Edit: Thanh Hưng
Trịnh Âu Dương vừa mở cửa nhà mình vừa gọi điện thoại cho Nguyên Vi, sau đó kèm theo một tiếng "Này" cực kỳ tức giận của Nguyên Vi, cửa nhà Đinh Lạc Lạc mở ra, mà Nguyên Vi giống như hung thần ác sát từ trên trời giáng xuống: "Trịnh Âu Dương, cuối cùng anh cũng xuất hiện."
Trịnh Âu Dương gập điện thoại lại, nói một câu rõ rành rành: "Em ở đây à."
Nguyên Vi phanh đụng phải cửa nhà Đinh Lạc Lạc, liều mạng chạy về phía Trịnh Âu Dương: "Mấy ngày nay anh chết ở nơi nào? Không trở về nhà, không nghe điện thoại, anh có biết em đã báo cảnh sát rồi (L-Q-D) hay không? Thật chết người, cái người này trở lại, không phải em còn phải đi hủy bản án à?"
"Nói thế tức là em hi vọng anh chết ở bên ngoài." Giọng điệu Trịnh Âu Dương nhạt như nước.
"Phi phi phi, thật không may mắn." Nguyên Vi tiếp tục tức giận: "Chẳng qua nếu như anh không thành thật khai báo cho em mấy ngày nay anh đi đâu thì anh sống chết cũng không nhất định." Nguyên Vi mặc dù ngoài miệng cay độc, động tác tứ chi lại vô cùng ngọt ngào. Ngay cả trong lúc nói chuyện, cả người cô cũng đã dính lên cánh tay Trịnh Âu Dương .
"Trước tiên đi vào đã." Trịnh Âu Dương tránh Nguyên Vi ra, dẫn đầu vào cửa nhà.
Nguyên Vi theo sát phía sau, còn kém không dán lên lưng Trịnh Âu Dương nữa thôi: "Rốt cuộc là thế nào? Xảy ra chuyện gì rồi à? Anh lạnh lùng thì lạnh lùng, cũng đừng lạnh lùng với em chứ, nhìn gương mặt râu ria xồm xoàm của anh này, giả bộ sinh không gặp thời cái gì?"
"Mẹ anh bị người ta tố cáo." Trịnh Âu Dương đột nhiên xoay người lại.
Lỗ mũi Nguyên Vi đụng vào trên ngực Trịnh Âu Dương: "A. À? Người nào? Người nào to gan lớn mật như vậy?"
"Bà ấy đi tìm ông ta, còn đánh vợ của ông ta." Trịnh Âu Dương đi tới phòng bếp, cúi xuống vòi nước của hệ thống cung cấp nước uống uống mấy ngụm: "Vợ ông ta lập tức báo cảnh sát."
Nguyên Vi chưa hiểu rõ hết, đi lên trước thay Trịnh Âu Dương lau khô miệng: "Ông ta? Anh nói là, ba anh? Ưmh, ý của em là, người ba trên sinh lý của anh?"
Trịnh Âu Dương gạt tay Nguyên Vi khó có được khi không để lên bắp thịt của anh, cúi đầu vào dưới vòi nước đang chảy ào ào, không nói một lời. Nguyên Vi ôm lấy hông của Trịnh Âu Dương từ sau lưng, mặt dán vào sau lưng anh: "Ai, Âu Dương của em, anh nhất định rất khổ sở, rất không biết làm sao. Ai, Âu Dương, em sẽ ở bên cạnh anh, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh."
"Này, này, buông anh ra, em muốn làm anh chết đuối, chết rét à." Đầu Trịnh Âu Dương vẫn ở phía dưới vòi nước, anh giãy dụa eo, bất đắc dĩ hai cánh tay Nguyên Vi giống như con cua kìm.
Nguyên Vi vù vù chạy đi, lại vù vù chạy trở về, trên tay nhiều hơn một cái khăn lông: "Anh thật là không lãng mạn."
Trịnh Âu Dương qua loa xoa xoa tóc, đi trở về gian phòng ôm lấy đàn ghi-ta.
Nguyên Vi bám lấy khung cửa phòng bếp, đắm chìm ở trong mái tóc còn ướt của Trịnh Âu Dương không thể tự kiềm chế, cho đến khi tiếng đàn vang lên, cô mới tỉnh cơn mơ: "Tại sao? Tại sao đã nhiều (di^da^l^qu^do) năm như vậy, bà ấy mới đi tìm ông ta? Hoặc là nói, tại sao đã nhiều năm như vậy, bà ấy còn đi tìm ông ta?"
"Bởi vì ông ta bị bệnh, bệnh rất nặng."
"Dì?"
"Không, không phải là mẹ của anh, là ông ta." Cuối cùng, Trịnh Âu Dương vẫn không thể nào nói chữ "Cha" ra khỏi miệng.
Nguyên Vi nhớ tiếng đàn kia, đó là bài "Để cho chúng ta quên anh ấy", là bài hát Trịnh Âu Dương viết cho mình và Trịnh nghi, mà "anh ấy" trong bài hát chính là "ông ấy" trong miệng Trịnh Âu Dương hôm nay. Chỉ là từ tình huống trước mắt mà nói, hình như, mẹ con Trịnh thị không có cách nào quên "anh ấy" rồi.