm thời, Trịnh Âu Dương đang chìm đắm trong hải dương canh cà ri nước cốt dừa (椰汁鸡炭烧虾 – nguyên gốc đây ạ, không biết phải món này không nữa T_T) cùng với cơm cà ri, mà Tả Sâm đang nhìn chằm chằm dáng vẻ nhảy múa thướt tha của nhóm vũ công Thái Lan cách đó không xa, vĩnh biệt, nhiều son dầy phấn, vĩnh biệt, hở ngực lộ nhũ, cuộc đời này Tả Sâm ta không thể phân thân nữa rồi, chúng ta hẹn kiếp sau nối lại tiền duyên thôi.
Cho nên, Nnguyên Vi nắm lấy cơ hội tìm Đinh Lạc Lạc xì xào bàn tán.
"Cậu nói là," Đinh Lạc Lạc suy nghĩ: "Mẹ Trịnh Âu Dương tìm được ba Trịnh Âu Dương?"
"Không sai," Nguyên Vi vì không muốn hai vị nam sĩ chú ý nên thấp giọng nói chuyện: "Không phải tớ đã nói với cậu rồi à, mẹ của Âu Dương nhà tớ là một người mẹ chưa lập gia đình, Âu Dương (di;da;l;qy;do) nhà tớ sống đến lớn như vậy cũng không biết cha của anh ấy là ai."
"Bây giờ biết rồi hả?" Đinh Lạc Lạc dùng khăn ăn che kín miệng.
"Biết là biết, chỉ là chưa từng thấy, nghe nói là không còn sống được bao lâu nữa."
"A." Tâm đồng tình của Đinh Lạc Lạc tràn lan, kéo dài âm cảm khái.
"Cho nên mẹ anh ấy bất cứ giá nào, chắc là muốn gặp một lần cuối."
"Gặp chưa?"
"Ừ, hơn nữa ngay cả người vợ hợp pháp của ông ta cũng gặp được." Nguyên Vi nuốt nước miếng một cái, đè giọng nói xuống càng thấp: "Hai người phụ nữ động thủ, mẹ chồng tương lai của tớ chiếm thế thượng phong, chỉ là cuối cùng lại bị cảnh sát bắt lại." Nguyên Vi vụng về gắp cho Đinh Lạc Lạc một đũa thức ăn: "Mấy ngày nay Âu Dương nhà tớ chính là bị chuyện này quấn thân, thật vất vả mới bảo lãnh được mẹ chồng tương lai của tớ ra ngoài."
"Thật xin lỗi, tôi chen vào một câu," Tả Sâm thình lình gia nhập cuộc đối thoại của Nguyên Vi và Đinh Lạc Lạc: "Chuyện các cô nói, có phải có quan hệ với Hách Thế Uyên và Lâm Tú Mỹ không?
Nguyên Vi cả kinh vỗ vỗ ngực: "Anh không phải đang thưởng thức đám dong chi tục phấn kia sao, lại còn nghe lén chúng tôi nói chuyện, thật không có đạo đức."
"Làm ơn, Nguyên đại tiểu thư, cái sắc mặt lén lút này của cô tôi không thể không phòng, ai biết cô sẽ truyền thụ cái quan niệm sai lệch gì cho Lạc Lạc."
"Anh đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Anh biết Hách Thế Uyên?" Kể từ khi Tả Sâm chen miệng vào thì Trịnh Âu Dương đã đình chỉ động tác nhai.
Tả Sâm chậm rãi liếc về phía Trịnh Âu Dương, đến bây giờ, cuộc đối thoại của hai người phụ nữ hoàn toàn chuyển giao cho hai người đàn ông này: "Nói như vậy, “họa” trong “tai họa bất ngờ” theo lời dì Lâm của tôi, chính là chỉ mẹ anh sao. Thế giới này thật đúng là nhỏ đến đáng thương."
Pằng! Trịnh Âu Dương đập nĩa trong tay vào trên bàn: "Làm phiền anh giúp tôi chuyển câu này cho dì Lâm của anh, mặc kệ là ngoài mặt hay là trong lòng, đừng nói năng lỗ mãng nữa, bà ta có thể chịu được bàn tay của mẹ tôi nhưng cũng không chắc sẽ chịu được quả đấm của tôi đâu."
Trịnh Âu Dương phẩy tay áo bỏ đi, Nguyên Vi dĩ nhiên là theo sát không rời, Đinh Lạc Lạc nghe giọng nói của cô (NV) càng ngày càng xa: "Âu Dương, chuyện gì xảy ra thế? Tả Sâm nói cái đó Hách cái gì, chính là cha anh à? Sao Tả Sâm lại biết ông ta? Âu Dương, anh đừng đi nhanh như vậy, chờ em một chút."
Người ngoài cuộc Đinh Lạc Lạc cũng hỏi: "Sâm, đây là chuyện gì xảy ra thế?"
Tả Sâm nhún nhún vai: "Em còn nhớ Hách Tuấn và Vân Na chứ? Cái người lái máy bay đó. Mẹ Hách Tuấn chính là dì Lâm Lâm Tú Mỹ mà anh nói, mấy ngày trước, có một người đàn bà điên tìm tới (l%q%d) cửa, oh, “người đàn bà điên” là nguyên văn lời dì Lâm, nói là bạn cũ của ba Hách Tuấn Hách Thế Uyên. Dì Lâm thấy bà ta khả nghi nên đã vặn hỏi bà ta mấy câu, kết quả bà ta lập tức động thủ, còn nói xằng nói bậy rằng bà ta và Hách Thế Uyên có một người con trai." Tả Sâm bĩu bĩu môi về phía cửa phòng ăn: "Dựa theo tình huống trước mắt, hình như con trai trong miệng của bà ta, chính là Trịnh Âu Dương."